[5] Mất kiểm soát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

Tình hình rất là tình hình, cảm giác truyện này không còn là shotfic nữa🗿.

__________________________________

10

Ba người ngồi ăn cơm, Hà Dữ liếc mắt liền nhìn thấy chiếc Polaroid trên bàn, bởi vì Hầu Minh Hạo thích nên anh đã đi tìm hiểu về các nhãn hiệu và chức năng của chiếc máy ảnh này.

Hầu Minh Hạo cũng nhìn thấy: "Hả? Đạo diễn muốn chúng ta chụp ảnh đăng lên WeChat à?"

Chân Bạch Chú vẫn còn hơi run, trực tiếp ngồi xuống ghế, đạo diễn cầm loa lên hét lớn: "Đúng vậy, các bạn cùng nhau chụp ảnh, khi phim phát sóng sẽ chọn ra một fan may mắn để tặng nó!"

Hà Dữ cầm máy ảnh trong tay, Hầu Minh Hạo dựa vào anh, Bạch Chú dựa vào Hầu Minh Hạo. Bởi vì ống kính nhỏ Hà Dữ cố tình chọc ghẹo.

"Ôi, khung hình này nhỏ quá không đủ được ba người thì phải làm sao?"

Bạch Chú hiểu ý nhìn Hà Dữ một cái, đẩy Hầu Minh Hạo về phía anh: "Lại gần không được sao?"

Hà Dữ giơ ngón tay cái lên bày tỏ sự tán thưởng.

Sau đó Hầu Minh Hạo lại kéo Bạch Chú lại, để hắn đặt tay lên vai mình.

Hà Dữ im lặng rút ngón tay cái về.

Bạch Chú: "Không! Đó lại là lỗi của tôi à!?"

Chụp ảnh xong, ba người bắt đầu ăn cơm. Đạo diễn cầm loa lên kêu chơi một trò chơi. Anh không còn cách nào khác đành bỏ chiếc đũa trên tay xuống. Trò chơi được nửa chừng, Hà Dữ nhìn thấy bức ảnh đã được rửa ra. Khi anh cầm nó lên và nhìn nó, anh ấy bắt đầu cười, Hầu Minh Hạo tò mò nhìn theo rồi cũng bật cười.

(Ảnh: tiệm mũ bảo hiểm Hà Minh)


Bạch Chú khó hiểu nhìn Hà Dữ cầm bức ảnh lên. Wao! Thật là một chàng trai đáng yêu, đây không phải là ảnh một cặp đôi sao? Tôi đâu????

Bạch Chú căn bản không có vào được khung hình!

Cặp đôi chết tiệt!

Trương Thần Tiêu, tôi nhớ cậu quá!

Nhìn bức ảnh này, Hà Dữ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chết tiệt, anh thực sự muốn cầm bức ảnh này về!

Sau khi ăn, đạo diễn bảo ba người thay quần áo sau đó chuẩn bị đi đến bể bơi phía sau. Hà Dữ và Hầu Minh Hạo bước vào phòng thay đồ. Hầu Minh Hạo cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhìn Hà Dữ thay quần áo, Hầu Minh Hạo rơi vào trầm tư.

"Này?"

"Ừm?"

"Anh vô tình mặc nhầm quần áo của em à?"

Hà Dữ đang thay đồ bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Hầu Minh Hạo: "Không, phải là cố ý!"

?

??

???

Sao anh nói như thể nó bình thường vậy?

"Gì cơ? Tại sao?"

Hà Dữ thẳng thắn nói: "Bởi vì bây giờ có quá ít đường cho fan của chúng ta. Họ thật đáng thương, anh muốn cho họ được 'ăn' ngon!"

Hả? Làm sao fan có thể đoán được mối quan hệ của họ được. Hơn hết cả hai còn không mặc quần áo giống nhau?

Hầu Minh Hạo bất lực, Hầu Minh Hạo muốn chửi.

"Anh bị hâm à! Anh đang làm giãn hết quần áo của em ra!"

Hà Dữ hèn nhát nghiêng người về phía trước: "Cái gì? Em thừa nhận cơ bắp của anh lớn hơn em à?"

Hầu Minh Hạo đánh vào lưng Hà Dữ: "Cút!"

Hà Dữ không hề trốn tránh, ghé sát vào tai Hầu Minh Hạo:"Nhưng anh lớn thật mà, em chưa từng trải qua sao? Nếu chưa, thì bây giờ em có thời gian so sánh không?"

Chết tiệt!

Làm sao tên này có thể nói cái giọng đen tối mọi lúc, mọi nơi như thế?

Hầu Minh Hạo không nói nên lời, ném quần áo lên đầu Hà Dữ rồi đi ra ngoài.

"Anh sai, là anh sai, em lớn hơn! Em lớn nhất, được chứ?".

"CÚT!!!!"

Đến bể bơi, Hầu Minh Hạo còn đang tức giận, Bạch Chú ở một bên hả hê còn Hà Dữ đang vắt óc nghĩ cách dỗ dành.

Đạo diễn lại nhấc loa lên

"Bữa tiệc này chỉ để các bạn thư giãn thôi! Mùa hè đi bể bơi là hợp lý nhất! Bạn có thấy tấm thảm trước mặt không? Ba người các bạn sẽ dùng tấm thảm này để sang bên kia, sau đó chụp ảnh trên phao kỳ lân."

Hà Dữ hỏi "Con kỳ lân đó có lật không?"

Đạo diễn: "Có lẽ là không, còn tùy vào việc bạn dấn thân vào nó như thế nào"

Hầu Minh Hạo ở một bên nói với Hà Dữ: "Em nghĩ ta nhất định có thể đi lên, sẽ không lật đâu!”

Sắc mặt Hà Dữ lập tức thay đổi: "Ừ... Tôi thấy Tiểu Hầu nói có lý!"

Đạo diễn:" Gì? Tôi có phải là một phần trong vở kịch của bạn không?"

Bạch Chú:' Đương nhiên rồi? Anh có biết không? Tôi đã trở thành NPC thường xuyên của họ!"

Tiếng còi vang lên, Hà Dữ dùng chân thăm dò tình hình, cả ba lần lượt bước lên thảm.

Hầu Minh Hạo không kịp suy nghĩ liền quỳ xuống ngay trên đó, nước theo trọng lượng tràn vào thảm. Hà Dữ mặc áo bó màu đen để khoe dáng nhưng Hầu Minh Hạo thì khác. Áo sơ mi trắng trong mỏng manh khi tiếp xúc với nước sẽ khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khi nhìn vào.

Bọn họ có chút khó nhọc tiến về phía chiếc phao. Rất may đã nhanh chóng nắm được vào nó.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao lên được thân con kì lân kia mà chụp ảnh.

Hầu Minh Hạo đi lên trước, Hà Dữ vừa định tiến lên một bước phao kì lân lại trườn về trước như muốn bày tỏ suy nghĩ không muốn cho kẻ này lên.

Hà Dữ lao tới thành công đem Hầu Minh Hạo rơi xuống nước, Hầu Minh Hạo liền có cảm giác như bị dìm chết.

Vì thế ghét bỏ nhéo vào cơ bụng của Hà Dữ.

Hai người bơi đến và thử lại nhưng vẫn thất bại. Lần thứ ba, Bạch Chú cuối cùng cũng lên được nhưng Hầu Minh Hạo và Hà Dữ lại gần quá nên phao bị lật.

....

Sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng bức ảnh được ra lò.

Sau khi dọn dẹp xong, ba người ngồi trên bãi cỏ, đạo diễn yêu cầu họ hát cho nhau nghe.

Lúc đầu thì bình thường nhưng sau đó...

Khi Hà Dữ hát 'anh chỉ sợ mình sẽ yêu em.' Trong lòng Hầu Minh Hạo vang lên hồi chuông báo động!

Không...em muốn một thông báo chính thức, anh trai...

Bạch Chú khâm phục sự dũng cảm của Hà Dữ nên đã kết thúc trò chơi sớm, quả nhiên là như vậy! Thật thú vị khi được chứng kiến những cặp đôi trẻ yêu lén mà không cần làm bóng đèn.

Không lâu sau, Trương Thần Tiêu trở lại cũng là lúc Hà Dữ phải rời đi, mặc dù anh có chút bất đắc dĩ không muốn rời đi...

Hầu Minh Hạo tiễn Hà Dữ lên xe, trong lòng vẫn có chút thất vọng. Tất nhiên Hà Dữ cũng không khá hơn.

"Được rồi em yêu, bây giờ anh sẽ ra ngoài kiếm tiền mua cho em một chiếc motor! Em ghi hình vui vẻ, xong việc anh sẽ đón em."

Vừa trở về khách sạn Hầu Minh Hạo muốn gửi tin nhắn cho Hà Dữ, nhưng lại cảm thấy mình sẽ làm phiền.

Hầu Minh Hạo chưa kịp quyết định có nên gửi hay không thì Hà Dữ đột nhiên gửi cho cậu một tin nhắn.

[Anh nhớ em, em yêu, anh phải làm gì đây? Anh dường như không thể sống thiếu em]

Biểu tượng khóc 😭

Hầu Minh Hạo nhìn biểu tượng cảm xúc, cười ngốc nghếch [Em cũng vậy]

Logo ngôi sao hiển thị trên màn hình trò chuyện dường như phản chiếu lên đôi mắt của Hầu Minh Hạo như chứa đựng ngàn vì sao.

11

Sáng hôm sau khi Hạ Chi Quang đến, anh chàng được giao nhiệm vụ đánh thức những con sâu lười thèm ngủ thức dậy. Kết quả là bản thân mới là người bị "gọi", hù cho một trận khiếp vía.

Sau khi chào hỏi xong, họ tụ tập lại dùng bữa. Hầu Minh Hạo đem mũ bảo hiểm đi xuống.Hạ Chi Quang cũng lái motor, ánh mắt lập tức sáng ngời.

"Ồ! Anh có mũ bảo hiểm à?"

Thấy Hạ Chi Quang nhìn thấy Hầu Minh Hạo cẩn thận lấy ra nói: "Đúng vậy, Lão Hà đưa cho anh, nhìn đẹp không?"

Hạ Chi Quang chỉ nhìn mũ bảo hiểm, "Ở đây có xe không? Em cũng muốn lái!"

"Ừ, ở phía sau. Lão Hà và anh hôm qua đã cùng nhau đi."

Hạ Chi Quang bối rối. Không phải hai người này đã cãi nhau một thời gian rồi sao? Đã hòa giải rồi?

Bạch Chú thấy vậy nhấp một ngụm trà, thầm thương tiếc Hạ Chi Quang. Thằng nhóc này không nhận thấy rằng ba câu của Hầu Minh Hạo không thể tách rời khỏi Hà Dữ à! Vẫn hỏi được!

Lúc này Hạ Chi Quang nói: "Nhưng em không mang theo mũ."

Hầu Minh Hạo vội vàng nói: "Không có việc gì, Lão Hà đã cho anh một cái, cái của anh cho em!"

"Được, được"

Thật sự quá ngốc. Bạch Chú nghĩ

Một ngày nhanh chóng kết thúc, Hầu Minh Hạo đang nằm trên giường gửi tin nhắn cho Hà Dữ. Hạ Chi Quang cũng đã lâu không gọi điện cho anh trai lại đột nhiên muốn gọi.

"Xin chào! Chiến ca!"

"Này Quang Quang? Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay rảnh rỗi gọi điện cho anh?"

Quang Quang không vui nói: "Sao vậy ca, em không gọi được cho anh?"

Tiêu Chiến chưa kịp nói gì thì Vương Nhất Bác đã bước vào khung hình.

"Hạ Chi Quang! Đừng làm nũng với Chiến ca của tôi!"

Hạ Chi Quang không vui vì rõ ràng cậu ta quen biết anh Chiến lâu hơn!

"Chậc! Khi tôi gặp anh trai tôi, anh vẫn còn ở xứ sở kim chi đấy!"

Thấy hai người lại định đánh nhau bằng võ mồm, Tiêu Chiến nhanh chóng hoà giải.

"Được rồi! Hai người khác nhau! Anh chỉ là anh trai của em mà thôi! Còn Nhất Bác anh là bạn trai của em, nên hãy ngoan nhé!"

Vương Nhất Bác vui vẻ, Hạ Chi Quang dỗ dành: "Anh ơi, để em cho anh xem em đang ghi hình chương trình tạp kỹ nhé!"

Lúc này Bạch Chú đi tới nhìn thấy Tiêu Chiến liền chào hỏi, trước đó anh ấy cũng ở cùng nhóm nên mọi người đều quen biết nhau. Máy quay quay hướng về phía Hầu Minh Hạo, đang định nói chuyện thì bị Tiêu Chiến ngăn lại.

"Em không thấy người đó đang nhắn tin sao?"

Hạ Chi Quang bối rối

"Hả? Em không nghe nói anh ấy đang yêu sao?".Bạch Chú ở bên cạnh lắc đầu ngao ngán

Hầu Minh Hạo còn đang gửi tin nhắn, Hà Dữ vừa mới quay xong liền gọi video tới.

"Anh!!!"

Hầu Minh Hạo càng cười ngọt ngào hơn, im lặng bước ra ngoài.

"Hả? Đó là Hà Dữ. Họ là hai anh em tốt. Cách đây không lâu họ đã xảy ra mâu thuẫn và em là người đứng ra hòa giải! Em nói bọn họ chỉ là đồng nghiệp, không nên quá khắt khe."

Tiêu Chiến không nói nên lời, Bạch Chú bất lực, Vương Nhất Bác đánh muốn đánh vào đầu tên đần này một cái.

"Hạ Chi Quang, ngươi thật sự là đần độn!"

Hả? Hạ Chi Quang chưa kịp phản ứng thì Vương Nhất Bác vừa dứt lời liền cúp máy, Bạch Chú cũng rời đi để lại Hạ Chi Quang một mình bối rối.

"Không, Vương Nhất Bác vừa bảo em là đần sao?!"

Buổi ghi hình sớm kết thúc, Hầu Minh Hạo cũng gia nhập đoàn làm phim nên thời gian hai người ở bên nhau ngày càng ít đi. Mỗi lần quay phim xong về khách sạn, họ cũng hiếm khi gọi điện thoại.

Có lần họ đang trò chuyện, Hà Dữ đau lòng khi chỉ có thể vuốt ve mặt cậu qua màn hình, nhìn Hầu Minh Hạo ngủ. Một lúc lâu sau, anh cũng bất đắc dĩ thiếp đi.

Hai người trò chuyện như vậy rất lâu cho đến khi tin tức về bộ phim mới của Hầu Minh Hạo được tung ra. Hà Dữ cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi của Hầu Minh Hạo nên gửi tin nhắn cho người đại diện, sau đó mới biết Hầu Minh Hạo bị sốt nhẹ.

Khi Hà Dữ đang thảo luận về kịch bản với đạo diễn, anh đã hỏi rằng vai diễn của mình không quá nặng nề nên có thể xin nghỉ nửa ngày không?.

Hà Dữ được nghỉ cũng không nói cho Hầu Minh Hạo biết.

Nhưng khi họ thực sự gặp nhau, tất cả những gì còn lại chỉ là nỗi nhớ nhung, xót xa.

Hầu Minh Hạo không biết bên cạnh có người nói mọi chuyện cho Hà Dữ. Sau cảnh quay, cậu buồn ngủ và vô cùng mệt mỏi không muốn quan tâm mọi thứ khác.

Chỉ là...sẽ thật tuyệt nếu Hà Dữ ở đây...

Đang nghĩ tới đây, Hầu Minh Hạo đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.

"Thơm quá!"

Trợ lý đặt hộp cơm đựng cháo nóng hổi lên bàn nhỏ, Hầu Minh Hạo nóng lòng muốn ăn! Mùi vị thật quen thuộc!

Đây là bữa mà Hầu Minh Hạo ăn được nhiều nhất trong mấy ngày qua. Hương vị quen thuộc như vậy nhưng cậu ăn xong cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Thật ra do Hầu Minh Hạo chỉ muốn quay phim nhanh chóng xong rồi về ngủ, hai ngày nay thức khuya có chút không chịu nổi.

Khi Hà Dữ được trợ lý đưa lên xe, Hầu Minh Hạo vừa mới tẩy trang xong. Cậu sửng sốt một chút khi nhìn thấy anh, nhưng chưa kịp làm gì liền bị Hà Dữ đi tới ôm lấy.

"Tại sao em lại gầy đi rồi?"

Sự mệt mỏi mấy ngày nay của Hầu Minh Hạo lập tức được giải tỏa, cậu đỏ bừng tựa vào cánh tay Hà Dữ. Sau khi khởi động xe chuẩn bị trở về khách sạn, Hầu Minh Hạo liền dựa vào người Hà Dữ

"Anh đã đến đây lâu chưa? Các cảnh quay đó của anh đã xong chưa?"

Hà Dữ xoa đầu Hầu Minh Hạo nói: "Cháo anh nấu em không đoán được sao?"

Hầu Minh Hạo lắc đầu: "Chỉ là em không chắc chắn thôi."

Đến khách sạn, Hầu Minh Hạo nằm ở trên giường, Hà Dữ bảo cậu đi tắm nhưng nhóc con mãi trì trệ liền đưa ra giải pháp

"Em muốn anh giúp em không?"

Hầu Minh Hạo đứng dậy lao vào phòng tắm

"Không cần!!!"

Hà Dữ dựa vào giường, Hoành Điếm cách họ không xa nhưng vẫn phải mất hơn ba giờ mới đến được, may mắn là cháo anh nấu không bị nguội.

Khi Hầu Minh Hạo tắm xong đi ra nhìn thấy Hà Dữ đang ngủ ở đầu giường, Hầu Minh Hạo chậm rãi lên giường nhưng cậu vẫn là đánh thức anh.

Hà Dữ cầm lấy khăn tắm của Hầu Minh Hạo lau tóc cho cậu, sau đó lấy máy sấy tóc vuốt ve tóc của Hầu Minh Hạo sấy thật khô.

Khi sấy tóc xong, hai người yên lặng nằm trên giường, Hà Dữ ôm lấy Hầu Minh Hạo:"Sao dạo này em lại sụt cân, ăn uống không ngon?"

"Trợ lý lại phàn nàn với anh à?"

"Ừm.Anh ấy nghĩ mình đã che giấu rất tốt. Vẫn là anh 'ép cung' mới chịu nói"

"Nếu anh không cho anh ấy nói với em thì anh cũng tệ lắm"

Hầu Minh Hạo mỉm cười, chui vào trong ngực Hà Dữ: "Gần đây mệt mỏi quá, may mà sẽ sớm kết thúc ."

Hà Dữ hôn lên tóc Hầu Minh Hạo

"Sau khi quay phim xong em có kế hoạch gì không?"

"Không, chỉ muốn nghỉ ngơi."

Hà Dữ suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta về Bắc Kinh đi. Căn nhà trước đây anh ở vẫn còn ba tháng tiền thuê, em có muốn ở đó vài ngày không?"

Hầu Minh Hạo ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tại sao?"

"Hả?"

"Anh đang dụ dỗ em sống chung với anh à?"

Hà Dữ mỉm cười nói: "Thế em có chấp nhận không?"

Hầu Minh Hạo ngẩng đầu hôn lên khóe môi Hà Dữ, “Nếu có thể, em muốn mua một căn nhà."

Hà Dữ bối rối, "Hả? Tại sao?"

"Em muốn về chung một nhà với anh. Một căn nhà chân chính của chúng ta"

"..."

Trong màn đêm, Hà Dữ nhẹ nhàng vỗ lưng Hầu Minh Hạo dỗ cậu ngủ, lặng lẽ tựa vào tai cậu nhẹ nhàng nói.

"Được"

Khóe miệng Hầu Minh Hạo hơi nhếch lên, tiến lại gần Hà Dữ đặt một nụ hồn nhẹ nhàng không mang tính dục vọng như muốn nâng niu người yêu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro