[R18] Đêm tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: weibo

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

Đây là món quà nhỏ full topping dành cho mọi người. Không liên quan gì đến các fic trước.

Phát súng thứ 4 đã trả xong🔥

(⁠☞゚⁠∀゚⁠)⁠☞trieuduong80597 Ngc3062 rinsoonie phamngocanhcuon TrmAnhBi4 luongalexis

✪ Có yếu tố trưởng thành
_________________________________

Hà Dữ vẫn luôn biết Hầu Minh Hạo rất đẹp trai nhưng lại không quá để ý tới dung mạo của cậu khi cùng nhau chơi bóng rổ hoặc lái motor. Làm gì có trai thẳng nào lại đi ngắm nhau cơ chứ.

Khi quay phim Thiếu Bạch bọn họ ở cùng nhau hàng ngày. Vào ngày sinh nhật của Hầu Minh Hạo, Hà Dữ đã tặng cậu ấy một chiếc mũ bảo hiểm có hình con Kiến đỏ choét.

Hầu Minh Hạo rất vui mừng cậu ấy luôn yêu thích motor nhưng ngoài mặt vẫn kiêu kì giả vờ chê bai. Rõ ràng người ta thích spiderman nhưng Hà Dữ lại tặng cậu hình một con kiến to đùng rồi lại còn nói nó giống nhau. Là giống chỗ nào vậy???.

Tỏ vẻ vậy thôi, Hầu Minh Hạo vẫn rất vui vẻ đội lên và chạy thử. Rồi còn đăng lên weibo của mình. Hơn nữa, cảm thấy mũ không hợp với xe cũ liền trực tiếp mua xe mới luôn.

(Ảnh cap từ vid của 1 bạn trên tóp top)

--
" Cảm ơn vì món quà. Em rất thích nó"

Đêm đó, Hà Dữ uống chút rượu đèn trong phòng có chút mờ mịt, anh đột nhiên không khỏi nhìn chằm chằm Hầu Minh Hạo, từ lông mày chuyển xuống đôi môi từng chút, từng chút một.

Chắc là vì ánh mắt quá nóng bỏng nên Hầu Minh Hạo đã cởi mũ bảo hiểm ra, lau mặt ngập ngừng hỏi: "Sao vậy? Trên mặt em có dính gì à?"

Một câu nói khiến Hà Dữ tỉnh táo lại cắn răng quay đi, nhanh chóng chuyển chủ đề: "À... Chỉ cần em thích là được. Ngày mai chúng ta phải dậy sớm nên anh sẽ về trước đây. "

Nói xong, anh cũng không dám nhìn phản ứng của Hầu Minh Hạo, không quay đầu chạy thẳng về phòng mình.

Hà Dữ đóng cửa lại tựa lưng vào tường, tim đập "thình thịch". Hiện tại anh không tập thể dục nhưng nhịp tim lại tăng nhanh đến vô lý.

Lúc nhắm mắt lại là hiện ra khuôn mặt Hầu Minh Hạo, Hà Dữ xoa tóc rồi bời đi vào phòng tắm rửa mặt.

Cả khuôn mặt bây giờ đều bị bao phủ bởi màu đỏ.

Hà Dữ ngẩng đầu, trong lòng kêu gào.

Anh đang nghĩ cái quái gì vậy? Anh và Hầu Minh Hạo đều là thẳng nam! Làm sao lại có thể đỏ mặt trước mặt cậu ấy!!!!

Đêm đã khuya, nhưng Hà Dữ nằm mãi trên giường mà trằn trọc không sao ngủ được. Anh thật sự bị mê hoặc.

Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là những lời nói của Hầu Minh Hạo như là...."thích"... Mặc dù Hà Dữ biết cậu ấy đang nói về chiếc mũ bảo hiểm kia.

Suy nghĩ hồi lâu anh quyết định nhấc điện thoại lên đặt mua chiếc mũ bảo hiểm giống như chiếc của Hầu Minh Hạo, sau đó dường như thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hàng đôi tới đây


Kể từ ngày đó, Hà Dữ luôn cố gắng không để ý đến Hầu Minh Hào. Nhưng mà vẫn làm thế nào cũng không rời đi được sự chú ý bởi vì cậu thực sự vô cùng đẹp. Chẳng hạn như anh cho rằng đôi mắt của Hầu Minh Hạo rất đẹp. Không, Hà Dưc cảm thấy mọi đường nét đều không chê vào đâu được.

Hà Dữ luôn quan sát Hầu Minh Hạo rất nghiêm túc khi cậu ấy quay phim, nếu Hầu Minh Hạo vô tình tiếp xúc thân thể với anh ở ngoài hiện trường, Hà Dữ sẽ như bị điện giật và lập tức tránh xa Hầu Minh Hạo.

Một lần, hai lần, ba lần... Hầu Minh Hạo cuối cùng cũng nhịn không được tìm đến Hà Dữ tra hỏi.

"Lão Hà, gần đây anh sao thế? Tại sao anh luôn tránh mặt em?"

Trong đôi mắt của Hầu Minh Hạo tràn đầy nghi hoặc, cậu thật sự coi Hà Dữ như bạn bè nhưng không hiểu sao gần đây Hà Dữ lại tránh mặt mình.

"Anh..." Hà Dữ nhìn Hầu Minh Hạo, trong lòng đột nhiên trở nên kiên định, mấy ngày nay anh chỉ khác một chỗ đó là biết yêu mà thôi.

"Chỉ là gần đây anh không được nghỉ ngơi tốt, cảm thấy hơi ngột ngạt." Hà Dữ tự nhiên đặt tay lên vai cậu: "Nếu anh bị bệnh lây cho em thì sẽ không tốt."

Không biết là có tin hay không, Hầu Minh Hạo tự cười một tiếng: "Lão Hà, anh nhìn xem sức đề kháng của em cũng không yếu như vậy "

Nghĩ đi nghĩ lại, Hà Dữ thực ra không muốn che đậy nữa, từ bên ngoài hay trong phim ánh mắt Diệp Đỉnh Chi nhìn Bách Lý cũng đều không rõ ràng.

Anh rất giỏi làm hài lòng mọi người, nụ cười rất đỗi ngọt ngào và vẻ ngoài điển trai dễ thu hút các nữ diễn viên nhưng anh ấy rất chuẩn mực không bao giờ vượt quá giới hạn.

Nhưng Hầu Minh Hạo chỉ mới vòng tay qua cổ anh, thì thầm vào tai anh, không biết vô tình hay cố ý kề cận như không có ai xung quanh. Sau khi thấy mặt anh đỏ bừng, cậu càng lấn tới: "Em xin lỗi anh nhé, đừng giận..."

Ngày cuối cùng càng ngày càng đến gần, Hạ Dữ có chút lo lắng bởi vì anh và Hầu Minh Hạo vẫn chưa có chút tiến triển nào.

Nhìn phía xa, Hầu Minh Hạo đang giao lại kiếm cho nhân viên trong đoàn Hà Dữ cảm thấy có chút chán nản.

Hà Dữ cho rằng Hầu Minh Hạo là cố ý, rõ ràng anh có trái tim mỏng manh tâm hồn rất nhạy cảm. Tuy Hầu Minh Hạo luôn coi anh như anh em mà vẫn tỏ ra yêu thương rõ ràng như vậy. Khiến anh hiểu nhầm rằng cậu cũng thích mình.

Nghĩ tới đây, Hà Dữ xuất hiện mây đen trên đầu cảm thấy tủi thân vô cùng, quay người lại kèm theo sự chán nản.

Hầu Minh Hào bên kia cũng quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng Hà Dữ từ xa, cảm thấy đối phương đang ngẩn ngơ liền cầm chai nước đi tới, vỗ nhẹ vai Hà Dữ đưa nước cho anh.

Hà Dữ cầm lấy nước, buồn bã trong nháy mắt liền biến mất, anh vừa mới phát hiện ra đối với một người thẳng băng như Hầu Minh Hạo, anh không dọa người ta chạy mất là kết quả tốt rồi.

"Lão Hà, anh đang suy nghĩ cái gì thế?"

"Không có gì, chỉ là anh không nỡ chia tay khi bộ phim kết thúc."

Hà Dữ nhìn cậu mỉm cười, tựa hồ không có chút nào miễn cưỡng.

Hầu Minh Hạo mở nắp chai, ngẩng đầu uống nước, có lẽ uống hơi nhiều nên có chút nước chảy xuống chiếc cổ trắng nõn, từ khóe miệng xuống cằm rồi đến yết hầu.

Hà Dữ liếc nhìn một lần liền không dám nhìn lại chỉ cảm thấy miệng có chút khô khốc, che giấu sự bối rối bằng cách giả vờ uống một ngụm nước.

Hầu Minh Hạo dùng tay áo lau xong nghe được câu nói này không khỏi bật cười: "Không phải là chúng ta không thể gặp nhau nữa, chỉ cần một cuộc điện thoại mà thôi. Lão Hà, anh từ khi nào lại cảm thấy buồn vậy?"

Hà Dữ dừng lại, nghĩ tới một chữ.

KHÔNG

Hà Dữ quan sát khuôn mặt Hầu Minh Hạo: "Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không thể mỗi ngày gặp nhau nữa..."

Anh cúi đầu, buồn bã nghĩ: ' Nhưng anh không thể để mất em được.'

02

Từ đó trở đi, giữa hai người dường như có một bức tường vô hình không biết tại sao Hầu Minh Hạo bắt đầu giữ khoảng cách với Hà Dữ.

Trong mắt người ngoài, có thể dường như không có bất kỳ thay đổi nào nhưng Hà Dữ có thể cảm nhận được điều đó, chẳng hạn như cậu sẽ lịch sự nói lời cảm ơn với anh ấy.

Mặc dù anh đã biết trước được điều đó... nhưng Hà Dữ cảm thấy tiếc nuối.

Anh lại càng có chút khó chịu. Bây giờ, điều anh ấy lo sợ nhất đã xảy ra.

Hầu Minh Hạo rất lễ độ và xa cách với anh.

Trước đây bọn họ thường xuyên gặp nhau để chơi bóng rổ, nhưng bây giờ khi Hầu Minh Hạo nghe nói anh cũng đi liền tìm lý do từ chối.

Tại sao coi anh như mối nguy hiểm cần tránh xa? Hầu Minh Hạo tại sao lại trốn tránh anh như vậy.

Nhưng Hầu Minh Hạo vẫn rất tận tâm khi quay phim. Cậu ấy thậm chí còn nói chuyện và cười đùa với anh trong suốt các cảnh quay, nhưng nụ cười trên khuôn mặt ấy đã lạnh đi ngay khi cảnh quay kết thúc.

Điều này khiến Hà Dữ có chút không chắc chắn về tình cảm của Hầu Minh Hạo.

Quả thật, cậu ấy thực sự xứng đáng là một diễn viên.

Phải đến khi bắt đầu quay tập cuối, thái độ của Hầu Minh Hạo mới thay đổi.

Diệp Đỉnh Chi cúi đầu nhìn Bách Lý Đông Quân, chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm y nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi, tuy ánh mắt không rõ ràng nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng.

"Bách Lý Đông Quân, đừng ngây thơ như vậy nữa."

Hoặc có thể vì là cậu nên trong mắt anh có ẩn chứa tình cảm khó phát hiện.

Đôi môi nhuốm màu đỏ như máu, bắt mắt đến mức Hà Dữ muốn xuống một cách mãnh liệt và đè cậu ra tại chỗ.

Anh kìm nén những gợn sóng trong lòng, quay đi vẫn cau mày và diễn hết mình những cảnh còn lại.

"Vân ca."

Đối phương nắm lấy cổ tay anh, nhẹ giọng gọi.

"Vân ca."

Lại nhẹ nhàng gọi, ánh mắt hai người chạm nhau, Hà Dữ tuy biết là diễn nhưng cảm giác tan vỡ trên cơ thể Hầu Minh Hạo khiến anh cảm thấy đau lòng.

Cho đến khi cảnh quay kết thúc, Hà Dữ vẫn chưa thể tỉnh táo trở lại khi đối mặt với người mình thích.

Có lẽ vì nhìn thấy anh đứng trong góc quá cô đơn nên Hầu Minh Hạo thực sự đã đi đến bên cạnh anh.

Dấu vết trên môi đối phương đã biến mất, không còn đỏ mọng quyến rũ như vậy nữa.

Hầu Minh Hạo là người nhạy bén dễ cảm nhận được cảm xúc của người khác, dạo này cậu đang trốn tránh Hà Dữ nhưng thực chất lại đang đấu tranh với chính mình.

Không giống như Hà Dữ cậu không thể thẳng thắn chấp nhận việc mình thích anh. Trước đó, Hầu Minh Hạo chỉ đơn thuần coi Hà Dữ như một người anh em tốt, là tình cảm trong sáng.

Hầu Minh Hạo đương nhiên có thể nhìn ra Hà Dữ thích mình, dù sao tình cảm của đối phương cũng trắng trợn như vậy.

Nhưng cậu không hiểu tại sao Hà Dữ - một thẳng nam lại có thể đột nhiên thích mình như vậy.
( Các anh ai cũng thẳng hết á, mình em cong thôi được không 😇 )

Hầu Minh Hạo muốn chấm dứt mối quan hệ thầm lặng này nhưng khi bắt đầu xa cách với Hà Dữ, cậu mới nhận ra rằng mình đã quen với việc ở bên cạnh anh từ lâu.

Hoặc do Hà Dữ luôn bày trò cho cậu xem khi nghỉ ngơi, luôn nghiên cứu sở thích và thị sinh hoạt rồi sắp xếp những thứ phù hợp cho cậu.

Vậy thì thật sự mình không thích Hà Dữ sao?

Hầu Minh Hạo vốn tưởng rằng nếu không thích hắn thì khi nhìn thấy bóng dáng cô độc của đối phương, cậu sẽ không đi tới và sẽ không có cảm giác như trái tim đột nhiên bị kéo lên không thở được như bây giờ.

Nghĩ đến những ngày này bị đối phương phớt lờ, Hà Dữ vừa vui vừa có chút buồn.

"Trong cảnh hôm nay, Diệp Đỉnh Chi khá đau lòng." Hà Dữ gật đầu, có quá nhiều cảm xúc trong vai diễn này và anh ấy rất vinh dự khi được đóng vai đó.

Bỗng bầu không khí rơi vào im lặng đến quỷ dị. Hà dữ đang định nói gì đó thì trợ lý đã gọi Hầu Minh Hạo đi.

Hầu Minh Hạo nhìn anh một cái Hà Dữ mím môi sắc mặt lập tức trầm xuống, cậu ôn nhu nói: "Em đi trước, buổi tối chúng ta cùng ăn cơm đi."

Đây là biểu hiện thiện chí của cậu đối với Hà Dữ, dù thế nào đi nữa Hầu Minh Hạo cảm thấy giữa bọn họ cuối cùng cũng sẽ không có kết quả.

Sau đó thì mối quan hệ giữa hai người sẽ trở lại bình thường, cùng nhau chơi bóng rổ và lái motor. Và Hà Dữ cũng chưa bao giờ nói bất cứ điều gì có thể gây hiểu lầm.

Thời gian trôi qua kẽ tay, ngày cuối cùng trong chớp mắt đã đến.

Đêm cuối cùng, Hầu Minh Hạo với tư cách là diễn viên chính được bồi rất nhiều rượu, vừa ăn tối xong đã say không phân biệt được đông tây, được dỗ dành và đưa vào phòng chờ ngồi nghỉ.

Hầu Minh Hạo sau khi say cũng không ồn ào nữa nhưng hai má ửng hồng, ánh mắt càng trong trẻo hơn.

Hà Dữ cảm thấy cậu thật sự... quá ngoan ngoãn, muốn nhéo má Hầu Minh Hạo một cái.

Tối nay anh cũng uống rất nhiều, có lẽ vì say rượu nên anh mới dám dùng tay bóp cá má mềm mềm đó, khi chạm vào cảm giác mềm mại và sướng hơn anh nghĩ.

Hầu Minh Hạo không có phản ứng chỉ nhìn chằm chằm anh một hồi, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Anh học thuật phân thân từ khi nào? Tại sao lại có nhiều Hà Dữ như vậy?"

Có vẻ như cậu ấy thực sự khá say.

Hà Dữ còn chưa kịp trả lời, Hầu Minh Hạo đã có chút chán ghét nói: "Hà Dữ, anh là kẻ hèn nhát sao? Tại sao lại không nói thẳng với em, xem em có thích anh không?"

Lời nói gây sốc đến mức Hà Dữ đang mơ màng tỉnh táo hẳn. Lớp ngăn cách mỏng manh giữa hai người chưa bao giờ được phá bỏ. Đây là lần đầu tiên nó được nhắc đến một cách chủ động.

Hà Dữ bất đắc dĩ cúi đầu tiến tới gần cậu:"Anh muốn đánh thẳng bóng nhưng em lại không muốn."

Hầu Minh Hạo thở dốc nhìn chằm chằm anh: "Anh thử xem, nếu không thử làm sao biết em không nguyện ý?"

Hà Dữ choáng váng đến ngạt thở, thậm chí còn nghi ngờ Hầu Minh Hạo không phải say rượu do ánh mắt của đối phương quá nghiêm túc.

Hầu Minh Hạo trong lòng tràn đầy mong đợi, nhưng khi bị yêu cầu nói ra Hà Dữ lại cảm thấy cổ họng khô khốc không nói ra được một chữ.

Đại khái là bởi vì chờ đã lâu, Hầu Minh Hạo lại cụp mắt xuống thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu không muốn thì quên đi."

Hà Dữ lo lắng hít một hơi thật sâu nắm chặt tay Hầu Minh Hạo, sợ cậu sẽ bỏ chạy.

"Anh thích em" Hà Dữ dừng lại rồi lặp lại lần nữa, nhưng lần này lời nói chậm hơn một chút: "Anh- Hà Dữ thích Hầu Minh Hạo."

"Em có nghe thấy điều đó không?"

Hầu Minh Hạo tựa cằm lên vai Hà Dữ, nhỏ giọng nói: "Em cũng thích anh."

Hà Dữ không nói rõ được cảm xúc của mình lúc này là gì chỉ cảm thấy đầu óc như ngừng hoạt động, trong đầu pháo hoa đang nổ tưng bừng thậm chí chẳng còn suy nghĩ được vấn đề gì khác hoặc có thể do anh đang say đắm trong hơi rượu mất rồi.

Cho đến khi môi Hầu Minh Hạo chạm vào.

Cuối cùng cảm giác chân thực nhất cũng đến, nhưng của Hầu Minh Hạo chỉ là một nụ hôn nhẹ, diễn ra trong chốc lát.

Hà Dữ một tay vòng tay qua eo cậu, tay còn lại ghì sau gáy Hầu Minh Hạo mạnh mẽ hôn lên đôi môi mà anh đã mong mỏi từ lâu.

Xét về thể lực thì Hầu Minh Hạo kém hơn, cũng là người chịu thua trước.

Vừa lúc Hà Dữ thả lỏng cậu ra một chút Hầu Minh Hạo quyết định đẩy anh ra. Nhìn Hầu Minh Hạo thở dốc, ngón tay cái của Hà Dữ không chịu yên phận dùng sức cọ xát môi dưới của cậu, sau đó ấn vào và cậy mở hàm răng buộc Hầu Minh Hạo phải mở miệng.

"Ngày mai nếu khi tỉnh táo, em sẽ không quay lưng lại với anh, đúng không?" Nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của đối phương, Hà Dữ nghiêm túc hỏi.

Lần này đến lượt Hầu Minh Hạo im lặng một lúc sau mới trả lời: "Em vẫn luôn tỉnh táo."

"Vậy bây giờ anh danh chính ngôn thuận là bạn trai của em." Hà Dữ nhéo nhéo tai Hầu Minh Hạo.

Anh ôm mặt Hầu Minh Hạo, ép cậu nhìn mình: "Vậy về sau em chỉ được có lỗi với một mình anh ."

"Được." Hầu Minh Hạo hứa hẹn với anh: "Từ nay trở đi, em chỉ có lỗi với anh."

Hà Dữ nghe xong những lời này chạm đến trái tim anh. Anh lại đặt môi mình lên môi Hầu Minh Hạo, những ngón tay của họ đan xen với nhau.

( Tất nhiên không thể thiếu phần chính rồi. Từ đoạn này trở đi không phải dịch từ tác giả mà là do mình viết nên câu từ sẽ không được chỉn chu và hơi thô một chút. Mong mọi người thông cảm.)
--
Hà Dữ đảm nhiệm việc đưa Hầu Minh Hạo về. Do uống khá nhiều, cậu nằm nửa tỉnh nửa mê trên cánh tay của Hà Dữ. Hầu Minh Hạo say rượu đặc biệt dính người khiến anh khổ sở, loay hoay mãi mới đưa được người vào nhà.

Vừa mới đặt cậu xuống giường, Hà Dữ còn chưa kịp nghỉ ngơi, Hầu Minh Hạo lại bắt đầu làm loạn. Cậu bật dậy hết hát hò, lại la hét khiến anh không kịp bịt miệng, bất lực nói " Sao anh không biết bộ mặt khi say này của em nhỉ?"

" Này, em nói cho anh biết, em không có say. Rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo, anh hiểu chưa". Hầu Minh Hạo tiến tới khoác tay lên cổ của Hà Dữ, tiến sát vào mặt anh.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lại hơi ửng đỏ vì rượu của người yêu ngay trước mắt, Hà Dữ xuất hiện một tia hưng phấn.

Và người cắt đứt dây thần kinh lí trí còn sót lại của anh đương nhiên là Hầu Minh Hạo. Cậu đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Hà Dữ và cười ngốc nghếch.

" Bạn trai em đẹp quá!"

Hà Dữ nhanh chóng trao cho Hầu Minh hạo một nụ hôn sâu, đôi môi căng mọng và hàm răng mạnh mẽ của cậu trực tiếp bị mở ra, môi và lưỡi quấn vào nhau cả không gian đều tĩnh lặng chỉ còn sót lại những tiếng hôn ướt át tạo ra cảm giác mờ ám.

Cảm giác khoái cảm như điện giật, không khí dần dần bị hút cạn khiến Hầu Minh Hạo có cảm giác nghẹt thở. Ý thức lẫn trong rượu còn sót lại của cậu bây giờ chỉ muốn trốn thoát, nhưng lại bị Hà Dữ đưa tay ra sau gáy giữ chặt. Suy nghĩ theo đó cũng bay biến mất, hoàn toàn để dục vọng khống chế, đôi môi vốn bị hôn đến tê dại cũng hơi sưng lên.

Má Hầu Minh Hạo ửng hồng vì rượu và hơi nóng, những giọt nước mắt sinh lý đọng trên đôi mắt to tròn lại càng thêm thập phần kiều diễm.

Cậu đã bị bắt nạt đến mức phát khóc.

"Đừng khóc. Em chỉ có thể rơi nước mắt trên giường của anh thôi." Hà Dữ khàn giọng nói, cúi đầu nhìn cậu với vẻ mặt dịu dàng.

Hầu Minh lúc này mới dần tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt vẫn rất lơ đãng nhìn anh, rõ ràng một người hàng ngày lúc nào cũng dịu dàng, luôn biết cách lấy lòng người khác ấy vậy mà bây giờ lại bắt nạt mình. Điều đó càng khiến cậu càng thêm tức giận, nhìn chằm chằm vào Hà Dữ bày tỏ thái độ bằng mắt của mình.

Nhưng Hầu Minh Hạo lại không biết rằng chính ánh mắt lơ đãng của mình khiến Hà Dữ ngược lại thêm hưng phấn hơn.

" Em đang nghĩ gì vậy. Không chuyên tâm chút nào ". Không thông báo trước, Hà Dữ bất ngờ đẩy Hầu Minh Hạo xuống giường khiến cậu bị sốc.

Trước khi Hầu Minh Hạo kịp phản ứng, Hà Dữ rút dây thắt lưng ra buộc hai tay của cậu lên đỉnh đầu. Nhìn một loạt hành động vừa diễn ra rốt cuộc Hầu Minh Hạo cũng tỉnh táo, cảm thấy có mùi nguy hiểm.

" Anh...tính làm gì vậy!?"

" Đương nhiên là làm em rồi". Một nụ cười gian xảo xuất hiện trên mặt của Hà Dữ khiến Hầu Minh Hạo rùng mình. Một dòng điện chạy dọc sống lưng báo hiệu cho cậu về một đêm không ngủ.

Không để Hầu Minh Hạo nói lời thứ hai, Hà Dữ trực tiếp đưa cậu vào một nụ hôn sâu khác. Hai tay cũng không yên phận, một tay cởi quần áo tay còn lại anh xoa nhẹ, nhéo vào vòng eo cực kỳ nhạy cảm của Hầu Minh Hạo. Đây là một động tác không thể tưởng tượng nổi, nó khiến cậu vặn vẹo và lật người trên giường như cá mắc cạn. Tuy nhiên, tay thì bị trói, người thì bị đè, lại thêm một bàn tay đặt chắc chắn trên đỉnh đầu và cậu dễ dàng bị ấn xuống.

Thắt lưng được tháo ra. Hà Dữ dàng đỡ lấy tay cậu từ phía sau.

Nâng mặt Hầu Minh Hạo lên, chiếc lưỡi linh hoạt lướt qua vành tai mềm mại. Đầu lưỡi linh hoạt ra vào bắt chước giao hợp, phát ra âm thanh sền sệt bên tai cậu. Hầu Minh Hạo giọng nói nức nở, vô lực xin tha: "A~ Hà Dữ, đừng... đừng liếm..."

Hà Dữ càng bị kích thích. Một bàn tay vòng qua vai Hầu Minh Hạo từ phía sau, ép cậu đưa mặt ra, hôn lên, liếm mút đầu lưỡi nóng bỏng.

Kéo lớp nốt mảnh vải còn cản trở ra, kẹp chặt đầu gối vào giữa hai chân, nhẹ nhàng lót chiếc gối dưới bụng ép Hầu Minh Hạo đưa mông lên cao.

Hầu Minh Hạo mặc dù choáng váng vì rượu, nhưng tư thế này vẫn khiến cậu vô cùng xấu hổ, bị nhìn thấy hết từ bên ngoài lẫn bên trong ai mà chịu được cơ chứ. Dùng hai tay yếu ớt đẩy người đang đè lên mình ra, nhưng không ngờ lại càng bị ghì chặt.

Bị đè xuống giường, toàn bộ phần thân trên bị cọ sát vào chăn gối mềm mại ngực của cậu bị xoa đến mức cương cứng. "Ưm....!' Hầu Minh Hạo cảm thấy vô cùng xấu hổ, phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Hà Dữ đưa lưỡi liếm dọc theo cổ nhỏ mềm mại, chậm rãi để lại những vết hôn đỏ chót từ gáy xuống vai rồi đến lưng.. dần dần di chuyển xuống nơi tư mật. Anh đưa lưỡi liếm vào khiến Hầu Minh Hạo giật bắn mình, nhanh chóng bóp chặt tay người phía sau.

" Đừng... Hà Dữ... bẩn lắm ". Cậu vặn vẹo người muốn tiến người về trước để tránh hành động của anh.

Nhưng nào để cậu toại nguyện, Hà Dữ biết điểm yếu của Hầu Minh Hạo là phần đùi non trắng nõn bên trong, liền dùng tay bóp mạnh rồi cắn xuống một ngụm. Sau đó tiếp tục việc còn đang dang dở của mình.

"Ahh.." Bị tấn công bất ngờ rồi lại bị khoái cảm phía sau dồn dập đánh tới khiến Hầu Minh Hạo không thể phản kháng được nữa, trực tiếp nằm bẹp xuống mặc kệ người kia lộng hành.

Sau khi liếm đến no đủ, Hà Dữ thoả mãn liền cười nham hiểm dùng tay vuốt ve bờ mông trắng nõn của cậu sau đó đưa hai ngón tay tiến vào. Ngón tay uốn cong, thuần thục ra vào, ma sát vách trong khiến chất dịch càng thêm tiết ra nhiều hơn. Anh ngước lên, tiến tới hôn nhẹ vào cằm của Hầu Minh Hạo tay vẫn tiếp tục cần mẫn thăm dò.

Đột nhiên Hà Dữ rút ngón tay ra. Hầu Minh Hạo đang được chăm sóc đột ngột dừng lại, cảm thấy mất mát, cảm thấy xấu hổ và tức giận, muốn dùng chân đá vào Hà Dữ nhưng dường như không còn chút sức lực nào nên chỉ có thể đẩy cơ thể xuống giường một cách vô ích và chà xát những bộ phận đỏ bừng của mình trên ga trải giường. "Hà Dữ, em thấy lạ quá"

Hà Dữ ngồi một bên vờ như không biết, cố tình trêu chọc cậu:" Lạ chỗ nào, em phải nói ra thì anh mới giúp em được chứ".

" Em muốn... muốn...". Hầu Minh Hạo càng lúc càng vặn vẹo mãnh liệt hơn, nhưng không tài nào tìm được cách làm mình thoả mãn.

" Muốn gì..." Thấy cậu như vậy Hà Dữ vẫn cố gắng kiềm chế.

" Muốn anh đút vào phía sau"

" Vậy em nên gọi anh là gì "

" Hà Dữ..."

Hà Dữ cố tình im lặng không trả lời cũng không có động thái gì khiến Hầu Minh Hạo vô cùng sốt ruột.

" Chồng ơi.... em muốn !"

Chỉ đợi có thế, nghe được câu trả lời mình muốn. Hà Dữ nhanh chóng xổ lồng=))

"Em muốn nó sao? Nâng mông lên cao hơn chút."

Hầu Minh Hạo gần như chửi thề trong đầu. Trong nước mắt, cậu thút thít và hạ thấp eo xuống một chút, nâng mông lên cao. Huyệt đạo màu hồng của cậu từ từ mở ra như một bông hoa thịt.

Anh đẩy nó vào một cách mạnh mẽ, và toàn bộ cơ thể cậu như bị dồn ép về phía trước và vòng eo uốn cong thành một hình vòng cung mềm mại. Hầu Minh Hạo gần như tắt thở vì lực đẩy này và đạt đến cao trào ngay lập tức, phấn khích đến nỗi tinh dịch màu trắng chảy xuống tấm ga trải giường tạo nên một vùng bắt mắt.

Hà Dữ không tận hưởng được sự siết chặt điên cuồng của huyệt đạo, vỗ nhẹ vào đầu mông nhẹ nhàng nói "Thả lỏng đi, em kẹp chặt quá."

Kẹp chặt cái đầu*** anh ý. Thử nằm xuống cho tôi đè xem. Hầu Minh Hạo một bụng toàn lửa.

Nhân lúc Hầu Minh Hạo thả lỏng vì bận suy nghĩ Hà Dữ nhanh chóng đẩy nốt phần gốc còn lại.

Cậu hoàn toàn choáng váng trước sự xâm nhập thô bạo. Miệng hơi há ra, mặt đỏ bừng và thở dốc. Lần này, Hầu Minh Hạo còn chưa kịp tỉnh táo lại, Hà Dữ đã trực tiếp nắm lấy eo cậu bắt ra vào mãnh liệt. Nụ hoa mềm mại bị một vật thể khổng lồ xâm nhập, chỉ duỗi ra một vòng sợi trắng. Nước hoa dồi dào bên trong bị chặn chặt, theo từng động tác đẩy đưa mà nhiễu xuống. Các nếp gấp bị kéo căng hút chặt bộ phận to lớn, khi bị khuấy không ngừng co bóp tạo ra những tiếng động khiến người đỏ mặt.

Hầu Minh Hạo bị đâm đến mức rên rỉ, cảm thấy vô cùng thoải mái. Nước mắt sinh lý trượt xuống khóe mắt, vùi mặt vào gối, mỗi nhịp ra vào lại càng rên rỉ to hơn vì sung sướng. Tiếng nước phun ra nuốt vào càng lúc càng lớn, trong lòng cậu càng run rẩy dữ dội.

Hà Dữ biết Hầu Minh Hạo sắp đến cực hạn nên điều chỉnh góc độ nhanh chóng đâm mạnh mẽ vào điểm nhạy cảm làm Hầu Minh Hạo gần như phát điên.

Hà Dữ nhìn chằm chằm Hầu Minh Hạo miệng hơi hé mở, đôi mắt mờ đi, khóe mắt đỏ bừng, trong đầu liền cảm khái, dùng đầu lưỡi vô thức liếm môi, mài giũa điểm nhạy cảm càng điên cuồng hơn. Khoái cảm dồn dập, Hầu Minh Hạo bị đẩy một chút về phía đầu giường, lại bị kéo trở lại, thâm nhập liên tục.

"Làm ơn... làm ơn... xin hãy nhẹ nhàng... nếu không...em chết mất... "

Hà Dữ liếm những giọt nước mắt nơi khóe mắt một cách khiêu gợi, xâm nhập sâu hơn vào cơ thể. Hầu Minh Hạo cau mày thật chặt, những ngón tay siết chặt trên ga trải giường, bị khoái cảm ngọt ngào ép phải ngẩng đầu lên rên rỉ. Càng gần lên đỉnh, động tác ra vào của Hà Dữ lại càng mạnh mẽ hơn như muốn ép khô Hầu Minh Hạo, cả hai đồng thời xuất ra cùng nhau.

Cao trào qua đi chưa được bao lâu. Hà Dữ ôm người Hầu Minh Hạo lại muốn tiếp tục...

Đêm say tình nồng, hai con người không biết chơi bao nhiêu lần cho đủ.

End.

____________________________

Ai từng đọc qua 2 chương R18 cả bên Diệp Bách của tui thì sẽ thấy có điểm tương đồng ( rim ass và bắt gọi chồng=))) ). Bí ý tưởng quá mà.

Bị 3 chương hơn 12k chữ vắt kiệt. Xin 1 vote của anh em làm động lực nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro