Chương 2. Trùng phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giám đốc Trương thấy vị khách quý của mình có vẻ mải nghĩ một chuyện gì đó,  trong lòng đột nhiên cảm thấy không vui, đơn giản vì, nam nhân đứng trước mặt, cô còn không thèm động lòng, nay lại còn suy nghĩ chuyện khác. Chuyện Đàm Linh đến đây, tưởng chừng như vui được một chút, nay lại chuyển thành đau lòng. 

Người bên cạnh dù đang mải suy nghĩ, tất nhiên cũng biết Từ Mã là đang nghĩ cái gì, cơ bản không định quan tâm, nhưng lúc đó, trong đầu lại vô thức nảy ra suy nghĩ, liền quay sang, yểu điệu hỏi.

"Giám đốc Trương, anh cảm phiền có thể cho tôi hỏi một câu được không?"

Từ Mã xem ra vui hơn một chút, chỉ là, một chút này, nên giữ trong lòng.

"Cô Hạ, cô cứ nói."

Hạ Đàm Linh trong vô thức khoát lấy tay người bên cạnh, giọng điệu có phần tò mò.

" Tôi có thể mạo muội được biết, quan hệ của anh, và của người đó, như thế nào hay không?"

Từ Mã trước đến nay vẫn một lòng đem cảm tình cho cô gái này, hơn nữa, một chút quan hệ này không đến nỗi quá bí mật, cũng tự nhiên nói ra, giọng điệu có phần vui hơn do chuyện vừa nãy.

"Quan hệ sao, anh em chí cốt."

Anh em chí cốt sao? Thực sự trong kinh doanh vẫn còn có loại quan hệ như thế này. Hạ Đàm Linh khẽ cười một cái, thực sự con người kia rất đáng tìm hiểu. Nụ cười nhếch mép kia, vô tình lọt vào mắt Từ Mã.

"Giám đốc Trương, chắc hẳn, anh ta cũng phải trong ngành kinh doanh mới tới đây đúng không?"

Từ Mã vẫn an nhiên mặc định, cô gái này hỏi chỉ là vì tò mò, dĩ nhiên vẫn chẳng giấu giếm điều gì, hoàn toàn không chút nghi ngờ.

"Anh ta kinh doanh vũ khí quân sự."

"Vậy sao.. Xem ra anh ta cũng có quan hệ mật thiết với ngành công ty tôi."

Từ Mã quay sang lấy li rượu từ phục vụ đưa cho Hạ Đàm Linh.

"Nói cho oai, chứ công ty cậu ta chỉ mới phát triển về công nghiệp vô tuyến - điện tử thôi."

"Chủ tịch Trương, nói như vậy không đúng đâu a, anh nói vậy khác nào cũng đang  nói công ty tôi chứ, khác nào nói công ty tôi chỉ phát triển thế mạnh về chế tạo pháo và súng bộ binh đâu đúng không?"

Hai người cứ đứng đó, bàn luận về rất nhiều vấn đề, đặc biệt là kinh doanh. Nhưng cơ bản lúc này, Hạ Đàm Linh không có quan tâm mấy cái đó, nói chuyện chỉ là đánh trống lảng, còn trong đầu thì chuyên tâm nghĩ một chuyện khác. Nói được một lúc thì đến giờ vào tiệc, Từ Mã tiếc nuối rời đi, lên bục cao nhất của hội trường phát biểu.

Từng nói lời nói, đều rất có khí chất, thực sự rất tiêu soái. Nhưng phũ ở chỗ, Hạ Đàm Linh hoàn toàn không theo dõi chút nào, từng lời phát biểu đều như gió thoảng qua tai. Cô đứng đó, một mình tận hưởng thụ rượu vang, vị rất chuẩn.

"Chào cô." - Giọng nói ấm áp vang ra từ đằng sau.

Hạ Đàm Linh rất thản nhiên quay lại đằng sau. Kiệt Phong đang đứng đó, cười nhếch mép không quá phô trương.

"Tôi có thể mạn phép biết tên được hay không? Thực sự thấy ấn tượng với cô và muốn gây dựng một mối quan hệ có lợi trong việc kinh doanh."

Hạ Đàm Linh dĩ nhiên cư xử rất lịch sự, đưa li rượu của mình tới gần chỗ Kiệt Phong, ý cười trong mắt lộ rõ. Dĩ nhiên, Kiệt Phong rất biết điều, đồng thời đưa li rượu của mình tới gần li của Hạ Đàm Linh, hai người cùng chạm li, coi như đã ngầm đồng ý việc này. Chỉ có điều, việc này rất phức tạp, Hạ Đàm Linh bản thân thực sự rất tò mò về chuyện này, còn về phía vị giám đốc ngạo mạn kia, dù có phòng thủ thế nào, cũng không thể nào đoán trước được chuyện này.

Sau đó hai người cùng bắt tay, trao đổi một số điều cơ bản.

"Hạ Đàm Linh, giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị công ty Hạ Linh, chuyên sản xuất pháo, súng bộ binh."

"Vũ Kiệt Phong, giám đốc công ty Cảnh Phong, chuyên sản xuất về ngành vô tuyến, điện tử."

Từ Mã phát biểu xong, khẽ lướt qua hội trường chật kín khách mời VIP, nhìn thấy hai con người rất quan trọng đang trao đổi, tâm trạng có biến đổi đôi chút. Chỉ là nhờ được rèn giũa, mà cảm xúc xem ra được che giấu rất hoàn hảo.

"Chà chà, hai người tranh thủ lúc tôi đi thì lại đi xây dựng quan hệ sao?"

Hạ Đàm Linh nở nụ cười khó hiểu, nhìn Từ Mã.

"Giám đốc Trương, chỉ là muốn gây dựng sự nghiệp vững chãi nên mới làm thế thôi mà."

Kiệt Phong đưa li rượu khác cho Kiệt Phong, cơ bản lúc lên phát biểu đã bỏ nó lại ở quầy phục vụ.

"Của cậu."

Vừa dứt lời, điện thoại Kiệt Phong có chuông, nhanh nhẹn cầm lên nghe điện thoại.

"Thôi, hai người ở lại đây đi, tôi có việc rồi."

Từ Mã nhấp một ngụm son, quay sang quan sát thái độ Hạ Đàm Linh, nhưng xem ra chẳng nhìn thấu được cô.

"Tại sao lại đi sớm như vậy? Chẳng phải cậu nói hôm nay là cơ hội rất lớn cho công ty cậu hay sao? Chuyện gì quan trọng đến mức phải rời đi ngay chứ?"

Kiệt Phong xem ra thực sự cần rời đi, li rượu còn đầy trên tay hết trong một ngụm.

"Chuyện này không đi thì không được, cậu còn là nhà kinh doanh tài giỏi, mấy buổi như thế này, đâu phải không thể tổ chức lần hai, tôi xem ra vẫn còn cơ hội, thôi, cậu ở lại với cô Đàm đi, tôi đi trước. Cô Đàm, cáo từ."

Hạ Đàm Linh gật đầu ý chào, trong lòng biết rõ nguyên do Kiệt Phong rời đi, chỉ là vẫn muốn cuộc vui thêm bí ẩn khó đoán, nên tạm thời, tốt nhất vẫn là nên im lặng.

Khi Kiệt Phong rời đi, Từ Mã có phần nhẹ lòng, quay qua cười với Đàm Linh.

"Cô Đàm, để tôi đưa cô đi gặp các đối tác có liên hệ với ngành của cô nhé."

"Cảm ơn giám đốc Trương, nhưng xem ra tôi cũng phải đi rồi."

Người đi trước không cản không nói làm gì, nhưng người đi sau thực sự giám đốc Trương rất muốn níu lại.

"Cô Đàm, thực sự phải rời đi sao?"

"XIn lỗi anh, nhưng thực sự phải rời đi."

Nói rồi không quên từ biệt, nhanh chóng rời đi, không để Từ Mã nói thêm câu gì.

Đi ra ngoài, lấy máy điện thoại ra, có tin nhắn từ tay sai gửi tới, Hạ Đàm Linh có đọc lướt qua, coi như đã nắm rõ phần nào tình hình, cứ thế đi thẳng ra xe. 

"Đến bang."

.................

BANG SACRET - NEWYORK - 9PM

"Cô chủ, mời cô" - Lái xe xuống trước mở cửa cho Hạ Đàm Linh.

Hạ Đàm Linh bước xuống, tiến vào tòa nhà cao tầng, bấm thang máy rồi đi lên. Đến tầng 15, thang máy dừng lại, mở cửa ra.

"Cô Hạ, cô tới rồi."

Hạ Đàm Linh ngồi xuống ghế sofa đối diện cửa phòng, vứt túi xách sang một bên.

"Mày nói xem."

Tên tay sai đưa xuống mặt bàn một tờ giấy kèm theo một phong bì màu trắng cách điệu, chính giữa mặt trước thư in logo bang Hắc Gia, hình thánh giá.

"Mày tự mở tự xem rồi nhắn lại cho tao."

Tên tay sai cầm thư lên, đưa cho người khác ý muốn nói cất đi, hay tay nắm lại để ra đằng trước.

"Cô chủ, có chuyện gì hay sao? Cô muốn hủy hẹn với bang Hắc Gia hay sao?"

Hạ Đàm Linh hạ đầu ra đằng sau, hai tay xoa xoa thái dương, giọng ẩn ý.

"Cơ bản, tao thấy, chủ bang Hắc Gia tài cán thật tầm thường, tao cơ bản vẫn không hiểu, người như hắn sao lại lãnh đạo cái bang đó kia chứ."

Tên tay sai bắt đầu cảm thấy khó hiểu.

" Bang đó, cơ bản tại Cali rất có tiếng, mà, cô chủ gặp người đứng đầu rồi hay sao?"

Hạ Đàm Linh tức giận, xua xua tay ý đi đi.

"Chúng mày ra ngoài đi."

Tên tay sai cùng một số tên khác lặng lẽ đi ra ngoài mà vẫn còn một dấu chấm hỏi lớn, cô chủ làm cách nào gặp được chủ bang Hắc Gia kia chứ? Nói đến anh ta thì thực vô vàn chủ đề để nói, khác với sự kín tiếng và bí mật siêu cao như Hạ Đàm Linh, tên này lại mạnh mẽ công khai danh tính, không che giấu lấy một thứ. Hắn làm như vậy, người trong thế giới ngầm rất dễ nắm bắt thông tin. 

Bên trong, Hạ Đàm Linh lấy máy điện thoại ra, gọi cho tay sai riêng của mình.

"Alo?"

"Mày lấy hết thông tin về chủ bang Bạo Hắc, bang Bạo Hắc, thành viên cho tao. Một chi tiết nhỏ cũng phải lấy hết. Sau đó gửi qua mail cho tao."

"Tôi làm ngay."

Nói xong, lập tức tắt nguồn máy điện thoại, ném sang bên kia ghế sofa, nhâm nhi tách trà trên mặt bàn đã được chuẩn bị sẵn, cười khẩy một cái, hàn khí bao trùm tòa nhà.

"Để tôi xem, thế lực của anh ra sao..."

.................

Chap này sẽ ngắn hơn chap trước do tình trạng lười nổi lên :(((

Nhưng chap sau sẽ bù lại.

Cảm ơn đã đọc, ủng hộ ta.

Kamsa.

Tủ Lạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro