Chương 14: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người xuống xe đi theo Vương Điền Hương, Lý Ninh Ngọc muốn nâng cánh tay phải Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng đã nhìn Lý Ninh Ngọc cười cười, vẫy vẫy tay, còn mình tự đỡ eo, rồi bước đi vài bước, nhìn quanh bốn phía, "Nơi đây là đâu?"
"

Cầu Trang." Kim Sinh Hỏa thanh âm có chút thấp. "Cầu Trang?" Cố Hiểu Mộng mặt lộ vẻ nghi hoặc. "Không sai, đây là Cầu Trang, chính là nơi Tiền tư lệnh bị giết chết," Kim Sinh Hỏa quay đầu lại nhìn về phía Cố Hiểu Mộng, mang theo ý cười, "Bất quá Hiểu Mộng cô yên tâm, Tiền tư lệnh bị hại ở Đông lâu, nơi đó đã sớm bị phong tỏa."
Vương Điền Hương tươi cười, chứa đầy thâm ý đi qua bên người Lý Ninh Ngọc, đi đến trước mặt Kim Sinh Hỏa "Thực sự không phải là ngẫu nhiên. Địa điểm chấp hành nhiệm vụ, là ở tòa nhà phía đông, đã giải phong." Kim Sinh Hỏa xoay người, "Vương trưởng phòng, ngươi đây là có ý tứ gì. Đêm khuya đem chúng tôi tới nơi này phá dịch không tính, còn như thế nào lại an bài ở Đông lâu" Kim Sinh Hỏa hơi khom người, đè thấp chân mày, "Sẽ không có quỷ chứ."
"Kim trưởng phòng, ngài không biết rồi. Trước khi bộ Tư Lệnh tiếp quản, Tây lâu là đang làm gì, là địa phương bán rẻ tiếng cười. Thật xin lỗi, làm sao để hai vị nữ sĩ, ở tại chỗ đó đây," Vương Điền Hương quay đầu lại nhướng mày, nhìn về phía Lý Ninh Ngọc cùng Cố Hiểu Mộng, "Lý thượng giáo, Cố thượng úy, các người, là sợ dơ, hay tin là có ma." Lý Ninh Ngọc mắt điếc tai ngơ, nghiêng mặt đi nhìn về phía Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng cũng lười phản ứng đến Vương Điền Hương, mà nhìn về phía hồ nước, nhướng mày, "Ồ, nơi này có cá." Vương Điền Hương theo ánh mắt Cố Hiểu Mộng mà nhìn qua, "Cá răng đao." Cố Hiểu Mộng lạnh mặt, Lý Ninh Ngọc liếc mắt nhìn Vương Điền Hương hiện lên một tia ký quái.
 "Địa phương quỷ quái gì!." Cố Hiểu Mộng cảm thấy khó chịu, Bạch Thiếu Niên cười lạnh một chút, "Cầu Trang, không phải chính nó là địa phương quỷ quái sao. Vương trưởng phòng, cái chết của Tiền tư lệnh, đến nay không rõ chân tướng. Thật ra tôi ở đây không sao cả, nhưng quan trọng chính là Kim trưởng phòng, Cố thượng úy, còn có Lý thượng giáo, ba người bọn họ chính là bảo bối của bộ Tư Lệnh, có thể bảo đảm an toàn sao?" Vương Điền Hương nở nụ cười, "Bạch thư ký, lại nói đùa rồi, Tiền Hổ Dực khi còn sống đều không làm gì được Lý thượng giáo cùng Kim trưởng phòng, huống chi đã chết," lại quay đầu nhìn chằm chằm Kim Sinh Hỏa, "Ngài nói phải không, Kim trưởng phòng?" Kim Sinh Hỏa sửa sang lại quần áo mang theo cười nhạo nhìn Vương Điền Hương, không trả lời với hắn. "Tốt, chư vị, mời đi lối này."  
Cả bốn người không ai nói chuyện im lặng, đi theo Vương Điền Hương vào Đông lâu, tiếng sấm vang lên lọt vào tai.
"Nhìn xem, Ngô đại đội chờ đã lâu." Vương Điền Hương cười dẫn dắt bốn người đi vào, Cố Hiểu Mộng thậm chí không muốn nhìn Ngô Chí Quốc. Một tay đỡ eo khuôn mặt trầm ngâm đánh giá bốn phía. Lý Ninh Ngọc đi theo Cố Hiểu Mộng đi tới trước bích hoạ địa ngục biến, ngơ ngẩn nhìn bức họa này, trò chơi bắt đầu rồi, Long Xuyên Phì Nguyên (龙川肥源).
Lý Ninh Ngọc giới thiệu ngọn nguồn bức họa này, Cố Hiểu Mộng cũng có chút hoảng thần, "Kẻ điên!" Cố Hiểu Mộng ngừng xem tranh, thu liễm cảm xúc, xoay người. "Cho nên, hắn mới có thể vẽ ra địa ngục chân chính." Lý Ninh Ngọc cũng xoay người, nhìn bóng dáng Cố Hiểu Mộng. Sấm sét mang theo tia chớp, chiếu sáng năm người biểu tình trầm trọng. Theo sau liền phát hiện không thấy Vương Điền Hương, cửa cũng bị lửa ngăn chặn, Lý Ninh Ngọc vừa định đi đỡ Cố Hiểu Mộng có chút lảo đảo, ngước mắt lên nhìn Cố Hiểu Mộng, chưa kịp nói gì thì cửa đã bị mở ra.
Cố Hiểu Mộng chỉ ngồi một nửa ghế, cố gắng không để thắt lưng dựa vào lưng ghế, lắng nghe Lý Ninh Ngọc cùng bốn người xoay quanh Vương Điền Hương nói chuyện. Lý Ninh Ngọc vô tình liếc nhìn qua cửa nhìn thấy Long Xuyên, khóe miệng câu một chút, không nói chuyện nữa.
"Lý trưởng khoa, từ lúc khi vào Cầu Trang, cô vẫn luôn kiệm lời như thế nào mà không lên tiếng a." Cố Hiểu Mộng lướt qua Vương Điền Hương đi đến bên người Lý Ninh Ngọc, cúi người nhìn nàng. "Không cần nhiều lời vô nghĩa, lãng phí sức lực" Lý Ninh Ngọc mí mắt cũng lười nhấc lên. Vương Điền Hương gật gật đầu, "Trách không được Lý thượng giáo là thiên tài, nhưng tôi nghe nói người ở trong giới tình báo, luôn luôn đối với nữ nhân là có thành kiến, cho nên lúc cô có thể nhậm chức Sở Cơ Yếu vẫn là nhờ Tiền tư lệnh có tuệ nhãn mới nhận thức được vị thiên tài này." Vương Điền Hương nói xong liền liếc nhìn bốn người còn lại.
 "Tiền tư lệnh quả thực vẫn luôn thưởng thức tôi, chuyện này không có gì phải giấu giếm." "Phải không? Nhưng tôi nghe nói qua một lời đồn đãi, Tiền tư lệnh không chỉ là coi trọng tài cán của Lý thượng giáo cô, mà quan trọng hơn là cô đã giúp Tiền tư lệnh hút ra máu độc ở đùi khi ngài ấy bị rắn cắn..."
 "Nếu ngươi còn lắm lời, ta liền giết chết ngươi!!" Không chờ Vương Điền Hương nói xong, Ngô Chí Quốc đứng lên chỉ vào Vương Điền Hương, sát khí đằng đằng. Kim Sinh Hỏa cùng Bạch Thiếu Niên vội vàng đứng lên ngăn cản Ngô Chí Quốc.
Cuối cùng, vẫn là nói bóng nói gió, nếu chuyện Vương trưởng phòng có  cái gọi là chứng cứ rõ ràng, chúng tôi ở đây đều nguyện ý ký tên ấn dấu tay, chờ ông báo cáo bộ Tư Lệnh. Tôi muốn nhìn một chút tình cảnh này, có thể hay không quyết định trong chúng tôi có một người hay vài người, là hung thủ giết hại Tiền tư lệnh, liền phán hắn tội chết."
Kim Sinh Hỏa nói xong, mọi người đều ngồi xuống, Vương Điền Hương cười cười, "Phải không? Nếu lời tôi nói đều là nói bóng nói gió, tôi đây muốn hỏi một chút các vị ngồi ở đây, xem gió đến từ đâu và ai đã tạo ra bóng." Vương Điền Hương đặt chiếc đồng hồ bên cạnh bàn tay của mình ở giữa bàn, "Chư vị, liền mời các vị giải mã giúp tôi thủ đoạn của tên hung thủ đã giết hại Tiền tư lệnh, giống như cách các vị giải được mật mã trên thuyền bắt được nội gián Kim Thánh Hiền." Nói xong, Vương Điền Hương liền ấn xuống đồng hồ, bắt đầu đếm ngược, vẻ mặt nghiêm và hung ác, "Nơi này chính là thuyền mật mã ở Cầu Trang, trong vòng ba giờ, nếu tìm không ra thủ phạm giết hại Tiền tư lệnh, ai cũng đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài."
Vương Điền Hương vừa vứt lời, Cố Hiểu Mộng người vẫn luôn không nói chuyện liền đứng lên, tay trái đỡ eo tay phải trực tiếp lật đổ ghế dựa, phịch một tiếng, làm mọi người kinh ngạc, "Vương trưởng phòng, ngươi nói ai thủ phạm, ai chính là hung thủ, tôi không có thời gian mấy người ở chỗ này tổn hao sức lực, eo của tôi đang rất đau. Tôi liền không phụng bồi được." Dứt lời, muốn đi. Lý Ninh Ngọc và những người còn lại không nói lời nào đều nhìn chăm chú Cố Hiểu Mộng.
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro