Chương 11 + 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh muốn đưa em đến New York để kết hôn một lần, và sau đó đến Las Vegas để kết hôn thêm một lần nữa. Anh muốn cả nước Mỹ biết rằng em thuộc về anh."
————————
-

-

-

Chương 11:

Chỉ trong nháy mắt, đã bốn năm trôi qua kể từ ngày Cao Khanh Trần rời khỏi phương nam ẩm ướt.

Anh sống trong một khu chung cứ có nhiều sinh viên quốc tế và gặp được hai người bạn Santa và Riki đến từ Nhật Bản tại trường đại học. Họ thích trêu chọc Cao Khanh Trần bằng tiếng Trung Quốc:

"Nine, Lưu Chương bạn trai của cậu đâu rồi?"

Cả lớp, thậm chí cả trường đều biết rằng Cao Khanh Trần có bạn trai tên là Lưu Chương.

Vào đầu năm thứ nhất, Cao Khanh Trần của tuổi trưởng thành lại một lần nữa thu hút được sự yêu mến của các cô gái với vẻ ngoài trong sáng, trắng trẻo và xinh đẹp của mình. Lông mày thật thanh tú, lại kết hợp với một chiếc mũi cao và thẳng tắp, tạo thành một khuôn mặt có nét đẹp đối lập nhau - vừa anh tuấn nhưng vẫn mang nét mềm mại. Khi chỉ có một mình, anh thích xỏ một tay trong túi quần bước đi, trông vô cùng quyến rũ, và rồi cuối cùng lại trải qua cảm giác bối rối khi bị một nữ sinh chặn lại để xin số. Bất đắc dĩ, Cao Khanh Trần cuối cùng đành phải đi vòng quanh trường trong bàn tay của Lưu Chương, không ai quấy rầy anh nữa - ngoại trừ những người bạn cùng lớp là Santa và Riki.

"Lưu Chương đang bận chuẩn bị hồ sơ sang New York học lên cao học."

Cao Khanh Trần mỉm cười. Lưu Chương đã nộp đơn vào Khoa Toán học của Đại học New York, và hiện đang chuẩn bị những tài liệu cuối cùng, và sẽ ra nước ngoài trong vài tháng nữa.

"Vậy sắp tới cậu định làm gì?" Santa tò mò hỏi.

Cao Khanh Trần nhìn Santa và đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào. Nếu thật lòng mà thú nhận, thì trong bốn năm này, anh chưa từng hình dung ra tương lai của mình và Lưu Chương sẽ như thế nào. Đối với anh, dường như câu chuyện của mình và Lưu Chương sẽ luôn ở trong hiện tại, và hiện tại sẽ kéo dài vô tận, không bao giờ kết thúc.

"Mình không biết nữa."

Cao Khanh Trần đáp, cây bút máy trong tay đột nhiên rơi xuống bàn, đầu bút trực tiếp bị cắm xuống, tựa hồ là điềm báo không may nào đó.

"Ở Trung Quốc, hai người con trai có thể kết hôn được không?"

Riki đang ngồi cạnh anh đột nhiên lên tiếng hỏi, nhận lại là cái lắc đầu đầy nuối tiếc từ Santa.

Cao Khanh Trần và Lưu Chương đã bên nhau trọn vẹn 4 năm, sau khi tốt nghiệp cao trung, họ ngầm trở thành người yêu của nhau và cùng ở bên nhau trong suốt thời gian học đại học. Lưu Chương hầu như mỗi tối đều đến trường của Cao Khanh Trần để cùng anh đi ăn, cùng nắm tay nhau đi qua các mùa xuân, hạ, thu, đông của Bắc Kinh. Cuối cùng họ cũng được tận hưởng tuyết rơi dày đặc vào mùa đông phương Bắc, nó còn đẹp hơn cả mong đợi.

Cao Khanh Trần từ lâu đã quen với nhiệt độ trên tay của Lưu Chương, và chiếc cổ tay gầy guộc của cậu luôn thích khoác lên vai anh. Đôi môi của Lưu Chương căng mọng, khi hôn nhau mềm mại như một chiếc gối lông vũ.

Lưu Chương nói về tình yêu của họ từ lúc nào không hay, nhớ từng lời Cao Khanh Trần nói mà chẳng cần suy nghĩ, ánh mắt trước sau không rời. Cao Khanh Trần đã quen thuộc với tình yêu của Lưu Chương, nhưng anh không bao giờ quan tâm đến tương lai của mối tình này. Chính câu hỏi của Santa đã khiến lần đầu tiên Cao Khanh Trần phải suy nghĩ nghiêm túc.

Những ngày tháng yêu Lưu Chương dường như là những bong bóng trong suốt nhiều màu sắc, bao bọc che chở bọn họ trong không khí ấm áp, khiến bọn họ ảo tưởng rằng tuổi thanh xuân sẽ không có hồi kết. Có vẻ như chỉ cần anh còn nắm tay Lưu Chương, Cao Khanh Trần mộng tưởng rằng sẽ níu kéo được tuổi thanh xuân của mình, níu kéo những hồi ức của thời cao trung, níu kéo cả những ước mơ.

Bất quá, anh đã yêu được bốn năm, ngoại trừ Lưu Chương, vẫn còn có đoạn ký ức đó.

Trong kí ức đó, có tiếng ve sầu không bao giờ nguôi ngoai, bài tập về nhà nhiều vô kể, tiếng chuông xuyên thấu không gian báo hiệu giờ tan học; có Doãn Họa Vũ luôn yêu thương bám lấy anh, có Trương Gia Nguyên luôn thích chép bài cùng Lâm Mặc ngưu tầm ngưu mã tầm mã, còn có người mà anh thích - Châu Kha Vũ.

Đêm đó, Lưu Chương và Cao Khanh Trần sống trong một chung cư gần trường.

Không giống như lần đầu tiên, bây giờ họ có thể thuê các chung cư sạch sẽ và ngăn nắp thay vì các phòng trọ giá rẻ tồi tàn. Ôm Cao Khanh Trần trong tay, Lưu Chương khao khát hít lấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể Cao Khanh Trần - anh luôn dùng cùng một thương hiệu bột giặt như bốn năm trước, giống như mùi đã khiến Lưu Chương của tuổi mười tám mất kiểm soát.

"Lưu Chương."

Cao Khanh Trần đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu trong màn đêm tăm tối, "Anh đi Mỹ rồi, chúng ta sẽ thế nào?"

"Em có ý gì?"

Lưu Chương vuốt ve đôi môi mỏng ẩm ướt của Cao Khanh Trần một cách lơ đễnh. Trọn vẹn bốn năm, anh vẫn say mê từng bộ phận trên cơ thể Cao Khanh Trần, giống như khoảnh khắc lần đầu tiên được ngồi cạnh Cao Khanh Trần ở trường cao trung, nhịp tim đập thình thịch và có chút nhói lên ở lồng ngực. Cậu vẫn sẽ mãi mê luyến đôi môi đỏ mọng, đôi mắt trong veo và ẩm ướt, làn da mỏng manh, đầu gối hồng hào và giọng nói nhẹ nhàng của Cao Khanh Trần.

"Ở Trung Quốc, chúng ta không thể kết hôn. Anh có muốn đưa em đến New York để kết hôn không?"
Cao Khanh Trần gỡ tay Lưu Chương ra vô cùng nghiêm túc mà nhìn cậu. Anh chưa bao giờ thích thảo luận về tương lai, nhưng khi tương lai cuối cùng cũng đứng giữa hai người bọn họ, tất cả những gì anh có thể làm là đối mặt thay vì tiếp tục trốn tránh nó.

Lưu Chương cuối cùng cũng bắt đầu yên lặng suy nghĩ, một lúc sau lại cười rộ lên, giọng điệu vẫn vô cùng sôi nổi, phù phiếm:

"Đương nhiên, anh muốn đưa em đến New York kết hôn, sau đó đến Las Vegas kết hôn một lần nữa. Anh muốn để cho cả nước Mỹ biết rằng em thuộc về anh. "

Cao Khanh Trần nhìn vào mắt Lưu Chương. Dưới ánh trăng, đôi mắt ấy không còn trong xanh như thời niên thiếu. Đây là lần đầu tiên Cao Khanh Trần chú ý đến Lưu Chương kể từ sau khi tốt nghiệp, người tình nhiều năm của anh - không có một Lưu Chương mất kiểm soát mỗi khi tiếp xúc thân mật, không có sự đùa giỡn, không có sự ồn ào sôi nổi nào, không có những lời yêu thương ngọt ngào, không có bất kì điều gì khác ngoài sự im lặng vô hạn và đôi mắt âm trầm.

Vào lúc đó, Cao Khanh Trần nhận thấy rằng trong đôi mắt đó, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là hình ảnh phản chiếu của đêm nay và tương lai mờ mịt tuyết trắng.

"Tiểu Cửu, Trương Gia Nguyên đã nói với anh ngày hôm qua rằng cậu ấy đang ở Bắc Kinh, chúng ta cùng nhau đi gặp cậu ấy."

Khi tên của Trương Gia Nguyên được Lưu Chương nhắc tới, hơi thở của Cao Khanh Trần bỗng nhiên ngưng trệ. Kể từ khi Lưu Chương đoạt lấy Cao Khanh Trần làm của riêng mình vào ngày tốt nghiệp, Cao Khanh Trần đã hoàn toàn tách mình ra khỏi quá khứ. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng liên lạc với Lâm Mặc, anh đã lãng quên tất cả những người bạn thời cao trung và tất cả ký ức của mình.

Có lẽ vì khoảng thời gian đó quá đẹp đẽ khiến anh không nỡ nhớ đến.

"Trương Gia Nguyên, cậu ấy có biết về mối quan hệ của chúng ta không?"

Không thể lý giải được, trái tim của Cao Khanh Trần tràn ngập nỗi sợ hãi vô hạn - rõ ràng là anh sẵn sàng cho cả trường biết rằng anh và Lưu Chương là người yêu của nhau cơ mà.

"Khi chúng ta gặp lại nhau, cậu ấy sẽ biết."

Lưu Chương đưa tay vén mái tóc mềm mại của Cao Khanh Trần, đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ nhàng. Nhưng nụ hôn không thể làm dịu trái tim đang đập dữ dội của Cao Khanh Trần. Điều này có thể là bởi vì, Trương Gia Nguyên, ba từ này luôn luôn nhắc nhở anh nhớ về một người khác.

—— Châu Kha Vũ.


Chương 12:

Ngay cả khi đã 4 năm không gặp, Cao Khanh Trần vẫn có thể nhận ra ngay Trương Gia Nguyên từ cách đó vài mét. Trương Gia Nguyên bây giờ đã cao hơn so với hồi cao trung, làn da vấn vương dư vị thiếu niên trắng đến phát sáng, vào đầu mùa xuân, khi mọi người mặc đồ tối màu, cậu ấy trông đặc biệt nổi bật.

"Tiểu Cửu, lớn lên thật vô cùng anh tuấn nha"
( từ mà Nguyên dùng ở đây là * vừa có nghĩ là anh tuấn, vừa có nghĩa là thanh tú, nhưng dùng cho con trai thì trường hợp này là anh tuấn, tuấn tú nha)

Sau khi Trương Gia Nguyên và Lưu Chương ôm nhau cậu liền quay sang hỏi thăm Cao Khanh Trần đang đứng bên cạnh, cậu ấy vươn tay vỗ vào vai anh với biểu cảm như thời niên thiếu, đáy mắt vẫn lóe lên sự trêu đùa tinh nghịch như thuở nào.

Cao Khanh Trần mỉm cười nhìn Trương Gia Nguyên. Anh đã trải qua 4 năm tách biệt hoàn toàn với những kỉ niệm đẹp đã theo anh trong suốt thời cao trung. Nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy Trương Gia Nguyên, sự lạnh lùng thờ ơ mà anh đã dày công xây dựng lập tức sụp đổ, một sự ấm áp không thể cưỡng lại ngay lập tức xuất hiện tràn đầy trong trái tim. Cái ôm của Trương Gia Nguyên khiến Cao Khanh Trần nhớ đến chiếc nắp bút mà cậu ta chọc vào lưng khi đang khẩn trương muốn chép bài tập về nhà của anh, nhớ sự bắt nạt không thương tiếc của cậu, thế nhưng cậu lại luôn đặc biệt đưa đồ ăn vặt được cất riêng trong hộc bàn của mình cho anh.

Khi cả ba người đang ngồi trong một quán bar, Cao Khanh Trần mới được nghe cậu kể rằng sau khi tốt nghiệp cao trung, Trương Gia Nguyên đã khăng khăng muốn sáng tác âm nhạc, 4 năm qua đi cuối cùng cậu cũng đã đạt được thành tựu của riêng mình, hiện tại đang cùng ban nhạc lưu diễn tại Bắc Kinh---vì vậy cậu mới có cơ hội gặp Lưu Chương trước khi cậu ra nước ngoài.

Cao Khanh Trần chợt nhớ đến một buổi học năm đó. Trương Gia Nguyên ngồi ở ghế sau nói với chính mình như đùa: "Tiểu Cửu, nếu như cậu trượt đại học, Nguyên ca sẽ mời cậu làm ca sĩ hát chính trong ban nhạc. Lưu Chương, nếu cậu cũng thất bại, vậy mình cũng sẽ miễn cưỡng để cậu ngồi vào vị trí rapper."

Mọi người coi đây chỉ là một trò đùa, nhưng Trương Gia Nguyên thực sự kiên định với ước mơ của mình. Cậu ấy đã trở thành ca sĩ Trương Gia Nguyên, nhưng Cao Khanh Trần mãi không thể là ca sĩ hát chính trong ban nhạc của cậu ấy nữa.

"Chờ khi Nguyên ca đây lên sân khấu, các cậu nhất định phải cổ vũ cho tôi đấy."

Trương Gia Nguyên bước ra từ phía cánh gà, gương mặt thêm phần khí chất hơn sau khi trang điểm đơn giản một chút, tay ôm cây đàn guitar như đang ôm người yêu. Khi đang thao thao bất tuyệt với Lưu Chương và Cao Khanh Trần, một âm thanh nhắc nhở có tin nhắn từ wechat đột nhiên phát ra.

Trương Gia Nguyên lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, sau khi nhìn thoáng qua, cậu nói những lời khiến Cao Khanh Trần cảm thấy vô cùng day dứt sợ hãi bằng thanh âm thật nhẹ nhàng

"Ồ đúng rồi, mình đã mời Châu Kha Vũ đến tham gia buổi biểu diễn, một lát nữa sẽ cùng ba người chúng ta tụ họp."

Ly Cosmopolitan* ban đầu có hương vị trái cây dễ chịu trộn giữa nam việt quất và nước chanh, cớ sao lúc này trong miệng chỉ còn lại vị đăng đắng của vodka? Rõ ràng đó chỉ là một ly cocktail, nhưng nó có nồng độ cao hơn cả một ly rượu mạnh, Cao Khanh Trần ngay lập tức cảm thấy choáng váng.
(*Cosmopolitan hay còn gọi là cosmo là loại cocktail được làm bằng vodka orange, triple sec, nước ép nam việt quất cùng nước chanh tươi vắt hoặc thêm đường. Cocktail này từng làm mưa làm gió trên toàn cầu và được phái nữ vô cùng yêu thích)

Ánh đèn dịu nhẹ của quán bar khiến Cao Khanh Trần nhức mắt, ngọn đèn trắng xóa khiến anh choáng váng, muốn vào phòng vệ sinh mà nôn mửa.

Lưu Chương gật gù tán thành, chỉ còn lại Cao Khanh Trần với khuôn mặt tái nhợt, các ngón tay bấu chặt lấy ly cocktail, bồn chồn chỉ muốn trốn thoát mà không cần viện cớ.

—— Châu Kha Vũ, ba chữ này đâm sâu vào tim anh như cắm rễ, bốn năm nay anh chưa từng thôi nhức nhối. Tình yêu mãnh liệt dành cho Châu Kha Vũ đã biến thành một căn bệnh mãn tính Cao Khanh Trần không cách nào chữa lành, hành hạ anh dù ngày hay đêm. Từng cơn đau nhót buốt tim gan được sự ấm áp của Lưu Chương dịu dàng vuốt ve vỗ về trở thành những cơn đau âm ỉ thầm kín, thế nhưng lúc này anh đột nhiên cảm thấy trái tim mình lại đang rỉ máu

"Tiểu Cửu, em không sao chứ?"

Lưu Chương thấy sắc mặt của Cao Khanh Trần không được tốt quan tâm hỏi han anh. Cao Khanh Trần lo lắng quay lại và lắc đầu dữ dội với lương tâm cắn rứt, như thể anh càng kháng cự lại thì tình yêu của anh dành cho Châu Kha Vũ càng sớm bị rũ bỏ tất cả.

"Không sao, chỉ là tửu lượng không tốt, có hơi chóng mặt."

Khi Cao Khanh Trần trả lời, tay của Cao Khanh Trần bấu chặt lấy ly rượu tưởng chừng như gãy cả móng tay. Lưu Chương quay đầu lại để xem qua điện thoại di động của mình, Cao Khanh Trần tự nghĩ, đây trước giờ luôn là trận chiến của riêng mình. Ngọn lửa chiến đấu trong lòng anh đã tan thành mây khói, nhưng người xung quanh lại không hay biết gì.

Cao Khanh Trần nhìn Trương Gia Nguyên ngừng diễn tập và bước xuống.

Cao Khanh Trần nghe thấy Trương Gia Nguyên cười và nói điều gì đó đại loại như là "đã lâu không gặp".

Cao Khanh Trần nghe thấy giọng nói của Châu Kha Vũ - chất giọng vừa trầm thấp, lại mang theo một chút tiếu ý.

Cao Khanh Trần cảm thấy thế giới của anh ngay lập tức bị chia năm xẻ bảy sụp đổ và vỡ tan, ông trời giáng một cú đánh thẳng xuống đầu anh, vô cùng đau đớn.

"Nhìn xem ai ở đây? Chính là anh chàng đẹp trai Châu Kha Vũ của chúng ta."

Khi Trương Gia Nguyên dẫn Châu Kha Vũ đến, Cao Khanh Trần gần như đã ngã khụy nếu không dùng tay vịn vào thành ghế.

Vào mùa xuân buốt giá của Bắc Kinh, Châu Kha Vũ mặc áo sơ mi trắng, áo choàng dài đen và đeo kính gọng mỏng mới. Cậu đã cao hơn, gầy hơn và đẹp trai hơn trước, áo sơ mi và cặp kính cận khiến cậu mang theo một khí chất lạnh lùng và nhã nhặn hơn trước.

"Chết tiệt, Châu Kha Vũ lại cao thêm rồi."

Lưu Chương hất hàm vỗ vào vai Châu Kha Vũ. Họ đã không liên lạc trong bốn năm, theo như trong trí nhớ của Cao Khanh Trần, chỉ có Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ là thay đổi, còn Lưu Chương thì không hề thay đổi.

"Châu Kha Vũ, cậu xem Tiểu Cửu không phải ngày càng đẹp hơn sao? Không hề giống như dạng dùng kem nền đâu hahahaha."

Trương Gia Nguyên đưa tay ra để đẩy Cao Khanh Trần, người đang trốn sau Lưu Chương, giống như đem một bức hoạ phơi bày trước mặt Châu Kha Vũ, vô tình buộc Cao Khanh Trần và Châu Kha Vũ phải nhìn vào nhau. Đôi mắt đen của Châu Kha Vũ nhìn sâu vào đôi mắt thanh thoát tuyệt đẹp của Cao Khanh Trần---Cao Khanh Trần thực sự đã trưởng thành hơn 4 năm trước rất nhiều, gương mặt trong sáng của anh hiện tại nằm giữa nét anh tuấn của một nam nhân và nét mềm mại của nữ nhân, mang theo sự dịu dàng sâu sắc, lại vừa nhút nhát e dè.

"Cao Khanh Trần, đã lâu không gặp."

Châu Kha Vũ lên tiếng trước, giơ tay ra phía trước nắm lấy cánh tay phải của anh ra hiệu với Cao Khanh Trần. Ngay cả khi xuyên qua lớp quần áo, mỗi phần da trên cơ thể Cao Khanh Trần bị Châu Kha Vũ chạm vào khiến anh vẫn còn cảm thấy nóng và đau.

Trương Gia Nguyên chào hỏi mọi người ngồi xuống rồi lập tức chạy lên sân khấu tiếp tục diễn thử.

Đối với bàn tròn bốn người, Lưu Chương ngồi ở bên phải của Cao Khanh Trần, vì vậy Châu Kha Vũ ngồi ở bên trái của Cao Khanh Trần, thản nhiên cầm lấy menu chọn đồ uống.

"Cậu đang uống gì vậy?"

Châu Kha Vũ đột nhiên quay đầu lại và nhìn Cao Khanh Trần. Ly rượu của Cao Khanh Trần đã cạn một nửa, giờ gần hết chỉ còn một chút sau khi anh nghe tin Châu Kha Vũ đến.

"Tôi uống Cosmopolitan."

Cao Khanh Trần lắp bắp nhỏ giọng nói, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Châu Kha Vũ, như thể đồng tử của đối phương là hố đen, chỉ cần nhìn vào là anh ngay lập tức sẽ bị kéo vào vòng xoáy của nó.

"Đó không phải là loại các cô gái hay uống sao?"

Châu Kha Vũ bật cười, với giọng chế giễu vui vẻ. Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của cậu ấy gần như vậy, vài câu đùa nhẹ của cậu ấy khiến tai của Cao Khanh Trần đỏ ửng lên như đang chảy máu.

"Này, Châu Kha Vũ, cậu cũng đang học ở Bắc Kinh phải không?"

Lưu Chương đặt ly rượu trong tay xuống, tò mò hỏi.

"Đúng."

Châu Kha Vũ trả lời và gọi người phục vụ lại, chỉ ngón trỏ vào menu hỗn tạp các loại của Trung Quốc và Anh, "Một ly Cosmopolitan, cảm ơn."

Cao Khanh Trần kinh ngạc nhìn Châu Kha Vũ, ngay cả khi không nói gì, anh vẫn nhận được câu trả lời của Châu Kha Vũ với nụ cười nhẹ: "Tôi muốn nếm thử món cậu thích."

Trương Gia Nguyên đã chơi đàn và hát một cách nghiêm túc dưới ánh sáng của sân khấu, khiến cho các cô gái trẻ trong quán bar không ngừng la hét lên. Ánh đèn đa dạng màu, lơ lửng chiếu rọi trên khuôn mặt của khán giả và ca sĩ, vì vậy Cao Khanh Trần nhân cơ hội lén quan sát khuôn mặt của Châu Kha Vũ bên cạnh mình dưới ánh đèn nhấp nháy - sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng khiến tim anh lại đập không ngừng.

Bốn năm nay, trái tim của anh đã rất lâu không còn đập nhanh như vậy nữa, giống như Lưu Chương đã chữa khỏi bệnh tim cho anh. Nhưng giờ tất cả các phương pháp điều trị đều thất bại, và Cao Khanh Trần lại cảm thấy tim đập nhanh đến bất thường.

Anh yêu Lưu Chương. Nếu anh không yêu Lưu Chương, anh sẽ không cho cả trường biết Lưu Chương là bạn trai của mình, cho những người anh quen biết hoặc xa lạ biết về cậu ấy. Nếu không yêu Lưu Chương, anh sẽ không thể cùng cậu yêu đương trong bốn năm, thậm chí bắt đầu nghĩ đến tương lai. Nếu anh không yêu Lưu Chương, mỗi khi anh ân ái cùng Lưu Chương anh sẽ không thể vượt qua rào cản tâm lý của mình vì lần đầu tiên tồi tệ đó, và kìm nén nỗi sợ hãi để khiến Lưu Chương yêu anh.

Nhưng đêm nay, Cao Khanh Trần tuyệt vọng phát hiện ra rằng anh vẫn rất yêu Châu Kha Vũ.

Sau khi buổi biểu diễn của Trương Gia Nguyên kết thúc, trên bàn của họ đã có thêm vài chai rượu mới - đó là một món quà đơn giản từ những người hâm mộ tạm thời của Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên có chút cao hứng, nói uống xong sẽ không vội rời đi.

Bốn người họ nói về quá khứ và tương lai trong không khi một bản nhạc jazz êm đềm sau những bài nhạc nhộn nhịp, sôi nổi. Chỉ là Cao Khanh Trần không nói nhiều, Châu Kha Vũ chỉ đáp lại ngắn gọn, gần như toàn bộ đều là cuộc trao đổi sôi nổi giữa Trương Gia Nguyên và Lưu Chương.

"À đúng rồi, Trương Gia Nguyên, tôi với Tiểu Cửu yêu nhau được bốn năm rồi."

Thực ra, Lưu Chương đã muốn nói điều này từ rất lâu, nhưng cuối cùng cậu cũng mạnh dạn nói ra khi men rượu đã bốc lên. Không khí đột nhiên im lặng trong giây lát, trong bốn người chỉ có Trương Gia Nguyên là kinh ngạc.

"Vậy thật tốt rồi."

Trương Gia Nguyên uống một ngụm rượu gin. Nói xong câu này, còn đang không biết nên tiếp tục nói như thế nào, Châu Kha Vũ lại đột nhiên lên tiếng:

"Trương Gia Nguyên, tôi sẽ về sớm. Cảm ơn cậu đã mời tôi hôm nay."

Vào thời điểm khi Châu Kha Vũ rời đi, Cao Khanh Trần cảm thấy trái tim mình trống rỗng, lại vừa có chút nhẹ nhõm vừa thư thái vô hạn.

Trong nửa giờ sau đó, Cao Khanh Trần bị bao quanh bởi những ký ức của Lưu Chương.

Lưu Chương đã gặp khó khăn khi nói với Trương Gia Nguyên rằng cậu đã yêu Cao Khanh Trần như thế nào, cậu và Cao Khanh Trần đã ở bên nhau ra sao, họ đã chơi và hát cùng nhau như thế nào trong suốt 4 năm và cũng đã nhắc đến tên Doãn Hạo Vũ thật nhiều lần trong lúc đó, nó khiến Cao Khanh Trần cảm thấy có chút khó chịu.

Sau khi cố gắng chịu đựng cơn cáu kỉnh trong người, cuối cùng Cao Khanh Trần cũng không nhịn được đứng lên, trên mặt kiềm chế nở một nụ cười: "Gia Nguyên, cùng Lưu Chương nói chuyện tiếp đi. Mình còn một ít tài liệu cần chỉnh sửa. Rất vui được gặp cậu hôm nay."

Trước khi Cao Khanh Trần rời đi, Lưu Chương, người đã đỏ mặt vì uống rượu quá nhiều chỉ vào điện thoại di động của mình, ám chỉ rằng Cao Khanh Trần hãy gửi cho cậu một tin nhắn sau khi trở về phòng.

Làn gió đêm se lạnh khiến Cao Khanh Trần quấn chặt thêm áo khoác trên người và đi thẳng đến trạm xe buýt gần nhất. Trời đã về khuya, có chút mưa phùn, sương mù giăng đầy trên mái tóc của Cao Khanh Trần.

Ngang qua tấm kính ngăn không được sạch sẽ, Cao Khanh Trần mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi bên trong trạm dừng xe buýt. Vòng khói màu xám từ từ nhả ra, Cao Khanh Trần không thích mùi thuốc lá cay nồng, bèn ở bên ngoài mái che và đợi cho đến khi người đàn ông thả khói xuống đất và lấy đôi giày của mình để dập tắt — Cao Khanh Trần nhận ra đôi giày đó.

Ngay từ lúc nhìn thấy đôi giày da màu đen bóng, trái tim của Cao Khanh Trần lại đập nhanh đến bất thường. Nhưng đôi chân đã vô thức dẫn anh về phía trước, nghi hoặc muốn nhìn rõ người người bên trong, và gương mặt trở nên kinh ngạc sau khi nhìn thấy: "Thật là trùng hợp, sao cậu vẫn còn ở đây, Châu Kha Vũ?"

Châu Kha Vũ đứng dậy khỏi chiếc ghế lạnh giá, đút hai tay vào túi áo khoác bước đến, đáy mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt, đứng lại gần Cao Khanh Trần.

"Không trùng hợp, là tôi đang đợi cậu."

———————-
Update: 17:56 23/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro