Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này cũng coi là một bước ngoặt trong tình cảm của CKT nên k gộp 2 chương được, như thế mất vui hê hê 😎😎😎
________________________

Cao Khanh Trần nhìn Châu Kha Vũ trước mặt.

Bởi vì đã ngấm rượu, người có chút ngà ngà say mà hai má ửng hồng lên một mảng, thế nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu vô hạn. Cũng chính vì rượu mà Cao Khanh Trần rốt cuộc không dám nhìn thẳng Châu Kha Vũ, nhưng trong màn đêm tĩnh lặng này, đứng  trước mặt Châu Kha Vũ, anh hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện.

"Cao Khanh Trần, Tôi đã đợi cậu bốn năm."
(Giai đoạn này chưa đủ bộc phát nên để 'tôi - cậu' cho nó 'nạnh nùng' nhớ👉🏻👈🏻)

Khi Châu Kha Vũ nói ra điều này, cậu ấy cười một cách thản nhiên như không để ý, thế nhưng Cao Khanh Trần vẫn thoáng nhìn thấy sự lưu tâm sắp tràn đầy nơi đáy mắt.

"Tôi biết được từ Lâm Mặc, cậu muốn học ở Bắc Kinh, vì vậy tôi tình nguyện điền nguyện vọng là đến Bắc Kinh." Châu Kha Vũ giả vờ thờ ơ nhún vai, "Bắc Kinh thật sự rất lạnh, tại sao cậu lại thích một nơi lạnh lẽo như vậy?

"Tôi biết cậu học trường đại học nào, nhưng tôi chưa bao giờ dám liên lạc với cậu. Tôi không biết rằng sẽ liên lạc với cậu bằng tư cách gì, một người bạn học cũ trong ba năm cao trung chỉ nói vài câu với bạn? Tôi chỉ có thể đến trường của cậu thường xuyên và mong rằng  một ngày nào đó, tôi có thể vô tình mà gặp được bạn. Nói ra cũng thật kỳ quái, trường của cậu nhỏ như vậy, thế nhưng sao tôi không thể gặp được cậu dù chỉ một lần? "

Châu Kha Vũ cười bất lực, đôi mắt cậu trông rất đỗi dịu dàng dưới màn đêm xanh thẫm của Bắc Kinh.

Cao Khanh Trần chỉ biết ngây người nhìn Châu Kha Vũ. Trình độ tiếng Trung của anh từ lâu đã cho phép anh hiểu từng câu từng chữ Châu Kha Vũ nói, nhưng vào lúc này, anh đột nhiên cảm thấy bản thân đối với Hán tự nhất khiếu bất thông*.
(*nhất khiếu bất thông: ngu dốt, ù ù cạc cạc, không biết cái gì)

Anh không tin những lời Châu Kha Vũ vừa nói. Người yêu thầm Châu Kha Vũ trong suốt ba năm cao trung là mình, người mù quáng si mê Châu Kha Vũ cũng chính là mình. Còn Châu Kha Vũ, là người rất được các nữ sinh hoan nghênh yêu thích, thậm chí còn không thèm nói chuyện.

"Cậu uống say rồi."

Sau một hồi câm lặng, Cao Khanh Trần chỉ nói ra được bốn chữ này.

"Cao Khanh Trần, tửu lượng của tôi tốt hơn nhiều so với cậu đó."

Giọng nói dịu dàng của Châu Kha Vũ nhẹ nhàng như đang dỗ dành một con mèo cưng của cậu: "Xin lỗi, vì tôi chưa bao giờ dám thừa nhận rằng tôi thích cậu."

"Cậu không những không thích tôi, mà cậu còn thích nữ nhân."

Câu này thốt ra từ miệng của Cao Khanh Trần. Anh sẽ không bao giờ quên những lời đồn về cậu từ miệng của Lâm Mặc trên sân chơi ngày hôm đó đã khiến trái tim anh đau đớn đến nhường nào.

"Là cô gái họ Kim đó sao? Đúng vậy, lúc đó tôi mới 18 tuổi. Tôi luôn nghĩ rằng mình nên thích nữ nhân. Nhưng khi chúng tôi thực sự ở bên nhau, tôi phát hiện ra rằng tôi thích cô ấy chỉ vì cô ấy có vài nét trông giống cậu, lúc ôm cô ấy tôi lại đang nghĩ đến cậu, lúc đó tôi mới nhận ra rằng người tôi thực sự thích chính là cậu, nhưng đáng tiếc thay, phải mất rất nhiều thời gian mới thấu hiểu được trái tim mình. Tôi nghĩ, nếu như lúc đó, chỉ cần bản thân có một chút dũng khí, có lẽ đêm nay tôi đã có được cậu trong lòng."

Giọng điệu của Châu Kha Vũ nhẹ nhàng như đang nói "chào buổi sáng" hay "buổi chiều tốt lành", nhưng khi rơi vào tai Cao Khanh Trần, nó lại như biến thành một tia sét đánh xuống khiến cơ thể anh sắp bị nổ tung.

Anh đã đợi câu này từ bao lâu? Trong suốt bảy năm, từ năm lớp 10 đầy ngây ngô đến năm cuối cấp trưởng thành, trong suốt thời thanh xuân tươi trẻ, anh đều chờ đợi Châu Kha Vũ nói tiếng yêu mình. Nhưng mối tình này đã đến quá muộn màng - đủ bảy năm để Châu Kha Vũ nhẹ nhàng nói ra lòng mình, nhưng ngàn ngày đêm gom góp dội thẳng xuống anh chỉ trong một đêm, như này thực sự nặng quá, nặng đến nỗi Cao Khanh Trần không gánh vác nổi.

"Châu Kha Vũ."

Cao Khanh Trần run rẩy đọc ra ba từ này. Ngay cả bây giờ, tên của Châu Kha Vũ vẫn khiến Cao Khanh Trần không thể tự nhiên mà đọc lên, giống như mỗi lần anh ấy nhắc đến Châu Kha Vũ với Lâm Mặc ở trường trung học: "Tôi với Lưu Chương đã ở bên nhau rồi."

"Tôi biết."

"Vậy tại sao cậu vẫn nói những điều này với tôi?"

"Vì tôi vẫn luôn rất nhớ cậu. Tôi đã nhớ cậu được bốn năm rồi."

"Cậu vì cái gì lại tự tin như vậy, tin rằng tôi cũng nhất định thích cậu sao?"

"Cao Khanh Trần, nếu cậu không thích tôi, tại sao vừa nãy cậu lại luôn lén lút nhìn tôi?"

Châu Kha Vũ cười cười, khóe mắt và lông mày tràn đầy vẻ tự tin của một nam nhân: "Huống hồ, Lâm Mặc đã nói hết cho tôi rồi."

Cao Khanh Trần cảm thấy mình như sắp bốc hỏa vào một đêm mùa xuân lạnh giá, bị những lời nói nhẹ nhàng của Châu Kha Vũ nghiền cho vỡ vụn. Hóa ra Châu Kha Vũ sớm đã nhìn thấu hạt giống suốt ba năm nảy mầm, rồi lại dùng bốn năm sau đó mang anh xay nhuyễn thành bột mịn mà chỉ cần thổi một hơi liền tan thành khói bụi , dễ dàng như phủi sạch bồ hóng trên người vậy.

"Châu Kha Vũ, tại sao? Tại sao cậu luôn đối xử với tôi như thế này."

Cao Khanh Trần đột nhiên bắt đầu rơi lệ. Vào đêm tốt nghiệp năm đó, trong vòng tay của Lưu Chương nước mắt anh đã khô cạn, anh rất ít khi khóc lại nữa. Đây là lần đầu tiên sau bốn năm, trái tim đã được cẩn thận chăm sóc của anh lại một lần nữa bị nghiền nát.

"Thật xin lỗi."

Châu Kha Vũ không ngần ngại kéo Cao Khanh Trần vào lòng. Dù những năm gần đây Cao Khanh Trần đã cao thêm đôi chút nhưng đứng trước mặt Châu Kha Vũ vẫn chỉ cao tới cổ cậu. Cao Khanh Trần giống như một con cún nhỏ tủi thân bị mưa vầy ướt sũng, nằm trong vòng tay của Châu Kha Vũ mà nức nở.

Ngay cả khi nằm mơ vào ban đêm, Cao Khanh Trần cũng không dám mơ đến cảnh tượng như vậy - anh được một cậu bé mà năm mười sáu tuổi anh đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên ôm trong tay, hai má áp sát vào cổ áo sơ mi trắng tinh của đối phương, để mặc cậu nhẹ nhàng an ủi chính mình.

Ngay cả giấc mộng đen tối nhất, đối tượng cũng không thể nào là Châu Kha Vũ. Làm sao có thể là Châu Kha Vũ? Cao Khanh Trần thà tin rằng nước đổ rồi có thể thu lại còn hơn là tin rằng người Châu Kha Vũ thích chính là anh.

Nhưng sự thật là Châu Kha Vũ đã nói từ trịnh trọng nói ra từ "thích" trước, là Châu Kha Vũ đã chủ động đưa tay ra, là Châu Kha Vũ đã lau nước mắt cho anh, là Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ* của Cao Khanh Trần trước khi run rẩy hít thở và cúi gập người xuống.
(*Lê hoa đái vũ: [Giống như hoa lê dính hạt mưa] miêu tả vẻ kiều diễm khi khóc)

Khi Cao Khanh Trần nhìn thấy đôi môi mơ màng của cậu từ từ tiến đến gần mình, anh vắt kiệt sự tỉnh táo còn lại và ấn vào vai Châu Kha Vũ: "Châu Kha Vũ, đừng mà."

Châu Kha Vũ dừng lại, nhưng môi vẫn ở khoảng cách gần sáp chạm đến môi anh, dùng chóp mũi xinh đẹp xoa nhẹ lên gò má ướt át của Cao Khanh Trần: "Cậu không muốn hôn tôi sao?"

Cao Khanh Trần cảm thấy mình đang bị một luồng điện xuyên qua cơ thể, ngay cả ngón chân cũng bị tấn công tê dại đến không thể chịu nổi. Từ đường nhìn của anh nhìn qua, đôi môi trơn mềm của Châu Kha Vũ chỉ cách môi anh vài cm, đôi mắt đầy ý cười ái muội còn lộng lẫy hơn cả dải ngân hà.

——Nhưng Cao Khanh Trần rõ ràng nguyện ý làm mọi thứ để đổi lấy nụ hôn của Châu Kha Vũ. Những lời Châu Kha Vũ thốt ra khiến Cao Khanh Trần mất hoàn toàn khả năng trốn tránh.

Môi của Châu Kha Vũ mỏng hơn nhiều so với môi của Lưu Chương, vừa vặn với đôi môi đỏ mọng đang không ngừng run rẩy của Cao Khanh Trần. Cao Khanh Trần cảm thấy bản thân sẽ chết trong vài giây tới, liền muốn vì nụ hôn của Châu Kha Vũ mà mất mạng----ẩm ướt, mềm mại, có một chút mùi rượu gin*, lướt nhẹ trên môi anh.
(*rượu gin: một loại rượu mạnh được chưng cất từ nguyên liệu là lúa mạch hoặc khoai tây lên men, có hương vị chủ yếu từ quả bách xù.)

Hôn Châu Kha Vũ, khiến Cao Khanh Trần trở thành con thiêu thân nhiệt tình lao vào lửa nhất trên thế giới. Châu Kha Vũ nhẫn nại, vô cùng nhẫn nại, luôn chỉ hôn môi dưới đầy đặn của Cao Khanh Trần. Ngược lại, Cao Khanh Trần tình bất tự cấm* không thể chờ đợi được vươn đầu lưỡi của mình ra, cạy mở hàm răng của Châu Kha Vũ, giống như một vật tế chủ động dâng hiến.
(*tình bất tự cấm: không che giấu được tình cảm)

Chiếc lưỡi thăm dò của Châu Kha Vũ so với Lưu Chương có chút nhẹ nhàng hơn, có lẽ vì nó không quá mức vội vã vì chuyện đó. Chỉ là mỗi lần mỗi lần không nặng không nhẹ mà lướt qua rồi liếm láp, đều khiến Cao Khanh Trần toàn thân run rẩy, thậm chí còn muốn đem cả người dâng vào trong miệng Châu Kha Vũ, để cho cậu tự mình gặm nhấm rồi nuốt xuống.

Chỉ là khi họ hôn nhau đến mức không muốn tách rời nhau, quên đi cả thời gian và không gian, thì Cao Khanh Trần đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lưu Chương và Trương Gia Nguyên.

"Trương Gia Nguyên, sau này gặp lại."

Giọng nói của Lưu Chương truyền đến rõ ràng, Cao Khanh Trần đột nhiên thức tỉnh và mở to đôi mắt, nhưng Châu Kha Vũ lại chẳng quan tâm vẫn tiếp tục hôn anh, cậu đưa tay ra nhẹ nhàng nhéo eo của Cao Khanh Trần, khiến anh suýt hét lên thất thanh.

"Nhất định rồi, sau này đều mang theo Tiểu Cửu đến đây, hai người các cậu được miễn phí."

Khi Trương Gia Nguyên gọi tên anh, sự xấu hổ không thể che giấu của Cao Khanh Trần trở nên càng dữ dội hơn, cố gắng dịch đầu ra, nhưng anh không còn chút sức lực nào cả, thay vào đó Châu Kha Vũ lại nắm lấy cổ tay anh và để chúng bao quanh eo cậu.

"Ưm..."  Cao Khanh Trần cố gắng rời khỏi môi cậu, nhưng Châu Kha Vũ vẫn giữ chặt anh, khiến anh chỉ có thể yếu ớt phát ra những thanh âm đơn lẻ.

"Ở đây có trạm xe buýt, Lưu Chương, cậu có bắt xe buýt về trường không?"

Giọng của Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng, nhưng đủ lớn để khiến Cao Khanh Trần suýt bật khóc. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, chỉ còn lại tấm biển quảng cáo bên cạnh trạm xe bus là ranh giới ngăn cách bọn họ.

Nhưng nụ hôn của Châu Kha Vũ so với lúc nãy lại càng ngọt ngào quấn lấy anh, nó khiến vòng eo của Cao Khanh Trần trở nên mềm nhũn. Trong một giây trước anh thật muốn đẩy Châu Kha Vũ ra ngay lập tức, nhưng trong một giây tiếp theo anh lại nguyện ý phó chi nhất cự*, cho dù bị người khác nguyền rủa, anh cũng sẽ tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn.
(*phó chi nhất cự: vứt bỏ tất cả mọi thứ)

"Cũng đã muộn lắm rồi, mình sẽ bắt taxi, ồ có một cái ở đây."

Giọng của Lưu Chương, lúc này Cao Khanh Trần nghe vừa thấy tử tế quen thuộc như vậy vừa có chút xa cách đến như thế: "Tiểu Cửu làm gì mà vẫn chưa gửi tin nhắn cho mình nhỉ?"

Nghe thấy Lưu Chương gọi tên mình, Cao Khanh Trần trong tiềm thức muốn đáp lại, may mắn thay, nụ hôn của Châu Kha Vũ khiến anh chỉ là phát ra những thanh âm rên rỉ khe khẽ khó có thể nghe thấy. Ám ảnh, tội lỗi, tự trách bản thân và hạnh phúc cùng lúc tràn vào trái tim của Cao Khanh Trần, biến anh thành một loại cocktail đặc biệt, biến anh thành một ly Cosmopolitan.

Cao Khanh Trần cùng Châu Kha Vũ, ở trạm xe buýt vào lúc nửa đêm, trong khi Lưu Chương và Trương Gia Nguyên bị ngăn cách bởi tấm biển quảng cáo, mục hạ vô nhân* mà hôn nhau. Hôn cho đến khi không còn ai xung quanh bọn họ, hôn cho đến khi một vài xe buýt chạy qua trạm, và nụ hôn cho đến khi người tài xế sốt ruột gõ cửa kính rồi kêu lên "Này, rốt cuộc là có muốn lên xe không?" Châu Kha Vũ lúc này mới buông Cao Khanh Trần ra.
(*mục hạ vô nhân: không coi ai ra gì.)

Đôi môi bá đạo của Châu Kha Vũ dường như muốn tìm lại tất cả những nụ hôn mà cậu đã bỏ lỡ trong bốn năm qua, nụ hôn khiến Cao Khanh Trần dục sinh dục tử, nụ hôn khiến anh đánh mất chính mình.

______________
💚💛 Update: 00:00 27/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro