Chương 16: "Cậu chủ nhỏ nhà họ Seo"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc rượu tối nay được xem là bữa tiệc bạch kim trong nghành. Chẳng riêng gì Jisung, mà ngay cả đến nhân viên dưới quyền cũng phải chú ý đến hình tượng, toàn thân trên dưới không phủ được X chục vạn thì ai cũng ngại chường mặt đến nơi đó. Cái Jisung gọi là "chuẩn bị" đương nhiên là bảo Hyunjin đi thử trang phục mới được đưa tới. Hyunjin quả là may mắn được công ty chi trả phí ăn mặc lần này, chứ không thì anh phải tốn đến cả mấy tháng tiền lương cho đống đồ tròng vào người mất thôi. Jisung thường sơ ý quên đi thân phận và địa vị khác biệt nghìn trùng giữa hai người, cho nên hắn hay càu nhàu anh tiết kiệm, câu nệ quá mức. Mà quả thực, hai người dưới cùng một mái nhà đã bao lâu nay, đám người hầu mỗi khi mở miệng ra đều gọi "cậu Hwang, cậu Han", dễ khiến người khác quên mất sự cách biệt giữa hai người, may sao Hyunjin vẫn luôn ghi nhớ điều này. Tương lai Jisung sẽ kế thừa toàn bộ tập đoàn nhà họ Han, mà anh chẳng qua là hạng tôi tớ được đãi ngộ tốt hơn đám người hầu trong nhà một chút thôi. Hai người bọn họ, căn bản là hoàn toàn khác biệt.

"Hyunjinie, lề mề quá đấy, cậu đã xong...chưa?"

Jisung đang sốt ruột hỏi, bỗng thoáng thấy cảnh tượng trong phòng, liền vội vã kết thúc câu hỏi bằng một tiếng lí nhí kéo dài đến gần như không nghe thấy nổi. Hyunjin đang thay đồ dở, lúng túng túm chiếc quần vừa mới cởi ra, che cũng chẳng được, mà không che cũng không được, đành miễn cưỡng quay người, xoay lưng về phía hắn: "Sắp... sắp xong rồi."

"...Ờ." Jisung thốt ra một tiếng tỏ vẻ đã biết, nhưng ánh mắt và đôi chân cứ bị ghim chặt lại không thể di chuyển. 

Dáng người Hyunjin gầy nhom, rõ ràng là dáng vẻ thuộc về phái nam, nhưng không biết vì cớ gì nhìn thấy vậy lại khiến hắn khô khốc. Gì vậy trời, tuy chân rất dài đấy, cặp mông cũng đẹp... Nhưng, nhưng nói thế nào cũng là một gã đàn ông thôi mà.

"Thiếu gia, cậu cứ ra ngoài là được rồi."

"Ờ..."

Jisung bần thần nửa ngày mới ho khan hai tiếng, ra vẻ chuẩn bị quay người đi, liếc trộm anh một cái, nghiêm túc biện hộ cho bản thân: "Lần sau cậu thay đồ thì nhớ khóa cửa."

Hyunjin cười khổ vội vàng nắm chặt chiếc quần dài che trước bụng: "Thiếu gia... Cậu cũng biết đó, cửa phòng tôi không thể khóa được. Phiền cậu lần sau gõ cửa trước khi vào vậy."

"Ờ...ờ..." Jisung chưa lúc nào bối rối như thế này, cuống cuồng chạy trối chết.

Gì nha, đều là đàn ông cả, kể có nhìn thấy cậu ta mặc độc cái quần lót, thì cũng có gì xấu hổ đâu chứ? Làm như chưa từng thấy bao giờ ấy. Hừ! Thế nhưng, cũng phải công nhận... Dáng người Hyunjin, ừm... không ngờ... bắt mắt ghê. Thì đó, hơi gầy gầy chút xíu, không có cơ bắp, tay chân thon dài, làn da săn chắc, ầy... dường như... có vẻ... ngon miệng... Chết tiệt! Mình lại suy nghĩ vớ vẩn chi đây! Cũng chẳng phải chưa từng ôm đàn ông, cảm giác chỉ có ba chữ thôi: Cứng như đá! Có gì hay đâu! Sờ vào khác hẳn với mấy em luôn, đàn bà thì mềm mại, Hyunjinie là dẻo dai, rất có tính đàn hồi, vòng eo mảnh mai săn chắc... Ấy chết... Vội vàng ra sức lắc đầu nguây nguẩy, đem cái ý nghĩ "Hyunjinie xem ra còn tốt hơn" vừa mới le lói xuất hiện quăng tít ra ngoài vũ trụ, Jisung mặt mày xanh lét lủi thủi trở lại phòng khách.

Tuy rằng đã răn đe chính mình không nên có những suy nghĩ bậy bạ, nhưng đến khi Hyunjin quần áo chỉnh tề đi ra, hắn vẫn cứ ngây người giây lát.

"Ui... Hyunjinie, nhìn được lắm."

"Vậy sao?" Hyunjin cũng rất phối hợp ưỡn thẳng lưng mỉm cười. Thực ra anh không mấy quan tâm đến trang phục, cũng chẳng có hứng thú gì đặc biệt, chỉ cần tươm tất, không cầu kì là được.

"Ừ, thật chứ..." Jisung ngắm nghía phần eo cao, thon gọn của anh, cả nửa ngày sau mới ho khan hai tiếng rời mắt đi nơi khác. 

Đúng là lừa đảo, trước kia có người nói cho hắn hay, đồng tính luyến ái không phải là bọn lan hoa chỉ (*) thì cũng là mấy kẻ ẻo lả, dáng đi õng ẹo như rắn nước, trước khi cười phải vỗ tay hai cái, nhìn chung quái dị không để đâu cho hết. Đúng là toàn nói hươu nói vượn. Hyunjinie của hắn hoàn toàn không như thế, dù có dùng ánh mắt soi mói đến thế nào trông lên nhìn xuống cậu ấy, cũng chẳng cảm thấy Hyunjin có gì khác với đàn ông bình thường, cùng lắm chỉ là hơi ngượng ngập, nội tâm một chút thôi. Nhìn thế nào cũng chỉ thấy anh là một người đàn ông thanh tú ôn hòa, chẳng có điểm gì không tốt. Đương nhiên rồi, Hyunjinie của hắn mà, làm sao mà lại không tốt được. Từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, chỗ nào hắn cũng vô cùng thích. Nhìn khuôn mặt nghiêng với đường nét nhu hòa bình thản của người bên cạnh, ngần ngại nửa ngày, rốt cuộc hắn không nhịn được vươn tay ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ mềm dẻo được bọc trong bộ âu phục đen. 

(*) Lan hoa chỉ: Một động tác tay rất yểu điệu, nữ tính. Tiếng lóng để chỉ những người đồng tính nam, có xu hướng nữ tính hóa dáng vẻ bề ngoài.

Hyunjin bị dọa hú hồn, hắt tay Jisung ra, vội vàng lùi về sau. Dừng lại nhìn khuôn mặt trong nháy mắt cứng đờ của hắn, cuống quýt xin lỗi vì hành động thất thố của mình: "Xin, xin lỗi, thiếu gia." Anh không muốn chọc Jisung tức giận, hoàn toàn chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.

Liên tiếp bị cự tuyệt, một kẻ xưa nay hô mưa mưa tới, gọi gió gió về như Jisung làm sao chịu nổi cơn giận này, hắn hừ lạnh một tiếng, bỏ Hyunjin lại một mình, quay ngoắt đi. Hyunjin đành phải cười khổ chạy theo. Riêng về mặt này, Jisung vẫn còn tính tình cậu ấm mãi chẳng lớn nổi. Cho dù theo hắn đã mười mấy năm, cũng rất khó mà nắm được rõ ràng cách thức làm vừa lòng vị đại thiếu gia sớm nắng chiều mưa trưa trưa lại bão, vui buồn thất thường này. 

Dự tiệc rượu đã được cả nửa ngày mà Jisung dường như vẫn chưa nguôi giận, mặt nặng như chì, chẳng niềm nở được với ai, nhất là với cái người bên cạnh kia. Hyunjin chỉ còn biết chạy sát gót theo hắn, đề cao cảnh giác, kẻo hắn nói lời chẳng lọt tai với ai đó, vô tình xích mích với người ta.

Đám đông đột nhiên xôn xao, Hyunjin liếc mắt nhìn tới một cậu nhóc gây rối. Dáng người cậu cơ bắp tự nhiên, khuôn mặt trong sáng, biểu tình lạnh nhạt, trông thấy bài trí hoa lệ nơi đại sảnh, dường như cậu ta thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại vẻ mặt bất cần. Bề ngoài cậu ta thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là một cậu nam sinh trung học bình thường. Mũ lưỡi trai và chiếc quần jean nom hơi bẩn, rõ ràng là bộ dạng bụi bặm, mồ hôi mồ kê sau khi tham gia hoạt động tập thể ngoài giờ học. Bộ dạng này xuất hiện tại sân bóng chày thì chẳng có gì là lạ, nhưng tại đây ngay cả đến phục vụ cũng là lượt sang trọng từ trên xuống dưới, khiến cậu ta hoàn toàn lệch tông. 

Cậu chàng cũng chẳng ngần ngại gì cứ thế xuyên qua đám khách khứa, mắt không chớp đi thẳng về phía trước, vẻ mặt thờ ơ bất cần. Hyunjin loáng thoáng nghe được người bên cạnh khe khẽ nói: "Thằng nhóc này là ai thế?", "Còn là ai được chứ, ngoại trừ cậu chủ nhỏ nhà họ Seo thì còn ai làm tàng thế này được", "Hóa ra là cậu ta..." Thằng bé đột ngột liếc về phía này, ánh mắt vô cùng bình thản, khiến cho tiếng bàn luận thoắt cái im bặt. 

Cảm thấy có chút khôi hài, Hyunjin nở một nụ cười. Ánh mắt cậu nhóc thoáng dừng lại khi lướt qua anh, rồi sau đó mới chuyển hướng. Những người kia dường như hơi kiêng dè nó, dù sao thì đây cũng là tiệc rượu nhà họ Seo tổ chức. Cậu ấm nhỏ này nghe đồn là một nhân vật như ác ma, tin đồn này có vẻ hoàn toàn hợp lý về mặt lý luận huyết thống, tuy rằng người ta chẳng thể phán đoán chính xác cha nó là ai. Nhưng hôm nay lần đầu tiên thấy mặt, anh cảm thấy nó cũng chỉ là một thằng bé trên mức bình thường, thậm chí có chút dễ thương. 

"Sao mày lại ăn mặc thế này hả?" Một người đàn ông trung niên chạy tới khẽ trách cứ, "Định đến làm loạn có phải không? Còn gì là mặt mũi nhà họ Seo chúng tao nữa!"

"Cậu hai," thằng bé bất cần nói, "Kể cũng ngại thật, anh họ nói tối nay chỉ là bữa cơm gia đình thôi, còn ân cần dặn dò tôi cứ chơi bóng chẳng cần đến cũng được. Hóa ra bây giờ tôi tới nhầm chỗ sao?"

"Seo Changbin, mày đừng có đổ vấy trách nhiệm lung tung!" Người đàn ông trung niên có chút xấu hổ, "Nhanh đi thay quần áo rồi ra."

Changbin ngoảnh mặt làm ngơ: "Tôi đói rồi, đồ ăn ở đâu vậy?" Không kịp đợi Seo JungHyung kịp mở miệng, cậu ta ngang nhiên quét mắt một vòng, đoạn tỉnh bơ cầm một chiếc khay đến bên chiếc bàn dài bày biện đủ các loại điểm tâm nhẹ phong phú, chất lên khay một đống đồ ăn, sau đó cũng chẳng buồn ngồi, cứ thế tùy tiện dựa vào tường rồi cuối đầu đánh chén. 

Mọi người đều xấu hổ im lặng chốc lát, ngay sau đó lại tiếp tục câu chuyện bị gián đoạn trước đó, khách sáo giữ lễ, chuyện phiếm vu vơ. Trong những câu chuyện vô thường vô phạt ấy, bầu không khí dần dần được hâm nóng trở lại. Nhưng tất cả đều làm bộ lơ đãng ném những cái nhìn như có như không về phía cậu thiếu niên sùm sụp mũ dựa tường ngấu nghiến ăn uống, cùng với cả Hyunjin khéo sao lại đứng ngay gần cậu ta. Chiếc mũ lưỡi trai sụp thấp che khuất hơn nửa khuôn mặt cậu, phải nhìn nghiêng mới thấy đôi môi đang thong thả khép mở, và cả yết hầu dịch chuyển đơn điệu trên chiếc cổ thanh mảnh, trên người cậu vương chút bụi bặm, ươn ướt mồ hôi, nhưng không hề hôi hám. 

"Không có người dạy dỗ, mới thành thiếu gia ngỗ ngáo như vậy."

Hyunjin thoáng giật mình, rõ ràng nhìn thấy cổ họng Changbin hơi nghẹn lại khi nuốt xuống, nửa ngày vẫn im lìm. Anh đột nhiên cảm thấy thương thay cậu bé này. Anh cũng nghe phong phanh được ít nhiều những chuyện ngồi lê đôi mách, biết rằng Changbin được đón về từ cô nhi viện. Thiên kim của trưởng tộc họ Seo bỏ trốn khỏi nhà, không lâu sau khi sinh hạ đứa con trai này thì tự sát. Về phần cha nó là ai, vẫn luôn là đề tài cấm kị. 

Anh không có hứng thú với những tin đồn truyền miệng thất thiệt này, chẳng qua khi nghe đến cô nhi viện thì không thể không liếc Changbin vài lần. Lão gia nhà họ Seo khi qua đời, đã để nó đứng tên thừa kế hơn phân nửa số tài sản. Cho nên người nhà họ Seo đối với kẻ đột nhiên thò mặt vào đoạt gia sản này chẳng có tí thiện cảm, song lại vừa kiêng dè vừa đố kị nó sau này trưởng thành sẽ kế thừa hai mươi phần trăm cổ phần công ty. Thi thoảng cũng có vài người ngoài mặt lấy lòng nó, nhưng thực dạ tốt với nó, chỉ sợ bói chẳng ra. Hyunjin nhịn không được quay đầu nhìn bốn phía một lượt, muốn giúp Changbin đang im lặng xấu hổ tìm ra kẻ ác mồm ác miệng, nhưng lại chẳng thấy, tất cả ai nấy đều chưng vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro