Chương 118: Con rối luyện hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kết cục này..." Quý Yên sắc mặt khó coi, ánh mắt chuyển hướng nhìn Chu Thiện, giọng trầm thấp đè nén lửa giận, "Chẳng lẽ huynh lại đoán ra trước rồi?"

Chu Thiện lạnh lùng liếc nàng một cái, nói: "Quý tiên tử đừng nói lung tung, càng không cần giận chó đánh mèo lên người ta."

Hắn vốn là kiếm tu, vừa liếc mắt liền giống như hàng ngàn kiếm phong bắn về phía Quý Yên, Quý Yên cả kinh không khỏi lui về sau từng bước, sắc mặt càng thêm khó coi. Chu Thiện này quả nhiên lật mặt còn nhanh hơn lật sách, căn bản không thèm cho mình chút thể diện nào, chẳng lẽ hắn không nhìn ra tâm tư của mình đối với hắn sao? Chỉ e căn bản là hắn giả vờ không biết, hoặc là không thèm đếm xỉa đi.

Quý Yên càng nghĩ càng giận, lại không thể làm gì, thân thể mềm mại đứng giữa không trung hơi phát run.

Ánh mắt Thẩm Cửu quét quanh một vòng, nói với Chu Thiện: "Ngoài căn nguyên địa mạch là địa bàn hoạt động của ma tu, nếu tuỳ tiện xuất hành một mình sẽ dễ lọt vào vòng vây giết."

Một nam tử khác vẫn đứng bên cạnh bọn họ nói: "Thẩm Cửu nói không sai, nhưng căn nguyên địa mạch nơi cực bắc này chúng ta không thể đi vào, nếu lại đi tới địa mạch khác sẽ tiêu phí không ít thời gian, ở lại đây cũng không phải biện pháp, không biết Chu Thiện sư huynh nghĩ thế nào?"

Chu Thiện nhún nhún vai, lại khôi phục kia dáng vẻ vô lại cà lơ phất phơ, nói: "Ta cảm thấy nơi này rất tốt."

Mọi người vừa nghe liền hiểu hắn dự tính ở lại đây. Tâm tư của hắn ra sao bọn họ đều không thể đoán được, nhưng việc hắn cùng Đường Niệm Niệm có chút sâu xa thì bọn họ hiểu rõ, chỉ sợ hắn ở đây cũng sẽ không gặp phải cướp bóc hay hoạ sát thân như bọn họ.

Ngoại trừ Quý Yên, năm nam tu sĩ khác đều cáo biệt Chu Thiện một tiếng rồi xoay người cùng nhau rời đi. Quý Yên cắn răng nhìn Chu Thiện, phát hiện hắn hoàn toàn không hề có ý mở miệng, nàng không thể nói gì cúi đầu hừ một tiếng, thân ảnh theo sát năm gã tu sĩ kia rời đi.

Thẩm Cửu chờ bóng dáng bọn họ hoàn toàn biến mất mới hỏi Chu Thiện: "Huynh tính thế nào."

Chu Thiện cười nhìn hắn, "Chẳng lẽ huynh không biết?"

Thẩm Cửu mắt lạnh nhìn vẻ mặt vô sỉ của hắn, cố nén xúc động muốn vung kiếm chém qua, khuôn mặt lạnh lùng cứng như sắt.

Chu Thiện bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, cười nói: "Đúng là không thú vị tý nào..." Nói đoạn, sắc mặt hắn chợt trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói: "Thẩm Cửu, chúng ta tới đây là vì kỹ thuật rèn bảo vật."

"Đúng vậy." Thẩm Cửu trả lời.

Ánh mắt Chu Thiện nhìn hoàng thành Niệm Quốc, cười nói: "Ta cảm thấy, nếu hợp tác với Đường Niệm Niệm sẽ chiếm được nhiều bảo vật hơn."

Thẩm Cửu khóe mắt hơi giật, nói: "Như vậy sẽ phạm vào quy củ Tiên Nguyên."

Đáy mắt Chu Thiện hiện lên vẻ trào phúng, cười nhạt: "Quy củ Tiên Nguyên? Mấy thứ đó chẳng qua là do cường giả quy định. Huống chi nơi này là phàm thế, khắp nơi đều là ma tu, tiên ma chết đi không đếm xuể, chúng ta cũng không nhất thiết phải đối phó tu tiên giả, bảo vật trên người ma tu trước nay không thiếu, Đường Niệm Niệm nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với những món này. Hơn nữa..."

Thẩm Cửu cảm giác được hơi thở trên người hắn thay đổi, liền biến sắc, thận trọng nhìn hắn, "Chu..."

"Thẩm Cửu." Chu Thiện ngắt lời, ánh mắt sắc bén như đao phong, chậm rãi cười nói: "Bất kể là phàm nhân hay tu tiên giả, mọi chuyện đều có cơ duyên và lựa chọn, tất cả đều chú trọng vào một chữ cược. Nay ta hãy cược trên người Đường Niệm Niệm đi."

Thẩm Cửu sắc mặt khẽ biến, "Huynh đang lấy toàn bộ Tiên Nguyên cùng Đường Niệm Niệm ra cược đó."

"Ha ha." Chu Thiện mỉm cười, "Không nghiêm trọng như vậy, tuy ta không có thiên phú như Mộ Dung Ngưng Chân song ta vẫn tin tưởng trực giác của mình, đứng về phe Đường Niệm Niệm, nhất định có thể mang lại điều ta muốn."

Thẩm Cửu nhìn hai mắt hắn lóe ra hàn quang thì không tiếp tục nói nữa, chỉ im lặng ủng hộ quyết định của hắn.

Song Kiếm Vân Tiêu Môn vốn là kiếm pháp hai người cùng tu, một người chuyên công một người chuyên thủ, một người làm chủ một người làm phó, nay Chu Thiện chính là chủ, Thẩm Cửu là phó.

"Chỉ cần tìm một cơ hội thương lượng với Đường Niệm Niệm là được." Khoé miệng Chu Thiện cong lên, đáy mắt đầy toan tính.

Bọn họ nghĩ thế nào đám người Đường Niệm Niệm không biết, liên tục mười ngày tiếp theo Đường Niệm Niệm luôn bận rộn sửa sang lại túi Càn Khôn và đống bảo vật cướp được từ một trăm lẻ sáu tu tiên giả, sau đó khống chế tâm thần bọn họ, luyện chế họ thành con rối của nàng.

So với những con rối không có linh hồn mà người khác thường luyện thì Đường Niệm Niệm lại khác. Con rối do nàng luyện không phải luyện thân mà là luyện hồn, tuy rằng trong quá trình luyện chế sẽ làm cho đám tu tiên giả này chịu đau khổ nhiều hơn nhưng lại có thể giữ lại tính mạng bọn họ. Sau khi luyện chế thành công, bọn họ ngay cả bản thân cũng không biết mình đã trở thành con rối, chỉ biết toàn tâm trung thành với Đường Niệm Niệm, không thể phản kháng mệnh lệnh của nàng, cho dù bảo bọn họ chết bọn họ cũng sẽ không có nửa điểm do dự.

Bình thường nếu không được Đường Niệm Niệm ra lệnh, bọn họ vẫn sẽ sinh hoạt như thường, có tư tưởng tính cách riêng, người thường đều không nhìn ra chỗ nào khác lạ.

Kiểu luyện chế này những người khác căn bản không thể bắt chước, đơn giản là vì loại hồn luyện này có một điều kiện thiết yếu, đó là phải dùng dược lực do Thánh Thiên Dược Thể tu luyện mới thành công, thiên hạ này ngoại trừ Đường Niệm Niệm, có ai có thể có được thể chất như vậy?

Đây là lần đầu tiên Đường Niệm Niệm sử dụng phương pháp này, cũng may bây giờ nàng đã đạt tu vi trung kỳ Kim Đan nên mới có thể chống đỡ.

Nếu nàng đạt mức Nguyên Anh kỳ hoặc Hợp Thể kỳ thì việc luyện chế một trăm lẻ sáu tu tiên giả Kim Đan Kỳ đối với nàng mà nói cũng không khó khăn, song bây giờ chỉ có thể từ từ tiến hành, huống chi nàng đối với bản thân luôn cực kì để ý, không muốn lãng phí nhiều tài vật lên nhóm người này, bởi vậy luyện chế cũng dụng tâm cẩn thận lạ thường.

Thời gian ba tháng nháy mắt trôi qua, so với những nơi khác chiến loạn thì hoàng thành Niệm quốc có vẻ bình thản dị thường. Không biết có phải đám người Quý Yên lan truyền ra ngoài hành động của Đường Niệm Niệm hay không mà trong ba tháng này thỉnh thoảng mới có vài tu tiên giả hoặc ma tu du dãng một vòng, cũng không vào thành đã rời đi.

Ngoài thành, Chu Thiện cùng Thẩm Cửu ở trong một toà pháp bảo ngọc châu, tùy lúc chú ý động tĩnh trong thành. Từ một tháng trước sau khi nhìn thấy đám tu tiên giả vốn bị cướp bóc xuất hiện trong thành, hai người thật sự hoảng sợ, bởi vì những người đó chẳng hề có vẻ cứng ngắc vô hồn của con rối, ngược lại còn nói nói cười cười cùng dân chúng trong thành, nhìn không ra dấu vết khác thường nào.

Mãi cho đến hôm nay, sau ba tháng đằng đẵng, một trăm lẻ sáu tu tiên giả bao gồm cả Lý Quán Kiều đều đã hiện thân ở trong thành.

Thẩm Cửu đứng giữa không trung, ngưng trọng nói: "Một trăm lẻ sáu người, không thêm không bớt."

Chu Thiện phía sau sắc mặt cũng đồng dạng nghiêm túc, hai mắt lóe ra không chừng, cười nói: "... Đường Niệm Niệm này, thật sự rất không đơn giản."

Thẩm Cửu quay đầu nói: "Ý của huynh là, những người đó thật sự là con rối?"

Chu Thiện lắc đầu, cười khổ nói: "Nếu chỉ nhìn thì quả thật nhìn không ra chỗ nào khác lạ." Lời này vừa dứt, ánh mắt hắn nhìn tới một thân ảnh trong thành, lập tức dùng linh lực truyền âm: "Hồng Bình Tân!"

Trong thành, Hồng Bình Tân quay đầu nhìn ra, thấy Chu Thiện liền ôn hoà cười cười, nói: "Chu Thiện, tuy hai chúng ta không phải đồng môn, nhưng luận bối phận, ngươi vẫn phải gọi ta một tiếng sư huynh đấy."

Hắn tuy cười đến ôn hòa, nhưng Chu Thiện lại nhìn rõ ánh mắt sắc nhọn của hắn. Quả nhiên giống hệt trước kia, không nhìn ra chỗ nào khác thường."

Chu Thiện trong lòng âm thầm suy nghĩ, không nhanh không chậm cười nói: "Bình Tân sư huynh nói đùa, Chu mỗ chẳng qua chỉ đùa một chút mà thôi." Dừng một lát, hắn lại nói: "Bình Tân sư huynh ở trong thành có tốt không?"

Hồng Bình Tân chau mày, đạm nói: "Ngươi hỏi gì kì vậy, chúng ta vào thành là để giáo hóa phàm nhân, tích ân tạo phúc, làm gì có chuyện tốt hay không tốt."

Ánh mắt Chu Thiện cùng Thẩm Cửu đều tối lại, Chu Thiện cười hỏi: "Bình Tân sư huynh... Cảm thấy Đường Niệm Niệm thế nào?"

Hồng Bình Tân sắc mặt không đổi, đạm nói: "Không tồi."

Nụ cười trên mặt Chu Thiện biến mất, trong mắt ngưng trọng. Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì, nếu không phải chính mắt trông thấy một màn cướp bóc ba tháng trước, chỉ sợ hắn căn bản sẽ không phát hiện ra người này có gì bất đồng. Đường Niệm Niệm rốt cuộc làm sao học được loại phương pháp luyện chế con rối này? Đây đã không thể xem như con rối, rõ ràng là một người chân thật, bản thân bị khống chế cũng không biết, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào?

"Chu Thiện..." Thẩm Cửu sắc mặt vừa lạnh vừa cứng ngắc, ánh mắt nhìn Chu Thiện cũng tràn ngập kinh dị còn có một chút e sợ ẩn sâu bên trong.

Chu Thiện yên lặng nói: "Đường Niệm Niệm này... Quyết không thể là địch!"

Chỉ cần phần bản lĩnh này, suy nghĩ này thôi đã đủ khả năng khiến cho bất kì địa phương nào đại loạn rồi.

Yêu nghiệt như vậy, chỉ có thể làm bạn, không thể thành địch!

Nếu là địch, như vậy phải nhanh chóng diệt trừ, bằng không chính mình sớm muộn sẽ bị cắn nuốt, vạn kiếp bất phục!

Chu Thiện than nhẹ. Nếu Đường Niệm Niệm thật sự là người của Thiên Quỳnh Viên gia, mà nàng lại có tình với Viên gia thì Viên gia tuyệt đối có thể trở lại đỉnh phong, trở về vị trí đệ nhất thế gia dược tu của Thiên Quỳnh.

Hồng Bình Tân thấy hắn không nói gì thêm, trong lòng hơi giận, phất tay áo quay đầu không để ý tới hai người bọn họ nữa.

Đường Niệm Niệm đã sớm hạ lệnh cho bọn họ, lúc này chỉ được phép ở trong thành, bọn họ nhận lệnh xong chỉ cảm thấy mình không muốn ra khỏi thành nên không ra ngoài mà thôi. Đây chính là chỗ đáng sợ của con rối luyện hồn, chính bản thân bọn họ cũng không biết mình bị khống chế, tất cả mệnh lệnh nhận được đều tưởng là suy nghĩ của bản thân mình.

Đúng lúc đó, bầu trời trong hoàng thành Niệm Quốc đột ngột hiện lên một áng mây ngũ sắc, cuồng phong nổi dậy, linh lực nồng đậm chung quanh điên cuồng chảy vào một nơi nào đó trong nội thành.

Bất kể là tu tiên giả trong thành hay hai người Chu Thiên bên ngoài đều bị một màn đột ngột này làm cho kinh sợ, nếu bình thường thì đám người Hồng Bình Tân nhất định sẽ tiến đến xem xét tới cùng, nhưng lúc này toàn bộ bọn họ lại không hề nhúc nhích.

Thẩm Cửu nhìn Chu Thiện một cái.

Chu Thiện nói: "Bình tĩnh quan sát đã."

Trước khi chưa bàn bạc với Đường Niệm Niệm, hắn không muốn tuỳ tiện tiến vào thành.

Không chỉ bọn họ, một đám ma tu quanh quẩn gần hoàng thành Niệm Quốc lúc này cũng chú ý tới tình cảnh đột ngột kia, toàn bộ đều lao vọt về phía hoàng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro