Madness

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống làn da của Jimin khi cậu ngồi trên bãi cỏ. Cậu thở hổn hển, hơi thở ngắt quãng, những giọt mồ hôi chảy dài xuống khuôn mặt, tóc dính vào trán. Cậu chống khuỷu tay lên đầu gối và cố gắng bình tĩnh lại, mặc dù cơ thể cậu đang đau nhói và da thì bầm tím do luyện tập với cường độ cao.

Trước mặt cậu, Jungkook tiếp tục trao đổi đòn đánh với người hướng dẫn, cơ thể cường tráng của hắn chuyển động như những làn sóng êm đềm của đại dương – yên tĩnh nhưng ẩn chứa đầy chết chóc.

Jimin cau mày nhận thấy mùi hương của Jungkook càng ngày càng nồng khi hắn trở nên cạnh tranh hơn, xâm nhập vào khoang mũi cậu và khiến đầu óc cậu choáng váng.

Dù mới bước sang tuổi mười bảy nhưng Jungkook đã thể hiện mình là một alpha, và trong hai tuần qua, Jimin đã lo lắng đến mức không thể ngủ được. Cậu thậm chí còn chưa đến sinh nhật thứ mười sáu của mình, điều đó có nghĩa là cậu vẫn còn hơn một năm nữa. Đấu tranh với suy nghĩ rằng cậu sẽ giống Jungkook và phân hoá trước mười tám tuổi, chuyện này có vẻ phổ biến hơn.

Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, Jungkook lịch sự cúi chào các huấn luyện viên, thậm chí không để rơi một sợi tóc nào khi cúi xuống lấy chai nước.

"Em làm tốt lắm, Jungkook," Beta khen ngợi và vỗ nhẹ vào lưng. “Chỉ vài tháng nữa, em sẽ giỏi như anh thôi.”

Sắc mặt Jungkook không hề thay đổi. Hắn không hề tỏ ra tự hào hay hạnh phúc, như thể hắn biết mình tài giỏi thế nào mà không cần người khác phải nói điều đó thay mình.

Mẹ kiếp kiêu ngạo thật. Jimin nghiến chặt hàm, mùi đất sau cơn mưa của cậu càng gay gắt hơn khi lòng căm thù ngày càng lớn, khiến Jungkook quay đầu sang một bên để nhìn cậu.

Jungkook nhướng mày như vừa nhớ ra rằng Jimin đang ngồi đó, như thể Jimin chẳng khác gì một con ruồi nhặng phiền phức mà hắn không thèm để tâm đến. Jimin biết đó là điều hắn đang nghĩ, và điều đó chỉ khiến cậu tức giận hơn, mùi hương của cậu lan rộng khắp không gian trước khi cậu có thể kiểm soát bản thân.

"Cậu có muốn nói gì không?" Jungkook hỏi, không hề bận tâm, nhấp thêm một ngụm nước nữa, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Jimin lấy một lần.

Jimin đứng phắt dậy, cả hai tay nắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận khiến cơ thể nhỏ bé run rẩy. Tính cạnh tranh chảy trong máu cậu như ngọn lửa. Cậu đã muốn thắng thì phải thắng, vì nếu không giỏi hơn Jungkook, cậu sẽ bị trừng phạt vì đã kéo họ Park xuống bùn, vì đã mang đến nỗi nhục nhã cho bố mình.

“Đấu với tôi đi,” Cậu hếch cằm lên, giả vờ tự tin dù mình vẫn chưa học được cách trở thành người đứng đầu. "Tôi có thể đánh bại cậu."

Có điều gì đó giống như sự thích thú dâng lên trong mắt Jungkook khi hắn bước về phía Jimin, nhanh đến mức Jimin gần như bỏ lỡ nó trước khi biểu cảm của hắn trở lại như cũ. "Cậu nghĩ cậu có thể đánh bại tôi?" Hắn khoanh tay trước ngực, cao hơn hẳn thân hình nhỏ bé của Jimin. Đôi mắt đen láy của hắn xuyên thấu tâm hồn cậu.

Jungkook rõ ràng cao hơn và khỏe hơn Jimin, những cơ bắp cuồn cuộn mà cơ thể thiếu niên của Jimin chỉ có thể mơ ước mới có được. Khi Jungkook dừng lại trước mặt cậu, hắn tạo ra một cái bóng bao phủ lấy Jimin, che khuất hoàn toàn ánh sáng và buộc Jimin phải ngửa đầu ra sau để duy trì việc giao tiếp bằng mắt.

“Tôi có thể khiến cậu gục ngã,” Jimin chắc chắn, và vì lý do nào đó, má cậu hơi nóng lên vì sự mơ hồ của từ ngữ. Nhưng trước khi cậu có thể nghĩ nhiều về chuyện đó, Jungkook đã gật đầu.

"Được thôi. Đấu một trận đi,” Hắn nói, ngừng khoanh tay và quay trở lại khu vực chính. “Đến đây,” Hắn ra hiệu bằng hai ngón tay.

Jimin bước tới với trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực và dừng lại trước mặt Jungkook bằng tất cả quyết tâm mà cậu có, luôn ngẩng cao đầu, ngay cả khi bên trong cậu đang quay cuồng vì lo lắng.

Jungkook vào tư thế chiến đấu karate, đôi chân vạm vỡ dang rộng và hai tay giơ lên ​​ngực. “Đánh tôi đi,” Hắn lại ra hiệu.

Jimin phóng người về phía trước mà không cần suy nghĩ nhiều. Cậu đánh vào cổ họng Jungkook, hắn dễ dàng né đầu sang một bên và dùng cạnh bàn tay đánh vào mạng sườn của Jimin. Tuy không đủ để khiến cậu mất thăng bằng, nhưng cũng đủ mạnh để khiến cậu phải đau đớn, đáp xuống đúng vị trí nơi Jimin bị bầm tím từ trước.

Jimin lùi lại và nhanh chóng xoay người, chân giơ lên ​​để đá vào phía sau mắt cá chân của Jungkook. Nhưng trước khi nó kịp chạm đến, Jungkook đã vòng tay mình quanh bắp chân của Jimin, những ngón tay dài của hắn khép trọn quanh nó và nâng cơ thể của Jimin lên.

Jimin lộn ngược và ngồi xổm xuống, đặt tay lên cỏ. Tóc cậu rũ xuống mắt khi cậu ngẩng đầu lên nhìn Jungkook, đôi mắt cậu rực cháy đầy kiên định. 

Cậu không thể bỏ cuộc. Cậu sẽ không bỏ cuộc.

Đứng dậy lần nữa, Jimin cố gắng điều chỉnh hơi thở hổn hển của mình trong khi Jungkook vẫn bình tĩnh như mọi khi.

“Cậu đang hành động bốc đồng đấy,” Jungkook nói khi họ đi vòng quanh nhau. “Cậu cần phải phân tích đối thủ trước khi tấn công.”

"Đừng dạy đời tôi," Jimin nghiến chặt hàm răng, lao người về phía trước một lần nữa, bị kích động bởi sự tức giận, căm ghét, ghen tị, nhưng cũng bởi vì sợ hãi và khiếp đảm. 

Cậu không còn lựa chọn nào khác; cậu cần phải chiến thắng, để chứng minh rằng cậu mạnh mẽ và có năng lực như một alpha bởi vì nếu cậu không thể, nếu cậu là một tên yếu đuối, và nếu cậu tồn tại như bất cứ thứ gì khác, thì cậu biết chính xác rồi mình sẽ đi đến đâu - ở trong mộ cạnh mẹ cậu.

Jungkook lật người cậu lên không trung bằng một tay, còn Jimin ngã mạnh xuống đất, khó thở khi lực va chạm truyền những làn sóng đau đớn đến khắp cơ thể. Cậu nhìn lên bầu trời xanh khi những chấm màu trắng đang nhảy múa ngang qua tầm nhìn của mình, cố gắng kìm nén cảm giác muốn khóc.

Jungkook nghiêng người và bình tĩnh nói, "Cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa Jimin, nếu không cậu sẽ chết đấy." Hắn do dự một lúc mới đứng dậy và quay người rời đi.

Jimin mím môi và nghiến chặt hàm, không muốn nhìn hắn. "Tôi ghét cậu, Jeon Jungkook."

Jungkook dừng lại một giây trước khi tiếp tục bước đi.

Jimin ghét hắn. Ghét bản thân. Ghét bố mình. Ghét cả cái cuộc sống chết tiệt này nữa. 

_

Khi ý thức trở lại sau vài phút, Jimin vẫn nằm ở tư thế cũ, cơ thể trần trụi và bầm tím lạnh cóng trên chiếc nệm mềm. Mười năm sau.

Jimin không quen với việc nằm mơ, đặc biệt không phải khi cậu vừa mới nốc một đống thuốc mê để ngủ, nhưng vì lý do nào đó, đêm qua cậu đã như vậy.

Cậu ấn đầu ngón tay vào mắt mình, mạnh đến mức khiến chúng đau đớn và cậu rên rỉ khi tay cậu va phải chiếc mũi đau nhức. Cậu đứng dậy, quyết tâm xóa đi những ký ức vô dụng kia. Jimin đánh răng thật nhanh trước khi tìm thấy chiếc quần đùi tập thể dục ở sau tủ quần áo, không thèm mặc áo vào. Cậu rót cho mình một ly whisky và bước ra khỏi phòng ngủ với chiếc ly trên tay.

Bên ngoài trời đã tối, nhưng Jimin biết hôm nay không phải là cùng một ngày. Có lẽ cậu đã ngủ suốt cả ngày sau khi uống quá nhiều thuốc ngủ. Đầu cậu đau nhức và bụng thì cồn cào sau mỗi ngụm rượu mà cậu tiếp tục uống cho đến khi bước vào phòng tập.

Jimin đặt chiếc ly rỗng lên một trong những thiết bị và đi thẳng đến bao cát treo ở bức tường xa nhất. Cậu tháo lớp băng dính máu ra khỏi các đốt ngón tay trước khi quấn chúng lại bằng loại dành riêng cho boxing, phớt lờ cơn đau trên vết thương đang bị viêm của mình.

Cậu giơ cả hai nắm tay lên ngang cằm và đấm cú đấm đầu tiền về phía trước. Đầu óc cậu tỉnh táo hơn khi cậu liên tục đấm vào bao, mồ hôi chảy ra trên bộ ngực trần khi thời gian trôi qua.

Nó đau nhói; vết thương hở ra và bắt đầu chảy máu trở lại. Nhưng Jimin nghiến chặt hàm và tiếp tục đấm. Mái tóc ngắn của cậu xõa xuống trước mắt, dính vào trán giống như trong giấc mơ. Đột nhiên, khuôn mặt của alpha trong buổi đấu giá đêm trước lại xuất hiện trước mặt cậu. Jimin nhớ lại cảm giác xương bị nghiền nát dưới bàn tay, máu ẩm ướt bao phủ cả nắm tay và nhuộm đỏ cơ thể cậu.

Cậu nhớ lại cách người đàn ông kia cố gắng chống lại nó, cách gã vùng vẫy và đá đấm cho đến khi bất tỉnh vì những vết thương mà Jimin liên tục gây ra cho gã.

Và Jimin ghét việc đó vì cậu biết rằng mỗi ngày cậu càng giống bố mình hơn. Một con quái vật, một cỗ máy giết người. Cậu thậm chí còn không thể để bản thân cảm thấy hối hận vì cậu biết mình sẽ chết nếu tỏ ra thương cảm.

Đây là thế giới mà cậu đang sống. Giết người, hoặc chết.

Một cú đấm, thêm một đấm nữa, và cứ tiếp tục như thế. Lực va chạm làm chiếc túi di chuyển tới lui, các cơ trên cánh tay và lưng của cậu nhô ra khi xương bả vai cậu uốn cong theo mỗi đòn đánh. Jimin giữ đôi mắt nhìn về phía trước, ngọn lửa thiêu đốt trong huyết quản, quai hàm nghiến chặt đến mức các thớ cơ bật ra, con sói bên trong cậu đang rất đau đớn.

“Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, Jimin; nếu không thì cậu sẽ chết đấy.”

Jimin gầm gừ trong cổ họng, tung một cú đấm mạnh đến mức khiến bao cát bay ngang phòng với một tiếng uỵch lớn.

Jimin đứng đó khi cánh tay vẫn giơ lên, thở nặng nhọc với mắt đỏ ngầu, mùi hương của cậu nhấn chìm cả phòng tập trong cơn giận dữ và căm ghét, thứ mà Jimin đón nhận với trái tim rộng mở, vì căm ghét vẫn còn tốt hơn là đau khổ.

Máu trên các đốt ngón tay của cậu ướt đẫm lớp vải bọc và chảy xuống cẳng tay thành những vệt nhỏ. Tuy nhiên, nó không đau; Jimin không thể cảm nhận được gì cả.

“Này, bình tĩnh đi.” Một bàn tay bất ngờ nắm lấy vai cậu, Jimin quay người lại, adrenaline dâng lên trong huyết quản, sẵn sàng tấn công.

Jung HoSeok dễ dàng né được, cau mày nắm lấy cánh tay đang dang rộng của Jimin để kiểm tra bàn tay cậu. “Lại tự ép mình nữa à, hmm?”

Jimin lùi lại tránh khỏi nắm tay anh. "Anh làm gì ở đây?" Cậu gay gắt hỏi hơn dự định, và HoSeok chỉ đảo mắt trước khi đưa cho cậu chiếc khăn tắm.

“Tôi đến tìm cậu,” Anh trả lời khi Jimin lau mồ hôi trên mặt. “Tôi đã nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua.”

Jimin cười khẩy, vắt chiếc khăn tắm lên vai rồi đi ngang qua HoSeok. “Ồ, vậy là tin tức đã lan ra rồi à?”

“Họ chết hết rồi, Jimin,” HoSeok nói sau lưng cậu. “Tôi đã giết họ hai tiếng trước.”

Jimin dừng lại một lúc, cơ lưng căng lên khi cậu nắm chặt tay lại. 

Jung HoSeok là một trong những người quan trọng nhất trong tổ chức. Anh là một alpha, lớn hơn Jimin 5 tuổi và mặc dù chênh lệch tuổi tác nhưng Jimin khá thân thiết với anh khi họ thường xuyên tham gia các nhiệm vụ cùng nhau.

HoSeok đã cứu mạng cậu nhiều đến mức Jimin không thể đếm nổi, và Jimin cũng đã làm điều tương tự cho anh. Họ không phải là bạn bè, chỉ là người quen thôi. Ở trên đời này, họ không có gì hơn được thế nữa; Bản thân Jimin cũng không dám.

Nhưng cậu biết trái tim của HoSeok đã chết, đôi mắt anh chẳng còn gì ngoài hốc mắt trống rỗng luôn nhìn chằm chằm vào khoảng trống ký ức của bản thân.

Jung HoSeok không nên được sinh ở trong một cuộc sống như thế này. Anh có một tuổi thơ hạnh phúc, được bố mẹ và chị gái cưng chiều, yêu thương. Anh lớn lên để theo đuổi ước mơ trở thành một dancer.

Anh từng có nụ cười thân thiện đến mức có thể thắp sáng cả căn phòng; anh đã từng tràn đầy hy vọng. Nhưng đó là trước đây - trước khi giấc mơ của anh bị dập tắt, trước khi anh mất hết tất cả, trước khi anh chứng kiến ​​gia đình mình bị giết ngay trước mặt bởi một băng nhóm đối thủ đang cố gắng chiếm lấy địa bàn, trước khi anh chứng kiến ​​cảnh sát che đậy tội ác dưới nhiều lớp dối trá và sự thật nửa vời, trước khi anh được đưa về nhà một mình để lau máu cho những người thân yêu nhất bằng đôi bàn tay run rẩy.

Anh đã chết cùng họ; linh hồn của anh đã biến mất. Thứ đứng trước mặt Jimin khi anh quay lại đối mặt với cậu giờ đây chẳng qua chỉ là một cái xác rỗng. Động lực duy nhất để anh tiếp tục sống là trả thù băng Kim.

“Tại sao anh lại nghĩ tôi quan tâm?” Jimin hỏi, khoanh tay trước bộ ngực lóng lánh của mình.

HoSeok nhún vai thờ ơ. "Tôi không có. Bố của cậu đã ra lệnh cho tôi nói với cậu."

"Ồ! Ông ấy ngọt ngào thật đấy," Jimin cười gượng, có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng mình.

HoSeok không nói gì, chỉ ngây người nhìn Jimin như thể có thể nhìn thấu tâm hồn cậu, nhưng anh hoàn toàn không hề bất ngờ trước sự thật. Anh nhìn xuống những đốt ngón tay đang siết chặt của Jimin, máu đang rỉ xuống sàn.

“Cậu nên chăm sóc những vết thương đó. Nếu chúng sưng tấy và thối rữa, cậu sẽ phải cắt thịt ra đấy và tin tôi đi, nó chẳng thú vị chút nào đâu,” Anh khuyên nhủ trước khi đi ngang qua Jimin, tiến về phía cửa.

"Cảm ơn anh," Jimin giễu cợt, chỉ nghe thấy tiếng cười khô khan đáp lại của HoSeok trước khi anh biến mất khỏi tầm mắt cậu.

_

Cuối cùng mặt trời cũng mọc, Jimin buộc mình phải đi đến phòng ăn tối ở một trong những tòa nhà bên ngoài. Sáng sớm trời nhiều mây và lạnh lẽo; Jimin thay một bộ đồ dài tay tối màu và chiếc quần ống rộng, tóc một lần nữa được vuốt ngược ra sau khiến những vết bầm tím trên mặt càng lộ rõ ​​hơn.

“Trông cậu như vừa mới chui ra từ đống rác thối vậy,” Min Yoongi nói ngay khi Jimin ngồi xuống với một tách cà phê trên tay.

HoSeok cười khúc khích, khiến Jimin phải trợn mắt khó chịu. Giữa họ tạo nên sự trái ngược khá lớn: HoSeok với mái tóc húi cua, hình xăm khắp cánh tay và cổ, trong khi Yoongi có mái tóc dài sẫm màu dài tới ngang vai và một vết sẹo đỏ ngang mắt trái, đôi đồng tử trong veo như nước.

Jimin không biết Yoongi vào nghề bằng cách nào, chứ đừng nói đến việc y bị thương như thế nào, nhưng có tin đồn rằng y đã giết người cha bạo hành của mình bằng tay không, chặt xác ông thành nhiều mảnh và quăng vào đống lửa.

Yoongi cũng là một trong số ít omega trong tổ chức. 

Park Joon-ho không tôn trọng người khác giới, nhưng ông biết 'tài năng' khi nhìn thấy nó, và suốt ngần ấy năm, Jimin chưa từng gặp ai độc ác như Min Yoongi.

Jimin đã từng nhìn thấy y tra tấn người khác hàng giờ liền mà không hề thay đổi biểu cảm hay mùi hương, hoàn toàn bình tĩnh khi xé toạc những móng tay, mắt và ngón tay, như thể y không thể nghe thấy tiếng la hét tuyệt vọng của nạn nhân.

Nếu HoSeok trông giống thần chết thì Min Yoongi giống như cái chết.

"Mẹ nó tôi mệt quá," Jimin tựa lưng vào ghế, dang đôi chân dài dưới gầm bàn khi nhấp một ngụm cà phê đắng.

“Bữa ăn cuối cùng của cậu là lúc nào?” Yoongi hỏi, nhai ngũ cốc, và Jimin chỉ nhún vai vì thành thật mà nói, cậu thậm chí còn không nhớ nổi.

Ăn uống không phải là điều cậu thấy thích thú; đó chỉ là nhu cầu của cơ thể, là nhiên liệu thôi. Vì vậy, Jimin thường quên mất chuyện đó cho đến khi đầu óc cậu choáng váng và bên trong dạ dày bỏng rát.

“Chúng ta phải đi vào buổi trưa,” Hoseok thông báo với miệng đầy cơm.

“Đi đâu?” Jimin cau mày, bối rối.

“Ngày mai sẽ có hàng; chúng tôi đã lấy được tọa độ từ chiếc vòng cổ mà cậu có,” Yoongi nói rõ hơn.

Cái cau mày của Jimin càng sâu hơn. “Họ chẳng nói với tôi bất cứ thứ gì cả.”

"Có lẽ ông ấy đang tức giận vì cuộc cãi vã," HoSeok ăn xong đĩa của mình và đẩy chiếc khay ra xa trên bàn, tựa lưng vào ghế nhún vai.

Tim Jimin đập nhanh hơn khi con sói của cậu gầm gừ buồn bã. “Tên chết tiệt—”

"Cẩn thận cái mồm đấy," Yoongi nghiêm khắc khiển trách.

Jimin thở dài, vuốt tóc ra sau và rên rỉ. Chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy? Trong hai ngày qua, cậu đã tuột dốc nhiều hơn so với những gì cậu làm trong nhiều tháng trước. Cậu cảm thấy mình như một chú cún con bị người lớn mắng.

“Xin lỗi,” Vai cậu rũ xuống, nhưng các thớ cơ vẫn căng cứng như mọi khi. “Dạo gần đây tôi thấy rất căng thẳng.”

“Kỳ phát tình của cậu sắp đến rồi à?” Yoongi hỏi, cau mày, và Jimin lắc đầu vì không, không phải vậy.

"Có lẽ cậu ấy đang lo lắng khi gặp lại người bạn thời thơ ấu của mình," HoSeok trêu chọc với nụ cười toe toét, gãi gãi khóe miệng bằng những ngón tay đầy hình xăm, khiến Jimin nghiến chặt hàm khó chịu.

"Ai?" Yoongi không ở đây ba năm trước nên y cũng không biết họ đang nói về ai.

Jimin liếc mắt về phía HoSeok, rõ ràng là đang khó chịu, nhưng alpha lớn tuổi hơn vẫn tiếp tục và hoàn toàn không quan tâm đến. "Jeon Jungkook, cậu đã nghe nói về cậu ấy rồi."

“Ồ, tôi nghĩ tôi đã gặp cậu ấy một lần khi đi du lịch ở phía Tây năm ngoái,” Yoongi nói, gãi cằm. “Cao, tóc ngắn sẫm màu, cơ bắp và đôi mắt lạnh lùng, chết chóc,” y hỏi, và HoSeok gật đầu. "Nhưng tôi không biết cậu ấy là bạn của Jimin."

“Hắn không phải bạn tôi,” Jimin rít lên qua kẽ răng nghiến chặt.

“Tôi tưởng cậu ấy đang chỉ huy phía bên kia của đất nước,” Yoongi nghiêng đầu sang một bên, khiến tóc trượt qua vai. 

Min Yoongi không có mùi hương; y đã dùng thuốc ức chế kể từ khi Jimin gặp y. Cậu chỉ biết y là omega vì bố cậu đã nói thế. Đến hiện tại, chỉ có một số ít người biết về nó. Dù Yoongi không giữ bí mật nhưng y lại cực kỳ riêng tư và khép kín. Tất cả những gì mọi người nói về y chỉ là những tin đồn đáng ngờ vì ngoài vóc dáng hơi thấp hơn một chút, y chẳng hề giống với những omega mà Jimin đã gặp trước đây.

“Có lẽ đó là lý do,” HoSeok chế nhạo, và họ không nói gì nữa. Bởi vì tất cả họ đều biết nó là như vậy.

Yoongi nhìn Jimin bằng đôi mắt khác màu, một bên trắng ma quái và một bên đen như cái hố trống rỗng, phân tích mọi phản ứng của cậu, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu tổn thương nào. “Cậu không thích hắn,” Y khẳng định.

Jimin chỉ trợn mắt chán nản, cố gắng điều khiển nhịp tim và giữ cho mùi hương của mình không trở nên khác thường, như thể nhắc đến cái tên này thôi cũng không khiến cậu muốn đấm vào mặt ai đó.

“Không sao đâu,” Cậu nói và đứng dậy. “Tôi đi đây,” Jimin thông báo, cơn đau đầu dồn dập sau hộp sọ. “Chúc may mắn.”

Yoongi và HoSeok trao đổi ánh mắt khi nhìn Jimin bước ra khỏi phòng ăn, với bước đi tự tin như mọi khi. Tấm lưng vững chắc của cậu thẳng tắp, đầu ngẩng cao - đúng như những gì bạn mong đợi ở một người đứng đầu. Nhưng điều họ không nhìn thấy là gánh nặng trên vai cậu, những suy nghĩ không lối thoát bên trong não, và con sói bên trong cậu cầu xin được giải thoát.

Mỗi một ngày Jimin sống dưới căn nhà này, một mảnh linh hồn của cậu đều dần chết đi. Nó biến cậu trở thành phiên bản kinh tởm mà bố cậu muốn cậu trở thành. Và một ngày nào đó, Jimin biết mình sẽ ra đi mãi mãi.

_

Vài tuần tiếp theo, Jimin dành thời gian cho những công việc tẻ nhạt. Cậu thức dậy vào khoảng giữa trưa, tập luyện cho đến hết ngày, nuốt thứ gì đó xuống và uống vài viên thuốc trước khi đi ngủ.

Và cứ làm như vậy, hết lần này đến lần khác.

Cậu biết bố đang trừng phạt mình vì sự cố trong buổi đấu giá, khiến cậu mắc kẹt trong cơn ác mộng tồi tệ nhất của Jimin—tâm trí của chính cậu.

Những ngày này của cậu xám xịt và rất cô độc; cậu không cảm thấy gì cả, và điều đó thật đáng sợ. Jimin sống như một cỗ máy tự động, quên mất mình là một con người bởi tất cả những cảm xúc mà một con người lẽ ra phải có, cậu lại không có. Bố cậu chắc chắn đã loại bỏ tất cả những thứ đó kể từ khi Jimin lên năm tuổi.

Ngay cả sự căm ghét và giận dữ khiến cậu tiếp tục cố gắng cũng phai nhạt theo thời gian. Đôi mắt cậu mất đi ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt trở nên cứng đờ. Bởi vì Jimin chưa từng sống một cuộc sống bên ngoài tổ chức nên cậu không có bất kỳ sở thích nào, đam mê hay bất cứ thứ gì khác giúp cậu tồn tại.

Cậu đã được nuôi dạy như thế này kể từ khi bắt đầu quá trình huấn luyện vào năm 5 tuổi. Bố cậu muốn có một con rối đúc và ông chắc chắn sẽ loại bỏ mọi tính cách mà Jimin có thể phát triển. 

Vì vậy, khi cậu không làm việc, cậu sẽ chẳng có gì. Cậu không là gì cả.

Jimin ngơ ngác nhìn về phía trước khi làn nước trút xuống người mình trong lúc cậu tắm, từ mái tóc ẩm ướt đến đôi mắt đen, chiếc mũi cao, chiếc cằm sắc lẹm và bộ ngực rộng. Cậu có thể cảm nhận được những giọt nước rơi xuống cơ thể mình; những dòng nước lạnh như đá khiến làn da và xương cốt cậu run rẩy; cậu có thể cảm thấy ánh sáng chói lóa làm khó chịu mắt mình khi nhìn thẳng vào nó.

Nhưng ngoài những kích thích vật lý đó, đầu cậu trống rỗng, trái tim cậu là vực thẳm bóng tối vô tận. Ngay cả nỗi đau ở vết thương của cậu cũng mờ dần khi chúng lành lại.

Không còn gì khác. Giống như một thân xác rỗng tuếch.

Ý nghĩ tự ngược đãi chỉ để phá vỡ bề mặt băng giá của trái tim thoáng qua giây lát trong tâm trí cậu trước khi biến mất, và Jimin nhìn xuống vài vết sẹo trên cánh tay trái của mình.

Những đường cắt gần cổ tay cậu là những đường mỏng, đều màu trắng. Một, hai, ba... Cậu đếm đến bảy. Sau đó, đến tận khuỷu tay, những đường nét trở nên dày hơn, được tạo ra một cách thô bạo - những vết đó không phải do cậu gây ra.

Lúc đó Jimin mới mười ba tuổi. Đó là trước khi cậu học được cách đối phó với cảm xúc của mình, đó là lúc cậu có một số thứ để bắt đầu. Cậu còn quá nhỏ để hiểu hết, quá trẻ để đối mặt với nỗi đau đến từ sự tra tấn về tinh thần và thể xác.

Cậu đã làm việc đó lần đầu tiên trong một buổi tắm. Ngồi bệt xuống sàn nhìn nước rơi từ trên mặt xuống cùng với những giọt nước mắt. Cậu ôm đầu gối sát vào ngực trong khi cố gắng thở qua cổ họng đang thắt chặt của mình.

Jimin nhớ lại nó rất đau. Tâm trí cậu đau nhói. Cậu muốn dừng lại; cậu muốn xé toạc đầu mình ra và bóp nát não mình giữa lòng bàn tay. 

Khi cậu tuyệt vọng siết lấy tóc mình bằng cả hai tay và kéo nó ra xa nhất có thể, cơn đau ở da đầu khiến cậu mất tập trung. Nó nhanh chóng mang lại cho sự nhẹ nhõm cho cậu.

Cậu đã làm chuyện đó một lần, và một lần nữa. Càng lúc càng mạnh cho đến khi những ngón tay cậu đầy tóc đen mềm mại.

Cậu dừng lại một lúc để lau nước trên đôi mắt nhòe đi, và tiếng cười của bố cậu lập tức quay trở lại.

“Nhìn mày kìa, thật thảm hại và yếu đuối… Tao không thể tin được mày là con ruột của tao. Con đàn bà rách nát của mày đã sinh ra một con chó nhỏ vô dụng. Lẽ ra tao nên giết mày vào đúng ngày tao giết nó.”

Jimin nức nở tuyệt vọng, “Không, không, làm ơn biến đi, làm ơn…” và đó là lúc cậu nhìn thấy con dao găm cậu đeo ở thắt lưng, nằm trên sàn giữa đống quần áo.

Jimin không suy nghĩ nhiều mà bò về phía trước và nắm lấy lưỡi dao bằng đôi tay run rẩy; cậu gần như hành động không kiểm soát, đôi mắt bệnh hoạn dõi theo chuyển động khi cậu cắt một đường mỏng trên cổ tay nhợt nhạt của mình.

Máu chảy ra từ vết thương, đỏ sẫm như thường lệ, và trong giây lát, Jimin ngạc nhiên khi thấy mình vẫn còn chút máu sau khi đã mất đi quá nhiều.

Cậu biết rất rõ cách cấu tạo, từ lâu đã quen với mùi hăng khiến bụng cậu cồn cào. Nhưng lần đầu tiên nó mang lại cho cậu sự nhẹ nhõm.

Giọng nói chế giễu trong đầu cậu đã lắng xuống, trong phòng tắm chỉ còn lại âm thanh duy nhất là tiếng nước rửa sạch vết máu. Jimin đi theo nhìn theo suốt chặng đường khi chất lỏng màu đỏ trôi mất xuống lỗ cống — thật vô giá trị.

Cậu nghĩ, nếu máu là cái giá phải trả để có được sự yên lòng thì cậu sẽ vui vẻ chấp nhận.

Cậu tiếp tục làm việc đó trong nhiều tháng cho đến khi bố cậu phát hiện ra. Ông đã nhìn chằm chằm vào vết thương đỏ rực của Jimin với nụ cười khinh bỉ, ấn ngón tay lên chúng và khiến Jimin thút thít lên vì đau khi vết sẹo của cậu lại hở ra.

“Con mẹ nó mày yếu đuối,” Ông chế nhạo. “Họ Park nên làm tổn thương người khác chứ không phải làm tổn thương mình, thằng ngu. Nhưng vì mày muốn đau, nên tao sẽ cho mày thấy thế nào là đau thực sự.”  Ông kéo Jimin đến một trong những tầng hầm dưới nhà và chắc chắn sẽ dạy dỗ cậu khi ông cứa thẳng vào cẳng tay yếu ớt, ấn sâu hơn mỗi khi Jimin hét lên, nụ cười nhếch mép không bao giờ ngừng trên khuôn mặt méo mó của ông. Jimin vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của bản thân vang lên trong đầu khi cậu thờ ơ nhìn cánh tay mình. Biểu cảm của cậu vẫn điềm tĩnh như mọi khi khi cậu tắt nước và lau người bằng khăn trước khi khỏa thân rời khỏi phòng tắm.

Đó không phải là những vết sẹo duy nhất trên cơ thể Jimin. Các đường trắng phủ làn da hoàn hảo theo nhiều hình thù hác nhau. Cậu có một vết sẹo đặc biệt thô dày ở bên đùi từ lúc bị đâm trong một trận đánh, một vết đạn ở bắp chân trái khi làm nhiệm vụ, một vài vết bỏng ở lòng bàn tay từ lúc cậu từ chối bắn một người đàn ông khi cậu mười sáu tuổi, và tất nhiên, những vết sẹo trên cẳng tay cậu hiện rõ hơn, vì vậy Jimin chắc chắn luôn giấu chúng đi.

Đó là một điểm yếu mà cậu vô cùng xấu hổ. Là lý do tại sao khi cậu cởi trần trong phòng tập và bất ngờ trước sự ngạc nhiên của HoSeok, cậu đã đảm bảo giấu cánh tay trái của mình ở bên người. Và là lý do tại sao cậu luôn mặc áo dài tay.

Cậu không muốn bất cứ ai nhìn thấy những ký ức tổn thương luôn in sâu dưới làn da mình. Cậu không thể yếu đuối, vì nếu trượt chân, cậu sẽ trở thành mục tiêu - một miếng thịt tươi ngon trong cái lồng đầy thú săn mồi.

Đã rất lâu từ cái lúc Jimin còn là con mồi, bị săn lùng và sợ hãi. Giờ đây cậu là kẻ thích thú với xác thịt của những tên yếu hơn.

Bây giờ cậu là một con quái vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro