Chương 94: Bắt đầu truyền kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, trong điện phủ chỉ còn lại cấp dưới trực hệ của Tư Lăng Cô Hồng, và đám đại thần quyền quý của Tuyết Quốc cũ, người hai phe đều không tiếp xúc lẫn nhau. Hoặc là nói, đám đại thần quyền quý của Tuyết Quốc cũ muốn tiếp cận, nhưng đám người Lý Cảnh Thù Lam đều không rảnh để ý. Mà đám đại thần này đều là người sĩ diện, làm sao có thể tiếp tục làm cái chuyện mặt nóng dán mông lạnh này.

Trong yến hội, bởi vì ba người Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm cùng Bé Ngoan rời đi, thiếu vài phần lạc thú, nhưng cũng nhiều thêm một ít tự do thoải mái.

Liên Kiều dẫn đầu kêu to: "Thiếu chủ Bé Ngoan thật đáng yêu, muội chỉ muốn ôm một cái!"

Mộc Hương cũng mang vẻ mặt khát vọng liên tục kêu: "Đúng vậy, đúng vậy, thật đáng yêu!"

"Chi chi chi!" Bạch Lê ngồi giữa các nàng kêu to một tiếng, trên mặt hồ ly dường như có chút bất mãn. Nếu biểu cảm này đặt ở trên người, chỉ e là giống như... Ghen?

Nó vừa kêu, Kiều cùng Mộc Hương liền chú ý tới. Liên Kiều bật cười: "Ha ha, tiểu Bạch Lê ghen tị đó, ừm, tiểu Bạch Lê yên tâm, cho dù Bé Ngoan đáng yêu cỡ nào thì chúng ta cũng sẽ không quên ngươi đâu."

"Đúng vậy!" Mộc Hương đưa tay vuốt ve thân mình nó, cười nói: "Tiểu Bạch Lê là tiểu bảo bối của chúng ta cơ mà!"

"Chi ~" Trên mặt Bạch Lê hiện lên vẻ giống như cố mà tiếp nhận lời giải thích của hai nàng.

Chẳng qua...

Tiểu bảo bối?

Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Bạch Lê chớp loé ba quang, có chút ý cười thâm thuý, tựa như đang bày ra âm mưu gì đó.

Quái xà đối diện nhìn nó một cái, lại đảo qua hai chị em Diệp thị đang cười vui vẻ, mắt rắn tràn ngập huyết quang, miệng rắn giật giật giống như đang cười mỉa chuyện gì.

Mộc Linh Nhi lúc này cũng cúi đầu cười nói: "Đúng vậy, tiểu Analap thật sự rất đáng yêu, Linh nhi cũng rất thích, rất muốn ôm một cái."

Thù Lam thuận theo cười khẽ, nhẹ giọng trêu đùa: "Thích như vậy, không bằng tự mình sinh một đứa đi?"

Lời vừa nói ra, mấy nữ sắc mặt đều đỏ lên. Mộc Linh Nhi tuổi còn nhỏ, vốn dễ thẹn thùng, nhưng chị em Diệp thị lại không giống với, chút ngượng ngùng này chỉ chợt lóe mà qua. Sau đó hai tỷ muội liền cùng nhau trêu lại Thù Lam: "Muốn nói sinh đứa nhỏ, vậy Thù Lam nên tiên phong trước mới phải, chúng ta còn chờ xem đâu!"

Thù Lam bị các nàng nói như vậy, mắt hơi trừng lên, giảm đi vẻ trầm ổn học được từ Chu Diệu Lang thường ngày, lộ ra chút tâm tính tiểu nữ nhi, lật lọng nói: "Làm sao lại là ta tiên phong chứ?"

Liên Kiều nháy mắt, cười hì hì nói: "Về diện này thì tỷ lớn tuổi nhất, không tỷ tiên phong thì ai tiên phong."

"Giỏi lắm, muội đây là đang chê ta lớn tuổi?" Thù Lam làm bộ như muốn đánh nàng, trên mặt lại tràn ngập ý cười.

"Không dám! Không dám! Chúng muội đều không dám a ~" Mộc Hương lập tức cười cười, vẻ mặt đáng thương cầu xin tha thứ.

Không đến một lát sau, trên bàn đều là tiếng cười vui vẻ của chúng nữ các nàng, đám người Chiến Thương Tiễn thi thoảng nhìn qua, bên miệng cũng không khỏi lộ ra ý cười, sau đó cũng thoải mái uống rượu nói chuyện phiếm cùng nhau.

Bọn họ bên này vui vẻ vô tận, nhưng đám Lãnh Cù bên kia lại u ám trầm mặc hơn rất nhiều, sắc mặt mỗi người đều không thể nào đẹp mặt. Từ sau câu nói của Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng, cùng biểu hiện của hai người trên đại diện, đều làm cho bọn họ lo lắng vô cùng.

"Lãnh quốc sư, ngài xem chuyện này... Nếu hoàng thượng thật sự cách chức toàn bộ chúng ta, vậy phải làm sao đây." Thừa tướng Tuyết Quốc nhìn Lãnh Cù buồn rầu nói, trên mặt cực kì oán giận, "Mảnh đất này vốn là đất của Tuyết Quốc chúng ta, nay bị bọn họ chiếm, thế nhưng còn muốn xử lý chúng ta? Đây không phải là muốn chiếm toàn bộ thành của riêng sao? Thật đúng là cường đạo, đánh cướp dã man!"

Lãnh Cù mắt lạnh nhìn hắn, đừng tưởng rằng lão không biết đám đại thần Tuyết Quốc này nghĩ gì. Nay bày ra vẻ bi thống oán giận như thế, chẳng qua chỉ vì sợ vinh hoa phú quý và tính mạng mình bị đoạt mất mà thôi.

"Cường đạo? Hừ!" Lão cười lạnh một tiếng, nhìn Thừa tướng lạnh lùng nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, nếu ngươi có bản lĩnh, vậy liền giết bọn họ, tự mình làm hoàng đế cũng không phải không thể."

Thừa tướng vừa nghe, khuôn mặt già nua đỏ lên, run run khoé môi, giống như muốn nói gì, nhưng lại không dám nói ra miệng.

Lãnh Cù không thèm để ý tới hắn, ngồi trở lại vị trí, trong lòng cực kì phiền chán.

Lúc này, ở một nơi khác.

Tư Lăng Cô Hồng bế Đường Niệm Niệm và Bé Ngoan trở lại cung điện của hoàng đế ở. Nơi này vốn tên là Tuyết Ương Cung, nhưng lúc này đã bị đổi thành Kinh Hồng Cung. Bên trong sớm đã bị đám người Thù Lam thu thập, tất cả trang sức giường chiếu đều được đổi mới, thay bằng đồ một nhà ba người Đường Niệm Niệm dùng khi ở Tuyết Diên Sơn Trang.

Lúc thân ảnh Tư Lăng Cô Hồng bước vào cửa Kinh Hồng Cung, Đường Niệm Niệm cũng theo đó nhìn thấy một màn trước mắt --

Lãnh Hoán Nhi mặc y phục sa mỏng thêu vân trắng, vân trắng rất mờ, căn bản che không dược dáng người hấp dẫn kia, như ẩn như hiện khiến người ta ảo tưởng vô tận, đủ để nam tử mê loạn tâm thần. Mái tóc đen nhánh xoã tung xuống dưới, nay đã hơi tán loạn, giống như vừa trải qua một trận giãy giụa kịch liệt.

Nàng ăn mặc như thế bị hai thị nữ áo trắng túm chặt, một người giữ chặt cánh tay nàng, ép nàng quỳ xuống đất không thể giãy, lúc này đang nghe được nàng kịch động gầm lên: "Buông ra, ông nội của ta là quốc sư đương triều, là cường giả Thiên sư, các ngươi dám đối xử với ta như vậy, ông nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Hai thị nữ áo trắng không có phản ứng gì, sau khi nhìn thấy Tư Lăng Cô Hồng liền ép chặt Lãnh Hoán Nhi, khom người hành lễ: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử điện hạ."

Từ khi vào trong hoàng cung, đám tỳ nữ vốn ở Tuyết Diên Sơn Trang này đều tự giác sửa miệng, không có nửa phần mới lạ.

Giọng hai nàng làm bừng tỉnh Lãnh Hoán Nhi, nàng ta ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy bóng dáng Tư Lăng Cô Hồng dưới ánh trăng, dung mạo kia lúc này còn tuấn mỹ tuyệt luân hơn cả khi ở đại điện sáng đèn, phần tĩnh lặng tao nhã cũng vẫn như thế.

Sắc mặt Lãnh Hoán Nhi tức khắc đỏ bừng một mảnh, đôi mắt nhiễm nước rưng rưng, bao hàm xuân ý, si mê nhìn Tư Lăng Cô Hồng, cúi đầu kêu: "Hoàng... Hoàng thượng..."

Trong mắt thị nữ áo trắng bên trái hiện lên vẻ khinh thường cùng bất đắc dĩ, bình tĩnh bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, nữ tử này thông qua mật đạo, ban đêm đột ngột xâm nhập tẩm điện Kinh Hồng Cung, ý đồ muốn leo lên giường hoàng thượng, bị Tuyết Tân đại nhân bắt được đánh ra đây, chúng nô tỳ mới giữ nàng ở chỗ này, chờ hoàng thượng xử trí."

Đường Niệm Niệm liếc mắt một cái liền nhìn ra Lãnh Hoán Nhi có dấu hiệu trúng thuốc, ánh mắt lại nhìn sang tẩm điện mà mình đang định đi tới, sóng mắt chợt loé, quay đầu nhìn Lãnh Hoán Nhi nhàn nhạt nói: "Ngươi hạ thuốc ở trong phòng."

Xuân dược trong cơ thể Lãnh Hoán Nhi vốn luôn bị nàng dùng nguyên lực áp chế, nhưng khi đột nhiên trông thấy Tư Lăng Cô Hồng thì hơi thất thần một chút, lực khống chế cũng buông lỏng, nên dược hiệu cũng tự nhiên mãnh liệt ăn mòn toàn thân nàng ta. Lúc này đầu nàng ta nóng lên, ngay cả lời Đường Niệm Niệm nói cũng không nghe thấy, ánh mắt bao hàm xuân ý nhìn chăm chăm Tư Lăng Cô Hồng, ngặt nỗi bị hai thị nữ áp chế nên không thể tới gần, thân thể khó chịu bắt đầu vặn vẹo uốn éo.

Chỉ thấy với trang phục lúc này của nàng, hơn nữa còn động tác, vẻ mặt hiện tại, nếu là nam tử bình thường chỉ sợ đã sớm chịu không nổi nhào tới.

Ngón tay Đường Niệm Niệm khẽ bắn, trước tiên bắn mù mắt Lãnh Hoán Nhi, rồi mới lạnh lùng nói: "Đưa nàng đi trừ độc."

Hai thị nữ áo trắng nhìn vẻ mặt nàng bình tĩnh trong trẻo, nếu chỉ nhìn dáng vẻ này, thực dễ khiến người ta cảm thấy nàng là có ý tốt muốn các nàng đi lấy đan dược giải độc cho Lãnh Hoán Nhi. Nhưng tuy rằng hai người không ở chung nhiều với Đường Niệm Niệm, song cũng nghe nói qua tính tình của nàng, có chút hiểu biết, bằng không các nàng đã không được an bài tới đây hầu hạ rồi.

Tính tình chủ mẫu... Hình như rất thù dai.

Nữ tử này dám trèo lên giường chủ tử, còn hạ thuốc muốn hành phòng với chủ tử.

Chủ mẫu sẽ tốt bụng thả nàng như vậy sao?

Hai thị nữ áo trắng liếc nhau, sợ mình hiểu sai ý, thị nữ bên trái nhỏ giọng cung kính nói: "Nô tỳ biết ngoài cung không xa có 'Xuân Ý Lâu', chúng nô tỳ mang nàng ta qua đó được không?"

Đường Niệm Niệm khẽ chớp mắt, lập tức hiểu ra, hỏi: "Lầu xanh?"

Thị nữ yên lặng gật đầu.

Đường Niệm Niệm "ừ" một tiếng.

Hai thị nữ lúc này mới đè Lãnh Hoán Nhi hành lễ lui ra ngoài.

Trong sương phòng tẩm điện Kinh Hồng Cung, Tư Lăng Cô Hồng vừa đẩy cửa phòng, một mùi ngọt ngấy thanh u liền truyền vào miệng mũi hai người.

Bàn tay Đường Niệm Niệm vung lên, cửa sổ lập tức mở ra, mùi vị khó ưa cũng theo đó bay ra ngoài cửa sổ. Về phần lư hương cũng bị nàng dễ dàng phá huỷ. Một cái lư hương mới xuất hiện, từ bên trong thoảng ra một mùi hương thanh nhã.

Đường Niệm Niệm khẽ nhúc nhích, Tư Lăng Cô Hồng lập tức buông tay, nhìn nàng đi đến bên giường, vung tay lên đổi đi chăn gấm đã chuẩn bị tốt bên trong, lúc này mới đặt Bé Ngoan trong lòng xuống.

Đợi làm xong đâu đấy, Đường Niệm Niệm cúi đầu nhìn Bé Ngoan, chỉ thấy bé thở dài một chút, cọ cọ chăn gấm mềm mại, sau đó uốn mình bên trong ngọt ngào ngủ.

"Ha." Đường Niệm Niệm cong khóe môi, khẽ cười một tiếng.

Ngay sau đó, nàng liền cảm giác được trên lưng lại bị một đôi tay ôn nhu ôm chặt, trên vai truyền đến sức nặng quen thuộc, còn có giọng nói thanh thuý phiếm chút khàn khàn của Tư Lăng Cô Hồng truyền đến: "Niệm Niệm..."

Tiếng kêu này, ở trong căn phòng tối đen có vẻ mê hoặc dị thường.

Vành tai Đường Niệm Niệm bị hô hấp của hắn phả vào hơi hồng lên, nàng nhìn sang bên, vừa vặn đụng phải ánh mắt thâm thuý của Tư Lăng Cô Hồng, mi mắt khẽ rủ, bên trong lưu động tia sáng như nguyệt hoa.

Chỉ liếc một cái, nàng liền nhìn ra ý tứ của hắn, trong lòng hơi hơi nhảy dựng, "Cô Hồng?"

Tư Lăng Cô Hồng rũ mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Ta đói bụng."

Đường Niệm Niệm ngẩn ra, sau đó nghĩ đến câu mình nói với Bé Ngoan ở yến hội. Nhìn nhìn vẻ mặt Tư Lăng Cô Hồng, lại quay đầu nhìn thoáng qua Bé Ngoan đang say sưa ngủ. Lúc này mới đưa tay ôm eo hắn, nâng mắt nói: "Ở đây có Bé Ngoan."

Khoé miệng Tư Lăng Cô Hồng cong lên, ôm nàng đi về phía sườn điện, ở đó có một gian thư phòng, nhưng cũng có giường để nghỉ ngơi. Đám người Thù Lam cực kì cẩn thận, toàn bộ Kinh Hồng Cung đều được sắp xếp lại ổn thoả, thư phòng này cũng không ngoại lệ.

Vừa bước vào, Tư Lăng Cô Hồng liền cúi đầu hôn trụ cánh môi của người trong lòng, mềm nhẹ đặt nàng xuống giường, khom người ép lên.

Đường Niệm Niệm khẽ nheo mắt, mở miệng nhỏ cùng hơi thở của hắn giao hoà cùng một chỗ.

Hai người từ ban đầu vô cùng thân thiết ôn nhu dần chuyển thành cuồng loạn, tiếng thở dốc nặng nề cùng nữ tử tô khinh ngâm theo đó vang lên, trong thư phòng tối đen xâm nhiễm một tầng ái muội hoan mỹ.

Từ sau khi sinh hạ Bé Ngoan, hơn nữa Bé Ngoan lại thích bám lấy Đường Niệm Niệm, hai người liền không có cơ hội làm chuyện này. Bây giờ thân cận, so với ngày trước luôn cuồng nhiệt hơn.

Thẳng đến khi chấm dứt, Đường Niệm Niệm vẫn còn nằm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng thở hổn hển, hai mắt sương mù, thật lâu chưa phục hồi tinh thần.

Tư Lăng Cô Hồng một tay ôm nàng, một tay nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng, giảm bớt mỏi mệt trên người nàng.

"Cô Hồng." Đường Niệm Niệm mở miệng, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng chậm chạp, một hồi sau mới ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Hoàng thượng, phải hậu cung ba ngàn sao?"

Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu hôn lên đôi mắt nàng một cái, thấp giọng nói: "Sẽ không."

"Niệm Niệm, chỉ có Niệm Niệm." Hắn lui đầu về, mặt đối mặt nàng, đôi mắt như trăng dưới nước chuyên chú nhìn nàng nói: "Chuyện hôm nay sẽ không phát sinh nữa."

Khoé miệng Đường Niệm Niệm giương lên, nghiêm nghị gật đầu, lãnh đạm nói: "Ừ, sẽ không."

Tư Lăng Cô Hồng nhìn kiều nhan mị sắc còn nhiễm tình giương lên một chút tươi cười. Đôi mắt khẽ tối lại, đưa tay ôm sát nàng, một tay ép đầu nàng vào trong ngực, nói: "Niệm Niệm, ngủ."

Giọng hắn nhẹ nhàng chậm chạp mềm nhẹ, như có ma lực làm cho người ta không thể chống cự.

Đường Niệm Niệm rũ mí mắt, toàn thân mỏi mệt cộng thêm giọng nói của hắn truyền vào trong tai, làm cho cơn buồn ngủ của nàng lan ra toàn thân, cái mũi hơi hừ một cái trả lời, rồi dựa vào hắn chìm vào giấc ngủ.

Khi ý thức nàng dần dần tan rãn, cũng mơ hồ cảm thấy hình như mình vừa quên mất chuyện gì đó.

Nhưng lúc này đầu nàng hỗn loạn, làm sao cũng không tìm về được điểm linh quang này, chờ đến khi hoàn toàn ngủ say cũng nghĩ không ra rốt cuộc mình đã bỏ qua điều gì.

Ngày thứ hai, khi Đường Niệm Niệm bị tiếng trẻ con gào thét đánh thức, hai mắt mờ sương mở ra, sau đó được Tư Lăng Cô Hồng vừa thượng triều trở về tự tay hầu hạ, mặc xiêm y, rửa mặt chải đầu. Lúc hoàn toàn tỉnh táo đã bị hắn ôm vào trong ngực, ngồi trước một bàn đồ ăn.

Lúc này, nàng chỉ cảm thấy tay áo bên trái bị giật giật, quay đầu nhì, lại thấy Bé Ngoan mặc một bộ áo bào nhỏ màu trắng thêu hoa văn màu lam đứng trên ghế bên cạnh, tay nhỏ bé túm chặt vạt áo nàng, đôi mắt rưng rưng nước loé lên vẻ bất mãn thương tâm.

Mi mắt Đường Niệm Niệm khẽ run lên, chợt tỉnh ngộ. Lúc này nàng mới nghĩ ra hôm qua mình đã quên mất chuyện gì, chính là Bé Ngoan ngủ một mình trong tẩm điện bên kia.

Vừa tỉnh lại không thấy bóng dáng nàng bên cạnh, chỉ e cu cậu này đã làm ầm ĩ lên rồi.

Quả nhiên, buổi sáng hôm nay Bé Ngoan xác thực náo loạn, nhưng Đường Niệm Niệm chìm trong trạng thái mơ màng lúc vừa tỉnh dậy nên không chú ý tới, làm cho bé càng thêm thương tâm khổ sở.

Đường Niệm Niệm bình tĩnh há mồm ăn cháo do Tư Lăng Cô Hồng đút tới, đưa tay cầm bát cháo đặt trước mặt Bé Ngoan lên, tự mình xúc một thìa đút cho bé.

Nàng luôn luôn là phái hành động, lấy việc đút ăn này làm bồi thường.

Đôi mắt yêu dị của Bé Ngoan lập tức sáng ngời, vẻ thương tâm đến nhanh mà đi cũng nhanh, nét mặt vui sướng, nhu thuận theo động tác của Đường Niệm Niệm mà cái miệng nhỏ nhắn đóng đóng mở mở.

Khi Thù Lam đi tới nhìn đến chính là cảnh một nhà ba người đút cháo cho nhau này, trong lòng vui vẻ, khoé miệng cũng tươi cười, bất động thanh sắc đứng ở một bên.

Đợi đến khi ăn xong, Đường Niệm Niệm để mặc Tư Lăng Cô Hồng lau miệng cho mình, hỏi: "Gần đây rất bận rộn sao?"

"Ừ." Tư Lăng Cô Hồng thấp giọng đáp, gác cằm lên vai nàng, ngửi mùi hương thơm ngát đặc trưng.

Từ sau khi hắn quyết định muốn giành thiên hạ này, thì cũng là ngày hắn bắt đầu bận rộn.

"Ta cùng chàng." Đường Niệm Niệm ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng như thạch anh, làm cho người ta cảm nhận được sự nghiêm túc và kiên trì không cho phép xen vào.

Khóe môi Tư Lăng Cô Hồng cong lên, không hề chần chờ mỉm cười đáp ứng, "Được."

Đây không chỉ là hắn đối với nàng yêu chiều cầu gì cho nấy, mà còn là sự thấu hiểu lẫn nhau giữa hai người. Hắn vẫn luôn biết, nàng chưa từng là một cô gái ngây thơ chỉ có thể trốn sau lưng nam tử, được yêu chiều che chở vô lo. Nàng càng có thể cùng hắn sóng vai cùng đối mặt, một nữ tử có thể cùng chung hoạ phúc với hắn, sinh mệnh hồn phách của bọn họ cũng đã trói chặt cùng một chỗ.

Đường Niệm Niệm có được đáp án, dung nhan đạm tĩnh cuối cùng nở nụ cười.

"A a oa!" Tiếng kêu của Bé Ngoan truyền đến, tay nhỏ túm chặt áo Đường Niệm Niệm, hai gò má nộn nộn như hai bánh bao trắng, đôi mắt yêu dị sáng rọi, cũng tràn ngập kiên định không tha.

Bé Ngoan cũng muốn đi, Bé Ngoan mới không để mẫu thân yêu quý ở cùng một chỗ với người xấu đâu!

"Được, cả Bé Ngoan nữa." Đường Niệm Niệm mỉm cười gật đầu, ngón tay theo thói quen búng búng búi tóc trên đầu bé.

Buổi chiều, trong Tuyết Minh cung của hoàng cung Niệm Quốc.

Lý Cảnh, Triệu Thiết, Thư Tu Trúc, Tống Quân Khanh, Chiến Thương Tiễn, Chiến Thiên Kích, Mộc Linh Nhi, Liên Kiều, Mộc Hương đã sớm chờ ở đây, sau khi nghe được tiếng động từ ngoài cửa liền lập tức quay đầu lại nhìn. Trông thấy Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm cùng Bé Ngoan tiến vào, họ chẳng những không hề kinh ngạc, mà trên mặt càng hiện lên vẻ hiểu rõ.

Chín người đồng thời hành lễ, lên tiếng: "Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử điện hạ."

Trên mặt tràn đầy nghiêm túc và trang trọng, cho dù thay đổi xưng hô nhưng sự tôn kính đối với ba người chưa bao giờ giảm nửa phần.

Tư Lăng Cô Hồng ngồi trên thượng vị, đặt Đường Niệm Niệm ngồi trong lòng mình, tay duỗi ra lưu loát như mây trôi nước chảy kéo Bé Ngoan ra khỏi vòng tay nàng, đặt lên bàn dài trước mặt, nhìn mọi người phía dưới 'ừ' nhẹ một tiếng.

Bé Ngoan bĩu bĩu miệng, vừa mới mở ra một ít, còn chưa kêu lên đã thấy Đường Niệm Niệm vươn một bàn tay đưa cho bé. Bé cũng vươn hai tay nhỏ ra nắm chặt, giống như đang cầm một trân bảo gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn dào dạt ý cười.

Phía dưới mọi người cũng đứng thẳng lên, Thư Tu Trúc đi lên phía trước, báo cáo: "Hồi bẩm hoàng thượng, quan viên Niệm Quốc vi thần đã xử lý, nên lưu lại thì lưu lại, nên bỏ thì đều bỏ."

Tư Lăng Cô Hồng vẫn chưa tỏ vẻ gì, đám người Thư Tu Trúc hiểu tính tình hắn, nếu có vấn đề thì hắn sẽ mở miệng, nên đành tiếp tục kể tỉ mỉ ra chuyện mình xử lý: "Người bỏ đi, vi thần đều đã công bố tội danh của bọn họ ra ngoài, quan viên được lưu lại là những thanh quan vì nước được dân chúng kính yêu, như vậy cũng dễ trấn an cảm xúc của dân chúng."

Đợi hắn nói xong, Tống Quân Khanh tùy theo tiến lên, cười nói: "Vi thần đã dán hoàng bảng, quốc gia chiêu tài, vô luận nam nữ đều có thể tham gia khảo nghiệm nhân tài."

Liên Kiều cười hì hì nói: "Thuộc... Khụ! Hai vi thần cũng đã bắt đầu xử lý công vụ, chắc chắn sẽ làm tốt."

Mộc Hương cũng cười hì hì gật đầu, vuốt ve thân mình Bạch Lê. Nay mặc kệ là Bạch Lê hay quái xà, Lục Lục, đều bị phong làm thánh tiền ngự thú, có thể mang theo vào triều, đi lại trong hoàng cung.

Chiến Thiên Kích cười nói: "Vi thần đã đem một vạn nạp lỗ của Mộc Sâm Quốc gia nhập ngự lâm quân, còn lại bảy vạn thành lập tam quân, bao gồm Huyền chiến quân, Địa chiến quân, Thiên chiến quân."

Lời y vừa nói ra, sắc mặt đám người Lý Cảnh đều bất động, nhưng trong lòng vẫn cực kì cảm thán kính nể. Toàn bộ dân chúng Mộc Sâm Quốc cũng chỉ gần 18 vạn mà thôi, nhưng có khả năng lên chiến trường đã có tám vạn, gần một nửa dân số rồi. Về phần kia chín vạn dân kia, ngoại trừ số người cần chăm sóc trẻ nhỏ, thì gần như ai ai cũng đều có thực lực bảo vệ mình, chỉ cần tham dự huấn luyện, không bao lâu sau sẽ có thể tòng quân.

Huống chi, lúc trước mấy người bọn họ đã từng thảo luận quá, ấn theo ý của Chiến Thiên Kích, số dân chúng chưa nhập quân của Mộc Sâm Quốc sẽ tự mình tu luyện, tham dự khoá huấn luyện, tuỳ lúc đều có thể làm quân dự bị, nếu đạt tới tư cách Tam quân liền có thể gia nhập.

Mộc Sâm Quốc này, Chiến tộc này, quả nhiên là toàn dân giai binh, trời sinh chiến sĩ.

Chiến Thương Tiễn trầm ổn nói: "Vi thần đã chọn ra phó thống lĩnh ngự lâm quân, tả hữu thống lĩnh, phân bố ở trong hoàng thành."

Triệu Thiết kêu to: "Vi thần làm đại tướng quân xem ra nay khá nhàn rỗi rồi, trừ bỏ huấn binh thì không có việc để làm, ha ha ha!"

Mộc Linh Nhi có chút ngại ngùng nở nụ cười, thẳng sống lưng, thân mình nho nhỏ đầy kiên cường, nghiêm trang nói: "Vi, vi thần đang học tập binh pháp trận thư, còn có kỹ thuật dùng phi thú trinh sát." Dừng một chút, mặt nàng ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn Đường Niệm Niệm một cái, con ngươi thủy linh chớp động ánh sáng vô cùng kiên định, "Vi thần nhất định sẽ làm được tốt nhất, chỉ cầu tài cán có thể cống hiến cho Niệm Quốc!"

Giọng nói trong trẻo thanh thuý của nàng vang vọng trong không khí, mọi người im lặng, đôi mắt Mộc Linh Nhi lóe lên, đảo mắt bốn phía phát hiện chung quanh mấy người đều nhìn mình mỉm cười ánh mắt, ngẩng đầu lại thấy Đường Niệm Niệm cũng nhìn về đây, nhất thời kiều nhan thanh tú càng thêm đỏ, giống như hoả thiêu.

Đường Niệm Niệm khóe miệng giương lên, sau đó gật đầu, "Tốt."

Được nàng đáp lại, Mộc Linh Nhi mắt lóe sáng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười sáng lạn.

Tư Lăng Cô Hồng nhìn thoáng qua Mộc Linh Nhi phía dưới, sao đó lại nhìn thoáng qua Bé Ngoan đang ngồi trên bàn, cầm tay Đường Niệm Niệm chơi đùa. Đáy mắt sâu kín loé lên, cánh tay ôm Đường Niệm Niệm càng chặt hơn một ít.

Đường Niệm Niệm nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn.

Tư Lăng Cô Hồng nghiêng đầu, liền đụng đến cánh môi của nàng, nhẹ nhàng liếm một ngụm.

Đường Niệm Niệm nhìn hắn không nói gì, cũng thu hồi ánh mắt nghi hoặc.

Tư Lăng Cô Hồng đương nhiên cũng không nói gì, liếc Bé Ngoan cùng Mộc Linh Nhi kia một cái, trong lòng nghĩ: Nữ tử, đứa nhỏ, đều phải đề phòng.

Đường Niệm Niệm nhìn không ra tâm tư của hắn, nhưng mấy người bên dưới lại ẩn ẩn đoán được, song đối với đáp án này rất là dở khóc dở cười.

Trừ bỏ Chu Diệu Lang ở Vô Ngân Sâm Lâm thay Tư Lăng Cô Hồng chưởng quản đại cục, nay ở Niệm Quốc mọi người gần như đều đã đến đông đủ, từng người nhậm chức. Thừa tướng Thư Tu Trúc, thái úy Tống Quân Khanh, Ngự Sử Diệp Liên Kiều cùng Diệp Mộc Hương, tổng thống lĩnh ngự lâm quân Chiến Thương Tiễn, đại tướng quân Triệu Thiết, Chiến Thiên Kích, binh bộ thượng thư Lý Cảnh, Mộc Linh Nhi trước mắt còn đang học tập để đảm nhiệm chức công bộ thị lang, Thù Lam xưng làm thái phó của thái tử, song phần lớn thời gian vẫn là hầu hạ bên người Đường Niệm Niệm.

So với trong hoàng cung bình tĩnh, thì hoàng thành bên ngoài đã sớm khơi dậy sóng to gió lớn bởi vì một phen cải cách này.

Khi hoàng bảng liên tiếp dán lên, dân chúng tuy rằng sớm đã đoán được sau khi tân hoàng đăng cơ, tất nhiên sẽ thay đổi triều đại một hồi. Nhưng bọn hắn làm sao ngờ được, tân hoàng không chỉ sửa quốc hiệu, không chỉ thay quyền thần, mà còn sửa lại truyền thống kế thừa đã lâu của thiên hạ.

Tân hoàng huỷ bỏ lục cung, phá huỷ câu nói ba ngàn giai lệ, chỉ có một mình hoàng hậu, làm cho dân chúng người khen người thở dài. Nhớ ngày đó một nhà ba người trên lưng Bạch Liêu thú vương, giống như tiên nhân. Nay thiên cổ khó gặp vị đế vương si tình, cũng khiến người ta giật mình như mộng, chỉ thán vị chủ nhân này quả là tao nhã vô trần vô cấu, không giống kẻ sinh ra ở phàm trần.

Lại nhìn bảng dán chiêu gọi nhân tài kia, vô luận nam nữ đều có thể tham khảo, có thể vào triều làm quan, có thể tòng quân, hưởng đãi ngộ người tài.

Hoàng bảng này vừa ra, giống như kinh lôi oanh tạc, khiến vô số dân chúng ngây ngẩn. Từ xưa đến nay, ở trong mắt người trong thiên hạ, nữ tử chung quy không bằng nam nhân. Trong chốn giang hồ định luật này còn đỡ hơn một ít, nhưng trên triều đình vẫn là như thế, càng đừng nói để nữ tử vào triều làm quan, nhập quân tham chiến, Nhưng Niệm Quốc lại làm, làm trắng trợn như vậy, nhất châm kiến huyết.

Một ngày này khiến dân chúng rung động còn chưa bình tĩnh trở lại, thì ba ngày sau liền truyền ra tin tức hoàng hậu đi theo hoàng thượng tham dự việc triều chính trên điện Càn Khôn, ngay cả thái tử chưa tròn một tuổi cũng ở đó.

Thái tử vào triều tham chính còn nói được, nhưng hoàng hậu có thể sao?

Ba lần liên tiếp đi ngược lại truyền thống này, oanh tạc tâm thần dân chúng đến gần như chết lặng.

Nhưng, việc này bọn họ không thể quản, không ai giật giây đi đầu tất nhiên là không thể làm ầm ĩ.

Triều đình Niệm Quốc đã sớm bị đám người Lý Cảnh nắm giữ, cho dù là đám thanh quan còn tại vị của Tuyết Quốc cũ, vừa cổ hủ lại tự cho rằng mình vì triều chính có thể quăng tánh mạng, ở trên triều phản đối nói lời chính nghĩa, nhiều lần dâng tấu sớ khuyên bảo, nhưng kết quả đạt được vẫn không thay đổi.

Khi có người cố ý muốn kích động dân chúng nháo sự, một tin tức nói hoàng hậu Niệm Quốc - Đường Niệm Niệm là nguyên giả Thiên Đế truyền ra, dân chúng lập tức chấn động không chịu nổi, còn chưa đợi bọn họ hoàn hồn, thì thân phận luyện dược sư của Đường Niệm Niệm cũng truyền tới, lúc này quả thật là chết lặng không thể nói được gì.

Tin này một khi được chứng thực, chớ nói là kích động dân chúng phản đối, cho dù chỉ bảo bọn họ nói xấu Đường Niệm Niệm một câu thôi cũng không dám.

Luyện dược sư Thiên phẩm cấp Đế, đây là loại thân phận tôn quý cỡ nào chứ, chính là chuyện mà trước đây bọn họ chỉ có thể nghe qua truyền thuyết, nay đã trở thành hoàng hậu quốc gia bọn họ, bảo bọn họ làm sao có thể không vui, sao có thể không kích động?

Thiên hạ này, vốn cường giả vi tôn, cho dù thân là một nữ tử, nhưng khi thực lực của ngươi đạt tới mức chỉ có thể mong mà không thể cầu, vậy truyền thống của thiên hạ còn có thể phá nữa là trong giới hạn một tiểu quốc.

Giờ khắc này, dân chúng Niệm Quốc dường như hiểu được vì sao hậu cung Niệm Quốc bị huỷ, vì sao hoàng đế Niệm Quốc độc sủng một người. Một luyện dược sư Thiên Đế, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, còn sinh hạ một con trai, như vậy còn có nam tử nào nguyện vứt bỏ, đi tìm nữ tử khác sống uổng chứ?

Vô luận dân chúng nghĩ thế nào, Niệm Quốc cũng theo thời gian dần dần hoàn thiện, bước vào nề nếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro