Chương 9 +10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bảo rùi click back đi khum chịu nghe là tự chịu á nha, tui là tui lo lắng cho trái tym của mí người thui đó 🥺🥺🥺
————————————-
"Anh muốn rửa sạch mùi ẩm mốc của chiếc điều hòa cũ kỹ trong khách sạn rẻ tiền đêm qua, rửa sạch vết máu khô cứng dưới hạ thân, rửa sạch đau đớn và nước mắt đang dày vò khắp cơ thể."

Chương 9:

Mặt trăng nhìn ra từ một khách sạn rẻ tiền liệu có thể trở nên sáng chói không?

Khi Cao Khanh Trần được Lưu Chương đưa đến một khách sạn nhỏ gần trường trong tình trạng bàng hoàng, anh vẫn chưa hoàn hồn sau sự việc vừa rồi. Lưu Chương vờ như thuần thục mở ví lấy ra chứng minh thư, ngoắc ngoắc đi tới quầy lễ tân: "Đưa chúng tôi đến một gian phòng có giường lớn."

Ngay sau đó, Cao Khanh Trần được Lưu Chương ôm đến giường.

Ngọn đèn vàng ấm áp trong phòng mang thẹo sự cũ kỹ đã xỉn lại, ga giường cũng phủ một màu xám đã sờn rách do sử dụng lâu ngày, loang lổ những vết bẩn không rõ ràng.

"Tiểu Cửu, uống một chút nước đi."

Lưu Chương vội vàng đun sôi nước, thổi cho nguội rồi đặt miệng cốc lại gần đôi môi đã khô khốc và thiếu nước vì đã khóc quá nhiều của Cao Khanh Trần. Cao Khanh Trần mở miệng rồi nuốt xuống ngụm nước một cách máy móc, để vài giọt vô tình trào ra trên khóe môi, vẽ lên một đường uốn lượn mỏng manh.

Lưu Chương nuốt nước bọt, cố gắng hết sức kiềm chế cơn khô khốc trong lòng mình, rồi mới đưa tay ra lau sạch vết nước trên môi Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần ngồi bó chân trên giường tuyệt nhiên im lặng, Lưu Chương đành nhẹ nhàng đến bên cạnh anh và ngồi cùng anh mà không nói thêm bất cứ lời nào. Ánh trăng ngoài cửa sổ cố gắng len lỏi qua những kẽ hở trên tấm rèm cũ kỹ và dày cộm, vô tình bị ánh đèn vàng nóng rực bên trong dập tắt hẳn.

"Em thực sự là một người anh trai tồi tệ."

Cao Khanh Trần cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng thanh âm dường như là đang nói với chính mình.

Lưu Chương lập tức vươn tay ôm lấy Cao Khanh Trần. Cơ thể nhỏ nhắn của Cao Khanh Trần khẽ run lên trong vòng tay cậu ta, Lưu Chương càng cố gắng ôm chặt anh hơn

"Tiểu Cửu, em là người anh tốt nhất trên thế giới này."

Tuyên bố của Lưu Chương chắc chắn, dứt khoát và kiên định như khi cậu ta nói với Châu Kha Vũ rằng bọn họ thực sự yêu nhau. Nhưng Cao Khanh Trần không trả lời, thậm chí anh còn không chắc mình có nghe thấy lời nói của Lưu Chương hay không, anh chỉ vươn tay ôm lấy cổ Lưu Chương, vùi mặt vào hõm cổ đối phương.

Anh ấy thích ôm những người thân thiết với mình như thế này, đặc biệt là Doãn Hạo Vũ. Bây giờ Lưu Chương đã trở thành Doãn Hạo Vũ của anh, một loại thuốc an thần khiến anh ngủ ngon.

Cao Khanh Trần vẫn mặc đồng phục học sinh mà anh còn chưa có thời gian để thay sau lễ tốt nghiệp, trên người toả ra một mùi thơm tươi mát của bột giặt. Đó là thương hiệu nào? Lưu Chương thầm nghĩ, tại sao nó lại có mùi thơm hơn nhiều so với những mùi hương quyến rũ khác?

Lưu Chương ôm lấy eo Cao Khanh Trần, vì vậy đồng phục học sinh màu trắng liền dán sát vào người anh, lộ rõ ​​đường nét của tấm lưng mảnh mai.

Cái trán trắng mịn của Cao Khanh Trần thấp thoáng quanh hõm cổ Lưu Chương , khiến cậu cảm thấy lòng bàn chân đang ngứa ngáy khó chịu hơn bao giờ hết. Hơi thở của Cao Khanh Trần  liên tục lướt qua từng tấc da phía cổ, giống như một ngọn lửa đang dần hun nóng hơn là một làn gió tươi mát.

Lưu Chương  rất muốn hôn anh, nhưng cậu cảm thấy bất kỳ hành động mờ ám nào vào lúc này dường như đều không phù hợp, cho đến khi Cao Khanh Trần nhẹ nhàng xoa lấy má cậu một cách đầy biết ơn — làn da của Cao Khanh Trần mềm mịn như một loại sữa tươi hảo hạng.

Lưu Chương nghiêng đầu nhìn Cao Khanh Trần. Khóe mắt còn đọng nước vô cùng long lanh, đôi môi mỏng ửng hồng vì bị hàm răng nghiến lấy, lông mày hơi nhướng lên, lông mi ướt át dính lại thành từng mảng, nhãn đài* căng mọng xinh đẹp như chứa đầy nước. Đôi mắt anh chứa đầy sự mơ màng giống như vừa bị choáng ngợp sau một chấn thương tinh thần, nó khiến Lưu Chương không biệt được liệu Cao Khanh Trần có thực sự nhìn thấy cậu hay không.

Nhưng những gì cậu biết là Cao Khanh Trần ở thời điểm này xinh đẹp hơn tất cả những cô gái mà cậu từng thấy qua.
(*nhãn đài: phần bên dưới mí mắt dưới á, nói "bọng mắt" nghe cứ bị thô bỉ ý thui tui để "nhãn đài" cho hàn lâm)

Khi môi Lưu Chương tiến đến, đại não cậu trống rỗng. Chính bản năng dã thú tồn tại trong người đã khiến cậu tiến về phía trước một cách không kiểm soát, và ngay sau đó Lưu Chương hôn Cao Khanh Trần không chút do dự.

Dư vị nụ hôn từ Doãn hạo Vũ vẫn còn đọng lại trên môi Cao Khanh Trần, nhưng Lưu Chương không quan tâm.

Cao Khanh Trần đã khóc đến tâm trí mơ màng, cứ bất động để Lưu Chương  hôn mình. Môi của anh gần như tê liệt, để mặc cho đôi môi khờ khạo của Lưu Chương lung tung vụng về hôn lên. Đôi môi của Lưu Chương khá đầy đặn, giống như một tấm chăn ấm áp, quấn lấy đôi môi lạnh lẽo của Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần ngước nhìn lên tường căn phòng trọ và thấy một con thiêu thân yên lặng, bất động đang nằm gần ngọn đèn — giống như anh vào lúc này.

Khi lưỡi của Lưu Chương  cố gắng luồn vào giữa hai hàm răng của Cao Khanh Trần, Cao Khanh Trần thoáng thấy con bướm đêm đang tuyệt vọng vỗ cánh và lắc lư, như thể bị đốt cháy bởi ánh sáng nóng bỏng từ ngọn đèn. Vì vậy, anh cũng học cách hợp tác hé miệng, cho phép Lưu Chương quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của anh.

Ai đang hôn tôi? Cao Khanh Trần đột nhiên thức tỉnh lại và cố gắng kéo suy nghĩ của mình quay về thế giới hiện thực từ trong không gian và thời gian hỗn loạn của chính mình. Hóa ra là Lưu Chương, nhưng may mắn thay đó là Lưu Chương. Bất cứ ai cũng có thể làm được chuyện đó, hiện tại bất cứ ai cũng có thể làm những điều này với chính mình---Lưu Chương có thể, Lâm Mặc có thể, thậm chí Trương Gia Nguyên cũng có thể, miễn sao đó không phải là Doãn Hạo Vũ.

Hóa ra một nụ hôn thật sự là như thế này. Thay vì chạm môi một cách nhẹ nhàng như chơi đùa với em trai, thay vào đó anh phải trao đổi nước bọt với đối phương.

Hôn Cao Khanh Trần khiến Lưu Chương cảm thấy như có hàng nghìn con kiến ​​đang bò râm ran khắp trên người mình.

So với việc lao vào phòng tắm tự xử, Lưu Chương mù quáng chọn cách khám phá bên trong bộ đồng phục học sinh trắng tinh của Cao Khanh Trần và nhẹ nhàng chạm vào làn da lạnh buốt của anh.

Đồng phục học sinh màu trắng của Cao Khanh Trần được vén lên, để lộ làn da trắng sứ. Lưu Chương  cúi đầu hôn lên liền khiến cho cơ thể của Cao Khanh Trần run rẩy, nhưng anh không phản kháng, giống như một cơ thể bị tước mất linh hồn.

Môi của Lưu Chương bỏng nóng, trong khi da thịt của Cao Khanh Trần lại lạnh buốt. Nụ hôn của Lưu Chương mỗi giây mỗi phút như ngọn lửa hun người anh đến nóng lên.

Hai nam sinh vừa mới tốt nghiệp tròn mười tám tuổi, đang nằm co ro trong một khách sạn rẻ tiền tại trung tâm thành phố, trên chiếc giường đã từng có vô số người nằm qua, thân hình mảnh mai trong bộ đồng phục học sinh có biết bao nhiêu phần không đứng đắn.

Lưu Chương đặt hai tay lên vai Cao Khanh Trần say đắm ngắm nhìn anh, người cậu đã hôn thật sự vô cùng xinh đẹp —— đôi mắt vẫn còn đang mơ màng, như thể anh không biết chuyện gì đang xảy ra và chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ là đôi gò má anh bất giác ửng lên một mảng đổ hồng, môi bị hôn đến ẩm ướt trông thật diễm lệ.

Lưu Chương chưa từng có kinh nghiệm với con trai, cậu chỉ dựa vào bản năng hành động của một nam nhân và suy đoán từ những bộ phim đã xem. Cậu thận trọng cố gắng chạm vào chiếc quần dài màu đen của Cao Khanh Trần, đổi lấy là sự phản kháng nhẹ nhàng của anh, ngay sau đó anh vẫn để Lưu Chương phơi bày đôi chân thon thả và thẳng tắp trong cái tiết trời nóng nực của tháng 7.

Điều hòa cũ kỹ  trong khách sạn phả vào đôi chân nuột nà của Cao Khanh Trần một mùi ẩm mốc. Nhưng thứ khiến da bị kích ứng hơn cả nhiệt độ điều hòa là bàn tay to lớn của Lưu Chương đang bao phủ từng tấc da thịt của anh, sau đó lấy cốc nước vừa nãy cậu đun sôi còn hơi ấm trên bàn đổ lên người Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần vẫn còn trong tình trạng hỗn loạn nửa tỉnh nửa mê, tâm trí anh còn đang tràn ngập khuôn mặt đẫm nước mắt của Doãn hạo Vũ và những ngày tháng họ đã cùng nhau hơn một thập kỷ qua, cho đến khi Lưu Chương liều lĩnh tiến đến.

——————————————————
Chương 10:

Cao Khanh Trần đột nhiên tỉnh dậy khỏi thế giới hỗn loạn của mình giống như vừa xuất thần, nước mắt ngay lập tức trào ra bên khóe mắt.

"Lưu Chương, anh đang làm gì vậy?"

Cao Khanh Trần hoàn toàn bị thức tỉnh bởi cơn đau dữ dội, dùng đôi mắt hoảng sợ và căng thẳng nhìn Lưu Chương. Anh cảm thấy mình sắp bị Lưu Chương dùng sức kéo đi, giống như một quả bóng bay sắp nổ tung sau khi bị tích khí quá nhiều.

"Em." Lưu Chương nghiêng người và nói khẽ bên tai Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần nhìn vào khuôn mặt của Lưu Chương,  một ý nghĩ nào đó đột nhiên xuất hiện trong đại não anh.
——Đây có thể là hình phạt mà ông trời giáng xuống cho anh. Cao Khanh Trần đã không làm tròn nghĩa vụ của một người anh đúng nghĩa, vì vậy ông đã sai Lưu Chương đến để khiến cho anh thống khổ và tội lỗi.

"Tiểu Cửu, anh đã nghe người khác nói rằng khi buồn, điều này sẽ khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn."

Lưu Chương nói ngắt quãng từng câu. Sự tỉnh táo còn lại của cậu nhanh chóng bị Cao Khanh Trần chặt đứt, lửa nóng trong người khiến cậu bị hòa tan.

Cậu không bao giờ nghĩ rằng Cao Khanh Trần, người có làn da mát lạnh, cũng sẽ khiến anh trở nên hỗn loạn tâm trí và mơ màng như bị say nắng.

Cao Khanh Trần nghĩ, nhưng em không thấy hạnh phúc, rõ ràng là em đau muốn chết đi được.

"Lưu Chương, nhẹ một chút."

Cao Khanh Trần đặt tay lên vai Lưu Chương, mang theo thanh âm nghẹn ngào mà nói.

Lưu Chương lập tức dừng lại, cúi đầu hôn Cao Khanh Trần, nhẹ giọng thì thầm:

"Tiểu Cửu, anh yêu em, anh chỉ muốn em được hạnh phúc."

Lưu Chương yêu Cao Khanh Trần và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để anh thấy hạnh phúc. Nhưng điều mà Lưu Chương của thời niên thiếu không hề biết chính là tình yêu nồng nhiệt của mình suýt chút nữa đã xé nát người cậu yêu.

Khi Lưu Chương chôn tất cả tình yêu của mình dành cho Cao Khanh Trần vào trong cơ thể anh và run rẩy đứng dậy, cậu nhìn thấy một tia máu đỏ tươi chảy xuống chân của Cao Khanh Trần, giống như một thông báo chói mắt, nó cho thấy rằng Cao Khanh Trần cuối cùng đã thuộc về Lưu Chương.

Cao Khanh Trần sẽ không bao giờ quên đêm đó.

Trong căn phòng trọ chật chội ấy, trong một căn phòng cũ kỹ mờ ảo, tình yêu bất ngờ dồn dập của Lưu Chương khiến anh đau đớn bật khóc.

Hóa ra làm người đồng tính lại vô cùng đau đớn, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Vì vậy, khi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ một lần nữa vào hôm sau, anh đột nhiên không nói nên lời.

Cao Khanh Trần đứng ở cửa, nhưng lại không đi tiếp, phân vân không biết có nên vào không. Doãn Hạo Vũ trông cũng như cả đêm không ngủ ngon, tóc tai bù xù, sắc mặt hốc hác và xanh xao.

"Anh, tối qua anh đi đâu vậy?"

Doãn Hạo Vũ cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong cổ họng mà nói, "Em đã rất lo lắng cho anh."

"Patrick, anh không sao."

Cao Khanh Trần miễn cưỡng nở một nụ cười. Nụ cười nhợt nhạt vô tình để lộ nỗi đau anh được nếm trải vào đêm qua.

Doãn Hạo Vũ kéo Cao Khanh Trần vào cánh cửa, hai tay cứng đờ đặt bên hông anh một lúc lâu, cuối cùng cậu vẫn là dùng sự kiềm chế vô hạn nhẹ nhàng ôm lấy Cao Khanh Trần.

"Patrick, anh muốn đi tắm trước."

Cao Khanh Trần muốn rửa sạch mùi ẩm mốc của chiếc điều hòa cũ kỹ trong khách sạn rẻ tiền đêm qua, rửa sạch vết máu khô cứng dưới hạ thân, rửa sạch đau đớn và nước mắt đang dày vò khắp cơ thể.

Hơi nước trong phòng tắm một lần nữa che khuất đi đôi mắt của Cao Khanh Trần.

Anh định cùng Lưu Chương đi thật xa đến phương Bắc, đến một thành phố có tuyết rơi, và để lại Doãn Hạo Vũ ở phía nam đầy ẩm ướt - điều này khiến trái tim anh đau thắt lại.

Trên thực tế, không chỉ em trai của anh không thể rời khỏi anh, mà chính Cao Khanh Trần cũng khó mà tách rời khỏi Doãn Hạo Vũ.

Nhưng anh cũng rất biết ơn vì anh đã ra đi vào đúng lúc này. Có lẽ chênh lệch bốn năm chính là giải pháp tốt nhất cho vấn đề giữa mối quan hệ của bọn họ.

Khi Cao Khanh Trần bước ra khỏi phòng tắm, Doãn Hạo Vũ một lần nữa nhìn thấy người anh trai như trong tưởng tượng của mình — thân hình trắng nõn vẫn còn vương hơi nước mờ ảo, và mái tóc vẫn còn dính nước, giống như một bông hoa râm bụt trắng tinh khiết vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Nhưng những gì anh nói lại khiến Doãn Hạo Vũ cảm thấy vô cùng xa lạ.

"Anh đã nói với mẹ rồi, học kỳ tới sẽ gửi em vào nội trú. Anh sẽ học đại học, có thể sẽ không gặp em trong một thời gian dài đó, em trai."

Khi Cao Khanh Trần nói hai từ cuối cùng, Doãn Hạo Vũ thấy mắt cậu và Cao Khanh Trần đều đã ửng đỏ.

—————
Hello 22/10/2021 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro