Chương 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có thể mang em đi thật xa, đi đến phương Bắc đầy tuyết."

Lúc nửa đêm Cao Khanh Trần tỉnh dậy, nhìn thấy bàn tay của Doãn Hạo Vũ đang đặt trên eo của mình, những ngón tay thu vào bên trong bộ đồ ngủ, chỉ có một chiếc móng tay nhỏ còn chưa cắt của cậu cọ vào da anh qua lớp vải của áo ngủ, có chút thô ráp.

Như thường lệ Cao Khanh Trần sẽ không quan tâm mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ, chỉ là hôm nay, anh cuối cùng cũng tự khích lệ tinh thần quay người lại, nương theo ánh trăng mà nhìn thật kỹ gương mặt của em trai mình.

Cao Khanh Trần cố gắng tìm bất kỳ dấu vết nào của việc giả vờ ngủ trên khuôn mặt của Doãn Hạo Vũ, nhưng anh không thể — Doãn Hạo Vũ vẫn lặng lẽ nhắm mắt lại, hàng mi dày của cậu rung rinh theo nhịp thở dưới ánh trăng sáng, trông thật ngây thơ vô tội.

Cao Khanh Trần đột nhiên cảm thấy mình thật đáng chết, vì đã dùng một suy nghĩ đầy tội lỗi như vậy để suy đoán về em trai mình. Kể cả khi đồng tính luyến ái là một căn bệnh, chỉ có anh mới là người duy nhất mắc bệnh, chứ không phải là thiếu niên ngây ngô Doãn Hạo Vũ.

Cao Khanh Trần nhắm mắt lại, cố gắng xua đi mọi thứ trong đầu để có thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ vì những suy nghĩ nặng nề mà lại một lần nữa Cao Khanh Trần phải tỉnh dậy từ giấc mơ của mình.

Lần này anh rõ ràng cảm thấy Doãn Hạo Vũ đang chơi một trò chơi xấu xa, cậu đặt ngón tay lên xương hông của Cao Khanh Trần, rồi mân mê đùa nghịch quanh phần eo mềm mại của anh. Các dây thần kinh nhạy cảm truyền kích thích lên đại não, khiến Cao Khanh Trần nảy sinh phản ứng vô cùng khó chịu. Cao Khanh Trần cuối cùng cũng đã biết được nguồn gốc của những giấc mộng ướt át trong quá khứ---chỉ là trước đó, anh tỉnh dậy trong chốc lát rồi lập tức ngủ thiếp đi, không hề mảy may để ý đến hành vi của em trai mình.

Tối nay, anh đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng mà Doãn Hạo Vũ yêu thích nhất, một chiếc áo sơ mi trắng mềm mại cùng với một chiếc quần đùi cộc màu trắng, trên phần cổ áo lại là màu xanh dương giống như bộ đồ thủy thủ.

Đây là món quà Doãn Hạo Vũ đã dùng tiền tiêu vặt của mình để mua tặng Cao Khanh Trần vào ngày sinh nhật anh, nhưng vào lúc này đột nhiên lại không phân rõ được nó là món quà của Cao Khanh Trần hay là của Doãn Hạo Vũ nữa.

Cao Khanh Trần rốt cuộc không nhịn được nữa, mạnh mẽ quay đầu lại.

Doãn Hạo Vũ vẫn nhắm nghiền mắt, như thể cậu đã gặp phải một cơn ác mộng, và động tác của tay cậu không hề liên quan gì đến ý muốn chủ quan của chính cậu. Cao Khanh Trần chăm chú nhìn cậu, nhìn ngắm từng chút một từ mí mắt đến môi cậu, cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói:

"Patrick, em ngủ rồi à?"

Cao Khanh Trần khẽ gọi cậu, nhưng không nhận lại được bất kì một hồi âm nào, chỉ có ánh trăng sáng chiếu rọi xuống anh qua khe hở của rèm cửa đang đung đưa. Nhịp thở đều đặn và mí mắt bất động của Doãn Hạo Vũ khiến Cao Khanh Trần cảm thấy vô cùng an lòng.

Khi cất tiếng, anh đã thầm hy vọng rằng Doãn Hạo Vũ sẽ không đáp lại mình.

Patrick, ngàn vạn lần xin em đừng phát ra bất kỳ thanh âm nào, thân thể cũng đừng gây nên bất kể một loại run rẩy nào khiến lương tâm bị cắn rứt, chỉ cần em đắm chìm vào giấc ngủ thật sâu, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ anh em đơn thuần này, mà không rơi vào bất kỳ sự khốn quẫn hay trái với luân thường đạo lý nào cả.

Cao Khanh Trần yêu thương Doãn Hạo Vũ, cũng chính là bởi vì anh quá yêu thương cậu, nên anh mới sợ Doãn Hạo Vũ đối với anh có bất kỳ tâm ý bất thường nào khác.

"Em trai."

"Patrick."

"Doãn Hạo Vũ."

Cao Khanh Trần cứ như vậy lặp đi lặp lại gọi tên cậu trong đêm tối, lần nào cũng không nhận được bất kỳ phản ứng nào cả. Thật may mắn, hành động của Doãn hạo Vũ là không hề cố ý, đó chỉ là thói quen mộng du chết tiệt của một thiếu niên.

Cao Khanh Trần nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Doãn Hạo Vũ, an tâm vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào một bên má của cậu, dưới ánh trăng sáng khẽ thì thầm một câu gần như là không thể nghe được

"Em trai, anh yêu em."

Trước khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Cao Khanh Trần đã nghiêm khắc tự cảnh cáo bản thân rằng không được phép nghi ngờ Doãn Hạo Vũ nữa, nếu không anh thật không xứng đáng là một người anh trai, kiếp sau cũng không xứng.

Sau khi Cao Khanh Trần nhắm mắt lại, Doãn Hạo Vũ, người đang nằm bên cạnh anh cũng nhẹ mở mắt ra với một nụ cười thật tươi trên miệng. Ánh mắt cậu sáng hơn cả dương quang, là cậu đã được đánh thức từ lâu lắm rồi.
—————/—————-/—————-

Chương 6:

Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, những con số bắt mắt trên bảng đen khiến ai cũng lo lắng. Cao Khanh Trần không còn thời gian để khám phá trái tim phức tạp của mình mà đã biết tập chung vào việc học. May mắn thay, người ngồi cạnh anh là Lưu Chương, anh có thể thoải mái hỏi những bài toán khó mà không cần kiêng dè--bởi Lưu Chương là người không bao giờ khó chịu với anh, cậu luôn mỉm cười, dùng ánh mắt kiên nhẫn dịu dàng mà nhìn Cao Khanh trần.

"Tiểu Cửu, kiến thức nền môn toán của cậu quá yếu."

Sau khi miệt mài hướng dẫn Cao Khanh Trần những kiến thức căn bản của môn toán trong suốt thời gian nghỉ trưa, Lưu Chương cuối cùng vẫn phải cẩn thận mở miệng, thuận tiện bổ sung thêm:

"Một buổi trưa không thể ôn xong được."

"Vậy mình phải làm sao đây?" Cao Khanh Trần bực bội ngồi phịch xuống ghế, dùng tay đập bàn tức giận nói, "Mình sẽ không học đại học nữa."

"Tiểu Cửu, đừng lo lắng." Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Cao Khanh Trần, Lưu Chương lập tức vội vàng an ủi, "Sau giờ học mình sẽ ôn lại thêm cho cậu, được không?"

Cao Khanh Trần chớp chớp đôi mắt xinh đẹp cảm ơn Lưu Chương, hàng lông mi dài rung rinh không ngừng cọ vào lòng Lưu Chương khiến cậu cảm thấy như đang ôm một chú chim non đang tập bay, vô cùng ngứa ngáy khó chịu.

Sau khi tan học vào buổi chiều, Cao Khanh Trần đã đe dọa rằng sẽ không vào trường đại học, vì vậy Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng đành phải đồng ý về nhà một mình, để lại Cao Khanh Trần và Lưu Chương ở lại học bài.

Lưu Chương đã hướng dẫn cẩn thận các bước trả lời của Cao Khanh Trần và dạy anh cách rút ra các suy luận từ chúng. Những con số và hình học trên tờ giấy khiến Cao Khanh Trần cảm thấy chán nản, bí mật che miệng và ngáp liên tục, đổi lại bên cạnh là tiếng thở dài đầy bất lực của Lưu Chương.

Hoàng hôn đang dần buông xuống, lớp học được bao phủ bởi sắc vàng rực rỡ vô cùng ấm áp, tinh nghịch vây quanh Lưu Chương và Cao Khanh Trần, đồng thời bao bọc lấy cả hai người họ. Lưu Chương nhìn Cao Khanh Trần dù ngái ngủ nhưng vẫn đang cố gắng tìm hiểu sơ qua về những gì cậu vừa giảng, đột nhiên cậu muốn biến thành hoàng hôn, dịu dàng bao bọc che chở lấy Cao Khanh Trần trong vòng tay mình.

Cũng từ rất lâu rồi Lưu Chương đã khao khát trở thành ánh nắng mặt trời rải trên người Cao Khanh Trần.

Sau khi giải quyết xong câu hỏi cuối cùng, Cao Khanh Trần thả bút xuống bàn và nhẹ nhõm vươn vai.

Hình dáng Cao Khanh Trần ngược sáng phản chiếu lên bức tường trắng như tuyết, chiếc mũi cao xinh đẹp cùng đôi môi mọng của anh trở thành hình bóng phác họa nên bức tranh phong cảnh hữu tình nhất. Lưu Chương như bị mê hoặc đắm chìm trong đó, cuối cùng lại giả vờ thản nhiên nói:

"Tiểu Cửu, cậu muốn vào trường đại học nào?"

Cao Khanh Trần cho bút vào túi đựng và bắt đầu thu dọn sách giáo khoa đang nằm rải rác trên bàn, vừa ngáp vừa nhét dụng cụ học tập vào túi: "Không quá quan trọng, ở đâu đều được."

"Cậu không có một thành phố yêu thích sao?"

Lưu Chương cũng bắt đầu sắp xếp lại cặp sách và nhét sách giáo khoa vào trước tiên, nhưng cậu không thể không dừng lại khi nói đến điều này.

"Nếu có thể mình muốn đi về phương bắc, mình thích tuyết."

Cao Khanh Trần cuối cùng cũng dừng lại việc sắp xếp sách vở và trả lời sau khi đã cẩn thận suy nghĩ.

Lưu Chương gật gật đầu, lúc đóng khóa cặp sách đột nhiên dừng lại, do dự hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng:

"Nếu mình nói, mình sẽ cùng cậu đi tới cùng một thành phố, cậu có vui không?"

Khi Lưu Chương nói điều này, Cao Khanh Trần đã đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi của mình, đã phải ngồi xuống một lần nữa vì ngạc nhiên và bối rối nhìn Lưu Chương

"Tại sao cậu lại muốn đi cùng với mình?"

"Bởi vì, mình muốn tiếp tục dạy toán cho cậu."

Lưu Chương xấu hổ sờ sờ sau gáy, hai má đột nhiên nổi lên từng mảng đỏ hồng.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lưu Chương, Cao Khanh Trần đột nhiên hiểu ra ẩn ý trong câu nói của cậu, rồi lại nhớ đến câu hỏi anh đã tìm kiếm đêm qua.

Nếu đồng tính luyến ái có thể nhận thức được sau này, anh cũng có thể học cách yêu Lưu Chương sao? Giống như một cuộc thực nghiệm, Cao Khanh Trần duỗi tay muốn ôm Lưu Chương, liền nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của người kia, nhưng ở đây anh lại vô cùng bình tĩnh, im lặng như mặt hồ nước. Anh dùng hai chân ghì chặt lấy chân Lưu Chương, nhưng vẫn chỉ có thể cảm nhận được chân đối phương kịch liệt run rẩy.

"Tiểu Cửu." Giọng nói của Lưu Chương run rẩy vì quá kích động tưởng chừng như sắp khóc, "Cậu cũng thích mình sao?

Cao Khanh Trần nằm trong vòng tay của Lưu Chương, không biết phải trả lời cậu như thế nào nữa. Sau lần kiểm tra ngẫu nhiên này, anh tin chắc rằng anh không thích Lưu Chương, ít nhất là không phải vào lúc này, và lý do chỉ là hơn ai hết anh hiểu rõ việc thích một người---thích chính là---rung động từ trong ánh mắt, là sự kích động đến mềm nhũn cả người như sắp đổ ập xuống chỉ vì đối phương chạm vào mình, là thậm chí lúng túng không dám phát âm tên của người đó---thích chính là Châu Kha Vũ.

Nhờ vào cái ôm từ Cao Khanh Trần mà Lưu Chương đã có được thứ mà anh hằng mong muốn, lúc Cao Khanh Trần đứng dậy rời khỏi cái ôm của Lưu Chương và nhìn lên, anh thấy Châu Kha Vũ đang đứng ở cửa lớp. Cậu ấy đã gặp vấn đề trong văn phòng của Bá Viễn lão sư và hiện tại mới xong việc.

"Châu Kha Vũ, cậu quay lại khi nào thế?"

Khi Lưu Chương hoảng sợ giật mình ngồi dậy và mở miệng, Châu Kha Vũ chỉ lặng lẽ đứng nhìn chằm chằm vào Cao Khanh Trần, giống như thường ngày.

Châu Kha Vũ không trả lời, vẫn bất giác lặng im nhìn thẳng Cao Khanh Trần, đôi mắt với vẻ tươi cười ngượng ngùng của cậu lúc này lại càng tăng thêm vẻ u ám trầm mặc mà một cậu bé mười tám tuổi không nên có.

"Cao Khanh Trần, cậu đang làm gì vậy?"

Lần đầu tiên, Châu Kha Vũ nói chuyện trực tiếp với Cao Khanh Trần — không phải dùng lý do về người khác để nói chuyện, cũng không phải là do ai giao phó việc gì. Đôi mắt của cậu cuốn lấy Cao Khanh Trần, chủ đích của cậu là Cao Khanh Trần, và đối tượng nhắm đến của cậu cũng là Cao Khanh Trần. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Cao Khanh Trần chủ động đối diện với câu thoại hiếm hoi của Châu Kha Vũ dành cho mình, thế nhưng đại não lại trống rỗng và cổ họng anh không thể phát ra bất cứ thanh âm gì.

"Châu Kha Vũ, tôi vừa dạy toán cho Tiểu Cửu, chúng tôi..."

Lưu Chương hoảng sợ nói đỡ cho Cao Khanh Trần. Cậu luôn giúp Cao Khanh Trần làm bất cứ việc gì kể cả tiếp lời vào lúc này.

"Lưu Chương, tôi không nói chuyện với cậu."

Châu Kha Vũ ngắt lời Lưu Chương một cách lạnh lùng, giọng điệu trong lời nói của cậu cũng mang theo sự tàn bạo mà một thiếu niên không nên có. Châu Kha Vũ từ từ đến gần Cao Khanh Trần, khóe miệng ngượng ngùng và đôi mắt dịu dàng của cậu giờ đây như biến thành những tia chớp, sấm sét và ánh mắt của một con đại bàng nguy hiểm.

Cao Khanh Trần nhìn Châu Kha Vũ.

Anh chắc chắn rằng mình không cần đến ôm, chỉ cần nhìn nhau chằm chằm như thế này cũng đủ nghe thấy nhịp tim đập dồn dập của chính mình, tiếng chân run dữ dội, từng đốt xương sống đang run lên vì sung sướng và thống khổ - đây mới là yêu, và tình yêu thì không thể luyện tập được.

Nhưng anh cũng cảm nhận rõ ràng rằng mình đang dần trôi xa khỏi tình yêu của chính mình.

"Cao Khanh Trần, cậu đang hẹn hò với Lưu Chương?"

Châu Kha Vũ đặt hai tay lên bàn của Cao Khanh Trần, cúi xuống và nhìn thẳng vào mắt anh, hoàn toàn không để ý đến Lưu Chương đang ở bên cạnh. Cao Khanh Trần luôn tin rằng Châu Kha Vũ hẳn là phải quan tâm đến Lưu Chương hơn là người gần như không có giao điểm nào như mình. Nhưng vào lúc này, cuối cùng anh lại nhận ra rằng ngay cả khi Lưu Chương có mặt ở đây, mọi sự chú ý của Châu Kha Vũ vẫn luôn đổ dồn vào chính mình, anh cảm thấy vừa kích động vui sướng lại vừa đau khổ tuyệt vọng.

Cao Khanh Trần thật muốn dang tay ôm chặt lấy Châu Kha Vũ và nói to cho cậu biết rằng bản thân rõ ràng là yêu cậu, thầm lặng yêu cậu trong suốt ba năm cao trung, yêu hết lòng, yêu thận trọng và yêu mà không hề mong cậu hồi đáp

Nhưng Cao Khanh Trần đột nhiên nhìn thấy những ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh mà đầy khoẻ khoắn của Châu Kha Vũ - anh từng nghĩ trong thầm lặng rằng một cậu bé như Châu Kha Vũ chắc chắn được đưa đến cuộc đời này với sứ mệnh là sống để được hạnh phúc, an toàn và suôn sẻ.

Đối với một cậu bé như Châu Kha Vũ, làm sao Cao Khanh Trần có thể sẵn sàng để cậu bị gán cho bất kỳ tai tiếng khó nghe nào liên quan đến "đồng tính"?

Anh muốn Châu Kha Vũ trưởng thành một cách suôn sẻ và an toàn, yêu cô gái ấy, lớn lên và già đi như thế giới này mong đợi cậu, và sống hạnh phúc trong cuộc sống được cho là hạnh phúc và an nhiên của mình.

Vì vậy, anh cái gì cũng không nói. Có lẽ đây chính là tình yêu đích thực đi, Cao Khanh Trần nghĩ.

Khi Cao Khanh Trần nghiến răng bảo trì không nói một lời nào, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ, sự dịu dàng trong mắt anh sắp tràn qua khóe mắt. Khi dòng điện ngầm trong không khí đang dâng trào mãnh liệt, Lưu Chương rốt cuộc không thể không đứng lên để mắt mình song song với mắt Châu Kha Vũ, cất tiếng nói với một giọng điệu chắc nịch.

"Đúng vậy, Tiểu Cửu là yêu tôi."

Cao Khanh Trần cảm thấy dường như dương quang trong mắt Châu Kha Vũ đã bị dập tắt bởi cơn mưa xối xả cuối hạ khiến nó mất đi nhận thức về ngày đêm. Cao Khanh Trần đột nhiên cảm thấy ngực mình sưng tấy và đau đớn thống khổ, trong lòng như bị nhét đá liên tục đến trĩu nặng .

Định mệnh quyết định Cao Khanh Trần yêu Châu Kha Vũ, nhưng cũng chính là định mệnh quyết định để Cao Khanh Trần bỏ lỡ Châu Kha Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro