[TRƯỜNG CỬU CP | Lý Trường Ca ✖️ Bạch Phượng Cửu] Kỳ ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Trường Ca cho rằng cả đời này bản thân cũng sẽ không gặp được kì ngộ.
Nhưng Bạch Phượng Cửu, vốn đã là một cuộc kì ngộ.

Khi Lý Trường Ca nổi dậy làm phản, Công Tôn phu phụ tự vẫn, cô mở cổng thành đầu hàng, một đời ngắn ngủi của cô, dường như chưa từng có một chuyện vui nào. Quay lưng lại với quê hương, trái phải tính kế, trước giờ chưa từng có suy nghĩ thả lỏng nào, không đặt tính mạng vào tay trời, vì cô vốn không thể khiến người khác thích, không đáng được yêu, có thể nắm giữ trên tay, chỉ có thanh kiếm của mình.

Nhưng đao kiếm đối đầu, ngựa trong bầy thi (*), liệu có thể trở nên tốt hơn?

(*) Gốc là 马革裏尸, chúng mình không hiểu nghĩa từ này lắm, đại loại là người trong hoàn cảnh dễ bị biến chất thì liệu có thể trở nên tốt hơn?

Cô tự hỏi trong lòng.

Cô cùng Di Di nằm một bên, tuyết lớn làm nhiệt độ còn dư lại của Di Di hoàn toàn biến mất, cùng với vệt máu bên môi cô.

Mí mắt Lý Trường Ca nặng đến mức không muốn mở ra, thảo nguyên không có nhiều nơi để đi như vương triều, lòng người hiểm ác, châm biếm tột cùng. Trên tay bản thân cuối cùng vẫn dính máu của biết bao người, kẻ địch có, đã từng là bằng hữu có, người bị cô liên lụy có, hoang tàn hiện rõ, sức cùng lực kiệt, thân đầy tội lỗi.

"Ti Mệnh cứu mạng!!!" Tiểu cô nương một thân hồng sam nhạt lăn từ chân trời xuống, như một quả cầu lửa lăn vào trong lòng Lý Trường Ca. Nhiệt độ cơ thể của nàng như một khối ngọc ấm, khiến cô từ trong hôn mê và tĩnh mịch kéo được chút thần trí trở về.

"Đây là nơi nào vậy, lạnh quá!" Tiểu cô nương nhìn hai người bên cạnh, lập tức giật bắn mình ngồi dậy, vẫn ấm ức gọi "Ti Mệnh Ti Mệnh".

Bạch Phượng Cửu vô tình phá vỡ ranh giới, rơi xuống một vùng hoang vu không nhận ra, hoảng loạn đến muốn khóc, nàng không phải cố ý đi loạn, biết trước thì đã không đồng ý với vụ thám hiểm ngốc nghếch kia của Thành Ngọc, giờ thì hay rồi, thiên giới nàng không về nổi, Thanh Khâu cũng không thể tìm ra nàng, rơi xuống một cái hố lớn, sau khi ngã dậy còn nhìn thấy một đôi phàm nhân tuẫn tình (*), quá dọa người rồi!

(*) Chết vì tình =)))

Lý Trường Ca bị đập đến đau đầu, nắm chặt nỏ trong tay, đôi mắt lạnh như băng tuyết mở ra, giống một con báo tuyết bị thương. Cô chống nửa người dậy, tuyết từ trên áo choàng sột soạt rơi xuống, vài bông tan thành nước, làm ướt tóc mai. Trong lồng ngực đều là mùi máu tanh sau khi kiệt sức, nhưng cô không ghét bỏ cảm giác gần kề với cái chết này, đồng quy vô tận... cũng không tồi.

Cô nâng nỏ Gia Cát lên, ngắm chuẩn nữ tử kì quái đang gấp gáp đi loanh quanh kia.

"Ta khuyên cô nương đừng động đậy nữa, chóng mặt quá. Nếu không... tên trúc vô tình." Tay Lý Trường Ca chạm vào cơ quan bắn tên, âm thanh khàn khàn, chậm rãi mở miệng, ý tứ vô cùng đe dọa.

Ông nội Hồ Thần của ta ơi! Ở đây vẫn còn một người chưa chết! Bạch Phượng Cửu sợ hãi nhảy ra khỏi cái hố, lùi lại mấy bước, từ trên cao mới dám nhìn xuống Lý Trường Ca.

Thiếu niên này thân hình gầy yếu, bên ngoài áo choàng làm từ lông thú nhuộm máu và tuyết, khuôn mặt đẹp nhưng nhợt nhạt mang theo phần lệ khí trước giờ nàng chưa từng thấy, so với Ma Tộc mà Phượng Cửu đã từng thấy khi giao đấu, cái nhíu mày của cô đều mang theo sự lạnh lẽo thấu xương mà Phượng Cửu chưa từng được cảm nhận, gió lạnh làm bay hai lọn tóc trước trán cô, tuyết làm đường nét trên gương mặt cô trở nên mơ hồ.

Bạch Phượng Cửu đột nhiên không còn thấy sợ nữa.

Lý Trường Ca nhìn chằm chằm nữ tử nhảy lên khỏi hố, từ khi còn nhỏ, ở trong triều đình cô đã nhìn thấy nhiều vụ tranh quyền đoạt lợi, cũng đã nhìn thấy nhiều thăng trầm của nhân gian khi phiêu bạt giang hồ, nhưng chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào như vậy, trong vắt sáng ngời, giống như hồ nước phẳng lặng, bên trong không có máu tanh, không có tính toán, chỉ tràn đầy tò mò và hiếu kì.

Lông mày nàng có một vệt đỏ, trên trán điểm một hoa văn rất kỳ lạ, càng làm nổi bật vẻ đẹp linh động của nàng, trên đất lạnh lẽo phủ đầy tuyết, chỉ trống nơi vừa nãy nàng lăn trúng, mà hồng y nàng vẫn bay theo gió, như chìm trong sóng nước.

Bạch Phượng Cửu đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm chiếc nỏ trong tay cô, âm thanh lanh lảnh: "Vật trong tay ngươi nhìn có vẻ thú vị, nhưng mà tầm ngắm không ổn lắm, lần sau ngươi tìm vật liệu khác làm miếng kẹp, nhất định có thể cải thiện lỗi này!"

"Máy móc Nhữ Thiện?" Lý Trường Ca dừng lại, tay vẫn đè vào cơ quan không lơ là, trang phục trên người nữ tử không phải của Đột Quyết cũng không phải của Nam Cương, càng không phải của triều Đường, lai lịch không rõ, "Không biết cô nương từ đâu đến, định đi đâu?"

"Ta... ta cũng không biết." Bạch Phượng Cửu quẫn bách lắc đầu, "Ai da, chung quy vẫn sẽ tìm ra thôi. Ta hiện tại có thể giúp ngươi sửa chữa... ngươi cũng không cần nhắm thứ đó... vào ta mãi chứ."

"... Vậy sao?"

Bạch Phượng Cửu gật gật đầu rồi lại nhảy xuống, dần nhích đến gần Lý Trường Ca, ngồi xuống biểu thị quyết tâm. Trên mặt nàng treo một nụ cười nịnh bợ, tuổi tác nhìn ra không lớn, yêu kiều mềm mại, khiến người khác không ghét nổi.

Nhưng cô vẫn không thể tin nàng. Bạch Phượng Cửu chạm tay vào cổ tay vị công tử kia, lập tức một lưỡi đao lạnh lẽo kề lên cổ khối ngọc này.

Tiểu hồ ly hít một hơi lạnh, ăn nói khí phách: "Ngươi nói lời không giữ lời! Lẽ trời sẽ phạt ngươi! Địa ngục sẽ lấy linh hồn ngươi làm thuốc trừ sâu!"

Khi Lý Trường Ca tiến đến gần nàng, dường như thân thể lạnh lẽo của cô được nhiễm hơi ấm từ Phượng Cửu, trở nên linh hoạt hơn, đoản đao của cô không cất vào mà ngược lại vẫn ấn xuống, đè lên cần cổ mảnh của nàng, ánh mắt lạnh lùng sắc sảo, nàng vẽ ra một nụ cười trào phúng: "Lẽ trời?"

"Ha... Lẽ trời không trị loạn thế... Khác gì địa ngục không quản ác quỷ đây, ta chính là ác quỷ kia... Ngươi là thứ gì?" Khi cô cười thực ra rất đẹp, tại nơi này than thở một câu tự hỏi, thần trí Phượng Cửu bị câu tự hỏi này chấn động đến thần hồn bất ổn, ngầm cảm nhận được chút ý tứ chán chường, cùng với ngữ khí bi thương trong lời nói của nàng.

Diều hâu bay qua bầu trời trắng rộng mênh mang, tiếng rít hòa lẫn vào âm thanh của gió.

Thiếu niên này... sợ là thực sự không muốn sống nữa rồi.

Không kịp nghĩ nhiều, Bạch Phượng Cửu hạ xuống pháp quyết, nhanh nhẹn đánh cô hôn mê.

Nàng tự đắc vỗ vỗ tay, sờ má cô, nhìn Lý Trường Ca sau khi hôn mê bắt đầu sốt cao, tính mạng nguy hiểm.

Ta là cái gì? Ta là chi nữ Cửu Vỹ Hồ của 5 vị Đế Quân Thanh Khâu ở Bắc Hoang, Thanh Khâu Đế Cơ Bạch Phượng Cửu!

Một cỗ xe ngựa phi nhanh trên vùng đất hoang dã, tiếng ngựa hí trong gió tuyết vô cùng rõ ràng.

Bạch Phượng Cửu nhẫn nhịn dùng pháp thuật chặn lại vết thương, nâng tay vận công, đem nữ tử sớm đã không còn nhiệt độ cơ thể chôn xuống dưới hố, kéo Lý Trường Ca lên mặt đất, quay mặt về hướng xe ngựa hô: "Này! Bên này có người!"

Lý Trường Ca vừa tựa vào vai nàng, nước mắt của cô liền đọng lại trên lông mi, óng ánh yếu ớt.

Phượng Cửu nhìn chiếc xe ngựa đang chạy qua đây, lẩm bẩm: "Ôi, tiểu cô nương này nặng chết rồi, nhưng mà vẫn chưa chết thật..."

"Vốn dĩ với người nói lời không biết giữ lời, bản đế cơ cũng không muốn quan tâm đâu... Nhưng nhìn vào vài phần xinh đẹp và đáng thương của ngươi, tạm thời cứu ngươi một mạng vậy."

Câu nói nhẹ nhàng của nàng tan biến dần trong khoảng không bao la, không người nào nghe thấy, tiểu đế cơ nhẹ nhàng nghĩ vậy.

♥️ Credit: Weibo @真真是及好滴-
♥️ Tổng hợp và dịch bởi @DilrabaVietnamFanpage
♥️ Take out with full credit. Thank you!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro