Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch chỉ chính xác 80% nguyên tác.

CHƯƠNG 4

" Sống thật thực ra chính là dựa vào mong muốn của bản thân. Đói thì ăn cơm, yêu thì không cần nói dối." - Mã Nhĩ Khắc Tư.

***

Thời gian trôi qua từng ngày, những chuyện đã qua cũng theo đó mà phai nhạt.

Đã gần cuối năm, tất cả các loại thanh toán sổ sách trong công ty đều ồ ạt kéo đến. Khoảng thời gian đó, tưởng chừng như mọi công việc lớn nhỏ đều phát sinh trong vòng một đêm, ập xuống người Vương Nhất Bác. Bận đến mức nào? Mỗi ngày vị thư kí bé nhỏ đi làm đều phải vô cùng cẩn trọng, phạm vi làm việc cũng không bao giờ được vượt quá 500m tính từ văn phòng của giám đốc, một mình truyền đạt các loại đầu mục công việc cùng thông tin khẩn cấp từ trên xuống, tính ra có lẽ còn có thể đạt được danh hiệu top bạn bè đi bộ 2 vạn bước mỗi ngày.

Quả thực là mệt chết đi được.

Cường độ làm việc căng thẳng như vậy kéo dài liên tục thêm năm ngày, ý chí sắt đá như Vương Nhất Bác cũng bắt đầu có chút không chịu đựng nổi. Mà điều càng mệt mỏi hơn chính là, cậu thân là một người đứng đầu công ty, cho dù trong hoàn cảnh hỗn loạn nhất, cũng không thể để lộ ra một chút ủ rũ nào.

Giống như trụ cột không thể sập xuống, lại càng không có lý do nào để yếu đuối.

Tiêu Chiến hai ngày nay cũng không có lấy một chút thời gian rảnh rỗi. Vì muốn nhanh chóng về nhà nghỉ lễ tết, cái gọi là "Lái xe cẩn thận" đã sớm trở thành một câu cửa miệng vô dụng, trên đường cứ một người lại một người lái xe, càng lúc càng vội vàng. Hơn nữa, tuyết vẫn rơi liên miên, số lượng các vụ tai nạn giao thông đã nhiều gấp mấy lần so với ngày thường, phòng phẫu thuật của bệnh viện dường như không có lúc nào là không có người. Một ca phẫu thuật vừa xong, vội vàng ăn được hai bát cơm, vừa mới nằm trên sofa chợp mắt chưa bao lâu đã bị gọi dậy chuẩn bị cho ca tiếp theo.

Hôm nay, Tiêu Chiến vừa rời khỏi phòng phẫu thuật liền tranh thủ chút thời gian trống bỏ điện thoại ra xem. Ba chữ Vương Nhất Bác rõ ràng hiện ngay trên đầu danh sách trò chuyện của wechat.

Số lượng từ trong tin nhắn gửi tới ít đến mức không cần mở hộp tin nhắn cũng có thể đọc được toàn bộ, thế nhưng anh vẫn mở ra. Thậm chí trái tim còn không nén được mà đập loạn.

Rõ ràng là biết, vậy mà vẫn mong đợi.

" Nhớ ăn cơm."

Anh nhìn mấy chữ ngắn ngủi bất giác mỉm cười, dường như bên tai có thể thật sự nghe thấy thanh âm Vương Nhất Bác cúi đầu nói, từ một nơi rất xa, bay theo gió nhẹ, vượt qua thời gian, rồi tiến đến nơi anh.

Anh cũng theo đó mà nhớ về lúc trước.

" Em cũng vậy."

Tuy bên ngoài không nói ra, nhưng rõ ràng có thể xác định, quan hệ giữa anh và Vương Nhất Bác sau cái ngày bọn họ nắm tay ấy, thực sự đang chầm chậm mà tan thành nước đường.

May mắn là, cảnh tượng mỗi ngày đều làm việc như đánh trận này cũng không kéo dài thêm bao lâu. Vấn đề ở công ty dưới sự cố gắng của cả tập thể từng bước một được giải quyết, bệnh viện cũng đề ra thêm các quy định về ca làm chặt chẽ hơn.

Hai người bọn họ cuối cùng thì cũng có thời gian để thở.

Lúc Vương Nhất Bác về đến nhà, Tiêu Chiến đang bận rộn trong bếp nấu cơm tối. Canh trong nồi đang sôi, hơi nước thoát ra từ lỗ thông khí, bay lên trần nhà rồi tỏa ra bốn phía, trong không khí thoang thoảng mùi canh thơm ngọt.

Cậu vắt áo khoác ngoài lên thành ghế cạnh bàn ăn, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng bước chân liền ló đầu nhìn về phía bàn ăn.

" Về rồi đấy à?"

Anh từ cửa phòng bếp lộ ra một cái đầu nhỏ, trong tay vẫn đang cầm muôi canh chưa kịp bỏ xuống, vừa nói với hắn vừa cười rộ lên.

Vương Nhất Bác trong thoáng chốc cảm thấy tâm trạng tốt lên không ít, cậu đi vào phòng bếp rửa sạch tay sau đó tiến đến giúp anh một tay.

" Sắp Tết rồi, tính mời Trác Thành và Bồi Hâm cùng nhau ăn một bữa. Muốn hỏi em có muốn đi cùng không?"

Tiêu Chiến múc ra một chút nước canh trong nồi, đưa lên miệng nếm thử, cảm thấy vị không tồi. Anh cũng không nghĩ nhiều, nhanh nhẹn múc thêm một muôi canh sau đó nhẹ nhàng thổi thổi, miệng hỏi tay đồng thời đưa muôi canh đến trước miệng Vương Nhất Bác. Đến khi nhìn thấy tia kinh ngạc lóe lên trong mắt đối phương, anh mới giật mình nhận ra hành động này của mình có bao nhiêu bất thường.

Động tác này tự nhiên đến mức chỉ xẹt qua đầu anh một cái, thậm chí cái suy nghĩ rằng phải luôn luôn cẩn thận thường ngày cũng không thể giữ anh lại đúng lúc.

Bỗng nhiên anh cảm thấy có chút xấu hổ, lỗ tai cũng hồng lên, cánh môi mấp máp nói mãi mới được vài từ rời rạc cốt để che giấu cảm giác bối rối đang dâng lên toàn thân, cánh tay đang giơ lên trước mặt Vương Nhất Bác cũng chầm chậm thu về.

Đúng lúc này, Vương Nhất Bác bất ngờ nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, cậu cúi đầu uống sạch nước canh trong muôi. Không biết là vô tình hay cố ý, nơi cậu vừa ngậm vào vừa vặn chính là vị trí Tiêu Chiến vừa nếm canh. Nước canh không cẩn thận dính lại một chút nơi khóe miệng, cậu cũng rất tự nhiên vươn đầu lưỡi liếm sạch.

Nhìn thấy vậy, cổ họng Tiêu Chiến bất chợt có chút khô nóng.

" Canh uống rất ngon."

Vương Nhất Bác buông cổ tay anh sau đó lấy chiếc muôi đã dùng qua trong tay anh, đem đi rửa lại một lần. Giọng nói cậu theo tiếng nước chảy ồn ào vang lên:

" Không cần ra ngoài ăn đâu. Ở nhà đi."

" Em muốn ăn đồ anh làm."

Tựa như thợ săn đang chờ thời cơ, đầu tiên giăng một cái bẫy thật sâu rồi dụ một con mồi ở ven đường sập bẫy. Cậu chỉ cần đứng từ xa kéo cung và lưới, một mũi tên liền nhắm trúng hồng tâm.

Rõ ràng thứ anh vừa uống chỉ là một chút canh củ cải, vậy mà tại sao cổ họng lại cảm thấy ngọt ngào như vừa rót mật?

Người nói thậm chí còn không ý thức được lời mình vừa nói ra có bao nhiêu tín nhiệm thậm chí còn có niềm yêu thích, lại chỉ nghĩ này giống như vừa gặp một người bạn nói một tiếng xin chào, coi phản ứng như vậy cũng tính là bình thường.

Mặt đỏ tim đập loạn dường như chỉ là chuyện của một người.

Tiêu Chiến quay đầu đi cũng không dám nhìn cậu thêm, anh khẽ cười nói, được.

***

Lúc đi làm Tiêu Chiến hỏi Uông Trác Thành và Tất Bồi Hâm muốn ăn gì, hai bên cứ như đã ngầm bàn bạc từ trước, vừa được hỏi đến liền một phải một trái tiến đến trước mặt anh đồng thanh nói muốn ăn lẩu.

Thế nên hôm nay, sáng sớm Tiêu Chiến đã ninh sẵn một nồi nước xương, một nửa nước dùng trong nồi là gia vị anh tự mình sáng tạo, nửa còn lại là nước suông. Rau củ cùng thịt các loại lần lượt được bày trên đĩa, một đĩa lại một bát, chẳng mấy chốc đã lấp đầy đến nửa cái bàn ăn.

Hai người Uông Trác Thành và Tất Bồi Hâm cùng nhau đến. Thời điểm Tiêu Chiến vừa mở cửa ra, người bên ngoài liền xông đến ôm lấy anh, lực quá lớn khiến anh có chút đứng không vững lảo đảo nghiêng người về phía sau. Lúc này lại phát giác sau lưng có thêm một cỗ lực vững vàng đỡ lấy anh.

Là Vương Nhất Bác.

Hai người kia ngửi thấy mùi thức ăn lập tức phấn khích không thôi, vội vàng chạy tới bàn ăn còn lên tiếng thúc giục nhanh nhanh ăn thôi. Tất Bồi Hâm nhìn thấy nồi lẩu hai màu trên bàn, không nhịn được nói:

" Lẩu uyên ương...Đây chính là một sự sỉ nhục đối với người dân Trùng Khánh chúng ta!"

Tiêu Chiến lấy đũa gõ vào đầu Tất Bồi Hâm, trừng mắt tỏ vẻ tức giận nhìn cậu ta:

" Cậu có muốn ăn nữa không?"

Uông Trác Thanh hiểu chuyện còn làm bộ thì thầm với Tất Bồi Hâm, thực chất thanh âm to đến mức dưới tầng cũng có thể nghe thấy:

" Đừng bảo cái này mà cậu cũng không hiểu nha? Vương tổng không ăn cay. Bác sĩ Tiêu nhà ta ấy à, cái này chắc phải gọi là lẩu uyên ương tình yêu mới phải."

Tiêu Chiến nhăn mày, ném cho Uông Trác Thành ánh mắt xem thường. Anh mở chai rượu đỏ, rót cho mỗi người nửa chén. Kỳ thực anh biết cả bàn này mọi người đều không uống nhiều rượu, nhưng coi như là tạm biệt cái cũ chào đón cái mới vẫn là nên có chút rượu vào.

Cũng may hôm sau không có ca phẫu thuật nào, huống hồ cùng lắm chỉ là hai chén rượu cũng không đến nỗi say được.

Mọi người trên bàn một chén lại một chén, đồ ăn lúc đầu nhìn qua còn tưởng nhiều chẳng mấy chốc đã hết đến phân nửa. Khói trắng bốc lên ngào ngạt mang theo hương thơm đặc trưng tỏa ra khắp phòng ăn.

Bọn họ bắt đầu kể lể đủ thứ chuyện trong bệnh viện, nào là chuyện bệnh nhân cứ suốt ngày than khổ than đau, rồi đến những ca phẫu thuật khiến họ đau đầu, và cả những lúc hiếm hoi được vui vẻ nghỉ ngơi giữa guồng quay công việc.

Vương Nhất Bác không biết phải nói gì, chỉ biết vừa ăn vừa lắng nghe.

Bây giờ cậu mới nhận ra, cậu kỳ thực không biết một chút nào về Tiêu Chiến. Không biết anh là một người bác sĩ thế nào, hay là một người đàn ông ra sao, lại càng không biết anh là một người chồng như thế nào.

Mà cậu, từ trước đến nay, bản thân hình như cũng không để tâm đến những điều đó. Loại quan hệ dựa trên hợp đồng này, cậu và Tiêu Chiến chỉ cần đóng tốt vai trò như những người bạn cùng phòng. Thế nhưng một "Tiêu Chiến" trong những điều nghe được từ lời Uông Trác Thành và Tất Bồi Hâm hôm nay lại khiến cậu cảm thấy hoàn toàn xa lạ, trong lòng vậy mà lại xuất hiện một loại cảm giác nóng lòng muốn chiếm hữu, đối với người đã sớm cười ngốc nằm gục trên mặt bàn đến mức không thể dậy nổi bên cạnh cậu, không nhịn được muốn hiểu thêm về anh nhiều hơn.

Tiêu Chiến.

Mọi người đều nói, năm mới mong đợi mới. Thế nhưng em chẳng có nổi một mong đợi nào hay ho. Chủ nghĩa duy vật gần như đã ăn sâu trong tiềm thức khiến em chỉ tin tưởng vào hiện thực. Có thời gian mà mong đợi, không bằng tận dụng thời gian bắt tay vào làm.

Vậy nhưng vẫn phải nói điều này, năm mới rồi, liệu chúng ta có cơ hội hay không, thực sự có thể tiến gần nhau thêm một chút?

Vương Nhất Bác nhìn anh, trong đầu bất chợt xuất hiện suy nghĩ như vậy.

.....

Ăn một bữa đến khi cả bốn người đều no căng bụng mới xem như đã kết thúc. Tiêu Chiến đã bắt đầu có chút không tỉnh táo, dáng vẻ lảo đảo bước hai bước, sau đó liền cực kỳ tự giác mà ngã lên sofa.

Uông Trác Thành và Tất Bồi Hâm đều uống chút rượu, tuy không say nhưng cũng không thể lái xe về được. Vương Nhất Bác tiễn họ xuống dưới tầng, gọi xe taxi. Nhìn thấy xe đã đi xa, lúc này cậu mới yên tâm trở lên nhà.

Vừa đóng cửa lại, căn phòng liền toát ra chút cảm giác cô quạnh. Giống như mọi náo nhiệt ồn ào vừa rồi đều bị chặn bên ngoài cánh cửa, ngoài ra cũng chỉ thuận tiện để lại vài cơn gió lạnh.

Cả người đều ám mùi lẩu khiến Vương Nhất Bác không khỏi khó chịu, thế nhưng khi vừa liếc mắt thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên sofa còn ngây ngốc cười với đầu gối của chính mình, cậu liền cảm thấy hiện tại đại khái không phải là lúc có thể đi tắm rửa được rồi. Cậu nhanh chóng thay quần áo ngủ rồi ném bộ quần áo dính mùi kia vào máy giặt, sau đó vươn cánh tay ôm lấy Tiêu Chiến trên sofa.

Tiêu Chiến không hề thấp, thậm chí mấy năm trước còn cao hơn cậu ít nhất một cái đầu. Hai năm này chiều cao của cậu bất ngờ tăng lên không ít, bây giờ mới miễn cưỡng cao hơn Tiêu Chiến.

Thế nhưng cái người cao lớn trong lồng ngực cậu lúc này, ấy vậy mà lại nhẹ đến không ngờ. Trong phòng khách có bật máy sưởi, cửa sổ cũng đều đóng kín, áo khoác bông bên ngoài đã sớm bị Tiêu Chiến cởi ra, tùy tiện ném trên sofa, hiện tại trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Vương Nhất Bác ôm anh, cảm giác được nhiệt độ sau lưng anh trực tiếp vây lấy cánh tay cậu, xương bả vai cứng rắn chạm vào người cậu, thật giống như đang ôm một bộ xương.

Vương Nhất Bác nhíu mày.

Tại sao lại gầy thế này?

Tiêu Chiến dường như đã tìm được chỗ dựa khiến anh an tâm, cái đầu nhỏ dán vào ngực cậu, cánh tay cũng rất tự nhiên vòng qua cổ Vương Nhất Bác, nhích tới nhích lui điều chỉnh một hồi cuối cùng nhắm thẳng ngực cậu mà rúc lại gần.

Cậu không còn tay để mở đèn, may mà rèm cửa trong phòng chưa được kéo kín, chút ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài theo khe hở chiếu vào trong phòng. Men theo chút ánh sáng mờ nhạt, cậu nhìn thấy chiếc tủ đầu giường phía Tiêu Chiến thường ngủ hình như quên không đóng lại. Vương Nhất Bác nhìn lướt qua, là lọ xịt thơm vị đào tươi mát đã lâu không nhìn thấy.

Cậu còn tưởng Tiêu Chiến đã vứt đi từ lâu.

Cẩn thận đặt cái người không mấy an phận trong lòng kia xuống giường, Vương Nhất Bác quay người, thuận tiện đưa tay đóng ngăn kéo.

Rượu trong người Tiêu Chiến đã sớm có tác dụng, Vương Nhất Bác vừa thả ra, anh liền không chút hình tượng mà nằm sõng soài trên giường. Quần áo có chút xộc xệch, cổ áo trong lúc lơ đãng để lộ ra phân nửa phần xương quai xanh, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả lồng ngực đang phập phồng theo tiếng hô hấp đều đều. Lên trên một chút, là cần cổ thon dài xinh đẹp, đường viền cổ tựa như đã được điêu khắc tỉ mỉ, một tấc lại một tấc, từ trong bóng đêm phát ra tín hiệu vô cùng nguy hiểm. Toàn thân Tiêu Chiến lúc này thoang thoảng mùi rượu vang đỏ, khoang mũi cũng bất giác vang lên hai tiếng "ưm" thật khẽ, đôi mắt khép hờ khiến cho người khác không thể tìm thấy tiêu điểm. Vương Nhất Bác dời tầm mắt lên trên liền chạm phải con ngươi đen láy, ánh mắt trong trẻo lại có phần mơ màng.

Không những không tìm thấy được chút manh mối nào mà còn suýt chút nữa rơi vào hố đen ấy, bản thân cũng suýt nữa không thể quay trở lại.

Cậu bất ngờ đứng phắt dậy, hô hấp hỗn loạn, bước đi còn có chút vội vã tiến về phía tấm chăn gấp ở đầu giường, đắp lên người Tiêu Chiến. Động tác của cậu rất nhẹ, vô cùng nghiêm túc mà đắp chăn cho anh kín đáo từ đầu đến chân.

Vương Nhất Bác cúi người thay anh vuốt phẳng góc chăn, trong bóng tối mờ mờ, cậu chỉ có thể dựa vào trực giác và cảm giác giữ cho động tác của mình thật khẽ. Tập trung tinh thần khiến cậu cảm thấy có chút hao tổn sức lực, vì thế quyết định ngồi ở mép giường một lúc, lặng lẽ lắng nghe thanh âm về khuya. Lúc này ngón tay bỗng cảm nhận được thứ gì đó mềm mại nắm lấy.

Vương Nhất Bác cúi đầu, nương theo ánh trăng bên ngoài nhìn, là Tiêu Chiến, không biết từ lúc nào đã vươn tay nắm lấy ngón trỏ của cậu.

Hình ảnh anh dè dặt nắm lấy ống tay áo mình ngày đó bất chợt hiện ra trong đầu cậu, nhiệt độ từ ngón thay nhanh chóng truyền đến vây lấy trái tim cậu một chút cũng không thể phòng vệ, cảm xúc trong thoáng chốc tan chảy.

Vì thế cậu mở bàn tay, giống như ngày đó, nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay nhỏ có phần ẩm ướt của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến như cảm nhận được điều gì, anh từ từ trở mình, xoay mặt về hướng Vương Nhất Bác đang ngồi, mười ngón tay nhanh chóng quấn chặt lấy nhau.

Vương Nhất Bác còn tưởng anh đã tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn lại phát hiện anh vẫn đang nhắm mắt, hô hấp đều đều. Một hai tiếng nói rời rạc vang lên, thanh âm không lớn, hơn nữa vì người nói không tỉnh táo mà nghe ra có chút mơ hồ.

Thế nhưng Vương Nhất Bác lại có thể nghe rõ từng chữ.

" Nhất Bác...vất vả rồi..."

Thanh âm kia cũng giống như bàn tay anh, mềm mại, lại vô cùng ấm áp. Có lẽ một phần do say nên thanh âm nói ra có chút không rõ ràng.

Trống rỗng và trì độn cùng một lúc vây lấy não bộ. Dường như tất cả những áp lực mà cậu cố gắng chịu đựng trong những ngày qua, những uất ức không thể nói ra, và cả những tức giận và phiền muộn mà cậu đã quyết định tự mình tiêu hóa hết không cần nói với ai. Cậu tưởng rằng những điều này, anh không biết mà cũng không quan tâm, thế nhưng hóa ra tất cả đã sớm bị anh nhìn thấu.

Mấy ngày nay Doãn Chính luôn miệng khuyên bảo cậu đều vô ích, bố mẹ gọi điện đến trấn an cũng chỉ tác động được một phần nhỏ. Ấy vậy mà, cái người ở trước mặt cậu lúc này, cái người đã sớm say mèm đến nỗi không biết bản thân đang nói gì, một câu nói ra thoạt nhìn cũng không có chút để tâm nào, lại có thể một mình dựng lên bức tường bảo vệ xung quanh cậu, mà bên ngoài bức tường đó đều được bám đầy những cành thường xuân và hoa hồng đẹp đẽ.

Trong lòng cậu vẫn luôn tự xây cho mình một căn phòng giữa những bụi gai tùng, phía trước thì tỏ vẻ "người lạ chớ gần", đằng sau lại đã sớm loang lổ vết máu. Mà Tiêu Chiến, lại cứ như vậy mà xông tới, gõ gõ cửa, sau đó dùng giọng nói dịu dàng kia nói với cậu: "Anh vào nhé."

Mọi bất lực mà cậu cố gắng che giấu đi trong khoảnh khắc ấy đều lộ ra.

Cậu không có cách nào chống cự được sự dịu dàng đó.

Vương Nhất Bác cúi thấp người, khẽ vuốt lọn tóc vương trên trán Tiêu Chiến, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Trong thoáng chốc, mọi giác quan đều như dừng lại nơi cảm xúc mềm mại giữa nóng và lạnh ấy.

Về phần rốt cuộc tại sao Tiêu Chiến đã say rượu lại có thể ở trong bóng tối mà chuẩn xác nắm lấy ngón trỏ của cậu?

Đã chẳng thể suy nghĩ thêm được nữa rồi.

Máy giặt đã giặt xong, âm thanh kết thúc vang lên ngắn ngủi. Vương Nhất Bác lấy quần áo sạch ra, sau đó theo phản xạ đưa lên mũi ngửi ngửi một chút. Quần áo đã được giặt sạch mang theo mùi cây cỏ nhè nhẹ, cũng không biết có phải là bị tâm tư lạ thường quấy nhiễu hay không mà cậu lại cảm thấy, hình như còn có thể ngửi được mùi của món lẩu vẫn còn dư lại một chút.

Cậu nhanh chóng phơi quần áo lên dây, sau đó lê dép đến phòng ngủ. Đầu tiên là mở ngăn kéo tủ đầu giường kia của Tiêu Chiến, lấy ra chiếc lọ xịt thơm đã lâu không được thấy ánh sáng, xịt lên quần áo mỗi thứ hai lần, sau đó cất nó trở lại.

Lặng lẽ làm một mạch hết tất thảy những động tác ấy, trong lòng cậu thực ra vẫn luôn có một loại cảm giác thấp thỏm không yên.

Ngày hôm sau lúc Tiêu Chiến mở mắt ra, Vương Nhất Bác đã sớm rời giường. Anh nhíu mày, đưa tay chống cái đầu nặng trịch chậm rãi ngồi dậy. Lâu rồi không đụng đến rượu, tửu lượng cũng đã chạm đến mức độ chỉ một chút đã không thể chịu nổi thế này.

Trong đầu chợt hiện lên vài hình ảnh đêm tối ngắn ngủi, phần lớn đều là những cảnh đứt đoạn không rõ. Chỉ là có một trong số đó, dường như đặc biệt rõ ràng. Tối hôm qua đã có lúc anh mơ màng tỉnh dậy, trong bóng tối thẫm lại như mực ấy, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi ở mép giường, cả người chìm vào ánh trăng mờ ảo, để lại trong mắt anh là bóng lưng gầy gò lại có chút mông lung. Ngày thường bóng lưng to lớn ấy vẫn luôn chống đỡ biết bao áp lực, chịu đựng biết bao khó khăn, vậy mà khi nhìn bóng dáng ấy đêm hôm qua lại khiến cho người ta cảm thấy đau lòng đến vậy, một bóng dáng được bao phủ bởi ánh trăng, một bóng dáng vừa cô độc lại vừa như đang run rẩy.

Tiêu Chiến nhớ rõ bản thân tìm kiếm một hồi sau đó nắm chặt lấy ngón tay cậu, phía sau hình như còn có nói gì đó, thế nhưng ký ức của anh đến đây lại có chút mơ mơ hồ hồ. Chỉ là trực giác của anh nói rằng, câu nói kia nhất định là một câu mà anh đã muốn nói với Vương Nhất Bác từ lâu nhưng lại chưa thể nói ra.

Tiêu Chiến từ từ tỉnh táo lại sau cơn choáng váng, anh đưa tay lên tùy tiện vò vò tóc mấy cái, sau đó dãn thắt lưng, lúc này khóe mắt bỗng chạm phải ánh nắng ngày đông buổi sớm. Anh thuận tiện nhìn về phía ban công phơi quần áo, hình như đều đã được rút xuống rồi.

Nước giặt quần áo vẫn luôn có mùi cây cỏ nhè nhẹ, thế nhưng mùi mà anh ngửi được lúc này hình như không giống lắm.

Tiêu Chiến cất tiếng gọi:

" Nhất Bác."

Vương Nhất Bác đang đưa lưng về phía anh thắt cà vạt, không biết có phải hôm nay mọi thứ đều cố tình bất thường hay không mà cậu đã loay hoay cả nửa ngày vẫn chưa tháo xong nút thắt.

Cậu ngừng động tác trên tay xoay người lại, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Chiến đang ôm trong ngực đống quần áo mà cậu phơi đêm qua. Cái đầu nhỏ tựa lên chồng quần áo, một bên má mềm mại bị ép lại thành cục thịt nhỏ, đôi mắt tròn xoe phản chiếu ánh nắng từ bên ngoài. Anh nhìn cậu, tựa như một chú thỏ.

" Có phải em...dùng lọ xịt thơm của anh không?"

Vương Nhất Bác bị hỏi có chút bất ngờ, nhưng cậu cũng không có ý định giấu anh, từ trong cổ họng phát ra tiếng ừ thật nhỏ, rõ ràng là chỉ đáp cho có. Sau đó cậu vội vàng thu lại ánh mắt dừng trên người Tiêu Chiến, cúi đầu tiếp tục vật lộn với chiếc cà vạt.

Tiêu Chiến mím môi cười trộm, trong lòng bất giác có chút cảm giác tự hào.

Chỉ mỗi anh biết, bộ âu phục mùi gỗ mun của vị giám đốc quyết đoán và mạnh mẽ kia lại cùng với chiếc áo sơ mi thoảng hương mật đào lại có thể hòa hợp đến vậy.

Anh đặt chồng quần áo lên giường, lê đôi dép thỏ bằng nhung về phía Vương Nhất Bác. Trong đầu còn đang suy nghĩ xem có nên giúp đối phương hay không, bàn tay đã đi trước đưa lên cầm lấy chiếc cà vạt đang bị thắt chặt cứng.

Rõ ràng là chưa làm gì cả, chỉ là tới gần một chút, nhịp tim liền không kìm được mà tăng nhanh.

Đến khi ép chính mình chú ý vào chiếc cà vạt trong tay thì lại bị màu sắc và hoa văn kia làm cho đại não bỗng chốc mờ mịt, dây thần kinh trong thoáng chốc căng lên. Tiêu Chiến cố gắng kìm lại cảm giác mê man trong lòng, nói:

" Anh còn tưởng em không thích..."

Vẫn là ngữ khí dịu dàng, vậy nhưng khi được nghe ở khoảng cách gần như vậy, dường như còn nghe thấy có chút ủy khuất.

" Không phải đâu. Em rất thích."

Vương Nhất Bác trả lời, giọng nói đều đều không nghe ra cảm xúc gì khác thường, nhưng thực chất trong lòng đã loạn lên thành một đoàn.

Lại là một câu nói có tính sát thương trực diện.

Câu trả lời của Vương Nhất Bác, lần nào cũng đều vượt quá dự kiến của anh một chút. Giống như vốn dĩ anh chỉ mong chờ một viên kẹo, nhưng đối phương lại đưa cho anh hẳn một hộp, thậm chí còn nói với anh rằng, ăn hết rồi vẫn còn nữa.

Động tâm có thể là giả, trái tim đập loạn trong lúc nhất thời cũng có thể bị bẻ gãy. Thế nhưng cảm động lại là thứ vừa chân thật vừa có thể kéo dài thật lâu.

Tiêu Chiến giả vờ bình tĩnh giúp Vương Nhất Bác thắt cà vạt, nhưng lại không nhận ra hàng lông mi đang run lên kia đã bán đứng anh. Lúc chỉnh lại nếp gấp trên cổ áo Vương Nhất Bác, ngón tay anh không cẩn thận chạm vào gáy cậu. Cảm giác giống như da thịt tiếp xúc với đốm lửa vừa tắt, đầu ngón tay rất nhanh truyền đến xúc cảm nóng rát đến tê dại.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ còn cách nhau một khoảng nhỏ. Trong lúc vô tình, hơi thở của Vương Nhất Bác phả nhẹ lên cánh môi anh, cảm giác lành lạnh khiến anh vội vã quay người đi, cho bản thân không gian để bình ổn nhịp tim đã sớm hỗn loạn.

Dường như gió trời hôm nay cũng không thể khiến người ta bình tĩnh thêm chút nào.

Có một câu mà dường như vĩnh viễn cũng không nên xuất hiện giữa hai người bọn họ, tiếng tim đập thình thịch không ngừng trào lên cổ họng lại nhanh chóng bị Tiêu Chiến giữ lại, âm thầm nuốt chúng trở lại.

Chỉ trẻ con mới có thể can đảm trực tiếp nói ra, còn người lớn lại chỉ có thể thăm dò đầy cẩn trọng.

Nếu như thật sự ông trời có thể nghe thấy lời anh nói, vậy thì liệu có thể xin ngài điều này hay không. Rằng một ngày nào đó trong tương lai nếu anh thực sự hạ quyết tâm hoặc giả là lỡ miệng bật ra câu nói kia, đến lúc ấy liệu có thể lại được nghe câu trả lời giống như vừa rồi của Vương Nhất Bác hay không, chính là "So với anh nghĩ thì nhiều hơn một chút" ấy...

Cầu xin ông trời, cầu xin ngài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro