Chương 7 + 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khi người khác khen Doãn Hạo Vũ đẹp trai và hỏi cậu sau này muốn lấy người như thế nào, điều mà Doãn Hạo Vũ nghĩ đến đầu tiên chính là anh trai mình - người anh trai thuần khiết với nguyệt quang lóe lên trong ánh mắt của cậu."


Chương 7:

Liệu một người có thể yêu người mà bản thân ngay từ đầu chưa từng yêu không?
Khi Cao Khanh Trần ôm Lâm Mặc để kể câu chuyện của anh cùng Lưu Chương và lời thú nhận tình cảm của chính mình, trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi này.

"Tiểu Cửu, cậu có thích nam nhân không?"
Bàn tay của Lâm Mặc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh mềm mại của Cao Khanh Trần. Không hiểu vì sao câu chuyện này lại không làm cậu ấy thấy quá ngạc nhiên.

"Mặc Mặc, mình không biết."
Cao Khanh Trần tựa cằm lên bờ vai gầy của Lâm Mặc và nhìn những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời. Thật tuyệt nếu anh có thể tự do như như những đám mây ngoài kia: "Có lẽ vậy."

"Vậy cậu thích ai?"
Câu hỏi của Lâm Mặc khiến mũi Cao Khanh Trần đột nhiên đau nhức, khuôn mặt của Châu Kha Vũ ngay lập tức hiện lên trong tâm trí anh - khuôn mặt đẹp trai mang chút lạnh lùng khiến anh không muốn rời mắt.
Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt mờ mịt của cậu sau khi nghe câu trả lời từ miệng của Lưu Chương, Cao Khanh Trần tuyệt vọng tin rằng Châu Kha Vũ bây giờ chắc hẳn phải cảm thấy buồn nôn vì tính hướng của anh và né tránh nó. Tất cả những ảo tưởng đã từng có đều tan vỡ, anh không còn đủ tư cách để yêu thầm Châu Kha Vũ, hay thậm chí để có thể nói chuyện với Châu Kha Vũ một lần nữa.

"Mình thích Châu Kha Vũ."
Khi tên của Châu Kha Vũ được phát ra từ trong miệng mình, giọng nói của Cao Khanh Trần đột nhiên nhỏ dần lại, dường như cái tên đó thuộc về bí mật chỉ của riêng anh, chỉ cần nói ra khỏi miệng ba chữ này thôi cũng đủ khiến anh thấy ngượng ngùng.

Lâm Mặc hiểu được những vướng mắc của anh, vì vậy cậu liền đưa tay ra ôm lấy Cao Khanh Trần chặt hơn, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Cao Khanh Trần ẩn dưới lớp đồng phục học sinh trắng tinh, đặt cằm lên mái đầu mềm mại của anh.

"Nhưng mà, Châu Kha Vũ nhìn qua đã biết là không thích nam nhân."

Châu Kha Vũ, chỉ cần ngồi tự học trong lớp liền có thể thu hút đám con gái lớp bên cạnh đang tranh giành nhau nhìn qua cửa sổ để ngắm cậu. Bàn học lúc nào cũng đầy những bức thư tình, thậm chí với mái tóc bù xù ướt nhẹp sau giờ học thể dục cũng có thể bị các nữ sinh chặn lại để tỏ tình, làm thế nào để nữ nhân lại có thể không thích nam nhân? Ít nhất trong thế giới quan của Lâm-vừa mới trưởng thành- Mặc, điều này là hoàn toàn không thể.

"Mình biết."
Cao Khanh Trần cảm thấy mũi ngày càng đau. Lần đầu tiên, anh thấy ghét tính hướng của chính mình. Chắc chắn là bắt đầu từ lúc được sinh ra mọi thứ đã là sai trái rồi.

"Mình cũng nghe nói..."
Lâm Mặc ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói: "Mình cũng nghe nói Châu Kha Vũ thích hoa khôi ở lớp bên cạnh, một cô gái họ Kim. Mình chưa từng nhìn thấy, nhưng nghe nói cô ấy rất xinh đẹp."

Lâm Mặc chưa kịp nói gì tiếp theo thì đã nghe thấy thiếu niên đang nằm trong tay mình bật khóc nức nở. Lâm Mặc hoảng sợ cúi đầu xuống và thấy rằng Cao Khanh Trần đang khóc, những giọt nước mắt long lanh trượt qua quầng mắt xanh xao do vốn không được ngủ ngon, rơi trên gò má trắng nõn rồi đọng lại trong veo trên môi anh.

"Mặc Mặc, nhưng mình lại rất thích cậu ấy."
Cao Khanh Trần lấy khăn giấy trong túi ra lộn xộn lau đi nước mắt trên mặt mình. Anh nghĩ đến khuôn mặt của Châu Kha Vũ, nhịp tim lại đập mỗi lúc một nhanh hơn, trong lòng đau đớn đến lạ thường.

"Mình biết, mình biết."
Lâm Mặc đưa tay ra lau nước mắt cho Cao Khanh Trần, những giọt nước mắt ấm áp của Cao Khanh Trần tan chảy trên đầu ngón tay, thấm vào da thịt khiến trái tim Lâm Mặc đau nhói, như thể thứ anh vừa bắt gặp không phải là nước mắt, mà là từng mảnh linh hồn rời rạc của Cao Khanh Trần.

"Tiểu Cửu, đừng khóc nữa."

Lâm Mặc không kìm được nước mắt, thậm chí còn phát ra tiếng khóc nức nở. Len lỏi qua hàng mi đẫm nước mắt, Cao Khanh Trần lờ mờ nhìn thấy Lâm Mặc đang dịu dàng chạm mũi vào má mình hơi dụi dụi, giống như một sự an ủi thầm lặng giữa các loài động vật.

Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Lâm Mặc, Cao Khanh Trần đột nhiên phá lên cười rồi đưa cho Lâm Mặc mẩu khăn giấy cuối cùng. Lâm Mặc qua loa lau mặt vài lần trước khi tiếp tục lau nước mắt cho Cao Khanh Trần. Đôi má mềm mại của Cao Khanh Trần bị những giọt lệ thấm ướt, cậu thiếu niên chưa trưởng thành lúc này đã được bao phủ bởi sự thuần khiết và yếu đuối như một thiếu nữ chứ không phải bộ dạng của một nam sinh nữa.

"Mình yêu cậu, và còn Lưu Chương cũng yêu cậu, cậu tại sao lại đi yêu Châu Kha Vũ?"

Lâm Mặc dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trong suốt còn vương trên mi mắt của Cao Khanh Trần. Qua những giọt nước mắt long lanh, Lâm Mặc ở trước mắt Cao Khanh Trần chia làm hai thân ảnh, mỗi thân ảnh đều mang sự dịu dàng vô hạn: "Tiểu Cửu, cậu xứng đáng có được tình yêu hoàn hảo nhất, không cần chờ đợi người không thể yêu mình."

Lâm Mặc ngẩng đầu và đặt lên trán Cao Khanh Trần một nụ hôn ấm nóng. Vào lúc đó, Cao Khanh Trần đột nhiên cảm thấy rằng có lẽ mình có thể thử yêu Lưu Chương.

Chương 8:

Cao Khanh Trần chuẩn bị rời thị trấn phía Nam và đi đến phía Bắc nơi mà anh luôn khao khát.

Các thành phố ở phía Nam vào mùa đông thường không có tuyết. Thỉnh thoảng trời cũng sẽ có tuyết nhưng lại luôn đi kèm với mưa to. Cao Khanh Trần muốn nhìn thấy tuyết bay trên khắp bầu trời, ngay cả khi đó là một trận bão tuyết. Lưu Chương vốn không thích miền Bắc lạnh giá, nhưng quyết định đi cùng Cao Khanh Trần đến thủ đô Bắc Kinh xa xôi.

"Lưu Chương, cậu thật sự thích một nam nhân như mình sao?"

Vào lễ tốt nghiệp,Cao Khanh Trần kéo tay áo đồng phục học sinh của Lưu Chương và bối rối cúi đầu nhìn xuống bàn chân của mình.

"Tiểu Cửu, không liên quan gì đến việc mình thích con trai hay không. Mình chỉ biết rằng mình thích cậu và muốn ở bên cạnh cậu."

Khi Lưu Chương nói điều này, khuôn mặt cậu ta nở một nụ cười ngượng ngùng - nụ cười này khiến Cao Khanh Trần nhớ đến Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ luôn nhìn anh rồi nở một nụ cười giống như vậy, chỉ khác là nụ cười của Châu Kha Vũ vĩnh viễn chỉ đơn thuần là một nụ cười, chưa bao giờ có thể biến thành bất kỳ lời yêu thương nào. Mỗi một lời Lưu Chương thốt ra lúc này đều là điều anh từng mong muốn có thể nói với Châu Kha Vũ, nhưng anh không bao giờ có được cơ hội đó nữa.
Khi Lưu Chương đang chần chừ rồi cúi đầu xuống để hôn anh, từ sâu trong trái tim Cao Khanh Trần đã lặng lẽ nói ra lời từ biệt cuối cùng đối với Châu Kha Vũ.

—— Tạm biệt, Châu Kha Vũ, mình không thể thích cậu được nữa, tuổi thanh xuân đầy mơ mộng của mình cuối cùng cũng kết thúc rồi.




Khi Doãn Hạo Vũ nhìn thấy Cao Khanh Trần dẫn Lưu Chương về nhà, nét mặt cậu liền trở nên mười phần u ám và mang chút khó chịu.

"Tiểu Cửu, đây không phải là Lưu Chương, bạn cùng bàn của anh sao?"

Doãn Hạo Vũ hỏi, mắt cậu nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của họ. Trong tiềm thức của Doãn Hạo Vũ, việc Cao Khanh Trần cầm tay người thứ hai ngoài mình một cách thân mật như vậy là điều tuyệt đối không thể và tuyệt đối không được phép xảy ra, ngoại trừ chính cậu.

"Ừ, hiện tại bọn anh đã ở bên nhau."

Cao Khanh Trần khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại không phải niềm vui hay hạnh phúc, mà chỉ lặng lẽ quay đầu lại nhìn Lưu Chương đang nhếch miệng cười.

Đôi mắt sụp mí vô cùng ngây thơ và đáng yêu thường ngày của Doãn Hạo Vũ lúc này lại thay bằng một đôi mắt vô cùng lạnh lùng. Cậu yên lặng nhìn Cao Khanh Trần, một lúc lâu sau đột ngột lên tiếng

"Anh, lẽ nào anh là một người đồng tính sao?"

Cao Khanh Trần đứng hình ngay lập tức vì những lời này của Doãn Hạo Vũ. Ba từ này luôn luôn hiện hữu trong cuộc sống của anh thời gian gần đây, giống như tội lỗi thiêu đốt anh gánh trên lưng, hoặc là một lời nguyền rủa nào đó gắn lên anh.

"Anh, trả lời em đi."

Doãn Hạo Vũ đi đến trước mặt Cao Khanh Trần, giọng nói đầy đe dọa mà lẽ ra cậu không nên học ở độ tuổi này, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Cao Khanh Trần,

"Anh có phải không?"

Cao Khanh Trần nhìn Doãn Hạo Vũ. Người em, người mà anh hết mực nâng niu cưng chiều, giờ lại đang tự đâm chính bản thân anh bằng những lời nói và cách cư xử lạnh lùng tàn nhẫn nhất một cách không thương tiếc, không nhìn ra một chút yêu thương nào trong mắt cậu nữa. Anh đoán rằng Doãn Hạo Vũ có thể sẽ chán ghét mình, nhưng Cao Khanh Trần không nỡ đối xử quá tàn nhẫn với Lưu Chương mà giấu đi mối quan hệ này như một thứ gì đáng xấu hổ.

"Patrick, đúng vậy."

Sau một hồi im lặng, Cao Khanh Trần cuối cùng cũng lấy hết can đảm để trả lời, nắm chặt lấy bàn tay đang đổ mồ hôi của Lưu Chương, cố gắng tiếp thêm một chút sức mạnh từ đối phương.

"Anh, nếu để mẹ phát hiện ra, anh cảm thấy mẹ sẽ nghĩ như thế nào?"

Doãn Hạo Vũ mặt vô cảm im lặng một lúc, và đột nhiên lại bật cười. Nụ cười đó còn đau hơn lời nói của Doãn Hạo Vũ gấp ngàn lần —— Đột nhiên Cao Khanh Trần không còn nhìn thấy những bông hoa thuộc về nước Đức rực rỡ trong mắt em trai mình nữa, trong đó chỉ còn sót lại sự lạnh lẽo đáng sợ của mùa đông.

Nghe thấy những lời này, Cao Khanh Trần đột nhiên nổi giận, đưa tay đẩy Doãn Hạo Vũ cao lớn đang đứng trước mặt mình ra.

Anh chưa bao giờ tức giận với Doãn Hạo Vũ, chưa một lần nào, ngoại trừ vào ngay lúc này, khi cậu vô tình nói ra những câu đó để tổn thương anh. Giọng nói của Doãn Hạo Vũ khiến Cao Khanh Trần cảm thấy như anh đang mắc một căn bệnh và xúc phạm anh mang trên mình chiếc áo choàng tình ái đáng xấu hổ. Nhưng tình yêu đâu phải là một căn bệnh.

"Patrick, đừng dùng những lời lẽ như vậy để nói chuyện với anh trai cậu."

Cuối cùng Lưu Chương đứng bên cạnh cũng khẽ lên tiếng bên cạnh, giọng nói có chút run run khi bị cảnh tượng trước mặt kia làm cho sững người.

"Anh lấy tư cách gì để nói chuyện với tôi?"

Doãn Hạo Vũ gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Chương. Tất cả những gì cậu nói với Cao Khanh Trần thực chất là muốn hướng đến Lưu Chương, nhưng đáng tiếc cậu bé chỉ biết vô tình làm tổn thương người anh trai thân yêu nhất của mình.

"Đủ rồi, Patrick!"

Cao Khanh Trần cuối cùng cũng lên tiếng, khuôn mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, cố gắng kiềm chế ý định muốn khóc ngay lập tức

"Em lẽ nào không biết rằng chính em là người đã khiến anh trở thành như thế này sao?"

Doãn Hạo Vũ đột nhiên giật mình, tự hỏi bản thân là đang ngạc nhiên về lời nói của anh trai hay ngạc nhiên về việc anh trai phát hiện ra hành động của chính mình. Cao Khanh Trần buông tay Lưu Chương ra, duỗi mái tóc bồng bềnh của em trai mình đã hơi xáo trộn khi bị anh đẩy ra, đôi mắt đỏ hồng vì đang cố nhịn lại.

"Patrick, kể từ mùa hè năm anh mười lăm tuổi, anh đã trở thành một kẻ đồng tính đáng chết giống như lời em nói. "

Doãn Hạo Vũ làm sao có thể quên được nụ hôn mùa hè năm đó. Trên thực tế, cậu nguyện khắc ghi nụ hôn đó hơn bất cứ ai khác.

"Patrick, chính em đã biến anh thành bộ dạng này."

Cao Khanh Trần cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, chóp mũi run rẩy dữ dội. Lông mày và mắt tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gương mặt thanh tú của anh, miệng vẫn khẽ lẩm bẩm.

"Patrick, anh rất nhanh thôi sẽ lên đại học đến một nơi khác và rời xa em, em sao có thể nói những lời khiến anh tổn thương đến như vậy?".

Nhìn thấy hình ảnh này, Doãn Hạo Vũ lập tức dang tay ra, ôm chặt lấy Cao Khanh Trần vào lòng

"Thực xin lỗi, anh, em không nên nói những điều đó, em chỉ là, em chỉ là..."

Em chỉ là ghen tị khi Lưu Chương có thể sở hữu anh. Em không cho phép bất cứ ai sở hữu được anh ngoại trừ chính em. Em đã khiến cho anh trở thành bộ dạng như bây giờ, nhưng mục đích của em luôn luôn là để anh vĩnh viễn thuộc về em.

Nhưng những lời đó, Doãn Hạo Vũ thật sự không thể nói ra vào lúc này.

Doãn Hạo Vũ vươn tay qua nâng cằm Cao Khanh Trần, ép anh đối mặt với mình, rồi đưa tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi của anh trai.

Đôi mắt của Cao Khanh Trần tràn đầy sự mờ mịt xen giữa những giọt nước mắt đau đớn, trông anh mong manh như một chú nai chưa thấu hiểu thế sự. Đây là gương mặt mà Doãn Hạo Vũ đã yêu thầm hơn mười năm, nhưng giờ phút này anh lại muốn yêu người khác.

Doãn Hạo Vũ không an phận, không màng đến sự hiện diện của Lưu Chương hung hăng hôn xuống đôi môi của Cao Khanh Trần. Đôi môi của Cao Khanh Trần rất mềm, bất ngờ bị bao phủ bởi một đôi môi ấm nóng khiến nó trở nên ẩm ướt.

Khác với nụ hôn lần trước, lần này Doãn Hạo Vũ dùng lưỡi cuốn lấy miệng của Cao Khanh Trần, nhưng cậu vẫn còn nhỏ chưa có kinh nghiệm, chỉ biết làm càn liếm nó. Sau vài giây bất ngờ, Cao Khanh Trần cắn chặt môi Doãn Hạo Vũ bằng răng, rồi dùng hết sức đẩy cậu ra.

"Patrick, em mất trí rồi sao? Anh là anh trai của em!"

Cao Khanh Trần kinh ngạc ngỡ ngàng nhìn Doãn Hạo Vũ, mắt anh mở to, anh không thể tin được những gì đã xảy ra vừa rồi.

"Anh, em biết, nhưng em rất thích anh, em không thể chịu đựng được nữa. Anh có thể không thích Lưu Chương nữa và luôn ở bên cạnh em có được không? Khi lớn lên, em cũng có thể làm bạn trai của anh, sẽ dành cho anh thật nhiều tình cảm, luôn quan tâm chăm sóc cho anh. "

Doãn Hạo Vũ nói, giọng nói run run, hai mắt như muốn khóc, cả người gần như đang cầu xin vô cùng ngoan ngoãn. Cậu vươn tay ra một lần nữa cố gắng ôm lấy Cao Khanh Trần, nhưng Cao Khanh Trần lại run rẩy né tránh.

"Doãn Hạo Vũ, xin em đừng chạm vào anh."

Đôi mắt của Cao Khanh Trần đầy sợ hãi và tự trách. Anh không biết chính xác bắt đầu từ khi nào mà sự tình lại đi chệch hướng như thế này. Cao Khanh Trần là anh trai của Doãn Hạo Vũ, nhưng chính những sự ân cần quan tâm và hết lòng lo lắng cho em lại khiến cậu nói ra những lời này làm cho Cao Khanh Trần cảm thấy vô cùng tội lỗi và đau đớn...

Lúc Cao Khanh Trần ngồi sụp xuống đất bàng hoàng run rẩy, Lưu Chương, người đã kịp phản ứng lại sau một loạt sự việc vừa xảy, cuối cùng cũng bước tới và ôm lấy Cao Khanh Trần, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn vào Doãn Hạo Vũ, và một lúc lâu sau mới có thể cất tiếng

"Doãn Hạo Vũ, cậu điên thật rồi."

Sau khi nói xong, Lưu Chương đỡ Cao Khanh Trần đứng dậy, sau đó đưa tay gạt nước mắt trên mặt Cao Khanh Trần một cách qua loa, cuống quýt nói như dỗ dành một đứa trẻ

"Tiểu Cửu, anh sẽ đưa em ra khỏi đây."

Lưu Chương cuối cùng cũng trừng mắt nhìn Doãn Hạo Vũ và đưa Cao Khanh Trần rời đi, để lại Doãn Hạo Vũ ngồi trên sàn một mình, những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt khi cậu nhìn lên trần nhà, thế nhưng khuôn mặt đẫm nước mắt của Cao Khanh Trần lại lấp đầy tâm trí cậu.

Doãn Hạo Vũ không thể nhớ được mình đã yêu anh trai mình từ khi nào.

Có lẽ khi họ cùng nhau đặt chân lên mảnh đất xa lạ này, hoặc có lẽ ngay từ khi cậu sinh ra, cậu đã phải lòng Cao Khanh Trần. Từ khi còn rất nhỏ, Doãn Hạo Vũ đã học cách lén lút nhìn dáng vẻ của Cao Khanh Trần khi anh bước ra từ phòng tắm rồi đứng ở góc giường — thân hình trắng nõn còn vương hơi nước mơ hồ, trên khuôn mặt ướt át còn vướng lại một vài sợi tóc, giống như một đóa hoa dâm bụt trắng tinh khiết vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Khi người khác khen Doãn Hạo Vũ đẹp trai và hỏi cậu sau này muốn lấy người như thế nào, điều mà Doãn Hạo Vũ nghĩ đến đầu tiên chính là anh trai mình - người anh trai thuần khiết với nguyệt quang lóe lên trong ánh mắt của cậu, với xương sống thẳng tắp và vòng eo thon nhỏ. Anh ấy thích nói mớ trong giấc ngủ, khóc khi lo lắng, nhưng trái tim anh ấy lại mạnh mẽ hơn bất cứ người nào khác, và anh đã sống ở nước ngoài với Doãn Hạo Vũ quá lâu. Cao Khanh Trần không chỉ là anh trai của Doãn Hạo Vũ, mà còn là người cha kiên định và người mẹ dịu dàng của Doãn Hạo Vũ - Cao Khanh Trần là toàn bộ thế giới của Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ từng nghĩ rằng họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau dù ngày hay đêm, mãi mãi là mùa hạ chỉ có hai người bọn họ. Cho đến khi đích thân Cao Khanh Trần nói rằng anh đã yêu người khác. Vào thời điểm khi Cao Khanh Trần rời đi, Doãn Hạo Vũ sâu sắc nhận ra rằng mọi lời nói cậu vừa làm tổn thương Cao Khanh Trần cũng chính là đang làm thương tổn đến chính bản thân mình.

Doãn Hạo Vũ yêu Cao Khanh Trần, yêu điên cuồng, yêu kể cả khi tình yêu này đã khiến hai người họ từ đầu đến cuối đều trở thành đồng tính luyến ái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro