Chương 4 (1) - Cô gái với vẻ đẹp bức người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~

chúng ta đều có lỗi.

lỗi của tôi là rơi vào lưới tình với người mà

quên mang theo dù nhảy.

-bitter sweet love; michael faudet.(*)

~

Chorong không nhắc lại những gì đã xảy ra sau khi Eunji giữ lời và đưa nàng về. Nàng không nghĩ đến chuyện đó quá nhiều. Kể cả khi Eunji mở cửa xe cho nàng. Cả khi Eunji xách đồ giùm nàng và đảm bảo nàng đã an toàn vào trong căn hộ rồi mới rời đi. Khi Eunji nở nụ cười và khiến nàng bất giác chun mũi. Không. Chorong không khơi lại những gì đã xảy ra. Dù chúng vẫn luôn tồn đọng trong đầu nàng.

Chorong thấy bối rối bởi việc Eunji vẫn có thể cư xử tự nhiên với nàng sau khi họ vừa lên giường với nhau. Cả đêm. Nàng chẳng thấy một xíu xiu khó xử nào từ cô cả. Đừng hiểu lầm Chorong, nàng không cảm thấy có nghĩa vụ phải gọi lại cho Eunji đâu. Mà thật ra, nàng còn chưa cho cô câu trả lời nữa. Chorong vẫn chưa quyết định được liệu nàng có nên chấp nhận lời đề nghị của Eunji hay không. Nó mời gọi đó, nhất là sau khi họ đã có một đêm mây mưa tuyệt vời ông mặt trời với nhau. Không gì có thể thỏa mãn được Eunji cả. Nếu Chorong không liệm đi vì mệt, hẳn cô sẽ tiếp tục làm tình với nàng cho đến khi mặt trời lên cao mất thôi.

Điều đó khiến Chorong phấn khích nhưng cũng khiến nàng sợ hãi. Lỡ như Eunji đột nhiên thấy nàng nhàm chán trên giường thì sao? Chorong lắc đầu, co người cuộn mình trong chăn ấm. 

Nãy giờ nàng vẫn lơ đi những cuộc gọi của Miyeon. Nàng đang không có sức đâu mà trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn của những bác sĩ khác hoặc thành viên Hội đồng. Cũng may cho Chorong là Sakura vẫn chưa liên lạc gì với nàng, vì Sakura là người duy nhất nàng không thể ngó lơ được. Chorong coi Sakura như đứa em gái nhỏ trong nhà vậy. Nàng không muốn gì hơn ngoài việc bảo vệ em ấy. Mẹ Sakura là người bạn duy nhất của Chorong từ cái thời nàng vẫn đang chật vật để sinh tồn ở trường luật. Đương nhiên là Sashihara lớn tuổi hơn nàng nhiều, nhưng sau khi đã uống với nhau vài chai soju sau một ngày dài lên lớp và làm việc, tuổi tác dường như chẳng còn là vấn đề gì quan trọng nữa.

~

Ngày hôm sau, bác sĩ Jeong như mọi khi đi kiểm tra các bệnh nhân của mình, theo dõi những bệnh nhân đang hồi phục để xem có cần tiến hành hậu phẫu hay chăm sóc đặc biệt gì không. Đến khi còn một, hai bệnh nhân nữa cần hỏi thăm, Miyeon, trợ lý của Chorong, đột nhiên vỗ vai Eunji. "Bác sĩ Jeong, Atty. Park muốn gặp cô ở văn phòng chị ấy." Miyeon nói.

Eunji nhìn cô gái đang đeo lên vẻ mặt hết sức chán chường và bật cười. "Được rồi. Chị không cần phải chán ghét chút việc vặt vãnh này đến thế đâu, Miyeon."

Miyeon tặc lưỡi. "Vì việc nghỉ phép đột xuất của Atty. Park hôm qua mà tôi đã phải nghe rất nhiều lời cằn nhằn và than phiền. Vậy mà ban nãy chị ấy lại bảo chỉ là do cảm thấy mệt trong người quá thôi."

Eunji cười. "Đương nhiên là vậy rồi." Lời thì thầm nhẹ như gió thoảng, Miyeon chẳng thể nghe thấy. Sau khi hoàn tất kiểm tra cho bệnh nhân cuối cùng, Eunji quay sang Miyeon. "Giờ tôi sẽ đến chỗ chị ấy. Còn chị, có thể tự thưởng cho mình một ly cà phê đi. Đây." Eunji đưa đủ số tiền để Miyeon có thể mua cho bản thân một ly cà phê hảo hạng chất lượng cao, size L. Mắt Miyeon sáng lên, vui vẻ như đứa con nít, khiến Eunji vô thức nhớ về một người nào đó.

Nhưng Eunji chẳng có thời gian rảnh rỗi đâu mà chôn chân ở đây để hồi tưởng quá khứ.

~

Sau ba tiếng gõ, Eunji nghe giọng Chorong cất lên bên kia cánh cửa. "Vào đi."

Chorong hôm nay vẫn trông xinh đẹp tuyệt vời với bộ suit tao nhã. Mái tóc đen ngắn buông xõa ngang vai cùng lớp trang điểm nhẹ, trừ phần môi được tô son đỏ, khiến Eunji tự động nghĩ đến hình ảnh bờ môi ấy hé mở mỗi khi Eunji chơi nàng. "Chị cho gọi tôi?" Eunji bước vào trong phòng, nở nụ cười.

Chorong gật đầu và đứng dậy. Eunji nhận thấy bộ suit rất vừa vặn ôm lấy cơ thể Chorong, cứ như được đặt may riêng cho nàng vậy. Chorong hướng tay về phía bộ sofa trước bàn làm việc của nàng và Eunji hiểu hành động ấy có nghĩa là gì. Cô ngồi xuống đối diện Chorong. "Tôi đã cân nhắc lời đề nghị của em." Chorong mở lời. Eunji lặng im chờ Chorong nói tiếp. "Để chấp nhận nó, tôi muốn đặt ra vài quy tắc và giới hạn cho chúng ta."

Eunji gật đầu, đan tay và bắt chéo chân. "Mời chị."

Chorong không biết liệu có phải là do cách Eunji nhìn nàng hay không, cũng giống như lúc trước, như thể chẳng có điều gì quan trọng bằng Chorong. Nàng nén lại một nụ cười trước khi trình bày. "Thứ nhất, tôi muốn mọi thứ chỉ là chuyện riêng của hai ta. Càng kín đáo càng tốt. Tôi không muốn bất cứ tin đồn nào phát sinh bởi vì khách quan mà nói, cá nhân mỗi chúng ta đều có danh dự và hình ảnh cần bảo toàn."

"Được. Duyệt. Tiếp theo?"

"Sự độc quyền. Vì vấn đề sức khỏe, miễn chúng ta vẫn còn là bạn tình của nhau, thì không được quan hệ với bất cứ ai khác. Tôi hi vọng em có thể chấp nhận điều này vì nó là vấn đề tiên quyết đối với cá nhân tôi. Không thì tôi đành phải từ chối em." Chorong giải thích.

Eunji mỉm cười và hơi nghiêng đầu. "Tôi sẽ luôn chọn chị thay vì bất cứ ai khác, Chorong. Quy tắc thứ ba là gì?"

Chorong lơ đi cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Phải thừa nhận là nàng có chút ngây ngất khi nghe những lời đó của Eunji. "Được rồi. Không chơi threesome. Tôi không phải kiểu người tùy tiện để người khác động chạm. Chỉ cần em đề cập đến chuyện đó, mọi thứ giữa chúng ta coi như chấm dứt. Tôi sẽ vờ như em chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời tôi."

Eunji bật cười. "Tôi cũng không thích chia sẻ lắm đâu. Đừng lo."

"Vậy thì tốt. Hết rồi đấy." Chorong hít vào một hơi thật sâu rồi thở dài. "Em có đồng ý với tất cả những gì tôi vừa nói không?"

"Đồng ý." Eunji chắc nịch. "Giờ thì tôi có thể nói về những gì tôi muốn làm chứ?" Khi Chorong gật đầu, Eunji nhoẻn miệng cười. "Chị biết BDSM là gì không?"

"Em nghĩ tôi ngốc lắm hả?" Chorong nhướn mày, có chút tự ái khi Eunji còn phải hỏi nàng về điều đó. Chorong đã sống trên đời này được ba mươi năm rồi đấy!

Eunji giơ hai tay đầu hàng. "Tôi sẽ không bao giờ nghĩ chị ngốc đâu, Rong. Tôi chỉ muốn cho chị biết là tôi muốn gì ở chị. Những gì tôi sẽ làm với chị."

Chorong hừ nhẹ. "Rồi. Nói đi."

"BDSM là cụm từ viết tắt của bondage (nô lệ, bó buộc) và discipline (kỷ luật, trừng phạt), domination (thống trị) và submission (quy phục), rồi sadism (bạo dâm) và masochism (khổ dâm). Giờ thì tôi muốn biết chị cảm thấy thoải mái và không thoải mái với ý niệm nào nhất." Eunji thong thả rung đùi chờ câu trả lời của Chorong.

"Tôi nghĩ bạo dâm và khổ dâm có chút đáng sợ." Chorong thật thà đáp.

Eunji gật đầu. "Okay. Vậy thì chúng ta sẽ không động gì đến mấy hoạt động đó. Những cái khác thì ổn hết chứ?" Chorong gật gù. "Tôi dù gì cũng là một con người nặng lý trí, nhưng vẫn sẽ tốt hơn nếu chúng ta có một từ khóa an toàn, phòng khi mọi thứ có dấu hiệu vượt quá giới hạn. Nhớ rằng chúng ta không phải người yêu nên sẽ không có chuyện phát sinh tình cảm. Chỉ đơn thuần là tình dục và nhu cầu sinh lý."

Chorong lờ đi cảm giác co thắt nơi ngực trái và gật đầu. "Được. Vậy từ khóa an toàn sẽ là gì đây?"

"Chị quyết định và tôi sẽ chiều theo. Tôi muốn chúng ta có được sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Chỉ bởi vì tôi là người nắm quyền không có nghĩa tất cả mọi thứ đều phải theo ý tôi." Eunji nói.

"Khoan." Chorong giơ tay. "Từ khi nào mà em lại trở thành người nằm trên vậy?"

"Ồ? Tôi cứ nghĩ một đêm hoan lạc của chúng ta là đã đủ để chứng tỏ rằng chị sẽ nằm dưới rồi chứ, Chorong. Đừng lo, tôi không ngại việc khiến chị phải kêu tên tôi mọi lúc đâu." Chorong thoáng đỏ mặt vì nụ cười nửa miệng tinh quái của Eunji. Ký ức đêm hôm qua lại ùa về như cơn sóng lớn, ồ ạt, dồn dập. "Dù sao thì, tôi phát hiện ra là chị nghĩ rằng tôi biết tất cả mọi thứ khi ở trên giường. Nếu chúng ta quyết định làm điều này, tôi muốn chị thành thật và trao đổi với tôi càng nhiều càng tốt. Dù là khi chúng ta đang giữa cuộc chơi đi chăng nữa, nếu có quá sức thì đừng bao giờ ngần ngại bảo tôi ngừng. Tôi sẽ không để bụng đâu."

Chorong thấy khó thở quá. Trước mặt nàng là một người đã quen với những gì nàng sắp được trải nghiệm. Eunji trông quá mức từng trải và điều đó khiến Chorong lo lắng. Nỗi sợ rằng Eunji sẽ thấy nàng chán hơn những gì cô mong đợi đột nhiên lại dâng cao. "Tôi... Tôi không biết quá nhiều về chuyện giường chiếu. Em sẽ làm đau tôi hả?"

"Không. Tại sao tôi lại làm đau chị chứ, Chorong? Tôi muốn chị thoải mái tìm tòi và nếu chị thiếu kinh nghiệm thì cũng không phải là vấn đề. Tôi biết, đừng lo, tôi thích như vậy. Tôi sẽ giúp chị khám phá bản thân thích gì." Eunji mỉm cười với nàng. Nụ cười quá đỗi dịu dàng khiến đầu óc Chorong quay cuồng. Trò chuyện với Eunji, bất kể chủ đề có là gì, đối với Chorong mà nói, dường như là việc khó khăn nhất nhưng đồng thời cũng là dễ dàng nhất trên đời.

"Được rồi." Chorong hít một hơi thật sâu và nhìn vào mắt Eunji. "Tôi chấp nhận lời đề nghị của em. Em có định nắm cổ tôi không?"

Eunji phá lên cười rồi lắc đầu. "Tôi sẽ chỉ làm những gì chị muốn tôi làm thôi, Chorong. Nếu nắm cổ là điều chị muốn, chỉ cần nói và tôi có thể thực hiện nó ngay tại đây, ngay lúc này." Chorong đỏ mặt và quay đi.

Eunji cảm thấy dáng vẻ đối lập của một Atty. Park cứng nhắc, lạnh lùng và một Park Chorong mềm mỏng, dễ xấu hổ, rất thú vị. Không rõ là vì sao nhưng nàng khiến bản năng bảo bọc của Eunji trỗi dậy mãnh liệt, khiến cô muốn săn sóc cùng thỏa mãn nàng. Chỉ mới nghĩ thôi mà Eunji đã cảm thấy râm ran vì phấn khích rồi.

"Không. Không phải ở đây." Chorong lắc đầu. "Những buổi phát sóng đều được lên lịch trước. Bữa đầu thì tôi muốn em có mặt sớm một tiếng để chúng ta có thể bàn việc che giấu thân phận của em. Trừ khi em thoải mái với việc dùng tên thật."

"Không. Tôi cũng muốn giấu danh tính. Giống chị."

"Lịch phát sóng là thứ ba và thứ năm. Khung giờ thì em biết rồi. Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho em." Khi Eunji gật đầu và mỉm cười, Chorong thầm cảm thán cô trông thật đáng yêu. "Meung."

Eunji tròn mắt nhìn nàng. "Hả?"

"Đó sẽ là tên của em khi phát sóng. Bởi vì em trông giống như một chú cún vậy." Chorong có chút ngại ngùng mỉm cười.

"Okay, Rong. Vậy tôi sẽ là Meung." Eunji đứng dậy và đi đến chỗ Chorong đang ngồi. "Tôi phải đi đây. Năm phút nữa là tới giờ khám ngoại trú. Gặp lại chị sau." Eunju cúi người, nhẹ hôn lên má Chorong trước khi rời khỏi văn phòng.

Chorong không thở được. Cứ như Eunji đã rút cạn không khí của nàng đi theo cùng cô rồi vậy. Nhưng kì lạ thay, chưa bao giờ Chorong có cảm giác được 'sống' như bây giờ cả.



--

(*) Nguyên văn

~

we all make mistakes.mine was falling madly in love andforgetting to pack a parachute.-bitter sweet love;michael faudet.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro