gofushi, itafushi, tojigumi: taming beasts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Concept: cocksleeve Megumi nhưng Megumi là người kiểm soát.

-

GOFUSHI: Ngày nọ, Megumi chỉ ngồi trên thằng nhỏ của Gojo và quyết định chẳng làm gì cả ngoài trang điểm cho hắn trong suốt ba giờ đồng hồ.

"Đừng." Em quở trách, khi Gojo bắt đầu vặn vẹo.

"Yên nào, ngốc à," em nhấn mạnh, kẻ ngay phía trên hàng mi trắng tuyết một đường chất lỏng xanh trời. "Thầy làm nhòe bây giờ."

Gojo rên rỉ thay cho cái đáp. Cự vật hắn co giật mạnh tới nỗi Megumi có thể đếm được số nhịp tim mỗi lần em kẹp chặt lấy hắn.

Em nhoẻn miệng. "Mascara bạc?" Em hỏi tiếp, "hay là trắng?" Megumi giơ hai lọ lên.

Gojo nhăn mặt nhìn em, lộ rõ sự khốn khổ.

"Ỏoo, cục cưng đáng thương," Megumi thủ thỉ với hắn, nhẹ nhàng điểm dọc theo đôi lông mi dài. "Không chịu được sao?"

"Để thầy," Gojo gằn giọng, "ra đi mà-."

"Không." Megumi nâng cằm hắn, xem xét thành quả của mình. "Em thích nhìn thầy thế này," em nói khi xoay xoay mặt Gojo rồi nâng má hắn lên.

"Thầy sẽ là một cậu bé ngoan và ngồi đây cho tới khi nào em thấy có hứng muốn được chơi," em cười, quay mặt hắn lại và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngập nước, "...hiểu rồi đúng không nào?"

*

ITAFUSHI: "Khế ước."

"Một...một giao kèo...," Yuuji thở khó nhọc.

"Loại giao kèo như nào?"

"Kiểu mà – chết tiệt – xài chú lực, "Yuuji chửi thề, "chú lực để tạo một điều kiệnnnnnngghh lên bản thân," cậu rền rĩ, "hoặc lên ng-người khác."

Megumi hừm một tiếng. "Chính xác," em tiếp tục lật mở trang vở ghi trong khi nhún người trên cậu nhóc của Yuuji – dạng như phần thưởng kiểu thế.

"Cho tớ ví dụ- này." Em búng chán Yuuji khi cậu bắt đầu nâng hông lên. "Cư xử nào, đồ ngốc. Cậu chỉ được quan hệ với tớ khi xong chương này thôi."

"Thế nào mà đây không phải quan hệ vậy?" Yuuji điên cuồng khè đáp lại.

"Đây," Megumi ghì xuống, "là động lực, Yuuji à. Giờ thì cho tớ ví dụ về một khế ước đi."

Yuuji hoài nghi nhìn em chằm chằm.

Rồi úp mặt vào lòng bàn tay mà hét lớn.

*

TOJIGUMI: "Cha đáng lẽ phải đến chỗ Ieiri Shoko mới đúng."

Toji càu nhàu khi con trai gã cắm chiếc nhíp vào vết đạn bắn trên ngực. "Lũ ngu của cô ta, Vật #1 và Vật #2, găm cho ta cái lỗ này," gã lầm bầm qua kẽ răng, "ta bò trở lại chỗ chúng nó làm cái đéo gì?"

Megumi yên lặng.

Em nhìn lên, mắt nheo lại. "Cha đánh nhau với Satoru à?"

"Ta chưa xé xác nó ra, nếu đấy là những gì con hỏi."

"Hừm," Megumi ngồi thẳng dậy, xoay hông một chút và nảy trên người gã, "làm như cha làm vậy được ấy."

"Chậc- tất nhiên là ta-."

"Yên nào." Megumi ngắt lời, "Con tìm thấy rồi," em thêm vào. "Viên đạn," em tăng tốc độ nhún. "Giữ yên một chút."

"Mẹ kiếpppppp-," gã rên lên, đầu gục xuống tấm chiếu tatami.

"Chết tiệt bé cưng, đệt-," gã với đôi tay thô ráp của mình xuống, xoa nắn cặp đùi mềm mại của Megumi, "khốn thật- y chang mẹ con-."

Megumi kiên quyết phớt lờ gã để tập trung vào viên đạn em đang cố lấy ra.

Tốn vài phút khó nhọc, nhưng hẳn Shoko sẽ tự hào. Mảnh đạn 9mm chỉ trượt khỏi nhíp một lần trong cả đường ra.

"Xong rồi," em ném viên đạn sang bên, và đặt lên vết thương một chiếc khăn ấm.

"Đau lắm không?" Megumi hỏi, chậm dần lại; cẩn thận kéo mình lên xuống dương vật cứng ngắc của cha mình như thể để xoa dịu gã.

Toji vừa cười vừa thở hổn hển, ngực phập phồng, "không hề cục cưng, đệt mịa." Gã vỗ mông em, khiến Megumi ré lên. "Thứ này này," gã huýt sáo, "còn tuyệt hơn cả thuốc gây mê, chết tiệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro