Chương 132: Cố làm ra vẻ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời Hà Đông Minh nói quả thật có chút tác dụng, mọi người ở đây ai cũng bị hành vi vừa rồi của Đường Niệm Niệm làm cho kinh hãi, đối với con rối hư linh phía sau nàng khiếp sợ khó yên. Nếu Đường Niệm Niệm thật sự ghi nhớ bọn họ, thì cho dù bây giờ tránh được một kiếp, về sau Đường Niệm Niệm đến Tiên Nguyên, chẳng phải bọn họ lúc nào cũng phải sống trong kinh hoàng hay sao?

Lúc này Hà Đông Minh mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Công Tôn Nguyên một cái.

Công Tôn Nguyên sáng tỏ, chậm rãi đứng ra, lên tiếng nói: "Hà đạo hữu nói không sai, ma nữ giống nàng, căn bản không phải dược tu gì, thậm chí còn độc ác hơn cả ma tu. Xin chư vị tiên duệ ra tay giúp đỡ, mau chóng diệt trừ yêu nghiệt tà ma này, để tránh như Hà đạo hữu nói, đến khi đó cho dù hối hận cũng không kịp rồi."

Một câu đe doạ làm sắc mặt mọi người càng thêm do dự.

Chỗ tối, Lưu Bảo nhổ một ngụm nước bọt, âm thầm nghĩ: Đúng là nói hay hơn hát! Rõ ràng là cổ động người khác giúp mình giết người còn nói như thể đang làm chuyện tốt động trời vậy, rõ ràng là đang uy hiếp bọn họ, cố tình lại nói như suy nghĩ cho bọn họ.

Mắt thấy sắc mặt mọi người không ngừng biến hóa, ánh mắt nhìn về phía Đường Niệm Niệm cũng càng ngày càng lạnh mạc, Viên Tế Dân lúc này tiến lên ho nhẹ một tiếng. Nói là ho nhẹ, nhưng trên thực tế lại dùng linh lực làm cho tất cả mọi người chung quanh đều có thể nghe thấy, do đó bất giác quay đầu nhìn ông.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Viên Tế Dân mỉm cười, ôn hòa như gió xuân nói: "Đông Minh huynh cùng Công Tôn huynh đều nói sai rồi."

Cho dù là lời phản bác nhưng khi Viên Tế Dân nói ra không có một chút ý tứ cường ngạnh nào, chính vì sự trái ngược này mới làm cho người ta không tìm được lý do nổi nóng.

Hà Đông Minh thấy ông định làm hỏng chuyện tốt của mình, đáy mắt ngoan tuyệt, trên mặt lại cực kì nghiêm túc nói: "Không biết lão phu cùng Công Tôn huynh nói có gì sai? Hành vi của ma nữ này, mọi người đều đã chính mắt nhìn thấy, còn có thể nhầm sao? Nay Tế Dân huynh lại nói chúng ta sai, chẳng lẽ muốn bảo vệ ma nữ này?"

Hắn không ngừng phun ra mấy câu hỏi, mỗi câu đều áp lên người Viên Tế Dân.

Viên Tế Dân sắc mặt không đổi, lắc đầu mỉm cười nói: "Đông Minh huynh đừng gấp gáp, lời ta nói còn chưa nói xong. Ta nói Đông Minh huynh cùng Công Tôn huynh nói sai, cũng không phải nói các ngươi cố ý châm ngòi chư vị tiên duệ, càng không nói các ngươi lợi dụng bọn họ bảo vệ tính mạng của mình..."

Mới nói được một nửa, Hà Đông Minh đã đen mặt, lạnh giọng cắt ngang: "Lời này của huynh là có ý gì?"

Viên Tế Dân không kiêu ngạo không siểm nịnh cười: "Xem ra Đông Minh huynh lại gấp gáp rồi, ta còn chưa nói xong Đông Minh huynh đã chặn lại, chẳng lẽ ta vừa nói gì chọc Đông Minh huynh mất hứng sao?"

Hà Đông Minh bực mình ảo não nhìn khuôn mặt trẻ trung không nóng không lạnh của Viên Tế Dân, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi không cần giả vờ giả vịt, đào hầm cho lão phu nhảy, ngươi muốn bảo vệ ma nữ này thì cứ nói thẳng, cần gì trêu chọc lão phu như thế?"

Viên Tế Dân chậm rãi lắc đầu, thở dài: "Đông Minh huynh hiểu lầm ta rồi..."

Nếu luận diễn trò, giả vờ giả vịt, đối với mấy lão già tu luyện tới Nguyên Anh cao nhất, sống mấy ngàn năm như bọn họ, có ai không biết? Viên Tế Dân chỉ là ngày thường không thích chơi trò này, hơn nữa cũng không hay chủ động ra mặt, nên mới ít làm như thế mà thôi.

Nhưng ít giả vờ giả vịt không có nghĩa là ông không biết. Nếu luận giả vờ giả vịt, đánh Thái Cực nói vòng vo thì Viên Tế Dân một chút cũng không kém đâu.

Đang lúc hai người đối thoại, một âm thanh như sấm sét cắt ngang chân trời đột ngột truyền vào trong tai mọi người, cũng chặn ngang lời hai người đang nói.

Mọi người quay đầu nhìn về phía tiếng vang phát ra, thấy năm Quan Lam Thuỵ giống hệt nhau đang bao vây Tư Lăng Cô Hồng, sau đó đồng thời cầm kiếm đâm về phía hắn, toàn bộ thế công hóa thành một kiếm ý hư ảnh hằng cổ cự thú, gần như đã ngưng thành thật thể, tiếng sấm vang kia chính là từ thế công kiếm ý này phát ra.

Dưới kiếm ý lạnh thấu xương như vậy, chỉ đứng xem thôi đã cảm thấy đau đớn như thân thể bị ngàn vạn kiếm phong cắt qua rồi, có thể tưởng tượng được cục diện của Tư Lăng Cô Hồng khi đối mặt với công kích trực diện kia đáng sợ cỡ nào.

Thoáng chốc, toàn bộ chân trời đều như tĩnh lặng, có một loại cảm giác không gian đột ngột lung lay trong nháy mắt.

Hắc vụ toát ra mãnh liệt, mọi người đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tư Lăng Cô Hồng và Quan Lam Thụy, chỉ nhìn đến một vùng đen thui và một màn trắng xoá giao hoà tranh đấu.

Tất cả mọi người đều hiểu, chỉ sợ đây chính là thời điểm mấu chốt để hai người phân ra thắng bại.

Hà Đông Minh chỉ thất thần trong chớp mắt, sau đó đồng tử xoay chuyển nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều đang bị màn tranh đấu linh lực kịch liệt kia hấp dẫn, Đường Niệm Niệm cũng không ngoại lệ. Đáy mắt hắn chợt lóe hung quang, một bàn tay ở dưới ống tay áo đưa ra bấm thành một đạo pháp quyết, phóng về phía Đường Niệm Niệm.

Nhưng người thanh tỉnh không chỉ có mình hắn, mà còn cả Viên Tế Dân. Từ ngày ma tỉnh đầu tiên ông tới đây mục đích vốn không phải đoạt tiên bảo, mà là vì Đường Niệm Niệm. Từ đầu tới cuối linh thức của ông vốn chưa từng rời khỏi nàng, dĩ nhiên chú ý tới Hà Đông Minh âm mưu đánh lén.

Khi Hà Đông Minh vừa ra tay, ông đã phát hiện rồi.

Lần này không hề chần chừ, thân ảnh Viên Tế Dân thuấn di tới trước mặt Đường Niệm Niệm, tay áo dài vung lên, một hư ảnh hình đỉnh lô xuất hiện, chụp lấy mình và Đường Niệm Niệm.

Chiêu thức của ông không hề chậm, trong nháy mắt khi đan lô chụp lên hai người, trên bầu trời đột ngột xuất hiện một bức tranh sơn thuỷ, năng lượng hùng mạnh từ bức tranh phóng ra, làm cho đám rối hư linh vốn đứng xung quanh Đường Niệm Niệm không kiềm được lắc lư, xem ra là sắp bị hút vào bên trong bức hoạ.

Kỳ thật, cho dù Viên Tế Dân không ra tay thì Đường Niệm Niệm cũng đã phát hiện. Nàng hơi chớp mắt nhìn nam tử bạc phát đồng nhan đang che chắn trước mặt mình, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một chút nghi hoặc, người này là ai?

"Viên Tế Dân!" Hà Đông Minh sợ hãi rống lên, vô cùng phẫn nộ trước hành vi đột ngột của Viên Tế Dân phá hỏng chuyện tốt của mình.

Viên Tế Dân không nhanh không chậm mỉm cười nói: "Đông Minh huynh, thân là đạo tu Nguyên Anh cao nhất, âm thầm đánh lén thật sự có chút mất mặt đó." Trên mặt tuy vẫn bình tĩnh cười, nhưng trong lòng ông lại vô cùng cẩn trọng. Dược tu như ông không biết nhiều pháp thuật, huống chi bức Thanh Minh Sơn Thuỷ của Hà Đông Minh này lại không phải pháp bảo bình thường, đã có thể xem như một loại linh bảo, ông chỉ có thể mang đan đỉnh bổn mạng ra ngăn cản một phen.

"Lão tặc nhân!" Bạch Lê nhìn y đầy mỉa mai, dấu ấn hình bán nguyệt trên trán phát sáng, đôi mắt đen cũng hơi loé tia sáng bạc, giống như đang dấy lên cái gì đó.

Hà Đông Minh thấy vậy hơi kinh hãi.

Một kích không trúng, đám người kia còn kích động chưa xong, Hà Đông Minh bây giờ thật đúng là lui không được, không lui cũng không xong.

"Oành oành oành ——!"

Một trận nổ mạnh quen thuộc vang lên, thì ra là đám rối hư linh bị bức tranh Thanh Minh Sơn Thuỷ hút đang tự bạo, bọn chúng dĩ nhiên không ngoan ngoãn để mình bị hút đi như vậy, nếu không phản kháng được lực hút cuồng bạo kia, bọn họ liền đợt hút tới gần rồi bắt đầu tự bạo, năng lượng tự bạo đáng sợ này làm cho Thanh Minh Sơn Thuỷ Đồ bắt đầu suy yếu dần.

Hà Đông Minh thấy vậy kinh hãi, lúc này y lại bị Bạch Lê cùng Hồng Lê cuốn lấy, không thể phân tâm đi khống chế Thanh Minh Sơn Thuỷ Đồ hành động, chỉ có thể thu hồi nó về.

Nhưng nếu thu hồi, chỉ sợ đám rối tự bạo kia ngược lại sẽ vây quanh mình thì phải làm sao?

Hà Đông Minh còn đang do dự, Viên Tế Dân lại bởi vì con rối hư linh tự bạo tức khắc cảm nhận được áp lực giảm bớt, cũng nổi tâm tư định cùng Đường Niệm Niệm phía sau làm quen một chút.

Viên Tế Dân vừa quay đầu chợt cảm thấy một cơn nóng rực, sau đó nhìn đến Liên Bạch Hoả bập bùng trong tay Đường Niệm Niệm, hai mắt sáng ngời.

Tuy đã sớm nghe nói Đường Niệm Niệm có thiên địa linh hỏa nhưng chưa từng chính mắt gặp qua, bây giờ lại trông thấy ở khoảng cách gần như vậy, liền cảm giác được sự bất phàm của thiên địa linh hoả. Thân là một dược tu, nếu có được thiên địa linh hỏa, chẳng những có thể tăng lên xác suất thành công và phẩm giới của đan dược mình luyện, mà còn có thể trở thành một vũ khí công kích lợi hại cho mình.

Lúc này, chỉ thấy Đường Niệm Niệm vung tay khống chế liên bạch hỏa bắn về phía đỉnh Thanh Minh Sơn Thủy đồ, lúc này lực hút của nó đã rất suy yếu hỗn loạn, xung quanh tản ra một tầng huỳnh quang chống cự liên bạch hỏa ăn mòn.

Đường Niệm Niệm ánh mắt chợt lóe, liên bạch hoả trên bầu trời cháy càng lớn, sau khi có thêm một con rối hư linh phát nổ, bức tranh rốt cuộc bị thiêu cháy một góc, sau đó hoả diễm liền lan tràn ra toàn bộ bức hoạ.

Hà Đông Minh đang bị Bạch Lê phát cuồng tấn công kịch liệt chợt có linh cảm, không khỏi phân tâm dùng linh thức đảo qua, hình ảnh đập vào chính là bức hoạ cuộn tròn đã bị lửa thiêu mất một góc, trong lòng y vừa sợ vừa giận, lại đau lòng không thôi.

Thanh Minh Sơn Thuỷ Đồ này cũng là bảo vật, trước nay y luôn cất kĩ không dám dùng bừa, thế mà bây giờ lại bị huỷ dễ dàng như vậy!

Nhưng so với pháp bảo thì tính mạng vẫn quan trọng hơn nhiều. Nếu tính mạng không còn thì pháp bảo có tác dụng gì?

Hà Đông Minh coi như suy nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng hận Đường Niệm Niệm càng sâu, y nghĩ cho dù lần này không thể bắt nàng thì cũng nhất định phải tìm cơ hội trả thù.

Đường Niệm Niệm khẽ nâng đầu, nhìn Thanh Minh Sơn Thủy đồ bị liên bạch hỏa đốt thành tro xong mới thản nhiên nói: "Giấy chính là dùng để đốt."

Viên Tế Dân đứng bên cạnh nghe nhất thời dở khóc dở cười, ngay cả không khí khẩn trương chung quanh cũng bị xem nhẹ đi một chút.

Ông cười, ánh mắt Đường Niệm Niệm cũng di động, nhìn sang tình trạng Tư Lăng Cô Hồng bên kia, sau đó đối diện với Viên Tế Dân trước mặt, nghi hoặc nhìn ông. Biểu cảm đó, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra ý tứ của nàng, đó là một loại nghi vấn lạnh nhạt, không tiếng động hỏi.

Viên Tế Dân ho khẽ, cũng không thu liễm ý cười trên mặt, chỉ cười càng thêm ôn hoà phúc hậu nói: "Ta tên là Viên Tế Dân, là người của Viên gia – gia tộc dược tu ở Thiên Quỳnh. Ta biết ngươi có rất nhiều nghi hoặc, bây giờ cũng không phải lúc để giải thích, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi."

Đường Niệm Niệm gật đầu, nhìn thoáng qua đan đỉnh còn đang chụp trên đầu.

Ừ.

Nếu muốn hại nàng, thì đã không bảo vệ nàng.

Viên Tế Dân nhìn vẻ mặt đơn thuần dễ hiểu kia, liếc mắt một cái đã nhìn ra ý tứ của nàng, nụ cười càng thêm ôn hoà, trong lòng yên lặng lắc đầu: Đứa nhỏ này, nếu không phải tận mắt chứng kiến nàng giết người không chút khoan dung mà chỉ ở chung bình thường thế này, thì sẽ thật sự cảm thấy đơn giản dễ hiểu, thoạt nhìn dị thường thiên chân dễ lừa.

Viên Tế Dân mỉm cười há miệng, đang chuẩn bị nói gì, nhưng thấy Đường Niệm Niệm đột nhiên quay đầu, nói trước: "Mở ra đi."

Viên Tế Dân nao nao, ngay lập tức hiểu được nàng đang nói cái gì, nhìn theo ánh mắt nàng liền thấy thì ra bên kia Tư Lăng Cô Hồng và Quan Lam Thụy đã tự hiện thân. Tiếp tục dùng linh thức quét qua mọi thứ xung quanh, sau khi phát hiện thật sự không còn nguy hiểm gì đặc biệt, lúc này ông mới vẫy tay thu hư ảnh đan đỉnh về.

Hư ảnh đan đỉnh vừa rút về, trong nháy mắt Viên Tế Dân liền thấy trước mặt Đường Niệm Niệm xuất hiện một nam tử. Hai tay hắn vòng qua eo kéo nàng vào trong ngực, Đường Niệm Niệm cũng rất tự nhiên ngả đầu, thuận theo lực đạo của hắn sát lại cùng một chỗ.

Sự ăn ý của hai người bất kể đã xem qua bao nhiêu lần vẫn không khỏi ngây người. Rõ ràng hai người kia ở ngay tại trước mặt, khoảng cách gần như thế, nhưng Viên Tế Dân lại cảm thấy như đang ở một không gian khác, thế giới của hai người, người khác căn bản không thể gia nhập.

Hoàn hồn cực nhanh, Viên Tế Dân mỉm cười nói: "Tư Lăng công tử."

Ông dùng là tôn xưng, có thể bình yên dưới tay Quan Lam Thụy, thậm chí cùng hắn đánh nhau mà không thua, chỉ bằng bản sự này đủ để thuyết minh tu vi Tư Lăng Cô Hồng chỉ sợ đã ở Nguyên Anh cao nhất. Tiên ma đều dùng thực lực để xếp bối phận và địa vị, Viên Tế Dân đương nhiên là tôn trọng hắn. Kỳ thật cho dù Tư Lăng Cô Hồng không có thực lực này thì vì nguyên nhân khác, Viên Tế Dân cũng sẽ tôn trọng đối đãi.

Tư Lăng Cô Hồng nhìn ông, hơi gật đầu.

Chỉ cần một động tác đã làm cho cơ mặt Viên Tế Dân thả lỏng hẳn, tươi cười cũng thoải mái hơn, mái tóc bạc xứng với khuôn mặt như nhi đồng, lộ ra nụ cười hiền lành cũng không có vẻ gì thiếu tự nhiên, ngược lại có phần ôn hoà như noãn ngọc.

Bất kể là từ tin tức hay tận mắt nhìn thấy, Viên Tế Dân cũng đều phát hiện Tư Lăng Cô Hồng khá khuyết thiếu về phương diện đối nhân xử thế, biểu cảm trên mặt cũng vô tình đạm bạc. Từ khi xuất hiện tới giờ, ánh mắt vẻ mặt hắn gần như chỉ có ở cạnh Đường Niệm Niệm mới phát sinh biến hóa, đối với những người khác căn bản không có chút để ý dư thừa nào, bây giờ có thể có phản ứng trước lời chào thăm hỏi của ông thật đúng là hiếm có.

Viên Tế Dân cũng đoán được, Tư Lăng Cô Hồng có thể có chút phản ứng hiếm hỏi với mình chỉ e cũng bởi vì mình nói đỡ cho Đường Niệm Niệm, cộng thêm ra tay bảo vệ nàng.

Lúc này Đường Niệm Niệm đã đút đan dược khôi phục tinh lực vào miệng Tư Lăng Cô Hồng, sau đó nâng mắt nhìn Hà Đông Minh bên kia, giữa hai ngón tay trắng nõn kẹp một viên đan dược màu đen nổi đường vân đỏ.

Viên Tế Dân thân là dược tu, dĩ nhiên khá để ý đan dược, thấy viên đan trong tay nàng liền cẩn thận đáng giá. Nhưng vừa xem xét ông mới phát hiện, viên đan này thế mà ông chưa từng gặp qua, ngay cả dược hiệu là gì cũng không biết.

Lúc này, Viên Tế Dân há miệng thiếu chút nữa bật thốt lên hỏi dược hiệu của nó, may mắn lý trí khôi phục rất nhanh, lời nói vọt tới yết hầu đã bị ông cưỡng chế đè nén lại.

Bây giờ không phải lúc tiện hỏi, hơn nữa tất cả dược tu đều hiểu không thể tùy tiện hỏi người khác dược hiệu đan dược mà mình không biết, cũng giống như đạo tu không thể tuỳ tiện hỏi cách sử dụng đạo pháp riêng biệt của người ta.

Một ngọn liên bạch hoả trắng ngà từ đầu ngón tay Đường Niệm Niệm bùng lên, bao lấy đan dược màu đen trong tay nàng, chỉ thấy viên đan kia bị thiêu cháy phát ra một mùi hương nhè nhẹ. Mùi hương này tản ra rất nhanh, mơ hồ còn làm người ta nhìn thấy một tầng sương khói nhàn nhạt.

Viên Tế Dân cách hai người gần nhất, mùi này ông cũng ngửi thấy đầu tiên, khi hương khí vừa bay vào mũi ông liền cảm thấy thân thể hơi hơi cứng đờ, hai mắt không khỏi trợn to. Đơn giản là vì không chỉ thân thể cứng ngắc mà ngay cả linh lực trong người cũng hơi ngưng kết lại, có cảm giác đông đặc khó mà lưu chuyển.

Viên Tế Dân lập tức mạnh mẽ vận hành linh lực trong người một vòng mới cảm thấy sự cứng ngắc trên người dần dần yếu bớt, linh lực cũng chậm rãi khôi phục.

Bấy giờ Viên Tế Dân mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, càng thêm cố kỵ loại đan dược trong tay Đường Niệm Niệm kia. Đan dược này hẳn là không thể dùng trực tiếp, bằng không nàng đã sớm dùng rồi, cần gì phải chờ tới lúc này? Nếu vậy, loại đan này hẳn là phải phối hợp với cái gì đó rồi mới có thể tạo thành hiệu quả tê liệt thân thể, đông cứng linh lực như vừa rồi.

Nhưng nếu nói vậy thì chẳng nhẽ ngay từ đầu Đường Niệm Niệm đã hạ dược vật gì ở xung quanh đây sao? Nàng hạ dược khi nào? Vì sao mình ngay cả một chút phát hiện cũng không có?

Không thể không nói, Viên Tế Dân không hổ là dược tu, đoán trúng tám chín phần mười chân tướng sự thật.

Đan dược trong tay Đường Niệm Niệm quả thật không thể trực tiếp dùng, còn phải phối hợp với ba loại dược vật khác mới có thể tạo thành hiệu quả tê liệt cơ thể, đông cứng linh lực, ba loại dược vật trước đó đều đã bị nàng tuần tự cho phân tán ở xung quanh đây, mỗi một loại đều cần thời gian tản ra và để mọi người hấp thụ, cho tới bây giờ nàng mới dùng tới loại cuối cùng.

Dược hiệu của hỗn hợp bốn loại dược vật này, người tu vi càng cao thì ảnh hưởng đương nhiên càng ít, đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà nói chỉ là hơi có chút ảnh hưởng mà thôi, tu sĩ Kim Đan kỳ thì giảm bớt hai ba phần thực lực, về phần dưới Kim Đan kỳ, như vậy đủ để bọn họ hưởng thụ một phen.

Chỗ dựa lớn nhất của dược tu vĩnh viễn là đan dược, tuy Đường Niệm Niệm luôn tăng cường khả năng vận dụng pháp thuật và kinh nghiệm đối chiến, nhưng chưa từng lơ là thiên phú lớn nhất của bản thân, nàng luôn biết cách sử dụng bản lĩnh lớn nhất của mình.

Theo dược hương từ đan dược mà Đường Niệm Niệm đốt tản ra ngoài, sau Viên Tế Dân, những người khác đều lập tức cảm thấy thân thể khác lạ, trong phút chốc đủ loại kinh hô nổi lên tứ phía:

"Sao lại thế này? Cơ thể của ta không động đậy được!"

"Là Đường Niệm Niệm, các ngươi nhìn đan dược trong tay nàng đi! Là do nó đấy! Nàng ta đang dùng độc!"

"Linh lực của ta! Linh lực của ta! Linh lực của ta không dùng được, AAA ——!" Một nữ tu sĩ lắc lư trên bầu trời liên tục kinh hô, đã bị dọa đến phát khóc: "Hôm nay không phải ngày căn nguyên địa mạch mất đi hiệu lực phong linh sao? Tại sao có thể như vậy!"

Hà Đông Minh nghe thấy những lời này lập tức phong bế miệng mũi, nhưng dược hương của Đường Niệm Niệm không chỉ đi vào đường mũi miệng, mà chỉ cần tiếp xúc tới thân thể gặp được ba loại dược vật kia sẽ lập tức dung hợp tạo thành tác dụng tê liệt.

Lúc này Hà Đông Minh chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, đương nhiên không chật vật như nhóm tu sĩ dưới Kim Đan kỳ kia, chỉ hơi cứng đờ rồi khôi phục nhất nhanh, nhưng chỉ một chút tê liệt như vậy đã là bất lợi lớn trong chiến đấu rồi, phần eo lập tức bị Hồng Lê xẹt qua, chẳng những phun máu mà còn bị nó cắn đứt một miếng thịt.

Trong nháy mắt này, Hồng Lê lập tức sát tới, quấn quanh người Hà Đông Minh, nhanh như điện lưu lại mười vết thương lớn trên người y, tuy mỗi lần đều để y tránh được chỗ hiểm, nhưng cũng làm cho y chảy không ít máu, mất không ít thịt, cộng thêm nọc độc đặc thù trên người Hồng Lê, đau đớn không chịu nổi.

Hà Đông Minh liên tục lui về phía sau, phát hiện một hồ một xà này rõ ràng không định để y trốn thoát, chúng đã chặn hết tất cả đường lui rồi, mỗi lần y cố ý rời đi liền bị ngăn lại.

Cứ tiếp tục như vậy, hơn nữa phát hiện Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm khoẻ mạnh không hao tổn gì đang đứng ở cách đó không xa, còn cả đám rối hư linh còn sót lại, chỉ sợ hai yêu nghiệt này đột ngột ra tay, bản thân mình đừng nói bắt được họ, có khi lại bị họ bắt, đến lúc đó chỉ còn đường chết, nói đúng hơn là sống không bằng chết.

Hà Đông Minh càng nghĩ càng sợ, thân thể vừa lui thấy sắp bị Hồng Lê cuốn lấy, hai mắt y vừa chuyển, nhìn đến Quan Lam Thụy cùng Công Tôn Nguyên, hét lớn một tiếng: "Xin Quan huynh đệ và Công Tôn huynh ra tay tương trợ!"

Quan Lam Thụy bây giờ tuy thoạt nhìn cũng không bị thương, sắc mặt vẫn lạnh băng như trước, nhưng trong lòng lại có chút khác biệt. Hắn thật sâu nhìn Tư Lăng Cô Hồng đối diện ôm Đường Niệm Niệm, làm như không nghe thấy tiếng gọi của Hà Đông Minh, chỉ thu hồi Băng Phách Kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói: "Hôm nay không giết được ngươi, lần sau gặp lại tái chiến."

Trong trận đánh với Tư Lăng Cô Hồng, hắn hiểu được rất nhiều, bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ im ắng không người để lĩnh ngộ một phen, sau đó tiếp thu cái mình cho là đúng, làm sao còn tâm trí đi quản chuyện Hà Đông Minh. Huống chi, cho dù không ngộ đạo thì hắn cũng sẽ không để ý tới Hà Đông Minh. Mộ Dung gia tộc và Bích Khung Tông vốn không có bao nhiêu giao tình, bản thân hắn và Hà Đông Minh cũng không có giao tình.

Nói xong, thấy Tư Lăng Cô Hồng không đáp lại, thân ảnh Quan Lam Thuỵ chợt loé như kiếm quang xẹt qua, nháy mắt không còn bóng dáng.

Hà Đông Minh thấy vậy, hai mắt trừng lớn, hiện lên một tia hoảng sợ.

Công Tôn Nguyên chỉ là dược tu, liếc mắt nhìn thế cục lúc này, lập tức phát hiện, cho dù bên phía Tiên Nguyên đông người, nhưng dường như lại bị rơi vào hoàn cảnh xấu, chưa nói hắn đi lên giúp có cứu được Hà Đông Minh hay không, điều này vẫn chỉ là ẩn số, chỉ sợ đến lúc thất thủ sẽ mất luôn cả mạng mình.

Nghĩ vậy, Công Tôn Nguyên hơi lui về phía sau một bước, cũng không đi lên giúp đỡ.

Hà Đông Minh phát hiện tình hình như thế, sắc mặt hoàn toàn xanh mét, trong mắt đủ loại cảm xúc phức tạp mạnh mẽ xuất hiện, cuối cùng tạo thành một cảm giác tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro