Chương 33: Thì... cậu vốn dĩ thích phụ nữ mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyunjin dĩ nhiên nói không nên lời, làn da mỏng thoáng chốc đỏ như tôm luộc, xấu hổ vô cùng, "Không cần phải đến những nơi như thế đâu, ở nhà..."

"Chỗ đó so ra có không khí hơn." Jisung cũng muốn cùng người mình thương thưởng thức sự ngọt ngào của một đôi tình nhân bình thường ra ngoài "vui vẻ".

"A... Thế..." Trước khi tay Jisung không yên phận lần xuống, Hyunjin đẩy hắn ra rồi đứng phắt dậy, "Để sau hẵng nói, tôi... về làm việc trước."

Jisung há hốc mồm nhìn Hyunjin bỏ đi, mất mát không thôi nằm vật ra bàn, trăm phần trăm là dáng vẻ thê lương của ông chồng bị bỏ rơi. Rốt cuộc là vấn đề ở đâu nhỉ? Hôm đó Hyunjin chẳng phải đã nói: "Tôi vẫn thế với cậu...", nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn không hề cảm nhận được Hyunjin có tí ti gì với hắn cả.

Dùng bữa tối tại một nhà hàng đã đặt trước, Hyunjin vẫn rất câu nệ, càng gần lúc sắp ăn xong anh càng bối rối sợ sệt. Thay vì nói căng thẳng, chẳng thà bảo là sợ hãi. Cái vẻ lo âu này thật nhìn không nổi, khiến Jisung cũng dần dà ăn cũng mất ngon. Hiển nhiên Hyunjin đang sợ hãi chuyện sắp sửa diễn ra tiếp theo. Lên giường với Hyunjin mà nói, lẽ nào là một chuyện chẳng cam lòng đến thế sao? Jisung nhíu mày, tận lực cứu vớt tinh thần hăng hái sắp sửa suy sụp của mình, ra vẻ thoải mái trêu chọc: "Kế tiếp chúng ta đi đâu đây?"

Chỉ cần Hyunjin nhăn nhó một câu "Chẳng phải cậu đã đặt chỗ sẵn rồi sao?", hoặc thậm chí chỉ cần thẹn thùng giữ im lặng, hắn cũng sẽ vui vẻ dẫn anh đến căn phòng đã đặt trước. Nhưng Hyunjin bối rối một lúc, lại ngập ngừng trả lời: "Không biết". Nét mặt Jisung không nén được thất vọng. Đối mặt với kiểu không tình nguyện gần như kháng cự này, hắn có cảm giác nhục nhã như chính mình đang sắm vai kẻ nghiện sex trường kì đói khát. Xin lỗi chứ về phương diện ấy, cho tới nay hắn cũng chưa từng ép uổng ý thích của một ai.

"Thôi bỏ đi." Jisung tuyệt nhiên chẳng hề toan tính che giấu thái độ bỗng nhiên nguội lạnh của mình, "Về thôi."

"A!?" Nhẹ nhàng thở ra, vẻ thả lỏng thoáng lướt qua mặt Hyunjin.

Jisung chỉ cảm thấy tức ngực anh ách, vừa bực tức vừa ngán ngẩm, nhất thời chẳng biết nên trút vào đâu, cơn giận dữ nghẹn cứng giữa cổ họng, sắc mặt hắn khó coi hết chỗ nói, ngước mắt lên vừa thấy người quen, bèn chẳng nghĩ ngợi gì vẫy tay chào: "Hi, Helen."

"Tình cờ ghê ta," một cô gái tóc xoăn má hồng mắt to như búp bê Barbie, cặp chân dài được tôn thêm bằng đôi giày cao gót nhọn thướt tha tới ngồi, "Lâu rồi mới gặp anh, dạo này bận gì lắm thế, cũng chẳng chịu tới tìm bọn em." Cô là nhà thiết kế Jisung quen được trong một lần đấu thầu thiết kế sân khấu vào khoảng thời gian Hyunjin tạm dừng công tác, trùng hợp bạn trai cô cũng là bạn làm ăn của hắn, giao tình giữa đôi bên rất tốt đẹp.

"A, vị này là ai thế? Phong cách hoàn toàn khác anh nha, nhìn rất hòa nhã ~"

"Nhân viên công ty anh." Jisung ác ý trả lời, cố tình liếc qua Hyunjin.

Hyunjin chẳng hề so đo cách gọi "nhân viên công ty" không chút khách khí như vậy, nhã nhặn cười chào cô, rồi lại cúi đầu, vẻ mặt điềm nhiên mà chú tâm cắt thức ăn trong dĩa.

Giỏi gớm, cả dấm chua cũng không thèm ăn. Jisung hít một hơi, tâm trạng thất vọng đè nặng cả ngày khiến hắn ngay cả sức lực để nổi giận cũng không còn. Thẳng thừng gạt cái người đang toàn tâm toàn ý đối phó với phần còn lại của bữa tối qua một bên, hắn giận dỗi tán chuyện thân thiết với Helen, thường xuyên làm những chuyện ám muội, làm cô ngạc nhiên không thôi, che miệng cười phì, "Đúng là... trẻ con". Hyunjin vẫn miệt mài giải quyết bữa tối của mình, nét mặt bình thản như chẳng thể bình thản hơn được.

Chờ dùng xong thức ăn trong dĩa, Hyunjin ngồi im lìm một bên, mặt mày chẳng chút dao động, hoàn toàn an nhiên điềm tĩnh như chuyện chẳng can chi tới mình. Jisung cảm thấy tim mình dần lạnh đi. Hắn quả thật như một thằng hề cứ ra sức muốn chứng thực vị trí của mình trong lòng Hyunjin. Tự rước nhục đến nông nổi này, hắn cóc cần.

"Cậu ăn no rồi thì tự mình đi xe về nhà trước đi," chán chường, hắn hếch cằm với Hyunjin, "Lát nữa tôi định lái xe đưa cô ấy ra ngoài."

"Được." Hyunjin đứng lên, hơi khom người chào hắn, rồi quay lưng đi thật. Ngay cả nửa câu cũng không hỏi, quả đúng là dứt khoát.

Helen cười mỉm, liếc mắt nhìn theo hướng Hyunjin, "Sao vậy, anh mới cãi nhau với người ban nãy à?"

Jisung cáu kỉnh lắc đầu, rồi gật đầu, chửi khẽ một tiếng, tay nắm ly rượu vang cứng ngắc, rồi "Rắc" một cái thực sự bóp vỡ ly rượu nứt toác. Khán giả đã không còn, hắn cũng không cần thiết phải vất vả diễn trò nữa.

Sau khi làm nhân viên nhà hàng cuống cuồng một phen, hắn mang bàn tay tươm máu đã được băng bó lại phóng xe về nhà. Đỗ xe vào ga ra xong, hắn lại giẫm rầm rầm mấy cái mới nén được lửa giận mà vào nhà.

Lên lầu liền nghênh ngang đẩy cánh cửa đang khép hờ phòng Hyunjin ra. Gì thì gì, hắn cũng phải xách tai tên kia lên nói cho rõ ràng, bằng không với tính cách của mình, muốn hắn coi như chẳng có gì nín nhịn tới sáng, thế nào cũng ứa gan.

"Cậu đang làm gì đó?!"

Tiếng nước chảy ào ào trong buồng tắm át hẳn tiếng chân hắn bước tới, mãi đến khi hắn đứng sau lưng đặt câu hỏi, Hyunjin mới giật mình phát hiện, hơi ngước đầu lên khỏi bồn rửa mặt.

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Giọng Jisung đanh lại.

"A... tôi... đang rửa mặt." Hyunjin ậm ờ đáp, nhưng không quay đầu lại.

"Quay qua đây." Jisung càng khó chịu, "Có rửa cái gì thì cũng chờ tôi nói xong hẵng rửa tiếp."

Hyunjin vẫn không chịu quay đầu qua, lưng càng cúi gục hơn, giọng anh mơ hồ, "Chờ một chút...", dùng sức vã nước vào mặt cọ rửa lung tung, Jisung dĩ nhiên đã mất kiên nhẫn, hắn túm lấy bả vai anh kiên quyết kéo về hướng mình. Cái vẻ mặt mày ướt rượt nước của Hyunjin rất thảm hại, anh cúi đầu như lẩn tránh, không chịu đối diện. Jisung đưa tay nâng cằm anh, buộc anh ngẩng mặt lên, hắn chần chừ một chút rồi dùng tay trái lượn vòng quanh khóe mắt đỏ hoe của anh, giọng hắn bất giác mềm mỏng lại rất nhiều: "Cậu sao thế?"

"Không sao hết... Có gì đó bay vào mắt thôi..."

Khóe mắt hơi cụp xuống nhìn vào càng cảm thấy đáng thương, Jisung thở dài: "Cậu khóc à?"

"Đâu có..." Hyunjin bối rối quay mặt đi, "Mới rồi cậu bảo có việc tìm tôi?"

"Cậu khóc cái gì?" Jisung bức ép không tha, "Là vì tôi thân mật với người phụ nữ khác nên cậu giận sao?"

"Không có đâu," Hyunjin vội dùng tay áo lau vết nước trên mặt, trấn tĩnh lại một chút, "Sao lại giận được, thế cũng đâu có gì kì quái, hết sức bình thường..."

"Không có gì kì quái?" Jisung cảm thấy cơn giận dữ lại thoáng bùng dậy, "Cậu quảng đại biết điều quá nhỉ? Vậy cậu nói tôi nghe xem, thế nào là tiêu chuẩn bình thường?"

Hyunjin há miệng thở dốc, mắt cụp xuống, khó xử cười khổ: "Thì... cậu vốn dĩ chỉ thích phụ nữ mà..."

"..." Jisung giận dữ cười gằn, "Phải, phải rồi, chẳng sai chút nào, tôi chỉ thích đàn bà. Cậu thông minh thật đấy. Nói muốn quen cậu gì đó cũng chỉ là đùa giỡn thôi, cậu biết chứ?"

Lưng Hyunjin dựng phắt dậy như thể bị đâm trúng, mặt anh tái mét một lúc, miễn cưỡng phụ họa: "Đúng, thiếu gia nói chơi thôi, sao có thể là thật được. Đạo lý ấy tôi cũng hiểu mà."

Jisung giận tới độ cổ họng muốn tắc nghẹn, hắn chỉ biết hít sâu, nhất thời nói không ra lời. Người gầy gò tái nhợt đối diện cũng chẳng mở miệng nữa, cúi đầu đờ đẫn nhìn sàn nhà, lát sau mới máy móc đi về phía trước hai bước, nghoảnh mặt nghiêng người muốn lách qua Jisung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro