18. Không tiến bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18. Không có tiến bộ

edit: nai

Học sinh giỏi học cái gì cũng nhanh.

Nụ hôn thứ hai của họ không cách nhau quá lâu, cái thứ ba cũng vậy, khoảng thời gian đó là thời gian tuyệt vời nhất trong ba năm của họ, cho dù có xích mích, họ cũng nhanh chóng làm lành.

Năm cuối cấp Ba, Trình Vãn Nguyệt không chung lớp với mấy người bạn thân chơi cùng từ nhỏ, phòng học cũng không chung tầng, nhưng cô không quan tâm, cô ở lớp nào cũng đều có thể chơi đùa rất vui vẻ.

Thành tích học tập ở mức bình thường, nhưng mỗi một giáo viên từ mẫu giáo cho đến cấp Ba đều không những không ghét mà trái lại còn rất thích cô, có lẽ cũng chỉ có mỗi cô thôi.

Trước khi nhiệt độ cao đến, Bạch Thành có một mùa mưa kéo dài, lúc Trình Duyên Thanh nịnh nọt mối tình đầu của anh ấy là Tần Họa, anh ấy giấu tất cả mọi người xung quanh, trong hai năm lớp Mười và Mười một này, vừa hết tiết đã không thấy bóng dáng anh ấy đâu, về nhà cũng rất muộn, Trình Vãn Nguyệt thường xuyên không tìm được anh ấy, lớp Mười hai cũng vậy, hoàn toàn không biết anh ấy đang bận gì.

Trình Vãn Nguyệt ngày nào cũng đều thử thách đến lớp sát giờ, buổi sáng vội vội vàng vàng ra khỏi nhà, luôn quên mang theo ô.

Cô lại ngủ gật trong tiết Toán, bạn cùng bàn gọi cô dậy không được mà còn bị cô lẩm bẩm mắng một câu.

Thứ Sáu tuần cuối cùng của mỗi tháng không có tiết tự học buổi tối, cuối tuần nghỉ hai ngày, rất nhiều học sinh nội trú đều muốn về nhà, đợi đến khi cô ngáp một cái khó khăn mở mắt ra, các bạn trong lớp đều đã đi gần hết.

Lại mưa nữa rồi.

Trình Vãn Nguyệt không thích ngày mưa, cô có rất nhiều quần áo và giày đẹp, rất ghét lúc đi đường bị nước bùn làm bẩn, cô buông tiếng thở dài, với một tay vào trong ngăn bàn, nhưng chỉ có thể mò thấy đồ ăn vặt.

Có hai anh trai thì có ích lợi gì, chẳng trông cậy vào được ai.

Khanh Hàng là lớp trưởng, ra về trễ nhất, lúc xuống đến tầng cuối cùng, anh dừng chân ở khúc rẽ, vì anh nhìn thấy Trình Vãn Nguyệt đứng ở cửa khu lớp học, bên ngoài trời đang mưa, cô mang một đôi giày trắng, lề mà lề mề không muốn bước ra.

Trước khi bị cô phát hiện, anh nhét chiếc ô vào trong cặp.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trình Vãn Nguyệt quay đầu lại, mỗi ngày cô đều mặc đồ khác nhau, Dương Huệ Mẫn sẵn sàng chi tiền cho khoản này, chỉ có một đứa con gái, cả đời cũng chỉ có một lần mười bảy tuổi, tất nhiên phải ăn mặc cho thật xinh đẹp lộng lẫy.

THPT số Một Bạch Thành không có nghiêm khắc yêu cầu học sinh phải mặc đồng phục, chỉ có Khanh Hàng là mặc một cách nghiêm chỉnh, ngày qua ngày.

Anh vẫn chưa nhìn thấy cô, cô bèn lẳng lặng núp ở ngoài cửa, đợi đến khi anh đi tới cửa thì bất thình lình nhảy ra dọa anh.

“Khanh Hàng!”

Do lấy đà mạnh, cô phải bám vào cánh tay anh mới có thể đứng vững.

Khanh Hàng hệt như thật sự bị cô dọa một phen, “Sao bây giờ mới về?”

“Ngủ quên á.” Trình Vãn Nguyệt thấy hai tay anh trống không, “Anh cũng không mang ô à, hai chúng ta hôm nay chỉ có thể dầm mưa đi về rồi.”

Khóe mắt Khanh Hàng chú ý đến một học sinh thể thao từ cầu thang bên kia đi xuống, cậu ta rất thân với Trình Vãn Nguyệt, nghỉ hè còn dạy cô chơi bóng rổ, cô vì thế mà mua mấy bộ đồ bóng rổ, cậu ta bung một cây dù màu đen rất lớn ra, đang đi tới phía bên này.

Trình Vãn Nguyệt vẫn đang tiếc đôi giày của mình, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, có thứ gì đó phủ lên đầu cô, cô nắm lấy góc áo vén lên trên mắt, mới biết là áo khoác đồng phục của Khanh Hàng.

Giây tiếp theo bị anh nắm lấy cổ tay kéo đi chạy vào trong mưa.

Cô nghe thấy loáng thoáng có người ở phía sau gọi tên mình, áo khoác đồng phục phủ lên đầu luôn bị gió thổi che khuất mắt, cô không có thời gian quay đầu lại xem là ai, “Hình như có người gọi em, Khanh Hàng, anh có nghe thấy không?”

“Không.” Anh tăng tốc bước chân, “Đợi thêm lát nữa mưa sẽ càng to hơn.”

“Á em đạp vào vũng nước rồi! Khanh Hàng, ba mẹ em lại phải đi họp, em muốn đến nhà anh đợi trước.”

“Ừ.”

Chặng đường chỉ có mười mấy phút mà thôi, cũng đã dầm mưa rồi, thật ra không cần phải chạy vội vàng như vậy, nhưng Trình Vãn Nguyệt bị anh nắm tay kéo đi, vừa mới mở miệng thì nước mưa đã tạt vào, bên tai toàn là tiếng gió tiếng mưa rít qua, nói cũng không nghe rõ.

Thể lực của cô không bằng anh, về đến nhà đã trực tiếp xụi lơ trên ghế lạnh, thở hổn hển từng hơi một, nghỉ ngơi đủ rồi mới ngồi dậy cởi giày, lau tóc.

“Ông nội đi đâu rồi?”

“Về làng rồi.” Khanh Hàng rót một cốc nước sôi, mang vào phòng đặt lên bàn, “Thay đồ trước rồi uống nước ấm vào, kẻo bị cảm.”

Đồng phục ướt một nửa chất đống trên ghế, Trình Vãn Nguyệt liếc mắt nhìn, không nhận lấy chiếc áo thun anh đưa tới, “Hôm nay hơi lạnh, em muốn mặc áo khoác đồng phục khác của anh.”

Mỗi quý đều có hai bộ.

“Để anh tìm.” Khanh Hàng lại đi lục tủ quần áo lần nữa.

Mới vừa vào thu, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, bộ đồng phục khác của anh sau khi giặt xong đã bị đè ở phía dưới.

Trình Vãn Nguyệt ngồi trên ghế lạnh cởi cúc áo, dùng khăn lau khô vệt nước trên người, lúc Khanh Hàng xoay người lại, cô đang chỉnh dây áo ngực, dây có hơi chật, in thành một vết đỏ nhạt lên da.

“Anh bế em đi.” Cô luôn luôn phàn nàn cái ghế lạnh này cấn đến nỗi eo đau lưng đau chỗ nào cũng đều rất đau, bảo Khanh Hàng trải cái đệm lên nhưng anh cứ không nghe.

Khanh Hàng trông có vẻ gầy gò, nhưng rất khỏe, cho dù Trình Vãn Nguyệt không hợp tác một chút nào, anh vẫn có thể rất dễ dàng bế cô lên như thường.

Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác đồng phục, tháo dây buộc tóc ra, mái tóc dài mềm mại xõa xuống sau vai.

Lúc Khanh Hàng khom lưng bế cô, đôi môi se lạnh của anh cũng dán lên môi cô.

Hai người cùng ngã xuống giường, anh chống người lên, không đè hết trọng lượng cơ thể lên người cô, chỉ tách ra một giây ngắn ngủi, anh đã thay đổi, nụ hôn đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Anh nhớ lại kỳ nghỉ hè, cảnh tượng cô cùng mấy học sinh thể dục chơi bóng rổ ở sân vận động.

Quần áo đối với Trình Vãn Nguyệt mà nói là rất rộng, tay áo cũng rất dài, lúc cơ thể cọ xát quấn lấy nhau càng lúc càng chặt, cô hệt như bị dây thừng trói lại, giãy giụa hoặc nặng hoặc nhẹ đều chỉ là vô ích, trái lại còn cạ phải vật cứng giữa hông anh, mang đến cho anh thoải mái.

“Lại cắn người, anh mới là cún con.”

“Khanh cún con.”

“Em chỉ muốn đến làm bài tập, ai cho anh hôn em?”

Khanh Hàng không chỉ hôn cô, còn muốn sờ.

Lúc này cô chẳng có cáu kỉnh gì, nhiều nhất cũng chỉ là không cam tâm ở thế yếu, cố tình giả vờ không vui, nạt anh, lườm anh, hai mắt đẫm lệ kêu đau, đợi anh ném giáo vứt giáp, thu đao, cô sẽ lộ ra bản tính, trả lại cho anh gấp đôi cơn đau đã chịu dưới thân anh.

Anh đã từng chịu thiệt, trừ khi anh tự nguyện bị cô chơi đùa, chắc chắn sẽ không bao giờ giẫm vào cùng một cái bẫy lần thứ hai.

Khanh Hàng một tay từ bên hông cô thăm dò đi vào, hệt như nắm lấy một khối bơ trơn mềm mịn, chút khả năng suy nghĩ còn sót lại trong đầu anh đều dùng để nhớ lại vừa nãy cô tự nâng lấy như thế nào.

Anh im lặng nhưng mạnh mẽ, quá nhiều khát vọng nhưng lại ngây ngô mới lạ.

Để lại dấu vết trên cổ quá nguy hiểm, khi hôn đến xương quai xanh anh sẽ rất cẩn thận, qua khỏi khu vực nguy hiểm rồi thì không thể kiềm chế, nhưng cô đã nói, không được làm đau cô mới có thể hôn, anh chỉ có thể chậm lại, nhẹ nhàng hơn.

Ngực cô mềm như quả hồng chín, chỉ cần hơi cắn nhẹ một cái đã có thể hút được nước bên trong, ngay cả lưỡi cũng có vẻ thô ráp, huống chi là răng.

Dù anh có cẩn thận đi nữa cũng sẽ mất kiểm soát.

Đầu vùi ở ngực cô bị cô gắng sức đẩy ra, trước mắt Khanh Hàng hoàn toàn mờ mịt, trôi qua rất lâu, đường nét khuôn mặt cô mới từ từ trở nên rõ ràng, mặt đỏ ửng, mắt ươn ướt trông như đang im lặng tố cáo anh tàn nhẫn cỡ nào.

Anh đau đầu vô cùng, vẻ mặt ngẩn ngơ, giọng khàn khàn, “Tóc sao lại cắt ngắn rồi… không phải thế này… em là tóc dài, màu đen…”

Trình Vãn Nguyệt tức giận lườm anh, “Khanh Hàng, anh dám chê em tóc ngắn xấu!”

Chuông báo thức reo lên, âm thanh vô cùng chói tai, lúc này Khanh Hàng mới tỉnh táo lại, bọn họ không ở trong căn phòng nhỏ hẹp ẩm ướt đó, bên ngoài cũng không mưa.

“Sao anh lại ở trên giường?” Không phải anh ngủ trên ghế sofa sao…

Anh sốt cao, cơ thể nóng đến đáng sợ, người cũng mơ mơ màng màng, Trình Vãn Nguyệt không tính toán hành vi xấu xa vừa bới tóc cô lại vừa sờ ngực cô của anh.

“Anh hỏi em? Em còn muốn hỏi anh đây, đã nói em ngủ giường anh ngủ sofa, anh lại thừa dịp em đang ngủ mà lợi dụng.”

Khanh Hàng bị tiếng chuông chói tai chấn động đến nỗi choáng đầu hoa mắt, giấc mơ và hiện thực đan xen, anh bị kẹt ở bên trong, không tìm được lối ra.

Mẹ anh qua đời vào ngày sinh nhật của anh, vậy nên anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, tuổi thơ của anh chỉ có màu đen và trắng, từ khi Trình Vãn Nguyệt xông vào cuộc sống của anh, những ký ức không quá đẹp đó dần dần bị xóa đi, hệt như những chữ viết trên giấy bị cục tẩy xóa sạch đi vậy, cô thích những màu sắc tươi sáng, cũng vẽ lên thế giới của anh từng nét vẽ rực rỡ.

Sau khi xa nhau, những quá khứ không dám nhớ lại đó lại lặng lẽ hiện lên lần nữa, trở thành những trói buộc trên con đường tiến lên phía trước của anh, kéo anh lại, mỗi bước đi của anh đều khó khăn hơn người khác.

Tình yêu bắt đầu quá sớm, sau khi thối rữa như chất độc mãn tính thì dọc theo thân rễ lan rộng đi, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

Anh đã đi một chặng đường rất xa mới đến được hiện tại, chỉ cần hơi dừng lại quay đầu nhìn về sau, thứ nhớ tới đều là những ký ức khiến anh đau khổ, ba mẹ mất, ông nội bệnh mà qua đời, sự nghèo khó cô đơn và lực bất tòng tâm thời trẻ, còn có… Trình Vãn Nguyệt.

Nhưng vào lúc anh tưởng rằng mình sắp rơi xuống vách đá cùng với những núi đá sụp đổ, lại là Trình Vãn Nguyệt vươn tay ra về phía anh, giải cứu anh ra.

Anh vốn dĩ chẳng có gì cả, nhưng Trình Vãn Nguyệt đã đến.

Trình Vãn Nguyệt không biết Khanh Hàng đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy anh mới tỉnh dậy trông có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn cô lại rất dịu dàng, như thể cất giấu hàng ngàn cảm xúc mà cô không thể hiểu được.

“Anh cởi hết đồ của em rồi, không giúp em mặc vào sao?” Cô khẽ nhõng nhẽo oán trách, “Khanh Hàng, sao anh không có tiến bộ chút nào vậy, đã nói phải nhẹ nhàng, anh vẫn luôn làm em đau, em đâu phải là cục bột mà nhào nặn nắm bóp thế nào cũng sẽ không đau.”

Khanh Hàng đột nhiên bật cười, “Em muốn anh tiến bộ bằng cách nào?”

Hết chương 18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro