Chương 13: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ninh Ngọc nghe tiếng nói trầm thấp của Cố Hiểu Mộng, liền phục hồi lại tinh thần, tầm mắt nhìn xuống phía dưới, ánh mắt đặt ở khuôn miệng của Cố Hiểu Mộng, trắng trơn một mảnh, nhìn qua thực ngon.
Lý Ninh Ngọc ý thức được ý nghĩ của chính mình, lập tức thu hồi tầm mắt, yết hầu có chút khô khốc, "Nằm sấp đi, để tôi thoa dược giúp em." Cố Hiểu Mộng chú ý tới sắc mặt Lý Ninh Ngọc mất tự nhiên, liền nhớ tới bộ dáng hiện tại của mình, mặt đỏ lên vội vàng nằm sấp xuống, mà không nói một lời.
Vừa bôi thuốc xong, liền vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng nói vọng vào "Hiểu Mộng, cơm đã chuẩn bị xong , lão gia ở dưới lầu chờ mọi người ăn cơm." Cố Hiểu Mộng một bên mặc lại áo sơ mi, một bên nhìn về phía lưng Lý Ninh Ngọc.
Hai người đi xuống dưới lầu. Cố Dân Chương đã chờ rất lâu, nhìn thấy Lý Ninh Ngọc cẩn thận đỡ Cố Hiểu Mộng, khẽ cau mày, nhưng cũng thật nhanh trở lại vẻ mặt bình thản, "Vị này, hẳn là thiên tài giải mã mà con gái tôi - Hiểu Mộng nhắc mãi.  Lý Ninh Ngọc, Lý trưởng khoa đi." Lý Ninh Ngọc khẽ gật đầu, "Cố hội trưởng quá khen, vãn bối chính là Lý Ninh Ngọc."
"Tôi nghe cô Triệu nói Hiểu Mộng té ngã, đã làm phiền Lý trưởng khoa chiếu cố". Cố Dân Chương vẫn là lo lắng nhìn Cố Hiểu Mộng. "Ba ba, con không có việc gì." Cố Hiểu Mộng nhìn Cố Dân Chương với bộ dáng ngây thơ cười cười, "Chị Ngọc, cùng nhau ăn cơm đi." Lý Ninh Ngọc cảm nhận được em ấy đang nắm lấy tay mình thật chặt, chỉ đành nhìn Cố Dân Chương, cười nhạt ý bảo, "Vậy, quấy rầy."
Cố Dân Chương cùng Lý Ninh Ngọc khách sáo vài câu, xoay người đi hướng bàn ăn. Trong nháy mắt, đôi mắt bên trong vô cùng phức tạp, có chút lo lắng, có chút vui mừng, có chút phiền muộn, có chút không thể tin tưởng. Nhưng khi ngồi xuống, thoáng cảm giác này liền biến mất không thấy đâu nữa.
Cố Dân Chương lời nói chứa đầy thâm ý, Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng bâng quơ ứng đối, Cố Hiểu Mộng liếc liếc mắt một cái rũ đầu chậm rãi ăn cơm. Cố Hiểu Mộng cúi đầu, không có biều tình gì, tựa hồ đối Lý Ninh Ngọc cùng Cố Dân Chương nói không chút lưu tâm. Cố Hiểu Mộng càng là như vậy, Lý Ninh Ngọc càng cảm thấy nghi hoặc. Cố Hiểu Mộng cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại cực kỳ thông minh, nhìn cuộc sống 60 năm của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc rất rõ ràng, lúc này Cố Hiểu Mộng chỉ là có chút non nớt, nhưng không hề phản ứng đối với cuộc nói chuyện của mình cùng Cố Dân Chương rõ ràng có ẩn ý.
Lý Ninh Ngọc đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, lại quay đầu nhìn về phía Cố Dân Chương. Có lẽ là Lý Ninh Ngọc chăm chú quan sát Hiểu Mộng, đột nhiên quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Cố Dân Chương cũng đang quan sát không hề che dấu. Ánh mắt của Cố Dân Chương tràn đầy tìm tòi nghiên cứu. Lý Ninh Ngọc hơi chau mi, chính mình cơ hồ mọi việc đều cùng Cố Dân Chương nói qua, ngoại trừ việc trọng sinh. Cố Dân Chương lúc này cảm giác như thật sự nhìn không thấu Lý Ninh Ngọc, muốn tìm tòi nghiên cứu điều gì ở Lý Ninh Ngọc đây? Lý Ninh Ngọc cảm thấy có một số việc đến bản thân nàng cũng không rõ.
Không đợi Lý Ninh Ngọc suy nghĩ ra, cô Triệu đã đi tới, "Lão gia, một vị tự xưng là đến từ Sở Đặc vụ của Tổng tư lệnh, Vương Điền Hương xin gặp mặt, nói là phụng thủ lệnh của Uông chủ tịch, mời Lý trưởng khoa cùng Hiểu Mộng hỗ trợ nhiệm vụ giải mã." Lý Ninh Ngọc sau khi nghe thấy, buông chiếc đũa, xoa xoa miệng, nhìn về phía cô Triệu. Cố Hiểu Mộng bất mãn buông cái muỗng, chu miệng lên, bộ dáng một đại tiểu thư. Cố Dân Chương trầm ngâm một lát, "Mời."
Vương Điền Hương được cô Triệu dẫn tiến vào, nhìn đến Cố Dân Chương ánh mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười trên mặt, "Cố hội trưởng, ngưỡng mộ đã lâu!" vừa nói vừa làm đại lễ, sau đó ngưng thần nhìn Cố Dân Chương. Lý Ninh Ngọc đứng lên nhìn chằm chằm Vương Điền Hương, gật đầu ý bảo, "Vương trưởng phòng." "Lý trưởng khoa, Cố tiểu thư." Vương Điền Hương nhìn thoáng qua Lý Ninh Ngọc, sau nhìn chăm chú Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng mặt vô biểu tình nhìn Vương Điền Hương, ánh mắt hờ hững, không có tiêu cự. Vương Điền Hương tâm thần run lên, ánh mắt Cố Hiểu Mộng hắn quá quen thuộc. Bất quá, những người trước khi bị hắn tử hình cũng mang theo dáng vẻ này, đều là loại ánh mắt này, không hề sinh khí, không chịu khuất phục.
Vương Điền Hương không kịp nhìn kỹ, bị Lý Ninh Ngọc nhận thấy được hắn đang nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng. Cô liền tiến lên phía trước vài bước, chặn tầm mắt Vương Điền Hương.
"Vương trưởng phòng, Cố thượng úy hôm nay bị thương, không tiện hành động." "Này......" Vương Điền Hương có chút khó xử, nghĩ đến hôm nay nghe nói Sở Cơ Yếu phát sinh sự việc. "Chị Ngọc, nếu là thủ lệnh Uông chủ tịch, không đi cũng không được a, không cần cùng hắn nhiều lời." Cố Hiểu Mộng biểu tình có chút khinh thường nhìn hắn chậm rãi đứng lên, quay sang ngây ngô non nớt, tay phải kéo áo Cố Dân Chương, "Ba ba, con cùng Chị Ngọc đi chấp hành nhiệm vụ." Vương Điền Hương chớp chớp mắt, lại không dám đi coi chừng Hiểu Mộng. Cố Dân Chương cũng đứng lên, trầm mặc gật gật đầu, thật sâu nhìn thoáng qua Vương Điền Hương, nhìn bóng dáng Lý Ninh Ngọc đỡ Hiểu Mộng theo Vương Điền Hương rời đi, tầm mắt dần dần mơ hồ, đôi môi có chút phát run. Ông biết, ra khỏi cánh cửa này sẽ đối mặt nhiều gian nguy. Trong lòng ông quá nhiều nghi vấn muốn hỏi hai người. Nhưng cuối cùng, đáp án lại tựa hồ như không còn quan trọng nữa.
Cố Hiểu Mộng ngồi ở hàng ghế sau vị trí giữa xe, quay người sang bên phải, nửa dựa vào Lý Ninh Ngọc. Mắt thấy sắc mặt Lý Ninh Ngọc càng ngày càng tái nhợt, bắt đầu ho khan rồi khẽ xoay người. Lý Ninh Ngọc bất động thanh sắc quét mắt một liếc Vương Điền Hương đang lái xe, Kim Sinh Hỏa nhắm mắt dưỡng thần, Cố Hiểu Mộng cùng Bạch Thiếu Niên đang trò chuyện, Lý Ninh Ngọc lấy ra khăn tay, ho khan vài tiếng sau đó ném ra ngoài cửa sổ. Cố Hiểu Mộng nhìn thấy trước tiên liền nhìn quét qua mặt những người khác, thấy không ai chú ý, mới hơi hơi nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa, Bạch Thiếu Niên liếc nhìn lại nhấp chặt đôi môi sau đó cũng không nói gì nữa.
Khăn tay rơi xuống ở bên người một Lão Miết đội mũ rơm. Lão Miết đang nhặt rác do người khác vứt. Vừa muốn đứng dậy, có mấy người đàn ông say rượu, ngả nghiêng sát vai nhau đi tới. Bỗng nhiên một gã say không cẩn thận va phải vào Lão Miết, làm cho chính mình bị chút té ngã ra đất. Những tên ma men này liền xông tới không khỏi phân trần liền tay đấm chân đá. Chờ những tên say rượu tan đi hồi lâu, mới có người phát hiện, Lão Miết nằm trên mặt đất mãi vẫn không nhúc nhích, tới xem phát hiện là đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro