Chương 15: "Hyunjin bây giờ không chịu cho hắn chạm vào!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Hyunjin không thể không làm thủ tục thôi học, về nước trước thời hạn. Anh ở London khó khăn muôn vàn, vì cái gọi là học hành mở mang tri thức mà gian nan tân khổ chịu đựng suốt mấy tháng trời. Ấy vậy mà tất cả chỉ là một trò hề không hơn, chẳng qua đều là vì một ý nghĩa bất chợt của Jisung. Anh chỉ có thể hèn mọn cầu xin "Đừng đùa tôi nữa", nhưng một khi Jisung nổi hứng, muốn bày trò đùa cợt anh thế nào, chỉ cần một câu là định đoạt xong.

Ban đầu công ty cử anh đi tu nghiệp ở nước ngoài, hiện tại kế hoạch của công ty có thay đổi, yêu cầu anh thôi học về nước ngay lập tức, toàn bộ chi phí và tổn thất sẽ quy thành khoản bồi thường tương ứng. Ở Hanratheon, anh cùng lắm chỉ là một nhân viên quèn, đâu có lý do để không nghe theo sự sắp xếp đó. Nhận được chỉ thị với lời lẽ xác đáng công thức hóa như vậy, Hyunjin chẳng hề giận dỗi, chỉ cười khổ, hơi chút mệt mỏi.

Dù sao từ xưa đến nay Jisung vẫn luôn như vậy với anh mà. Từ nhỏ tới lớn hắn đều coi anh là con chó để đùa giỡn, vẫy thì đến, đuổi lại đi, vui vẻ thì thưởng cho cục xương, chán ngán thì đá cho hai phát bảo anh cút xéo. Thật ra, cũng đã thành thói quen rồi. Tuy rằng đến bây giờ, giữa hai người đã có mười mấy năm trôi qua, nhưng Jisung vẫn là cậu ấm nhỏ ngang tàng tùy hứng, mà anh cũng vẫn chỉ là vật thay thế cho cún cưng ấy thôi. Sau này cũng chẳng thay đổi.

"Hyunjinie!"

Jisung thấy anh, hình như thực sự vui vẻ, xông lên muốn ôm, anh lại vội vàng lùi về phía sau tránh né, cung kính cúi đầu: "Thiếu gia."

Trước kia khi còn bạo gan, dám ôm hy vọng ngông cuồng đối với Jisung, chỉ cần tay chân động chạm thân mật chút xíu thôi, cũng đều khiến anh thầm cảm thấy vui vẻ suốt một thời gian dài, cảm giác mình không thể nào hạnh phúc hơn được nữa. Tuy rằng thực đáng hổ thẹn, nhưng vẫn còn có thể len lén thêu dệt chút ảo tưởng, thầm kín mong mỏi tí xíu tương lai này có thể sẽ đến. Nhưng hiện tại đã không thể nữa rồi, anh đã hiểu rằng cái tương lai ấy căn bản không hề tồn tại. Jisung đã nói và thực hiện rõ ràng, quả quyết như vậy, đã lạnh lùng và cự tuyệt hoàn toàn. Ngay cả đến chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, vậy mà vẫn ruồng rẫy anh, thế thì, thực sự không thể không buông bỏ. Cho nên anh cho rằng, cách xa người ấy một chút, ngược lại là khoan dung với chính mình. Càng gần gũi, càng nghẹn lời, càng không biết làm sao, cứ thế chường vẻ mặt si dại, làm đủ chuyện xuẩn ngốc, cứ thế tiếp tục nhen nhóm những mộng tưởng hão huyền. Chẳng thể nào cứ sống hoài cái kiếp sống tội nghiệp như thế được. 

Jisung cảm thấy khó chịu, khó chịu không để đâu cho hết. Đúng thế, Hyunjin đã trở lại như hắn mong muốn, tiếp tục ở phòng bên cạnh, phụ trách đủ thứ việc không tên cho hắn, thỏa mãn hàng đống yêu cầu vô lý của hắn, vẫn trầm tính ngoan ngoãn, nghe lời hắn, cung kính hắn hệt như trước kia. Tuy thế, hắn cứ cảm thấy không đúng cho lắm. Dường như có điều gì khang khác. Rõ ràng đồ ăn vẫn thế, vẫn từ bàn tay ấy làm ra, nguyên liệu và cách chế biến chẳng có gì khác với xưa kia, ấy vậy mà khi ăn vào cứ thấy thiêu thiếu chút gì, hại hắn không phải ăn chẳng nổi, mà là ăn mãi chẳng thấy no. Ví như lúc này đây, vốn dĩ là nhàn nhã ngồi đợi Hyunjin mang cà phê và điểm tâm lên, nhưng thoáng thấy bóng người lúi húi trong phòng bếp, hắn lại đột nhiên có cảm giác đói khát, thậm chí còn nuốt nước miếng ừng ực, nhịn không được đành vứt quách cái nguyên tắc "quân tử xa nhà bếp", lò dò đi vào.

Hyunjin đứng xoay lưng về phía hắn bận rộn làm bếp. Vẫn là tấm lưng hao gầy ấy, khiến cho chiếc áo len kiểu dáng đơn giản trên người anh nom có vẻ thùng thình, tóc mới cắt, lúc cúi đầu liền lộ ra phần gáy thanh tú xanh xao. 

"Hyunjinie."

Đang bận rộn nướng bánh chuẩn bị cho "trà bánh chuyên dụng sau bữa trưa" của đại thiếu gia nhà họ Han, Hyunjin đáp một tiếng, tưởng rằng vị thiếu gia sốt ruột đợi chẳng nổi, anh nhanh chóng mở nắp lò nướng, lấy ra khuôn bánh.

"Sắp xong rồi, phiền cậu chờ thêm một lát nhé."

Jisung vẫn luôn cảm thấy Hyunjin thực ưa nhìn. Mặc dù Hyunjin gầy đến độ tưởng chừng lưng không thẳng, mỗi khi nâng tay lấy đồ bả vai xương xẩu lại lộ ra, hoặc vẻ mặt thoáng ngại ngùng, trốn tránh mỗi khi đối diện hắn, tất cả đều khiến hắn có xung động muốn đưa tay vuốt ve. 

"Hyunjinie." Nhớ ra đã lâu rồi chưa chạm vào người này, ngón tay có chút ngứa ngáy.

"Sắp xong rồi đây, thiếu gia." Bánh ga tô chocolate đã được làm nguội, giờ chỉ cần tháo khuôn, rồi phết hỗn hợp đường và cacao lên, về cơ bản là đã gần xong.

"Thơm ghê nha." Hắn vừa lơ đãng khen, vừa giang tay từ phía sau ôm chặt lấy Hyunjin. Đây vốn là động tác rất bình thường, ít nhất thì bấy lâu nay cả hai đã đều quá quen với những tiếp xúc thân mật mức độ này, nhưng Hyunjin lại bị bất ngờ đến lọ đường cũng đánh rơi. Hai người sững sờ, tiếng gốm sứ vỡ tan trên sàn nhà dội lên chói tai lạ thường, theo dư âm còn đang vang vẳng, Jisung lập tức sa sầm, mặt mày đen như đáy nồi. 

"Xin, xin lỗi, thiếu gia." Hyunjin xấu hổ lắp bắp, hấp tấp đẩy Jisung ra, xoay người vội vàng dọn dẹp bột đường vung vãi. Sắc mặt xanh mét của Jisung khiến anh càng thêm lúng túng, cả nửa ngày cũng không biết đem tay chân cất vào đâu, đành phải mỉm cười áy náy, "Xong ngay đây, cậu chờ thêm một chút nhé."

Chờ cho đến khi Jisung xụ mặt rời khỏi phòng bếp, anh mới lúi húi lau tay sạch sẽ, nhanh chóng trang trí hạnh nhân và bột cacao rắc lên chiếc bánh, sau đó bưng ra cùng với cà phê nóng hổi, "Thiếu gia, mời cậu thưởng thức."

Jisung giận dỗi bĩu môi, "Cậu cũng ngồi xuống đi."

Hắn đột nhiên cảm thấy thực tủi. Vừa rồi hắn đã ngộ ra điểm mấu chốt của vấn đề- Hyunjin bây giờ không chịu cho hắn chạm vào! Không thể sai được, từ ngày đầu tiên trở về đã bắt đầu thế rồi, sau đó lại vẫn tiếp tục. Ngay cả khi đưa tách cà phê cũng cẩn thận tránh đụng vào ngón tay hắn, vừa khách sáo vừa xa cách, chứ đừng nói đến chuyện ngoan ngoãn để hắn sờ, để hắn ôm, để mặc hắn hứng chí đè ra sô pha lăn lộn với nhau như xưa. Đương nhiên, hắn hiểu được, Hyunjin không để hắn ôm ấp mới là phải đạo. Dù gì chuyện tính hướng cũng đã bại lộ, cũng đã bị hắn cự tuyệt rồi, nếu vẫn còn có thể cùng hắn thân thân ái ái mập mờ, thì có mà thần kinh cũng chai đá quá mức rồi. 

Ấy vậy nhưng mà, hắn vẫn cứ bực dọc không thôi. Còn về nguyên nhân thì... chính hắn cũng chẳng rõ nữa là. Ừ thì chính miệng hắn yêu cầu Hyunjin quên chuyện ấy đi, cấm không được nhắc tới dù chỉ một câu. Nhưng khi Hyunjin thực sự chẳng đề cập chút gì, dáng vẻ bình thản như đã quên bay quên biến tất cả, hoàn toàn tránh né đụng chạm với hắn, thì hắn lại cảm thấy bực mình. Thậm chí Jisung còn sinh ra ảo giác, cho rằng- hình như kẻ bị bội tình bạc nghĩa đáng thương hại là hắn đây mới phải. Thôi được rồi, hắn cũng biết ý nghĩ này đáng xấu hổ biết bao, đã bảo là ảo giác mà lại!

Ngồi một bên ngước nhìn Hyunjin đang cụp mắt chăm chú rót cà phê, cắt bánh ga tô chocolate kiểu Ý cho hắn, thực sự là gầy gò quá thể. Trong trí nhớ của hắn, dường như Hyunjin chưa từng khi nào có da thịt, thừa vẻ cao ráo, nhưng lại thiếu chút mỡ màng, chẳng trách khi ôm lại thỏa mái như thế. Vừa nhìn chằm chằm vừa vô thức nhớ lại cảm giác ôm ấp Hyunjin khi xưa. Một người đàn ông ba mươi tuổi, trầm tĩnh kiệm lời, vòng eo mảnh mai, thân thể có mùi thanh sạch của hương sả, bờ ngực gầy có thể thấy cả xương...

Jisung ho khan hai tiếng, vội vàng bưng tách cà phê uống liền mấy ngụm, đoạn chộp lấy tờ tạp chí trên sô pha lật bừa, cố che giấu đi sự thất thố vừa rồi: "Hyunjinie, cậu đi chuẩn bị chút đi."

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro