6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanyeol bắt gặp y đang nhìn chằm chằm vào hắn--cmn làm sao mà hắn không bắt gặp cho được, mắt của Sehun như đang khóa trên hai bắp tay của Chanyeol và y có đầy đủ biểu hiện của một tên biến thái đang thèm khát ngoại trừ việc chưa có chảy nước dãi-- và bật cười." Uh, xin lỗi nhé," hắn nói, vẫy vẫy tay với cái áo đang mình mặc. "Tôi không nghĩ là mình sẽ gặp ai tối nay."

Tự tát bản thân trong tư tưởng một cái, Sehun rời mắt khỏi cái cách chiếc áo quá chật đang ôm sát lấy thân hình tam giác và bắp tay của Chanyeol như thế nào rồi nuốt xuống sự kích thích của bản thân hết sức có thể. Y kiềm chế cái tông giọng khàn đục và vô cùng tự hào về giọng nói của mình khi nó cực ít run rẩy lúc phát ra. "Áo đẹp đấy. Tôi đã từng rất mê Ninja Rùa."

Khi y vẫn chưa nhìn lên mặt Chanyeol, giọng cười trầm ấm của hắn thực sự nghe rất yên tâm. "Haha, ừ, tôi đã có chiếc áo này từ rất lâu rồi. Từ... từ khi học cấp hai, tôi nghĩ thế. Không bao giờ nghĩ là sẽ đem đi vứt nó được cả."

Ngồi xuống ghế của Chanyeol, Sehun liếc nhìn hắn một cái nữa trước khi có thể ngăn bản thân mình lại. Vâng, đấy chắc chắn là một chiếc áo cho trẻ con, được kéo dãn ra và có vết nhăn gần như khắp nơi. Y thậm chí có thể nhìn thấy đường viền mờ mờ của cơ bụng đang chuyển động khi Chanyeol thở, và mặc dù chỉ liếc mắt trong độ một giây thôi, cũng đủ để y tia thấy chiếc áo thun chật chội quá ngắn nọ làm lộ một centimet trên cơ bụng trần, căng cứng, hấp dẫn, và mẹ nó, con mẹ nó, y sẽ không bao giờ sống sót nổi đêm nay. Sehun sẽ nổ tung bởi ham muốn bị kìm nén quá mức và Luhan sẽ phải đến công ty, dọn y khỏi sàn nhà bằng một cây chổi lau nhà.

Thả tay trái xuống bàn làm việc để Chanyeol không thể thấy mình cấu mạnh vào lòng bàn tay, Sehun cầm con chuột bằng tay phải và buộc bản thân phải làm việc.

"Tôi có nên đi chỗ khác không?" Chanyeol khẽ hỏi sau lưng y.

"Không," Sehun đáp, có một chút hơi gấp gáp. Mặc dù vậy, y đã kiềm được không nhìn lên lần này. "Ý tôi là, tôi có thể cần phải hỏi anh vài câu hỏi. Chỉ cần ... chờ một chút, được không?"

Một tiếng ồn ào nhỏ phát lên, không có câu trả lời nào cho việc đồng ý, và chiếc ghế lõm xuống một chút, nói với Sehun rằng Chanyeol đang dựa vào lưng ghế từ phía sau. Y hít một hơi thật sâu và bắt đầu làm việc.

Mười lăm phút sau, Sehun bực đến mức ngay cả cánh tay trần, cơ bắp của Chanyeol cũng không thể đánh lạc hướng y nổi nữa. "ĐM, không thể hiểu được," y gầm gừ, tất cả mấy từ lịch sự hoàn toàn biến mất cả. "Tất cả cài đặt của anh đều không có vấn đề gì. Các dây cáp đều được cắm vào. Nó thậm chí còn gửi và nhận lưu lượng, nhưng khi tôi cố để kết nối mạng, đcm nó không có gì."

Nổi giận, Sehun cắm USB của mình vào và bắt đầu bắt đầu chạy chương trình chẩn đoán chuyên sâu nhất , chương trình này sẽ tách nhỏ từng mảnh dữ liệu và phân tích từ dữ liệu thô.

Một tiếng thở dài từ phía sau Sehun, hối hận. "Tôi xin lỗi, Sehun."

Sehun quay đầu lại phía sau để nhìn Chanyeol trước khi y kịp suy nghĩ. Hnnnnng mẹ nó, anh ta hấp dẫn vcl.

"Chúng ta chưa biết đó có phải là lỗi của anh hay không mà," y lẩm bẩm, nhanh chóng quay lại công việc. "Trước tiên, tôi cần phải tìm ra vấn đề là gì."

Sehun chống khuỷu tay lên bàn và đặt cằm lên hai bàn tay mình, nheo mắt nhìn vào màn hình. "Vấn đề không nằm ở máy tính của anh," y nói, "Tôi đã kiểm tra tất cả mọi thứ có thể kiểm tra. Và đường truyền mạng cũng không phải là vấn đề bởi vì những máy tính khác đều có thể kết nối được. Nên có lẽ... ", một vài ý tưởng nảy ra trong đầu và Sehun đẩy ghế ra, cảm nhận được trọng lượng của Chanyeol vội vã rời đi khi y trượt khỏi ghế và bò xuống dưới bàn.

Sehun rút dây cáp mạng ra và kiểm tra nó, đẩy ngón tay út vào cổng kết nối để đảm bảo rằng nó không bị nghẽn, rồi chớp chớp mắt. "Chờ đã. Sợi cáp tôi cắm cho anh khi tôi cài đặt máy này có màu xanh dương mà." Y lùi ra khỏi gầm bàn và giơ dây cáp lên để cho Chanyeol xem. "Tại sao cái này lại có màu vàng?"

Mắt Sehun gặp Chanyeol, và y đột nhiên dừng lại, bởi vì có một thứ cái gì đó xuất hiện trên khuôn mặt Chanyeol, một thứ mà y chưa từng được thấy trước đây. Một thứ gì đó làm cho đôi mắt của hắn tối đi, môi khẽ mở, và má hơi đỏ lên. Chanyeol cũng hô hấp mạnh hơn trước một chút, Sehun biết được điều đấy vì ở trong chiếc áo đó, mỗi một sự thay đổi nhỏ của cơ thể Chanyeol đều được thể hiện cực rõ, thậm chí chắc còn rõ hơn khi hắn không mặc áo, những đường căng xuất hiện trên lớp vải ở ngực hắn khi nó bị kéo dãn bởi hơi thở của Chanyeol.

Bị mê hoặc, Sehun quên mất những gì y định nói và chỉ nhìn chằm chằm, và Chanyeol cũng nhìn chằm chằm lại, đôi mắt đen láy liên tục quét lên xuống như thể hắn đang tìm kiếm thứ gì đó.

Chanyeol hắng giọng, phá vỡ khoảnh khắc yên lặng. Hắn quay mặt đi, đôi má hơi ửng đỏ, và Sehun hít một hơi thật sâu, tự hỏi chuyện quái gì vừa xảy ra. Mắt y tình cờ trượt xuống cơ thể Chanyeol - khó mà ngăn bản thân lại được, thực sự luôn, trước một cơ thể đẹp như vậy - và hạ cánh trên khóa quần của chiếc quần jean của hắn, nó hình như... có hơi phình một chút so với trước đây?

Sehun chớp chớp mắt.

Có phải y đang tưởng tượng không thế?


.

/okay, quần có hơi 'phình' hơn =))))/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro