Lần đầu biểu diễn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"lãng " vào thứ 3 lại đông nghẹt khách.

Hơn 10 giờ tối, Vương Nhất Bác đi vào từ cửa sau của quán rượu, cửa sau này nằm trong tứ hợp viện của một con hẻm nhỏ.

Tứ hợp viện nối tới sân khấu của Live house.

Vẫn chưa vào trong, Vương Nhất Bác đã nghe thấy giai điệu còi kèm theo tiếng chó sủa quen thuộc.

Cậu quay đầu lại, Tiêu Chiến chạy chiếc xe điện đang hướng qua bên này tới, sau lưng anh đeo hộp đàn ghi-ta.

Chỉ nghe thấy tiếng Cỏ nhi, lại không thấy bóng dáng nó đâu.

Phan Thuận đi qua đỡ lấy hộp đàn ghi-ta của Tiêu Chiến, lúc Tiêu Chiến đứng lên, cậu mới thấy Cỏ nhi.

Đầu nó hướng ra phía trước, người được quấn bằng cái đai an toàn tự chế buộc trên eo Tiêu Chiến, nó ngồi trên đùi Tiêu Chiến, chân trước túm lấy cái túi đeo chéo ngang eo của Tiêu Chiến. Cái đầu xù lộ ra hứng gió ,thật đúng là không có chút oai phong nào.

Vương Nhất Bác cuối đầu, lại muốn cười rồi.

Tiêu Chiến đem con chó tháo thả xuống liền xách hộp đàn ghi-ta đi vào, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn nhìn Cỏ con sớm chạy mất dạng, cậu cũng đi vào phía trong.

Tới hậu trường, nhân viên làm việc vào vào ra ra,nhìn thấy Tiêu Chiến đều gọi một tiếng " anh Chiến". Tiêu Chiến mặt không biểu cảm đi vào phòng dành riêng cho ban nhạc,những người còn lại đều đứng phía ngoài.

Nói là phòng nhưng thực chất nó chỉ như là một cái thùng container nhỏ, bên trong để đồ thường dùng của ban nhạc, nếu hai người cùng vào liền xoay người không ra.

Lúc Tiêu Chiến đi ra lại để trần thân trên rồi, anh đeo ghi- ta lên, là người đầu tiên nhảy lên sân khấu.

Đám đông bên trong bùng nổ trong nháy mắt .

"soái chết người !"

" trống tới chưa ? trống tới rồi!!!"

"cũng rất thẳng đó !"

" nhìn không rõ mặt á!"

Vương Nhất Bác đi tới chỗ dàn trống , cậu vẫn chưa làm quen trước với vị trí sân khấu , tại hiện trường lúc này Vương Nhất Bác đang điều chỉnh độ cao của trống lên mức mà cậu yêu thích.

Đợi cậu làm xong đứng dậy, ngẩng đầu nhìn qua vừa hay đối mặt với ánh nhìn của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ở trung tâm sân khấu,hơi cuối đầu hướng về phía sau bên trái nhìn cậu, đột nhiên anh cười lên.

Vương Nhất Bác mặt không biểu tình ngồi xuống chỗ ghế trống.

Tiêu Chiến xoay đầu nhìn Phan Thuận, lại liếc các thành viên của ban nhạc,trừ Vương Nhất Bác ra , mọi người đều hiểu anh muốn làm gì.

Lúc Tiêu Chiến nhìn về hướng Vương Nhất Bác, cậu vẫn còn đang ngẩn người. Ngón tay Tiêu Chiến trên Ghi-ta gảy xuống vài nốt nhạc, Vương Nhất Bác bèn nhìn về phía anh.

Tiêu Chiến thuận theo tiết tấu gảy ra một đoạn hợp âm, tay bass theo hợp âm thêm vào một lớp nữa, sau đó là ghi-ta chính.

Cuối cùng lúc đàn organ cũng tham gia vào hợp tấu Vương Nhất Bác mới triệt để hồi thần, cậu dậm nhịp nhàng vào chân trống, khi nhịp điệu của bass hạ thấp đến nấc cuối cùng, trống của cậu lên đài rồi.

Đám đông hâm mộ phát ra một hồi huýt gió ngân vang, đây là đãi ngộ lúc tập thể ban nhạc diễn tấu ngẫu hứng mới có .

"trống mới tới liền diễn tấu ngẫu hứng tập thể, ngày mai lại bị dọa chạy giờ !"

" cậu nghe kĩ coi, là phái học viện đó !"

" phong phú thật, mẹ ơi, điêu luyện quá ."

Vương Nhất Bác lúc đánh chéo tay thần thái thả lỏng tùy ý, dùng kĩ xảo nhỏ lợi dụng quán tính nhảy đôi đem tiết tấu đánh ra cực mỏng, trọng âm trống với âm mạnh của chũm chọe và bass phối hợp cực kì khéo léo.

Người hâm mộ rất vừa ý, đám đông dần dần chuyển qua kinh hô lên: " tay trống, tuyệt vời !"

"sao có thể hiểu ngầm ăn ý tới vậy a?"

" bass với trống, chân ái của tôi"

Tiêu Chiến cũng rất vừa lòng, anh quay đầu nhìn nhìn Vương Nhất Bác, cậu như cũ trưng ra một khuôn lạnh lùng ,mặt không biểu cảm.

Vương Nhất Bác hôm nay không đội mũ, tóc được chăm chuốt, chải hơi hướng về phía sau, vẫn chưa qua lưng thì ở trước trán đã tản ra.

Lần này 3 cái khuyên của cậu đổi thành màu đen rồi,Tiêu Chiến ở hướng này nhìn không rõ toàn bộ khuôn mặt của Vương Nhất Bác, nhưng vị trí ánh đèn chiếu từ đỉnh đầu tới cằm cậu, chiếu ra cái bóng lập thể.

Lúc ngẫu hứng diễn tấu kết thúc, Phan Thuận như thường lệ làm MC chủ trì.

Tiêu Chiến trừ việc ca hát rất ít khi nói chuyện, những chuyện giao lưu này đều do Phan Thuận làm.

Phan Thuận nhấn mạnh giới thiệu một chút tay trống mới Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mặt không biểu tình xông ra trước một chút, cuối gập người chào, những người hâm mộ nữ đều muốn bùng nổ rồi.

" mẹ ơi, cỏ đuôi chó muốn mạng của tớ chắc ?"

" hôm sau tớ vẫn còn muốn tới nữa "

" tớ cũng vậy."

Tiêu chiến đi đến bên cạnh sân khấu, móc ra một điếu thuốc, anh vừa định châm thuốc lên, nghĩ nghĩ sao lại thu về.

Bài hát đầu tiên là một bài cũ với tiết tấu rất nhanh.

Khi tiếng trống ra trước, Tiêu Chiến nghiêng đầu liếc nhìn Vương Nhất Bác . Hiệu quả Vương Nhất Bác đánh ra so với ở phòng luyện tập hôm qua tốt hơn rất nhiều, rất có gien di truyền của người chơi rock. Đám đông ở live house phát cuồng rồi.

Hết 3 bài hát, Tiêu Chiến hướng về phía sau bằng vài ánh nhìn ấn tượng tốt đẹp, người hâm mộ đều phát hiện rồi.

" xem ra là Tiêu ca rất mãn ý !"

" có thể khiến cho Tiêu ca của chúng ta vừa ý như vậy không có nhiều đâu a!"

"Tiêu ca hôm nay trạng thái cũng rất tốt!"

Lúc nghỉ ngơi, Tiêu Chiến đi đến bên sân khấu ho hai tiếng, anh châm 1 điếu thuốc, những người khác của ban nhạc nhìn qua cái điệu bộ này liền hiểu.

" lại ngâm nga nữa rồi "

"tôi xem anh ấy ngâm nga, tôi liền muốn kéo anh ấy đè xuống"

"ây ây, nhanh nhìn coi , lại tới rồi! mẹ khiếp!"

Vương Nhất Bác nhìn thấy trên sân khấu phía bên phải nhảy ra một người phụ nữ , cô ta nhân lúc Tiêu Chiến cuối đầu bèn từ phía sau ôm chặt lấy anh.

Tiêu Chiến cứng lưng lại, nhưng tay cùng giọng hát cũng không dừng lại.

Đây cũng coi như là đặc thù riêng của Tiêu Chiến, lúc anh biểu diễn ca hát, không quản xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn ,đều sẽ không ngừng lại.

Lúc mới mở, sân khấu của" lãng" so với bây giờ tương đối thấp, đám đông hâm mộ có thể bước lên sân khấu, thường từng có những fan hâm mộ nữ , thậm chí cả fan nam nhảy lên sân khấu ôm lấy Tiêu Chiến.

Người hâm mộ đã tổng kết ra một quy luật, chỉ cần không chạm vào môi và ghi-ta của Tiêu Chiến, ý là chỉ cần không cản trở anh ấy biểu diễn, anh ấy sẽ không đẩy bạn ra.

Cho nên những người hâm mộ điên cuồng đều học được điều này, chính là từ phía sau lưng ôm chầm lấy Tiêu Chiến, không đụng ghi-ta, không đụng cánh tay, như thế này thì có thể ôm lâu một chút, nếu bảo an tới thì từ từ nói.

Lần này người hâm mộ nữ này cũng quá may mắn rồi, cô ta ôm có hơn 10 giây, cho tới khi Vương Nhất Bác gõ âm mạnh vào trống lẫy ngừng lại màn diễn tấu, mấy người bảo an mới lên lôi người ra.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác một cái, sau đó ngay cả ngâm nga cũng không ngâm nữa,trực tiếp đổi thành âm nhạc thuần túy .

" trống mới bị dọa rồi "

" tay organ cũng thích ứng rồi, người đến nhìn cũng không nhìn 1 lần á"

" Lý Đại Giang tuyệt đối cố ý đó ."

Biểu diễn kết thúc, 1 nhóm người xuống sân khấu.

Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, cậu muốn nói gì đó, liền ngửi được mùi vị trên thân thể của Tiêu Chiến.

Một chút vị mồ hôi pha lẫn nhiễm với một chút vị thuốc lá, còn có chút mùi vị không rõ ràng tựa như hương thảo sau mưa.

Vương Nhất Bác cũng quên luôn lời muốn nói rồi.

" đi thôi, đưa cậu đi ăn cơm." Phan Thuận vỗ vỗ lưng, đi ra khỏi tứ hợp viện.

Tiêu Chiến ở phía sau mặc áo khoác lên, lưng đeo đàn ghi-ta đi ra ngoài.

"tôi đi cất ghi-ta trước, mấy người qua đó trước đi." Tiêu Chiến nói xong rồi huýt gió một tiếng, không bao lâu liền có một sinh vật không to hơn chiếc dép từ bên chân chạy xuyên qua đây.

Tiêu Chiến buộc đai an toàn cho Cỏ nhi, để nó ngồi trên đùi vịn lấy túi đeo ngang eo, rồi lái xe điện chạy đi..

"thích ứng được chưa ?" Phan Thuận lúc đem 4 người đi tới quán ăn,hỏi Vương Nhất Bác.

" ừm" Vương Nhất Bác gật gật đầu.

" cậu cũng không thích nói chuyện nhỉ, Tiêu Chiến trừ lúc uống rượu với làm nhạc có chút nói hơi nhiều thì những lúc còn lại cũng rất trầm lặng. Những người ít nói như các cậu đều như này, nên cậu vạn vạn đừng hiểu lầm Tiêu Chiến khó ở chung." Hai người này hôm nay dường như một câu cũng không nói với nhau, Phan Thuận có chút không yên tâm.

" người chơi âm nhạc đều có tính đó, nhưng Tiêu Chiến tuyệt nhiên không có đâu, cậu nếu có thể hiểu cho anh ấy thì có thể ở lại lâu dài, nếu không hiểu anh ấy thì sớm muộn cũng ra đi à. " Phan Thuận nói xong lại thở dài một hơi.

Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh khuyên môi.

Vừa muốn dùng răng cắn lấy xuống, liền nhìn thấy Tiêu Chiến lái xe điện từ giao lộ đối diện chạy nhanh qua đến.

Nhân viên bán vé Cỏ nhi cũng ngồi như sóng yên biển lặng rồi.

Mấy người ở phía ngoài cửa hàng thịt nướng, Đồng Tam so ra còn sành ăn hơn, đều là cậu ta gọi món.

Không lâu sau đồ ăn được mang lên, đùi cừu nướng, hải sản, rất phong phú.

Phan Thuận giới thiệu thành viên ban nhạc với Vương Nhất Bác, những cái này Vương Nhất Bác đều biết, cậu học âm nhạc, lại yêu thích nhạc rock, tự khắc đối với những ban nhạc có tiếng tăm có chút hiểu biết, vả lại tự bản thân mình vừa mới gia nhập vào ban nhạc.

Phan Thuận cùng với Đồng Tam nói những lời khách sáo, đây là hai người duy nhất có năng lực xã giao bình thường trong đội. Phùng Khôn cùng với ghi-ta bass của cậu ta thì y như nhau, đều giống âm trầm, tính cách trầm lặng. Hầu hết tất cả tinh lực của Tiêu Chiến đều đặt vào âm nhạc và ban nhạc rồi. Mà Vương Nhất Bác xem ra cũng không phải là người nhiều lời, cho nên toàn bộ đều là Phan Thuận cùng với Đồng Tam làm sinh động bầu không khí.

Vương Nhất Bác không có cảm giác thèm ăn, cậu ăn được hai miếng, liên cầm lấy cốc bia uống.

Tiêu Chiến lúc ca hát rất hoang dã ngang tàng, ăn uống lại rất nhã nhặn ,có lẽ là không đói đi. Vương Nhất Bác cuối đầu trêu đùa Cỏ nhi đang đợi được đút ăn .

Cỏ nhi so với Tiêu Chiến còn ăn nhiều hơn, Vương Nhất Bác không dám lại đút thêm cho nó nữa.

Cậu ngẩng đầu nhìn nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang cuối đầu nhìn Cỏ nhi cười.

Lúc Tiêu Chiến cười ánh mắt đặt biệt sáng, nào lo dù trên sân khấu chỉ có vài ánh đèn led cũng có thể đem ôn nhu ấm áp chiếu đến trong đôi mắt của Tiêu Chiến.

"tại sao không đẩy ra ?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến ngẩng ra một lúc mới phát hiện Vương Nhất Bác là đang nói chuyện với mình.

"người phụ nữ đó sao ? " Tiêu Chiếu cầm lên điếu thuốc, châm lửa nói.

"anh thích người lạ ôm anh như vậy à?" Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến hỏi.

".............." Tiêu Chiến rít một ngụm thuốc nhìn cậu mà không nói chuyện.

Vương Nhất Bác làm một cái động tác đẩy ra.

Tiêu Chiến cười lên rồi nói : " không phải chuyện lớn lao gì, cô ta cũng không làm được gì đâu."

Phan Thuận vẫn luôn chú ý hai người này, vào lúc này liền thêm vào trọng điểm :" bây giờ như này là tốt hơn rồi đó, trước đây Lý Đại Giang làm gì quản mấy chuyện như thế này, hầu như mỗi ngày đều có người lên cưỡng ôm Tiêu Chiến đó."

Nói tới [cưỡng ôm] hai chữ này thực sự làm người ta hiểu lầm, cả bàn người đều cười rộ lên.

Tiêu Chiến cuối đầu cười mắng một câu.

" có lần, một người đàn ông ôm lấy Tiêu Chiến, ôm chừng một phút gì đó, cậu đoán thử xem Tiêu Chiến nói gì ? " Phan Thuận nói xong liền phá lên cười to haha.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Phan Thuận, anh cười một cách bất lực.

" anh ấy nói [ mẹ khiếp, thằng đó ra rồi] " Phan Thuận nói xong đến cả Phùng Không vẫn luôn không thích nói chuyện cũng chịu không nổi mà cười rộ lên.

Vương Nhất Bác nhìn sang Tiêu Chiến, anh đang vò vò cái đầu của Cỏ nhi đó.

" Tiêu ca sao anh biết thằng đó ra vậy, nó cởi quần ra à ?" Đồng Tam lần đầu tiên nghe được loại chuyện này, có chút hiếu kì.

Vương Nhất Bác liếc nhìn Đồng Tam , cuối đầu kẹp lấy một hạt đậu nành.

" không có, chính là ở chỗ bẹn chân bỗng nhiên cảm thấy rất nóng." Tiêu Chiến nói xong liền nhìn Vương Nhất Bác đang cuối đầu 1 cái.

Phan Thuận với Đồng Tam cùng cười rộ lên, bên cười bên mắng biến thái.

" từ đó về sau, Lý Đại Giang mới thắt chặt loại chuyện này, hiện tại đã rất ít rồi." Phan Thuận cùng Vương Nhất Bác cụng ly một chút.

" hôm nay cậu ngừng lại đột xuất , lần đầu tiên , cũng là vì Tiêu ca của chúng ta thôi, lần sau đừng như vậy nữa, Tiêu ca tính nguyên tắc rất mạnh ." Đồng Tam nhướng mày với Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn Đồng Tam không lên tiếng.

Phan Thuận tiếp lời :" cũng không có nhiều quy tắc vậy đâu, lúc biểu diễn tình huống ngoài ý muốn gì cũng có thể phát sinh, mọi người tự chú ý một chút là được."

Cậu ta lại nói thêm vài cái khác đem chủ đề chuyển tới trận đấu bóng.

Đợi mọi người đều tản ra đi coi đấu bóng, Vương Nhất Bác thấp giọng nói với Tiêu Chiến : " nếu tôi là anh, tôi sẽ dùng ghi-ta đâm thằng đó cho nó lên không nổi nữa."

Vương Nhất Bác nói xong, cắn xuống cái khuyên môi, khi khuyên môi vừa có chút lỏng lẻo ra, cậu dùng răng đem cái khuyên lấy ra.

Bộ phận trang sức của khuyên mặt ngoài môi thuận theo động tác đó mà rơi xuống, Tiêu Chiến vươn tay đỡ lấy.

Vương Nhất Bác đem khuyên môi nhổ vào tay, sau đó từ tay Tiêu Chiến lấy qua bộ phận khuyên còn lại, gắn chúng với nhau rồi thả vào túi quần.

Tiêu Chiến nhìn cậu làm một chuỗi động tác này mà không nói gì.

Cả hai đều trầm mặc, Cỏ nhi ăn no uống đủ rồi liền đi lặn một vòng, lúc sau quay lại bèn ngồi giữa hai người.

" tới đây, để Cỏ nhi biểu diễn cho cậu xem kĩ năng xoàng của nó" Tiêu Chiến nói xong liền hỏi Cỏ nhi : " Cỏ Nhi, thúc thúc ở đâu ?"

Cỏ nhi nhìn Tiêu Chiến không động, Tiêu Chiến bỗng nhiên cười lên.

Anh tiếp tục nói: " Cỏ nhi, ca ca ở đâu ? "

Cỏ nhi chạy tới phía chân Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống.

Vương Nhất Bác cũng cười rồi.

" Phan Thuận , cậu qua đây." Tiêu Chiến gọi một tiếng.

Phan Thuận đi qua, nói : " sao thế ?"

" Cỏ Nhi , thúc thúc ở đâu ? "

Tiêu Chiến nói xong, Cỏ nhi xông tới chỗ vị trí Phan Thuận mà sủa lên 2 tiếng.

" đệt, lại đem tôi chơi mấy trò nghịch chó." Phan Thuận quay thân bước đi.

Vương Nhất Bác ôm lấy con Cỏ cười nửa ngày, cười đến nổi con Cỏ phản kháng vùng vẫy mới thả nó xuống.

" nó thông minh thật ." Vương Nhất Bác nói.

" giống như người vậy." Tiêu Chiến cào cào đầu nó.

" nó gọi anh là gì ?"

" cậu đoán xem."

" Cỏ nhi , ba ba ở đâu ?" Vương Nhất Bác nói với con Cỏ.

Cỏ nhi động cũng không thèm động.

Tiêu Chiến hỏi : " Cỏ nhi , lão ca ở đâu ?"

Cỏ nhi nhảy lên chân Tiêu Chiến nằm bò xuống.

" hai chúng ta là cùng thế hệ đó." Vương Nhất Bác cười nói.

" cậu có gọi tôi là thúc thúc tôi cũng không để ý đâu." Tiêu Chiến nói xong cuối đầu ho vài tiếng.

" viêm họng à ?" Vương Nhất Bác hỏi.

" ừm" Tiêu Chiến uống hai ngụm bia nén nén xuống.

" có biết kẹo ngậm Ryukakusan không? " Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến nhìn cậu lắc lắc đầu.

Vương Nhất Bác không nói gì, cậu nhìn Tiêu Chiến trút rượu xuống cổ họng, lại nhìn Tiêu Chiến vứt bao thuốc rỗng sang 1 bên.

Cậu nghĩ tới mùi vị trên thân thể Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác sáp tới gần bên thân Tiêu Chiến 1 lần lại 1 lần, cố gắng ngửi ngửi, lại gia tăng thêm vị nồng của cồn rượu rồi.

Không biết tại sao, cậu cảm giác có chút nghiện. Nếu như loại mùi vị này có thể làm thành nước quả, chắc chắn là sẽ rất nhận được sự hoan nghênh chào đón.

Tiêu Chiến cuối đầu ngửi ngửi bản thân, nói : " hôi sao?"

Vương nhất bác đứng thẳng người lên.

" cảm giác mùi của anh khá.. dễ ngửi." Vương Nhất bác như thật nói.

Tiêu Chiến nhăn mũi, nói: " như mấy bà cô vậy."

Vương Nhất Bác quẹt quẹt đầu mũi chính mình.

" bị sổ mũi thì sao ?" Tiêu Chiến nhìn nhìn khuyên mũi của Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác lại cười không đỡ được, nói :" lo rỉ nước ,lo sổ mũi sao?"

Tiêu Chiến lại muốn hút thuốc rồi, vê vê vỏ bao thuốc không đã vứt bỏ.

Vương Nhất Bác nhìn bàn tay Tiêu Chiến trên bao thuốc, nghĩ tới khi anh để lõa nửa thân trên ,lưng đeo đàn ghi-ta, một bộ dáng dùng tay bấm lấy cổ đàn.

" viêm họng mà vẫn hút thuốc à? " Vương Nhất Bác nói xong liền có chút hối hận rồi.

"............" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cười nhẹ một chút.

" câu hỏi nhiều thế, tôi còn tưởng cậu là một cool guy lạnh lùng, cái kiểu mà không thích nói chuyện, không thích chào hỏi chứ." Tiêu Chiến đem bao thuốc lá căng phẳng ra, gấp thành vật gì đó nói.

Vương Nhất Bác im lặng không lên tiếng, có lẽ là do đã uống rượu hoặc cũng có lẽ là do lần đầu tiên biểu diễn đại não hưng phấn. Khẳng định là vì thứ gì đó,cho nên hiện tại cậu nhìn thấy ngón tay thon dài của Tiêu Chiến trên bao thuốc giấy như bay nhảy vậy, lại cảm giác có chút nghiện.

Cuối cùng Tiêu Chiến gấp thành hình một thỏi nguyên bảo , đưa cho Vương Nhất Bác, nói : " cám ơn"

Nói xong anh đứng lên, đến quầy thu ngân thanh toán rồi rời đi.

Vương Nhất Bác cầm lên nguyên bảo, mân mê nó, cậu đút vào túi quần, đi vào trong cửa hàng muốn đến nhà vệ sinh.

" 1355, giữ cho anh ấy 1350 là được ".

Vương Nhất Bác lúc đi ngang qua quầy thu ngân thì nghe nhân viên phục vụ nói.

Lúc cậu quay lại, nói với nhân viên thu ngân:" bàn số 21 đã đưa phiếu thanh toán chưa ?"

" anh ấy không lấy ạ."

" đưa cho tôi đi."

" dạ được."

Vương Nhất Bác cầm lên tờ thanh toán, nhìn nhìn hóa đơn rồi thu lại.

Một đám người lúc tan tiệc, ba người gọi tài xế lái thuê, còn lại Tiêu Chiến và Phùng Khôn mỗi người lái xe điện rời đi.

Tiêu Chiến sống ở vành đai hai này cũng được bảy tám năm rồi, trừ lúc ban đầu dọn nhà vài lần, căn nhà gần nhất cũng đã ở được gần bốn năm rồi.

Anh mang theo con Cỏ phi nước đại vào buổi hừng đông trên đường vành đai hai,hít bầu không khí đặc biệt của thủ đô Bắc Kinh, cảm giác có chút kiệt sức.

Anh ở phòng tắm tắm qua, nằm lên giường mơ mơ hồ hồ nghĩ tới mùi vị mà Vương Nhất Bác nói.

Anh cuối đầu ngửi ngửi mình..mùi thịt.

Sang ngày thứ hai khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy mở điện thoại liền nhìn thấy thông báo tin nhắn wechat Tiêu Chiến chuyển khoản , hai vạn tệ.

Vương Nhất Bác thu nhận xong, liền gửi lại Tiêu Chiến một biểu tượng cảm xúc cám ơn.

Tiền cổ tức cuối năm của ban nhạc cỏ đuôi chó chia cho mỗi người đều như nhau,chuyện này đến người hâm mộ cũng đều biết. Điều này cũng là để organ và tay trống biết đến độ khó Iive house của ban cỏ đuôi chó, nhưng cũng là nguyên nhân khiến họ đổ xô mà bon chen vào.

Những nhóm nhạc Underground có kiểu thu nhận như này thật không dễ dàng, tính ra ở cái vòng tròn bắc kinh này cũng đếm không ra mấy nhóm đâu.

Vương Nhất Bác nhìn hóa đơn thanh toán ngày hôm qua, rồi gọi điện thoại cho Hoa tử.

Hoa tử là em trai của quản lí ở " Lãng", cũng là hàng xóm của Vương Nhất Bác.

Hôm nay người đến phòng tập khá đầy đủ, Tiêu Chiến sắp xếp cho mỗi người một nhiệm vụ, một đám người bận bận rộn rộn nhưng không nhốn nháo.

Tiêu Chiến ở phía bên cạnh của dàn trống, ngồi cùng với Vương Nhất Bác thảo luận về khung phổ trống của bài hát mới sáng tác.

" tôi khá là thích chuỗi âm chũm chọe mở đầu của cậu hôm chủ nhật, tại sao chỗ này không phải là âm chũm đơn ?" tiếng nói của Tiêu Chiến có chút khàn, nói xong thì che miệng ho một chút.

"cảm thấy cùng với tiết tấu của các anh có chút không ăn khớp, cộng thêm trống sẽ phong phú hơn." Vương Nhất Bác giải thích.

"chính là muốn cậu ghép kết một chuỗi, mở đầu không cần trống."Tiêu Chiến nói xong cầm dùi trống lên diễn tấu một chuỗi âm chũm chọe tỉ mỉ.

" được". Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Về phương diện này Vương Nhất Bác tuyệt không cố chấp, hai loại phương thức đối với cậu mà nói đều như nhau.

Vào giờ cơm tối ba người còn lại cũng đều rời đi rồi, Vương Nhất Bác nhìn nhìn Tiêu Chiến, nói :" đi quán mì sợi sao ? "

" cậu không đi hả ?" Tiêu Chiến cuối đầu châm thuốc lá hỏi.

"....." Vương Nhất Bác nhìn anh không lên tiếng.

Tiêu Chiến đã quen với tiết tấu của Vương Nhất Bác, cũng không nói chuyện,đi tới hướng quán mì.

" Cỏ nhi đâu ?" Vương Nhất Bác nhìn nhìn trước sau.

Tiêu Chiến nâng tay chỉ chỉ, Cỏ nhi đang ở đầu ngõ hẻm theo ông Lý ăn dưa hấu rồi.

Tiêu Chiến huýt sáo một tiếng, con Cỏ liền chạy nhanh như bay phi qua .

Vương Nhất Bác liền vớt nó lên thả trên cánh tay mình.

" để nó lại chỗ này đi, quán ăn không cho phép đem chó vào. " Tiêu Chiến ngắt điếu thuốc lá nói.

Vương Nhất Bác thả Cỏ nhi xuống, lúc đứng lên thì Tiêu Chiến đang dùng cánh tay che miệng ho khan.

Vương Nhất Bác muốn cắn khuyên môi rồi, mới phát hiện ra hôm nay cậu không đeo khuyên.

Hai người tiến vào quán ăn, Tiêu Chiến gọi một phần mì tương vừng, Vương Nhất Bác gọi một phần mì thịt bò.

Vương Nhất Bác cầm đũa, nhìn Tiêu Chiến ăn một miệng mì lớn.

" không thích ăn thịt à?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến.

" không quá thích." Tiêu Chiến thành thật trả lời.

" vậy tại sao tối qua anh còn muốn đi ăn đùi dê nướng?" Vương Nhất Bác hỏi.

" Vương Nhất Bác, cậu hỏi tôi câu hỏi gì mà khó trả lời vậy ?" Tiêu Chiến cuối đầu hút sợi mì.

Vương Nhất Bác chìa đũa đem hai miếng thịt bò mà Tiêu Chiến đã gắp qua một bên trong dĩa mì, kẹp lên ,bỏ vào miệng mình.

Tiêu Chiến nhìn xong động tác của cậu, ngẩng đầu một mặt kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, đến sợi mì trong miệng cũng quên nhai.

Tóc của Tiêu Chiến không có tạo hình, tóc mái ngoan ngoãn che đi phần trán, phối với bộ dáng bị kinh ngạc của Tiêu Chiến, bất kì ai nhìn vào cũng không thấy giống như là người chơi nhạc rock, càng giống như một sinh viên đại học hơn.

Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến , cậu nhai kĩ thịt bò, thịt bò chả có mùi vị gì hai hôm trước, hôm nay bỗng ăn cũng khá ngon đó.

" tôi cũng không phải là một miếng cũng không ăn ." Tiêu Chiến đợi Vương Nhất Bác nuốt xuống mới mở miệng nói .

Vương Nhất Bác ngẩng ra , quẹt quẹt đầu mũi mình.

Cậu lấy từ trong túi quần ra hai cái gói nhỏ, bỏ lên mặt bàn.

" đây là kẹo ngậm ruykakusan mà cậu nói ? " Tiêu Chiến đem đĩa không ăn xong đẩy qua một bên nói.

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

" đối với viêm họng có công hiệu." Vương Nhất Bác nói, "coi như ăn kẹo vậy."

Tiêu Chiến do dự một chút, nói: " cám ơn, Vương Nhất Bác"

Anh lấy ra một viên ngậm vào, Vương Nhất Bác cuối đầu ăn mì.

Đợi Vương Nhất Bác ăn xong, hai người đi về hướng đầu hẻm Nha tử, Vương Nhất Bác bỗng nhiên mở miệng nói : " bao nhiên tiền?"

Tiêu Chiến ngẩng ra một chút, vẫn chưa phản ứng lại.

" bát mì của tôi." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến cười lên, nói : " 32 "

Vương Nhất Bác chuyển khoản cho Tiêu Chiến 32 tệ, Tiêu Chiến mở wechat nhận.

"bao nhiêu tiền?" Tiêu Chiến mở miệng hỏi Vương Nhất Bác.

" hả ?"

" 2 gói ruykakusan ." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác nhìn anh không lên tiếng, cầm lên bình nước uống một hớp.

" người ta cho, không cần tiền." Vương Nhất Bác nói.

Bây giờ lực chú ý của Tiêu Chiến hoàn toàn không ở chuyện này nữa .

Buổi đêm trên đường vành đai toàn bộ đều là đèn đường, ít đi một chút trống trải thuộc về đêm khuya , nhiều hơn một chút mập mờ thuộc về người trưởng thành.

Sự mập mờ của ánh đèn chiếu tới trên khuôn mặt của Tiêu Chiến, anh hoàn toàn không cảm nhận được. Anh lúc này đang toàn mắt hiếu kì nhìn vào cằm của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngầm hiểu trong lòng, cậu nhích đến trước mặt Tiêu Chiến, lại đem chai nước uống thêm vài ngụm.

Lúc cậu nuốt nước, Tiêu Chiến trực tiếp nhìn chằm chằm vào cằm của cậu, Vương Nhất Bác cười rộ lên mém chút sặc nước.

" nhìn được chưa ?" Vương Nhất Bác hỏi.

"không khoa học." Tiêu Chiến vẫn nhìn cái cằm sạch sẽ của Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác cười ngậm một hớp nước lớn, phồng má lên cố gắng ép xuống phía dưới cằm.

Nước từ lỗ khuyên môi rỉ ra ngoài.

Tiêu Chiến nhìn một màn này, nhăn mày né né ra.

" này cũng quá giống cái đó rồi." Tiêu Chiến nhíu mày nói.

" cái gì ?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu.

" về nhà tự nhìn soi gương coi coi ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro