Chương 14 + 15 + 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍓Vì nó không quá dài nên phần này gộp luôn 3 chương nhớ hihihihihi🍓

———————————-
Chương 14:

Cao Khanh Trần nhận thấy rằng đối tượng mà anh không dám nhìn đã chuyển từ Châu Kha Vũ thành Lưu Chương.

"Tiểu Cửu, sao hôm nay ăn chậm vậy?"

Lưu Chương nhìn Cao Khanh Trần đang ngậm hạt cơm vào miệng, không khỏi nghi hoặc. Cao Khanh Trần ngẩng đầu lên và thoáng thấy trên khuôn mặt cậu vẻ bơ phờ mệt mỏi do tàn tích đêm qua còn sót lại.

"Ngày hôm qua đã uống hơi nhiều."

Cao Khanh Trần chột dạ cúi đầu, lấy khăn giấy trong hộp ra lau miệng. Rõ ràng không phải uống quá nhiều rượu, mà là dư vị từ nụ hôn tối qua mang theo hương quả bách xù của Châu Kha Vũ

"Tửu lượng của em sao lại tệ như vậy chứ."

Lưu Chương mỉm cười và đưa tay ra siết chặt lấy vai của Cao Khanh Trần. Đây là hành động yêu thích của cậu ấy -   ôm chặt người mình yêu trong vòng tay và dùng tay phải gãi gãi lưng: "À đúng rồi, ngày mai Trương Gia Nguyên sẽ phải rời khỏi đây. Bọn anh đã hẹn nhau ngày hôm qua và chúng ta sẽ đến tiễn cậu ấy vào tối nay. "

Đôi đũa trong tay Cao Khanh Trần rơi xuống bàn, phát ra tiếng động xuyên thấu tâm trí, như thể khiến trái tim của anh chấn động vì kinh hãi. Anh cố hết sức bình tĩnh nhìn Lưu Chương, trái tim run rẩy khi nói ra những lời đó:

"Châu Kha Vũ, cậu ấy cũng sẽ đến?"

"Trương Gia Nguyên sao có thể không mời Châu Kha Vũ được. Có chuyện gì sao?"

Cao Khanh Trần cố trấn tĩnh vờ như không sao, nhẹ nói "không sao đâu", lúc anh nói hơi thở dường như vẫn còn đọng lại hương vị từ nụ hôn cùng Châu Kha Vũ..

Tối nay, Châu Kha Vũ mặc một chiếc áo sơ mi lụa mềm màu xanh lam đậm, kết hợp với một chiếc quần tây âu màu đen.

"Ngày mai tôi phải rời Bắc Kinh rồi, cả hai người đều không được phép về sớm tối nay."

Trương Gia Nguyên ôm lấy Châu Kha Vũ bằng tay trái và Cao Khanh Trần bằng tay phải, thanh âm mang theo sự cao hứng khi chưa uống rượu. Cao Khanh Trần thu mình trong vòng tay của Trương Gia Nguyên và bí mật liếc nhìn Châu Kha Vũ bằng đôi mắt long lanh của mình - người bên kia cũng đang mỉm cười và hạ mắt xuống nhìn anh.

"Tiểu Cửu tửu lượng không tốt, đừng cho cậu ấy uống nhiều."

Lưu Chương chộp lấy chai Jack Daniels từ trong tay Trương Gia Nguyên đặt lên bàn, nhanh nhẹn gọi thêm Coca và khéo léo đập bỏ viên đá. Không gian phòng khách ngập tràn trong giai điệu ghi-ta của Jimi Hendrix, lắng nghe Trương Gia Nguyên vừa rót rượu whiskey vừa thán phục tài năng tuyệt vời của nghệ sĩ kia.

Những bản nhạc Rock and roll khiến mọi người đều có chút hưng phấn, Cao Khanh Trần trước sự xúi giục, khích lệ của Trương Gia Nguyên liền uống ba cốc liên tiếp, tinh thần của anh dần dần trở nên mơ hồ.

Sau khi một vài bài hát kết thúc, chế độ tự động ngừng lại, rồi bài hát đang được phát bỗng nhiên đổi thành một giai điệu đặc biệt mang theo sự ái muội của The Weekend.

"Trương Gia Nguyên, hóa ra cậu cũng bắt theo xu hướng." Lưu Chương cười chế nhạo, vươn tay rót rượu vào ly của Trương Gia Nguyên.

Nhưng những gì Cao Khanh Trần cảm thấy ở đây, không phải là xu hướng, không phải nhạc blues, mà là đôi chân thon dài của Châu Kha Vũ lặng lẽ duỗi ra theo những ca từ và giai điệu tán tỉnh của bài hát.

Chân phải của Châu Kha Vũ như có như không vô tình chạm vào chân trái của Cao Khanh Trần. Đôi chân thon dài được lớp vải quần âu cẩn thận bao bọc lấy cũng không thể nào ngăn lại nhiệt độ nóng bỏng của thân thể. Cao Khanh Trần ngạc nhiên quay đầu lại và thấy Châu Kha Vũ đang tựa đầu lên tay trái, nghiêng đầu nhìn anh với đôi mắt tuyệt đẹp, một nụ cười khiến người ta say đắm vẽ lên từ khóe miệng câu..

"Tiểu Cửu, em vẫn còn muốn sao?" Lưu Chương vừa cầm chai rượu vừa hỏi.

Cao Khanh Trần bối rối lắc đầu —— Châu Kha Vũ đang móc giày chạm qua mắt cá chân của Cao Khanh Trần, phần da cứng phía trên nắm lấy mu bàn chân gầy của Cao Khanh Trần.

""Who's gonna touch you like me." (Ai sẽ chạm vào em giống anh?" Ca từ trong bài hát vang lên.

Châu Kha Vũ nghiêng người về phía trước, bàn tay thôn dài giấu dưới bàn, không biết  xấu hổ đặt nó vào phía mép trong đầu gối của Cao Khanh Trần. Cao Khanh Trần sống lưng lạnh toát, đôi mắt đổ dồn xuống phía dưới, cho dù anh đang ngồi thẳng người, cũng khó có thể bỏ qua những ngón tay như đang vui đùa mà lướt trên da thịt mình của Châu Kha Vũ.

Cao Khanh Trần căn bản có thể né tránh được, anh hoàn toàn có thể vô tình vô ý mà buông  đôi chân của mình, chỉ là anh không thể - chỉ là đôi mắt bao dung của mình đã bị lấp đầy bởi thứ khao khát đáng xấu hổ.

"I'll always be there for you girl I have no shame."(Anh sẽ luôn ở đó vì em, cô gái à, em không có gì phải ngượng ngùng.)

Giọng hát du dương của nam ca sĩ và hành vi xấu xa của Châu Kha Vũ khiến cả gian phòng như tràn ngập trong những lời trêu chọc đầy tội lỗi. Cao Khanh Trần cảm thấy bản thân đã trở thành nhân vật chính trong lời bài hát, một mặt thì mong muốn được trở thành một cô gái tốt, một mặt lại khao khát Châu Kha Vũ ghé qua.

"Mình hơi chóng mặt, muốn lên nằm nghỉ một lát." Vì vậy anh liền chọn cách trốn tránh.

Nằm trên giường của Trương Gia Nguyên, Cao Khanh Trần hít vào mùi hương trên chăn gối của Trương Gia Nguyên cố gắng làm tê liệt khao khát mãnh liệt của mình đối với Châu Kha Vũ--nước hoa hương gỗ, tương thích với Trương Gia Nguyên mà không phải là Châu Kha Vũ, thanh lãnh và điềm tĩnh chứ không khô nóng và bất an.

Cao Khanh Trần chóng mặt sau khi uống rượu, vì hành động đụng chạm thân mật của Châu Kha Vũ mà khiến cả thế giới trong mắt anh quay cuồng.

Giường của Trương Gia Nguyên mềm đến mức gần như khiến Cao Khanh Trần ngủ thiếp đi cho đến khi cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra. Một đôi tay phủ lên mu bàn tay của Cao Khanh Trần, anh kinh ngạc mở mắt —- qua ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt vào, Cao Khanh Trần nhận ra đó là Châu Kha Vũ.

"Cậu làm thế nào lại vào đây?"

Cao Khanh Trần cố gắng ngồi dậy, nhưng bị Châu Kha Vũ đè lại giường. Châu Kha Vũ nắm lấy những ngón tay trắng nõn và mềm mại của Cao Khanh Trần, như nâng một bảo bối trân quý trong tay, hôn lần lượt từ ngón cái đến ngón út, nụ hôn khiến người đang say tỉnh táo lên vài phần.

"Tôi nói với bọn họ ra ban công hút thuốc, Cao Khanh Trần, đêm nay tôi không uống say."

Châu Kha Vũ chuyển từ hôn những ngón tay của Cao Khanh Trần sang hôn lên đôi môi mỏng manh của anh. Châu Kha Vũ của đêm nay mang hương thơm của cây sồi.

"Sau đó ?" giữa giây phút tách ra khỏi nụ hôn, Cao Khanh Trần mơ mơ màng màng hỏi.

"Sau đó tôi liền có thể yêu cậu."

Cao Khanh Trần bị Châu Kha Vũ lật người lại, mặt vùi vào chiếc gối ngập mùi dầu gội đầu  tươi mát của Trương Gia Nguyên, chóp mũi vương vấn mùi hương trung tính, môi anh áp lên một loại vải vô cùng mềm mại.

Chiếc áo sơ mi màu xanh lam mềm mại của Châu Kha Vũ lướt nhẹ qua cánh tay của Cao Khanh Trần, quá mức mềm mại và nhẹ nhàng, thân thể ẩn dưới lớp vải đó lại khá mảnh mai khiến anh thấy có chút xa lạ

Bốn năm ở bên Lưu Chương đã khiến Cao Khanh Trần quen thuộc với những điều này, nhưng khi đối tượng được đổi thành Châu Kha Vũ, mặc dù đang ngà ngà say, trong lòng anh vẫn sinh ra một loại ngượng ngùng khiến thần kinh run rẩy.

Cao Khanh Trần rõ ràng có thể tự mình bước vào phòng ngủ, nhưng lúc này anh lại như một người say đến bất tỉnh nhân sự, thậm chí là không còn sức để nói, chỉ đành để mặc cho bàn tay của Châu Kha Vũ chu du khắp mọi nơi trên cơ thể mình. Sau khi kiên nhẫn cởi bỏ lớp vải cuối cùng bao bọc trên thân thể, Châu Kha Vũ đỡ lấy vòng eo thon nhỏ của Cao Khanh Trần, cúi xuống ghé vào tai anh dịu dàng hỏi:

"Cậu sợ đau không?"

Tất nhiên Cao Khanh Trần vô cùng sợ đau. Anh sợ đau đớn, cũng sợ những sự xâm nhập thô bạo và xảy ra một cách bất ngờ. Nhưng anh đã từng vì Lưu Chương mà đổ máu, thì anh cũng có thể vì Châu Kha Vũ mà đổ máu gấp mười lần. Đây là huyết tế anh nguyện dâng hiến cho Châu Kha Vũ, là minh chứng cho tình yêu của anh. Vì vậy, anh lắc đầu, như thể dùng hết sức lực mà lắc.

"Nhưng tôi là không nỡ nhìn cậu đau đớn."

Châu Kha Vũ cuối cùng cũng dừng lại, cầm lấy tuýp kem bôi tay có mùi hoa oải hương trên bàn cạnh giường ngủ của Trương Gia Nguyên, bóp vào lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận  thoa đều cho Cao Khanh Trần. Cậu coi Cao Khanh Trần như là báu vật mong manh và dễ vỡ nhất trên thế gian mà nâng niu.

Cao Khanh Trần sợ đau và cũng sợ đổ máu, nhưng cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng đưa cổ mình ra, trước mặt Châu Kha Vũ, một tên đao phủ mà anh yêu sâu sắc, đã rút lại lưỡi đao sắc bén của mình và thay bằng một nụ hôn nhẹ nhàng. Nhưng nụ hôn đó cũng có thể giết người, bởi vì nó cuối cùng đã khiến Cao Khanh Trần nghĩa vô phản cối* mà ném mình xuống vách treo của tình yêu bị ngăn cấm mà không chút do dự.
(*Nghĩa vô phản cối: không quay đầu nhìn lại, không hối hận, không do dự.)

Ngay cả khi hơi men trong người, Châu Kha Vũ vẫn nhớ yêu anh một cách dịu dàng. Không có tình ý tự mình khẳng định mà không hỏi trước, không có sự khẩn trương nóng nảy, không có tia máu chói mắt và nước mắt cay nồng, chỉ có một thứ tình cảm dịu dàng thơm mùi hoa oải hương, khi thì chậm rãi cào đến ngứa ngáy trong lòng Cao Khanh Trần, nhưng khi gấp gáp vội vàng lại khiến linh hồn anh như vỡ vụn, như cơn gió từ phía Nam nước Pháp thổi qua biển hoa ở Provence, biến cơ thể anh thành một làn sóng vô hình trôi miên man và thoải mái.

Cao Khanh Trần lần đầu tiên phát hiện ra rằng làm tình lại có thể thoải mái như vậy.

Anh đắm chìm trong ái tình không biết xấu hổ cùng Châu Kha Vũ trên tấm đệm phủ đầy mùi hương gỗ mát lạnh của Trương Gia Nguyên. Anh nghe thấy giọng Lưu Chương đang nói chuyện ở tầng dưới - lúc này anh tình nguyện làm một kẻ điếc.
-
-
————————————
"Mặt và bàn tay của Châu Kha Vũ đã dính đầy máu của chính mình. Cậu đưa tay ra, lần mò bao thuốc từ trong túi rút lấy một điếu, sau khi châm thuốc, ngửa đầu phun lên trời vài vòng khói. Cậu cũng đau đớn, cơ thể cậu đau đến mức tưởng chừng như sắp đổ gục. Thế nhưng nó còn tốt hơn sự đau đớn dày vò nơi ngực trái vì ngày ngày đêm đêm mong nhớ da diết. "
-
-
-
-


Chương 15:

"Tiểu Cửu ngủ say rồi sao?"

Trương Gia Nguyên đã bắt đầu thu dọn đống hỗn độn sau buổi tiệc trên bàn, nghe xong thông tin từ Châu Kha Vũ, ngẩng đầu lên hỏi.

"Cậu ấy say quá." Châu Kha Vũ dập điếu thuốc vào trong gạt tàn, "Lưu Chương, để cậu ấy ngủ lại chỗ của Trương Gia Nguyên một đêm đi."

Lưu Chương dừng tay đang rửa cốc nước, nước lạnh xối lên da thịt khiến não cậu uể oải, đột nhiên không biết nên đáp lại như thế nào. Cuối cùng, Trương Gia Nguyên duỗi tay vỗ vào lưng cậu, tùy tiện nói: "Lưu Chương, tôi không thích nam nhân, đừng lo lắng vì tôi. Tiểu Cửu say như vậy, cậu lại đành lòng đánh thức cậu ấy sao?"

Nghe vậy, Lưu Chương bất đắc dĩ mà gật đầu.

"Lưu Chương, cũng đã khá muộn rồi, chúng ta đi trước đi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Châu Kha Vũ phủi phủi khói bụi trên người cùng mùi hương nhàn nhạt trên người Cao Khanh Trần, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Lưu Chương.

Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc xong xuôi, bước vào phòng ngủ, mơ hồ nhìn thấy Cao Khanh Trần đang nằm nghiêng say giấc trên giường. Trương Gia Nguyên không muốn bật đèn sợ đánh thức anh nên rón rén đi đến bên giường, suýt chút nữa vấp phải đống quần áo bẩn vương vãi trên mặt đất.

Rèm cửa vẫn chưa đóng hẳn, qua ánh trăng mờ ảo, Trương Gia Nguyên nhìn thấy Cao Khanh Trần đang thở nhẹ nhàng, gương mặt vẫn còn vương vết ửng hồng chưa phai vì say rượu. Vầng trán lòa xòa tóc vương đặt trên khuôn mặt anh, càng làm tăng thêm vẻ đẹp đầy mê lực của anh sau khi bị dày vò.

Trương Gia Nguyên ém góc chăn bông cho Cao Khanh Trần, khi cậu vô tình chạm vào cổ anh, Cao Khanh Trần trong giấc ngủ say đã quay lại và ôm lấy cánh tay của Trương Gia Nguyên----Trương Gia Nguyên cố gắng rút tay ra, nhưng lại vô tình khiến Cao Khanh Trần bất mãn nghiêng người về phía trước, gần như đưa đôi môi quyến rũ của mình áp lên môi Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên đột nhiên cảm thấy mình cũng như đang say, máu không kiểm soát được mà dồn lên não khiến đầu cậu như muốn nổ tung.

Đây là lần đầu tiên cậu cẩn thận nhìn Cao Khanh Trần trong cự ly gần như thế. Cao Khanh Trần trước mặt, nét non nớt thời niên thiếu dường như đã phai nhạt gần hết, duy chỉ có đôi má phấn nộn trắng đến rung động tâm can thì vẫn y nguyên như ngày nào. Ngay cả khi đang say ngủ, các đường nét trên khuôn mặt của anh vẫn rất trong sáng và thuần khiết.

Khi còn học trung học, Trương Gia Nguyên luôn thích bắt nạt Cao Khanh Trần, giả vờ đánh anh ta và không tha thứ. Lúc đó, chính Trương Gia Nguyên cũng không biết tại sao lại chỉ thích bắt nạt Cao Khanh Trần. Nhưng vào lúc này, cậu đột nhiên hiểu được chính mình.

Có lẽ, vẻ ngoài trời sinh của Cao Khanh Trần đã khiến Trương Gia Nguyên vô thức coi anh như một cô gái thanh tú điềm đạm---những chàng thiếu niên thường thích bắt nạt những cô gái vô cùng đặc biệt với họ.

Nhưng điều đặc biệt này mãi mãi cũng chỉ có thể là điều đặc biệt. Mặc dù lúc này, Trương Gia Nguyên vì Cao Khanh Trần mà tim đập nhanh hơn, thậm chí có một giây cậu đã nghĩ mình nguyện ý nếm thử đôi môi căng mọng mà Lưu Chương đã từng hôn qua của Cao Khanh Trần, nhưng cuối cùng cậu lại chỉ duỗi bàn tay của mình ra, lúng túng ngượng ngùng nhưng nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Cao Khanh Trần.

"Ngủ ngon, Tiểu Cửu."

Trương Gia Nguyên chỉ khe khẽ nói những lời này, rồi sau đó để cho Cao Khanh Trần úp mặt vào cổ cậu mà ngủ thiếp đi.

-

Khi Cao Khanh Trần đang rơi vào giấc mộng ấm áp trong vòng tay của Trương Gia Nguyên, anh đâu biết là Châu Kha Vũ mà anh yêu đã suýt bị nắm đấm phẫn nộ của Lưu Chương đánh cho đến nát mũi.

"Châu Kha Vũ, cậu con mẹ nó có phải là người không?"

Lưu Chương đẩy Châu Kha Vũ xuống mặt đường nhựa lạnh lẽo, dùng tay trái đấm vào mặt đối phương, sau đó duỗi tay ra tiếp tục giáng thêm một cú đấm.

Châu Kha Vũ lau sạch máu chảy ra trong khoang mũi, giọng nói vẫn bình thản không mặn không nhạt: "Lưu Chương, cho dù là cao trung hay hiện tai, người mà Cao Khanh Trần trước giờ vẫn luôn là tôi. Cậu hiểu không?"

"Cậu chỉ là thân ảnh mà cậu ấy đã từng yêu."

Châu Kha Vũ chịu đựng cơn đau dữ dội khắp nơi trên cơ thể, từ từ đứng dậy kiên định nhìn Lưu Chương,

"Cậu ấy nhìn thấy thông qua ánh mắt cậu, là tôi."

Lưu Chương cảm thấy sức lực trên cơ thể dường như đã bị rút cạn, thậm chí không còn sức để chống trả. Tâm trí cậu đã bị những lời của Châu Kha Vũ xuyên qua, cậu không thể phát ra thanh âm nào cả. Có lẽ sự thống khổ đã quá lớn đến mức chỉ biết câm lặng, Lưu Chương chỉ ngồi im trên mặt đất, vùi mặt vào đầu gối---cho  dù có giáng cho Châu Kha Vũ bao nhiêu cú đấm nữa thì cũng không thể nào khống chế được cơn phẫn nộ trong lòng, anh hận không thể khiến Châu Kha tứ phân ngũ liệt*, tan thành những mảnh vụn vỡ vụn, cũng như chính tình yêu của cậu.
(*tứ phân ngũ liệt: chia bốn xẻ năm/ chia năm xẻ bảy, xé nhỏ.)

"Lưu Chương, cậu sắp ra nước ngoài rồi, để tôi chăm sóc cậu ấy, được không?"

Khuôn mặt và bàn tay của Châu Kha Vũ đã dính đầy máu của chính mình. Cậu đưa tay ra, lần mò bao thuốc từ trong túi rút lấy một điếu, sau khi châm thuốc, ngửa đầu thả lên trời vài vòng khói. Cậu cũng đau đớn, cơ thể cậu đau đến mức tưởng chừng như sắp đổ gục. Thế nhưng nó còn tốt hơn sự đau đớn dày vò nơi ngực trái vì ngày ngày đêm đêm mong nhớ da diết.

Hai người ngồi lặng lẽ trên con đường trong đêm khuya. Thỉnh thoảng, người qua đường không khỏi kinh hãi liếc nhìn Châu Kha Vũ người bê bết máu, rồi nhanh chóng rảo bước đi qua. Ngồi ở đây là giấc mộng của tuổi mười sáu và người bầu bạn bốn năm, có lẽ tất cả họ vào một đêm của tuổi hai mươi hai đều có được câu trả lời cho mình.

-

Khi Cao Khanh Trần tỉnh dậy, anh thấy Trương Gia Nguyên đang ôm mình, ngủ rất say.

Khuôn mặt anh tuấn khi say ngủ của Trương Gia Nguyên làm Cao Khanh Trần cuối cũng cũng thanh tỉnh đôi chút, trong đầu chạy ra vô số ý nghĩ, cẩn thận nhớ lại một hồi lâu, sau đó chắc chắn rằng bản thân không ngủ với Trương Gia Nguyên.

Anh nằm yên trên giường nửa tiếng, mới móc nối những ký ức của đêm qua lại với nhau. Chỉ cần nghĩ đến tình huống một giây trước khi chìm vào giấc ngủ cũng đủ khiến mặt anh ửng hồng ngay lập tức---Châu Kha Vũ từ từ rút khỏi cơ thể anh, rồi dịu dàng hôn lên trán. Đồng thời, một cảm giác tội lỗi và tội lỗi không thể kiềm chế mà dâng lên trong lòng anh. Anh có thể tự dối mình tất cả là vì thứ rượu đáng chết đó, nhưng rõ ràng rằng ngay cả khi không có vài ly whiskey đó, anh cũng sẽ không thể từ chối Châu Kha Vũ.

Cao Khanh Trần cẩn thận gỡ tay Trương Gia Nguyên trên người mình ra, sau đó nhẹ nhàng cầm điện thoại di động trên mặt đất lên. Một tin nhắn từ Lưu Chương đã hiện trên đó.

-

[Tiểu Cửu, có một giây phút nào, em đã từng yêu anh giống như yêu Châu Kha Vũ chưa?]

Cao Khanh Trần cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp chặt, lồng ngực bị một đôi tay vô hình siết chặt lấy khiến anh vô cùng đau đớn. Anh đoán rằng chắc hẳn Châu Kha Vũ đã nói với Lưu Chương những gì đã xảy ra đêm qua.

-

[Lưu Chương, em đã yêu anh bốn năm.]

Vết tích của việc say rượu hôm qua vẫn còn để lại sự nặng nề trên người Cao Khanh Trần, nhưng khi gõ những dòng chữ này, anh đã rất tỉnh táo. Anh đã yêu Lưu Chương được 4 năm và chưa bao giờ hối hận khi công khai chuyện tình cảm của họ. Anh chấp nhận mọi khao khát của Lưu Chương bất cứ lúc nào, bao dung như một người mẹ, không giận không hối tiếc lại càng không nửa lời oán than.

Cao Khanh Trần yêu Lưu Chương, yêu công khai, yêu có trách nhiệm và yêu mà trao đi. Ngoại trừ Cao Khanh Trần, không ai có thể dành cho Lưu Chương một tình yêu dịu dàng và bao dung như vậy.

[Ý anh là, yêu anh như thứ tình yêu mà em dành cho Châu Kha Vũ.]

Lưu Chương nhanh chóng đáp lại. Bốn năm mặn nồng bên nhau đã khiến Cao Khanh Trần quá hiểu Lưu Chương, biết rằng cả đêm cậu ấy không ngủ. Nghĩ đến Lưu Chương vì mệt mỏi mà sụp đổ, Cao Khanh Trần không thể không chế được bản thân mà bắt đầu rơi lệ. Anh muốn ôm lấy đầu Lưu Chương khi cậu gục xuống, vỗ về cậu bằng một vòng tay ấm áp như anh đã từng. Nhưng anh hiểu rằng sau đêm qua, anh không còn đủ tư cách nữa.

Cao Khanh Trần càng muốn tiếp tục lừa dối bản thân bao nhiêu, thì lại càng muốn tiếp tục lừa dối Lưu Chương bấy nhiêu, nói với cậu rằng mọi chuyện vẫn như cũ, anh yêu cậu hơn cả yêu Châu Kha Vũ, đêm qua chỉ là một thứ dục vọng tầm thường vi bất túc đạo* sau cơn say. Nhưng anh không thể. Tại sao lại là Châu Kha Vũ? Trước mặt Châu Kha Vũ, tình yêu của anh dành cho Lưu Chương dường như cũng không sánh bằng. Có lẽ vào khoảnh khắc Châu Kha Vũ xuất hiện, anh đã không còn yêu Lưu Chương nữa.
(*Vi bất túc đạo: nhỏ nhặt, nhỏ bé không đáng kể)

Do dự một lúc, cuối cùng Cao Khanh Trần cũng gõ được dòng chữ này, mắt dần nhòe đi vì nước mắt và nhấn gửi đi.

[Không có. Một giây cũng chưa từng.].

—————————-
Chương 16:

-
-
-

Cao Khanh Trần quay lại chỉ có một mình.

Cuộc sống của anh dường như luôn bị vây quanh bởi đủ loại người khác nhau. Đầu tiên đó là em trai Doãn Hạo Vũ, và sau đó là Lưu Chương. Anh chưa bao giờ trải qua sự cô độc triệt để, vì vậy đây là lần đầu tiên, anh đối mặt với chính mình, đối mặt với chính mình một cách yên lặng.

Anh đã từng cảm thấy mỗi ngày đều là một giấc mơ của tuổi thanh xuân, một giấc mơ không bao giờ tỉnh lại. Trong giấc mơ, có Doãn Hạo Vũ, Châu Kha Vũ, Lưu Chương, Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc.

Giấc mộng tuổi 16 cuối cùng cũng kết thúc vào năm 22 tuổi.

Vào ngày chia tay với Lưu Chương, Cao Khanh Trần cuối cùng cũng nhận ra rằng anh đã thực sự tỉnh dậy sau giấc mơ của mình, bởi vì ngay cả khi anh mở mắt, anh cũng có thể chạm vào nó —là một thực thể, không hề tan biến khi trời sáng tỏ—Châu Kha Vũ chính là giấc mơ của anh.

Nhưng anh vẫn không đủ dũng khí để chân chính mà thẳng thắn rời bỏ Lưu Chương, chạy về phía ước mơ của mình.

Khi ở một mình, anh luôn nhớ đến Doãn Hạo Vũ, nhưng hiếm khi gọi cho cậu. Kể từ lần cãi vã đó, anh không biết phải đối mặt với em trai mình như thế nào, vì vậy anh chỉ âm thầm chuyển số tiền dành dụm được khi đi học đại học cho Doãn Hạo Vũ, người vẫn còn đang học ở cao trung. Ngoài chuyện đó ra, chỉ có đôi câu vài từ trong điện thoại.

Anh ấy thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ về Lưu Chương — nghĩ về sự dịu dàng của cậu ấy, về cái ôm của cậu ấy vào buổi tối sau khi tan học, khi Lưu Chương ngồi bên cạnh anh và dùng câu bút chì của mình dạy các bài toán khó cho anh. Hoàng hôn đêm hôm đó thật đẹp, chiếu trên gương mặt non nớt và ngây thơ của họ, như muốn ám chỉ rằng tuổi trẻ sẽ không bao giờ tàn lụi.

Nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ đó, suy cho cùng bất quá cũng chỉ là vật phẩm thuộc về mộng tưởng.

Vào tháng 5, Cao Khanh Trần cuối cùng đã hồi đáp lại Châu Kha Vũ.

"Châu Kha Vũ." Giọng của Cao Khanh Trần ở đầu bên này khẽ run lên, "Anh có muốn thực sự bắt đầu với em không?

"Cao Khanh Trần." Giọng của Châu Kha Vũ ở đầu bên này mang theo sự dịu dàng vô hạn đã không thấy từ lâu, "Mỗi phút mỗi giây anh đều đang đợi em."

Cao Khanh Trần và Châu Kha Vũ cùng thuê nhà ở Bắc Kinh.

Cao Khanh Trần vẫn đang viết luận văn tốt nghiệp, trong khi Châu Kha Vũ đang thực tập tại một công ty tài chính ở trung tâm thành phố vào ban ngày và trở lại xem bộ phim tình cảm lãng mạn yêu thích của mình với Cao Khanh Trần vào ban đêm.

Cao Khanh Trần từ năm mười lăm tuổi đã vô cùng yêu thích sự lãng mạn, nhưng người đầu tiên anh hôn đã bị Doãn Hạo Vũ nhét vào thùng rác của ký ức ở nơi sâu thẳm nhất. Giờ đây, Cao Khanh Trần chỉ muốn nhớ rằng người anh hôn sau mỗi bộ phim là Châu Kha Vũ.

Cao Khanh Trần mê muội thân hình của Châu Kha Vũ trong bộ vest, cậu cao và gầy, bờ vai rộng ôm anh thật thoải mái. Cao Khanh Trần biến thành một con mèo trong nhà nhỏ nhắn và bám chặt lấy vòng tay cậu, mỗi giây đều không muốn tách rời.

Đôi khi Châu Kha Vũ hút thuốc bên ngoài ban công, Cao Khanh Trần vòng hai tay ôm chặt lấy eo cậu, cố gắng ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng vô cùng anh tuấn của đối phương. Châu Kha Vũ cúi đầu xuống và hôn anh với đôi môi thơm mùi thuốc lá, cầm điếu thuốc trên tay trái và nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu mềm mượt bồng bềnh của Cao Khanh Trần bằng tay phải.

Nói ra cũng thật kỳ quái, Cao Khanh Trần luôn ghét nhất là mùi thuốc lá, nhưng khi chủ đề được đổi thành Châu Kha Vũ, anh đột nhiên lại thích nó. Mỗi khoảnh khắc Châu Kha Vũ hút thuốc đều khiến tim anh đập rộn ràng như đánh trống - đặc biệt là khi Châu Kha Vũ trêu đùa từ từ nhả khói thuốc vào mặt Cao Khanh Trần, và khiến anh bị sặc đến rơi lệ.

Anh thích Châu Kha Vũ đối với mình có chút xấu xa. Anh muốn quỳ dưới chân Châu Kha Vũ yếu ớt như một con mồi, để kẻ săn mồi bị máu nóng bắn tung tóe khắp người khi anh cắn vào yết hầu của anh.

Cao Khanh Trần nghĩ rằng những ngày tháng ngọt ngào như vậy sẽ không bao giờ kết thúc cho đến cuối tháng 8, anh nhận được cuộc gọi từ Doãn Hạo Vũ.

"Anh, em đến Bắc Kinh rồi."

Giọng của Doãn Hạo Vũ nghe có chút xa lạ với Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần biết Doãn Hạo Vũ đã hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng mỗi lần anh hỏi em  trai mình sẽ học trường nào, người bên kia liền mất hút mà không bao giờ trả lời trực tiếp.

Khi Cao Khanh Trần đón Doãn Hạo Vũ dầy vẻ phong trần mệt mỏi ở sân bay, trái tim anh chợt nhói lên một cách kỳ lạ - So với bốn năm trước, Doãn Hạo Vũ đã trưởng thành hơn rất nhiều, khuôn mặt mang dòng máu lai Đức của cậu đặc biệt nổi bật giữa đám đông.

Nếu Châu Kha Vũ nhẹ nhàng, tinh tế thì Doãn Hạo Vũ của tuổi trưởng thành lại có phần hung hăng. Chỉ khác với bốn năm trước, khuôn mặt của cậu mất đi vẻ bướng bỉnh và ngạo mạn thường thấy, thay vào đó là vẻ dịu dàng gần gũi phù hợp với độ tuổi trưởng thành.

Người em trai trong ấn tượng của Cao Khanh Trần luôn thẳng thắn bá đạo yêu cầu anh yêu cậu. Nhưng Doãn Hạo Vũ đứng trước mặt anh lúc này, đã trưởng thành đến mức có thể dành thẳng thắn yêu anh. Dường như cậu không còn là thiếu niên cần người anh trai luôn chiều theo ý mình nữa, không còn muốn giam cầm anh bên mình nữa, và cũng không còn nói ra những lời làm tổn thương người khác.

"Anh, đã lâu không gặp."

Doãn Hạo Vũ bật cười, nét mặt vô cùng mềm mại dịu dàng.

——————————
🧚🏻 Update: 00:00 31/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro