23. Anh dỗ em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: nai 

“Trình Vãn Nguyệt…” Đầu của Khanh Hàng bị kéo thấp xuống, chỉ có cơ hội gọi tên cô.

Khi cô nổi giận, không gì có thể lọt vào tai, rất trực tiếp mà cắn anh, cọ anh, để anh mở miệng.

Môi chạm vào răng, mùi máu rất nhẹ, nhanh chóng tan trong nước bọt rồi bị cả hai nuốt xuống.

Hai chiếc bao cao su Trình Vãn Nguyệt đang cầm từ sau gáy rơi vào trong quần áo anh, góc nhọn sắc bén của bao bì nhựa đâm vào da, cảm giác đau đớn nhỏ yếu từng chút này không những không khiến anh tỉnh táo lại, trái lại còn trở thành ngòi nổ châm dầu vào lửa.

Sau khi nhất thời tách ra, Khanh Hàng nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu bắt đầu hôn cô từ xương quai xanh, cô bị ép đến nỗi không ngừng lùi về phía sau, trước khi người đụng vào kệ, anh dùng một tay lót ở sau lưng cô.

Trọng lượng của hai người làm cái tủ rung lên, thùng bánh quy đặt ở phía trên bị đổ, cũng kéo theo rất nhiều đồ vật khác, rơi lả tả đầy sàn.

Cái hộp rơi trúng ngón chân Trình Vãn Nguyệt, cô khẽ kêu lên, Khanh Hàng thuận thế nắm lấy cằm cô, đầu lưỡi đi sâu vào bên trong.

Dép lê của cô đã rời khỏi chân từ lâu, không chút ngần ngại giẫm lên mu bàn chân Khanh Hàng, gáy cô cứ đụng vào cái tủ, anh bèn kéo cô đi sang bên cạnh để cô tựa vào tủ lạnh.

Tủ lạnh rung lắc nhẹ, chai lọ bên trong cũng rung theo.

Khanh Hàng dứt khoát bế cô lên, một tay đẩy nước sôi mới vừa đun vào góc, để cô ngồi lên cái bệ bên cạnh bồn rửa.

Trước khi anh ra ngoài đi họp, hai người đều đã tắm, Trình Vãn Nguyệt vốn đã mặc đồ mát mẻ, trong lúc kéo đẩy qua lại, cổ áo trượt xuống khỏi vai, lộ ra bầu ngực mềm mại.

“Không mặc à?”

“Không phải anh nói ở nhà không mặc tốt cho cơ thể hơn sao? Tối nay em cũng không ra ngoài.” Trình Vãn Nguyệt nắm lấy áo sơ mi của anh, kéo vạt áo ra khỏi lưng quần, tay xuôi theo đường nét cơ bụng lần mò vào bên trong.

Cúc áo rất vướng víu, cô không có kiên nhẫn cởi từng cái một, muốn trực tiếp xé ra, nhưng hiển nhiên là cô không đủ sức, thậm chí cơ thể càng lúc càng sát đến gần của Khanh Hàng cô cũng không chống đỡ được.

Cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi khiến cô không kìm được mà ngả ra sau, trên cổ đều là vết nước ướt nóng, bàn tay Khanh Hàng chống lên bệ, cúi người xuống, mục tiêu là bộ ngực trắng nõn.

Những loại động vật như sói hay báo sau khi bắt được thú con, vết cắn đầu tiên đều rất hung mãnh.

Trình Vãn Nguyệt cũng không khách sáo, dùng sức véo núm vú của anh.

Anh chịu đựng rất giỏi.

Nhưng chỗ nhạy cảm như thế này, cho dù có thể chịu đựng đến đâu cũng sẽ để lộ ra dấu hiệu động tình, anh đau đớn im lặng thở dốc, dáng vẻ của một kẻ văn nhã bại hoại (1) đeo kính trông vừa quyến rũ vừa háo sắc.

(1) văn nhã bại hoại: Mô tả những người bề ngoài nhã nhặn thư sinh nhưng bên trong lại đen tối. Đặc biệt đối với các anh đẹp trai đeo kính, cảm giác “nhã nhặn bại hoại” toát ra từ họ giống như một liều thuốc mê. 

Hàng xóm sát vách ăn tối muộn, lúc này đang rửa bát dọn dẹp trong bếp, tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền qua, họ phát ra động tĩnh hơi lớn một chút thôi, hàng xóm có thể cũng sẽ nghe thấy.

Trình Vãn Nguyệt nhận ra ý đồ của Khanh Hàng, hai chân dài của cô quấn lấy eo anh, nhưng cuối cùng vẫn bị anh cưỡng ép bế đi vào phòng tắm.

Anh mở vòi hoa sen, nước lạnh rơi xuống người.

Có anh che chắn, chỉ có vài bọt nước nhỏ rơi trên da Trình Vãn Nguyệt, quần áo ẩm ướt dính chặt vào người, cô tựa lưng vào tường, nhìn anh càng kìm nén càng chật vật, từ từ bật cười.

Khanh Hàng tháo chiếc kính toàn là giọt nước xuống, yết hầu lăn lên xuống mấy lần mới lên tiếng.

“Trình Vãn Nguyệt.”

“Hửm?”

“Em thật sự muốn, hay là đang nổi nóng rồi cố ý giày vò anh?”

“Anh tự cân nhắc hai phút đi.” Cô giơ tay lên, thờ ơ cởi chiếc cúc áo cuối cùng của anh ra.

Áo sơ mi trắng sau khi ướt có hơi trong suốt, cô có thể nhìn thấy núm vú bị cô véo có màu đỏ hơn bên còn lại, “Năm phút cũng được, dù sao em cũng không khó chịu như anh.”

Đối với Khanh Hàng mà nói, mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề tiến thêm một bước. 

Anh muốn chắc chắn cô đồng ý.

“Thế em hết giận chưa?”

“Chưa.”

Vì cái bùa bình an ấy, cô sẽ không giận quá lâu. Anh không có gia đình, những người họ hàng đó khi ba mẹ anh bệnh nặng không muốn cho anh vay tiền mà cố tình xa lánh, đã chẳng còn liên lạc từ lâu, anh không tin Phật, bùa bình an không phải anh xin cho chính anh, thì chỉ có thể là cô.

Trình Vãn Nguyệt chắp hai tay sau lưng, nhỏ giọng nói, “Trừ khi anh hôn làm em thoải mái.”

Khanh Hàng cụp mắt chỉnh nhiệt độ nước, cởi áo sơ mi ra ném xuống đất, đồng thời một tay nâng mặt cô lên, mỗi lần hôn bọn họ đều như thể đang cướp đoạt viên kẹo trong miệng đối phương, không ai chịu nhận thua.

Anh nắm lấy cổ tay cô giơ lên cao, giơ qua đỉnh đầu, nhanh nhẹn nhấc chiếc váy ngủ kia lên cởi ra.

Giọt nước xuôi theo dây chuyền chảy vào khe ngực, rồi lại từ khe ngực trượt xuống, dấu vết vừa rồi bị anh hôn qua ở trong bếp vẫn còn, những vết đỏ lộ ra khỏi da, hệt như hoa đào mới nở, Trình Vãn Nguyệt không che không giấu, hào phóng để anh nhìn.

Buổi sáng ngày đó, Khanh Hàng sốt cao, đầu đau dữ dội, không phân biệt rõ là trong mơ hay là hiện thực, mơ mơ màng màng cởi hết đồ cô ra, sau khi bị cô đá ra thì tiện tay nắm lấy mắt cá chân cô, sẽ để lại một vết hôn bên trong đùi cô, cũng là bởi vì anh đã từng cắn một vết răng nhàn nhạt ở vị trí này.

Nửa tháng sau đó cô cũng không thể mặc váy ngắn, giận anh rất lâu.

Phần lớn học sinh trong trường đều không mặc đồng phục, đứng chung một chỗ, quần áo màu gì cũng có, nhưng ánh mắt của anh vẫn có thể tìm được cô chính xác ở trong đám người.

Lá cây ố vàng bị gió thổi rụng, cô đang nói cười với bạn bè, thỉnh thoảng nhìn sang từ xa, hờn dỗi liếc anh một cái rồi không nhìn nữa.

Ngoài anh và cô ra, không ai biết, bên trong chiếc quần jean cô đang mặc, một vị trí kín đáo ẩn chứa dấu vết anh lưu lại.

“Thoải mái chưa? Còn thích anh hôn em ở đâu?” Giọng anh khàn khàn sát bên tai cô.

Cơn sóng tình dần dần nồng đậm lên men trong không gian khép kín, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề, khí oxy khan hiếm cũng đang làm tiêu hao thể lực, Trình Vãn Nguyệt xuýt chút nữa cho rằng mình sắp ngạt thở.

“Trơn quá đi… Khanh Hàng… Em đứng không nổi.” Cô bám lên người anh, cho dù được anh ôm, cơ thể vẫn từ từ trượt xuống.

Khanh Hàng bế cô lên, trước khi ra ngoài chỉ nhặt hai chiếc bao cao su.

Anh thậm chí còn không lấy khăn lau vết nước trên người hai người, dùng chân đá cửa phòng, đặt cô lên giường, cởi thắt lưng, quần tây rơi xuống đất liền đè xuống.

Một chân bị đẩy cao đè lên ngực, Trình Vãn Nguyệt dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn gương mặt Khanh Hàng nhuốm màu sắc dục vùi vào giữa hai chân cô, mái tóc ngắn cứng đâm vào da, cô còn chưa nguôi ngoai cơn ngứa tưởng đau nhưng không đau này, hơi thở nóng bỏng của anh đã phả xuống.

Đầu tiên là mắt cá chân và cẳng chân, sau đó là bẹn đùi, cơ thể cô khẽ run lên dưới những nụ hôn nhẹ nhàng dày đặc của anh, cắn vào mu bàn tay mới không phát ra tiếng.

Nếu cô không kìm nén, tiếng rên rỉ chắc chắn rất dâm đãng.

Nếu rên cũng phải là anh rên trước.

Cô đã bị cởi hết, nhưng trên người anh vẫn còn một chiếc quần lót đen, bị kéo căng rất chặt, cô lấy một chân đạp lên, ngón chân miết vào đó, cách lớp vải ướt đẫm cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ bên trong.

Khanh Hàng im lặng thở dốc, lực của môi răng cũng mạnh thêm, di chuyển lên dọc theo đôi chân đang mở rộng của cô, ngậm lấy hai mảnh thịt non mềm mịn rồi hút một hơi, cơ thể cô ngay lập tức căng cứng, cong lên rồi lại hạ xuống, tiếng rên cao vút từ từ trở nên yếu ớt, khi sống mũi anh cọ vào âm vật lại sẽ không thể chịu nổi mà rên rỉ vài tiếng.

Cô đạp chân mấy lần, ga giường đầy những nếp gấp lộn xộn

Mép thịt sau khi sưng đỏ hệt như kem đặc, chất lỏng nóng hổi từ miệng huyệt chảy ra, cô đã cực kỳ ẩm ướt, lưỡi anh nhân cơ hội tiến vào trong.

Dòng điện chạy thẳng lên đại não, Trình Vãn Nguyệt tê dại cả da đầu, ngón tay cô luồn vào mái tóc ngắn đen của anh, không rõ là muốn đẩy anh ra, hay là muốn để anh mạnh hơn một chút.

Trong khoảnh khắc nào đó, cô giãy giụa mạnh hơn, giọng đã khàn đi nhưng vẫn có thể nghe ra tiếng khóc nức nở, cơ thể không ngừng vặn vẹo, Khanh Hàng đè hai chân đá lung tung của cô lại, đầu lưỡi càng thăm dò sâu vào bên trong.

Cao trào đến quá mạnh và quá nhanh, cơ thể căng cứng của cô xụi lơ trên giường, lúc được anh bế lên vẫn chưa hết cảm giác khoái lạc hệt như bị hút cạn linh hồn đó.

Khanh Hàng mò lấy một cái bao cao su, dùng răng cắn góc bao xé ra.

Vừa hôn nhẹ lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô, vừa nhét bao vào trong tay cô.

Trình Vãn Nguyệt không phải là hoàn toàn xa lạ, hồi Đại học có câu lạc bộ từng tổ chức hoạt động tuyên truyền với chủ đề tương tự như “Ngày thế giới phòng chống bệnh AIDS”, cô gái biểu diễn cách sử dụng bao cao su mặt đỏ bừng suốt cả buổi.

Cô cũng không phải lần đầu chạm vào Khanh Hàng, con trai độ tuổi huyết khí phương cương (2) hôn hôn sờ sờ mấy cái đã cứng lên, khi đó cho dù chưa làm đến cuối cùng, anh cũng không ít lần mượn tay cô để giải tỏa, nhưng cô ghét việc anh bắn lên người cô, sau khi bị bắt nạt khó tránh khỏi sẽ nảy sinh ý xấu, nhiều lần trước khi anh xuất tinh cô đều dùng ngón tay cái chặn lỗ nhỏ ở trước mặt, đợi đến khi anh thu móng vuốt lại, toàn thân đều đỏ bừng lên, yếu ớt cầu xin cô, một lần hai lần, hệt như một giây sau sẽ khóc đến nơi, cô mới cho anh thỏa mãn.

(2) Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai

“Sao lại thế này?” Vẻ mặt cô ngỡ ngàng.

Quá nhỏ, hoàn toàn không thể mang vừa.

“Khanh Hàng, anh kiềm chế một chút, co lại đi.”

Cái này làm sao kiềm chế được?

Sắc mặt Khanh Hàng không tốt lắm, anh xuống giường mặc quần áo, đi đến cửa rồi lại quay lại nâng mặt Trình Vãn Nguyệt lên hôn thật sâu một phút, đắp kín chăn cho cô rồi mới ra ngoài.

Anh lục hộp thuốc lá trong ngăn kéo, lấy một điếu ra châm lửa.

Ban đầu Trình Vãn Nguyệt tưởng là anh ra ngoài để bình tĩnh lại, nhưng cái này cũng không cần thiết phải ra ngoài để bình tĩnh, cô đã thoải mái rồi, anh vẫn cứng.

Cô muộn màng nhận ra, nằm một lúc mới nghĩ ra chắc là anh đi mua bao.

Lúc Khanh Hàng trở lại, một điếu thuốc vẫn chưa hút xong, ở ngay cửa đã cởi áo thun bằng một tay, Trình Vãn Nguyệt bị anh nắm lấy mắt cá chân kéo từ trong chiếc chăn điều hòa ra, so với nhà bếp và phòng tắm, nụ hôn này có vẻ rất qua loa, cũng có phần gấp gáp.

Anh thậm chí không để cô lề mà lề mề đeo bao cho anh nữa, cọ vào bắp đùi cô một chút, không nói lời nào đã đẩy ra chen vào bên trong miệng huyệt.

Trình Vãn Nguyệt biết sẽ rất đau, nhưng không ngờ sẽ đau đến như vậy.

Tiếng khóc bên tai nghe như là bị anh bắt nạt tàn nhẫn, Khanh Hàng kìm nén dục vọng kêu gào cuồn cuộn trong cơ thể, dừng lại không nhúc nhích.

Anh chầm chậm hôn cô, từ ngón tay đến xương quai xanh, từ cổ đến má, liếm đi nước mắt của cô.

“Vãn Nguyệt, đừng khóc nữa.”

Nước mắt của cô luôn là vũ khí tấn công mạnh nhất.

“Em không thích, anh sẽ không tiếp tục.” Khanh Hàng định rút ra, nhưng bên trong siết quá chặt, động một chút thôi cũng là tra tấn và thử thách.

Trình Vãn Nguyệt đưa tay ôm lấy anh, mặt vùi vào cổ anh, tiếng khóc khe khẽ hòa lẫn với thở dốc, hệt như móc câu kéo anh.

“Anh dỗ em đi, em sẽ không khóc nữa.”

Hết chương 23.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro