13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến từ sau hôm ăn mì trộn, thì nhất thời đình chiến.

Thực tế cũng không tính là đình chiến, nghiêm túc mà nói càng giống như là một sự xa cách tâm hữu linh tê*, dẫu sao những lần tranh cãi cũng có thể tạm xem như bằng chứng cho sự thấu hiểu ngầm, chứ nếu hai người ở bên nhau mà không có gì để nói, đó mới tính là kết thúc thực sự.

Bọn họ vẫn như cũ, lúc quay phim diễn xuất ăn ý, quay xong lại diễn đạt một đôi yêu đương, lừa qua vô số ánh nhìn của biết bao nhiêu người, không biết có hay không lại lừa đến trái tim mình. Dù sao thời gian vẫn luôn chảy trôi như vậy, lại qua một thời gian ngắn, là sẽ đến sinh nhật Vương Nhất Bác.

Lúc trước Tiêu Chiến đã nói sẽ tặng quà sinh nhật, không phải gạt người, anh thật sự nghiêm túc chuẩn bị rất lâu, nhưng hoàn toàn không đề cập với Vương Nhất Bác; rốt cuộc không biết câu nói nào lại tổn thương đến thần kinh mỏng manh của tiểu tử xấu xa này, anh quá lười nói, nhưng anh trở nên bận rộn thấy rõ, thậm chí có hôm còn xin đạo diễn cho nghỉ, vốn là chuyện xưa nay chưa từng có, hôm đó không có cảnh gì của Tiêu Chiến, anh đứng một bên suốt hai tiếng đồng hồ, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn là mặt dày mà nói: "Đạo diễn Lý."

"Có chuyện gì sao Tiểu Chiến?"

"Chính là......" Tiêu Chiến thật sự không muốn gây phiền phức cho người khác, anh thích kịch bản này, không khí của đoàn phim cũng tốt, là bộ phim nghiêm túc mà anh khó khăn lắm mới nhận được, lúc này rất ngại ngùng, "Em muốn xin nghỉ nửa ngày, chỉ nửa ngày thôi."

"Tưởng gì to tát," đạo diễn Lý xua tay, "Buổi sáng cũng không có việc gì của cậu, đi đi."

Tiêu Chiến như nhận được đại xá, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài, đụng phải Vương Nhất Bác vừa mới hóa trang xong bước ra, ánh mắt hai người chạm nhau, anh nghe thấy đối phương thắc mắc: "Anh đi đâu?"

"Có việc."

Vương Nhất Bác gần đây đặc biệt thích cau mày, đạo diễn Lý ở phía sau xoa xoa tay đổ thêm dầu vào lửa, "Ồ, Nhất Bác của chúng ta không hài lòng rồi, hôm nay không có khán giả a."

Câu nói này là có lý do, dù sao hai người được đoàn phim công nhận là quan hệ tốt, lúc có hay không có đối diễn, Tiêu Chiến đặc biệt thích dạo quanh và ngồi cạnh máy ghi hình xem Vương Nhất Bác quay phim; nếu Vương Nhất Bác không ở đó, quá nửa cũng không có bóng dáng của Tiêu Chiến. Đạo diễn Lý bị lừa cũng là dễ hiểu, dù sao Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến ở bên cạnh thổi quạt và chơi điện thoại cũng phiền, cảm thấy người này thật sự có thể giả vờ, cũng thật biết cách giả vờ.

Trời ơi thật đáng thương, Vương lão sư chỉ từng bị người ta xem là công cụ và mang trên mình cảm giác bị lừa dối mà thôi, vì Tiêu Chiến cơ bản đơn thuần muốn học hỏi, cùng với ai đang diễn ở phim trường vốn không có quan tâm, lần trước--! Lần trước trợ lý Tiêu Chiến lén lén lút lút cầm điện thoại ghi lại phần biểu diễn của diễn viên lão làng, Tiêu Chiến ôm điện thoại liên tục xem đi xem lại trong ba ngày, tưởng như gần mù đến nơi?

Nghĩ đến đây, anh quay lưng về phía đạo diễn, từ trong xoang mũi thở hắt ra một hơi, Tiêu Chiến thật sự nóng lòng muốn đi ra ngoài, con ngươi đảo một vòng, lớn tiếng nói: "Nhất Bác ca, Vương lão sư, anh để trợ lý ghi hình lại, anh quay về rồi xem vẫn không được sao?"

Thật biết lựa lời mà nói.

Vương Nhất Bác càng tức giận hơn, nhưng không thể phát tác, thậm chí vẫn phải phối hợp mà hỏi han một cách lo lắng: "Anh ra ngoài không dẫn theo trợ lý?...Mang theo trợ lý của em đi."

Tiêu Chiến hiện giờ đang làm gì sao có thể để cho Vương Nhất Bác biết, anh vội vã từ chối, "Không không, anh thật sự rất gấp, đi trước nhé!"

Sau đó không đợi Vương Nhất Bác hồi đáp, liền như tra dầu vào lòng bàn chân, chuồn lẹ.

Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng giận dữ, nhìn thấy trợ lý Tiêu Chiến quả thực đứng ở bên cạnh để quay video, cậu doạ dẫm một cách hung dữ: "Không cho phép quay."

Trợ lý cực kỳ vô tội, nhớ đến lời căn dặn của ông chủ lúc đi, từ chiếc tủ lạnh nhỏ lấy ra một chai soda.

"Nhất Bác lão sư, vị táo."

"......."

Vương Nhất Bác mặt đơ cả ra, một mặt thật sự rất tức giận, nhưng mặt khác, Tiêu Chiến thường đem cho cậu nước ngọt, cậu muốn thu thập đủ 5 nắp chai.

"......Nhất Bác lão sư?"

"A, cảm ơn."

*心有灵犀 (Tâm hữu linh tê): Ẩn dụ cho hai người yêu nhau, tâm linh tương thông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro