Chương 7: "Hyunjinie, cậu đâu phải phụ nữ!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cũng tiễn chân được gã ôn thần, Hyunjin ăn tối qua loa, tắm rửa nhoáng nhoàng rồi lên giường nằm. Anh thực sự chẳng hề khổ sở chút nào. Từ bé tới lớn, anh chưa từng mơ ước viễn vông, vậy thì làm sao có thể thất vọng, làm sao có thể khổ sở được. Bản thân sẽ trải qua cuộc đời như thế nào, nhắm mắt lại anh cũng có thể đoán ra. Nhìn Jisung thành hôn, sinh con, kế thừa gia tộc, anh tiếp tục ở bên cạnh hắn làm một trợ thủ nhạt nhòa, năng lực bình thường, nhưng biết cúc cung tận tụy. Anh sẽ chẳng nói gì, cũng chẳng dám nói, kẻo ngay cả cái quyền được ở bên cạnh lén nhìn Jisung anh cũng mất. Hạnh phúc lớn nhất của Hyunjin, chẳng qua chỉ là được âm thầm ở bên Jisung, hầu hạ hắn, chăm sóc hắn, mỗi ngày đều lặng lẽ dõi theo hắn, mãi cho đến khi già đi. Những điều khác, đều không dám tơ tưởng.

"Hyunjinie..." Hyunjin cựa mình, tiếp tục ngủ.

"Này, sao lại ngủ say thế hả? Tôi cố tình chạy về sớm với cậu đây, cậu mau tỉnh lại nói chuyện với tôi đi, này!" Bị bóp mũi gần một phút, đến người chết cũng phải tỉnh dậy vì ngạt ấy chứ.

"Ô!" khó khăn mở con mắt nhập nhèm, đối diện là khuôn mặt phóng đại của Jisung, lơ mơ nhìn nhau hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo, "Cậu về rồi à? Tiệc đã kết thúc ư?"

"Đâu có, tôi lén chuồn về đấy." Jisung ngồi xổm cạnh giường anh, đưa tay sờ mặt anh, "Tôi lo cho cậu lắm, sợ trong người cậu không khỏe sẽ rất khó chịu, nào ngờ cậu lại ngủ say tít như thế."

Hyunjin cảm động, quên sạch những trận bắt nạt thường ngày vẫn ăn, trong mắt anh Jisung chẳng khác nào một vị thiên sứ. Lại lần nữa cảm thấy che giấu khyunh hướng tính dục và tình cảm của mình là việc làm đúng đắn, ít nhất là còn có thể được hưởng một chút ấm áp từ tình bạn. Nếu cứ liều mình xông tới thổ lộ, chắc chắn kết quả sẽ là trèo cao ngã đau, giống như gã xấu số trên xe bus lần trước, bị bẽ ngón tay gãy "rắc" một phát, bêu danh "bệnh hoạn", từ nay về sau nằm trong danh sách khách hàng bị cấm sử dụng dịch vụ. Nào còn được hưởng niềm hạnh phúc cận kề bên Jisung nữa.

"Mấy cô gái đó thế nào? Không ai hút hồn được cậu sao?" Nếu muốn vờ rằng mình "bình thường", vậy thì làm chuyện "bình thường", tán gẫu về đề tài "bình thường" mới phải.

"Có mà hù tôi mất vía." Jisung cười khẩy, "Hết cả hồn, trời thì lạnh thế này, mấy ả toàn chơi đồ xuyên thấu mỏng dính, có phải show nội y đâu. Chẳng lẽ nghĩ rằng đó là gu của tôi? Hai quả đu đủ bự á?! Ặc."

"Ầy... Thực ra, thực ra như thế cũng không tệ..." Hyujin vắt óc tìm từ để khen ngợi, "Đầy đặn một chút... Sau này dễ sinh con..."

"Ai mà thèm, tôi thích gầy gầy cơ cơ," Jisung đột nhiên cười xấu xa, "Như Hyunjine nè..." bất thình lình vươn tay, dùng tốc độ nhanh như chớp sờ lên bộ ngực mỏng manh của Hyunjin. Hyunjin đáng thương vừa mới tỉnh ngủ, phản ứng còn trì trệ, mãi cho đến khi bật ra tiếng rên mới giật thót người: "Cậu làm gì đó!"

"Ể? Nè, không phải chứ, thực sự có cảm giác sao? Hyunjinie nha, cậu đâu phải phụ nữ!"

Hyunjin xấu hổ kéo áo ngủ lại, mặt mũi đỏ bừng: "Đâu có... Cậu đừng có nói bậy." Ngực của đàn ông cũng là nơi mẫn cảm, huống hồ chi người chạm vào anh lại là Jisung.

"Không được, tôi rất nghi ngờ nha~ để tôi kiểm tra thử coi, nhỡ Hyunjine là phụ nữ thật~ thì tôi liền, ha ha~" cố ý cười như một tên yêu râu xanh, ngăn không cho Hyunjin kéo quần ngủ, thấy Hyunjin hoảng sợ cố sống cố chết giãy giụa, hắn lại càng cười xấu xa, "Không cho tôi xem hả? Vậy thì sờ nha, đằng nào chẳng thế..."

Hyunjin mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, thân dưới của anh đã bắt đầu có phản ứng không thể để Jisung phát hiện, cuống cuồng tóm chặt đôi tay nghịch ngợm đang lần xuống của Jisung, "Tất nhiên tôi là đàn ông! Được rồi, đừng quậy nữa, nghỉ sớm đi, mai còn phải đi làm."

Jisung híp mắt nhìn Hyunjin một chốc, rồi cũng chẳng ép uổng anh nữa, đứng lên nhún vai: "Ờ, nếu cậu đã keo kiệt như thế... Tôi đây đành hào phóng chút vậy. Tôi muốn tắm, cậu vào kì lưng giúp tôi đi, cho cậu xem miễn phí đã đời luôn."

Không nói chơi nhé, lôi người từ trong chăn ra giúp hắn kì lưng...

Hyunjin không còn cách nào khác đành phải rời giường, lảo đảo theo vào phòng tắm, tới chiếc bồn tắm lớn xả nước, pha nước ấm, giúp vị đại thiếu gia kia khoan khoái thư giãn nằm vào. Anh vừa mới cầm chai sữa tắm, đột nhiên bị tóm lấy, kéo giật lại, cả người ngã vào bồn tắm.

"A!" Bất ngờ không kịp đề phòng bị uống phải nước, Hyunjin còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Jisung dương dương đắc ý cười, nghiêng người hung hăng chặn anh lại: "Không cho tôi xem, tôi càng phải xem bằng được! Dám từ chối tôi à?! Hừ! Bây giờ tôi muốn nhìn rõ từ đầu tới chân!"

"Nè, đừng, đừng, đừng đùa nữa..." Giọng nói của Hyunjin đã có chút run rẩy, căn bản không dám nhìn thân thể với những đường cong duyên dáng của Jisung trước mặt. Áo ngủ ướt đẫm, sũng nước dính vào người, chẳng khác nào đã phơi bày toàn bộ, lại còn bị Jisung trần truồng đè chặt bằng tư thế ái muội, lập tức cảm thấy từng trận choáng váng.

Áo ngủ đã bị lột ra hoàn toàn, phần da thịt nhợt nhạt đụng chạm với ngón tay nóng như lửa của Jisung liền biến thành sắc hồng xấu hổ. Không được, nếu bị phát hiện... Cậu ấy sẽ cảm thấy ghê tởm... Hyunjin liều mạng giãy giụa, tuyệt vọng bảo vệ chiếc quần sắp bị lột xuống của mình: "Đừng quậy nữa, Jisung... Tôi giận đấy, Jisung..."

"Gì? Giận á? Tôi chưa thấy dáng vẻ giận dữ của cậu bao giờ, giận cho tôi xem nào!" Jisung dường như bị chọc tức, dùng sức khống chế tay anh, đè chặt đôi chân đang đạp loạn, một phát kéo chiếc quần xuống, "Cậu giận cái gì hả?! Làm như tôi cưỡng bức cậu không bằng! Tôi không phải đồng tính, cậu sợ cái gì! Chẳng lẽ cậu..."

Thân thể trần trụi của hai người dán chặt vào nhau đến nổi chẳng còn một khe hỡi. Dường như chỉ trong một giây thôi, Jisung trắng bệch mặt mày buông Hyunjin ra, hay nói chính xác hơn, là đẩy anh ra. Hyunjin vẫn còn hoang mang, quá nhanh, anh còn chưa kịp đoán xem Jisung đã cảm giác được phản ứng của anh hay chưa, nhưng vẻ mặt của Jisung thực sự là vô cùng khó coi.

"Ra ngoài."

Hyunjin vẫn ngây người.

"Tôi bảo cậu ra ngoài!"

Nhìn Jisung vẻ mặt cứng đờ vội vàng lấy khăn tắm quàng quanh eo, Hyunjin luống cuống nhặt quần áo che lên người lúng túng bước ra khỏi bồn tắm, còn chưa kịp mở miệng giải thích, Jisung đã sưng sỉa đẩy anh ra khỏi phòng, sau đó chẳng nói chẳng rằng đóng sập cửa lại.

Thế này là... Kết thúc rồi sao? Cuối cùng vẫn bị cậu ta phát hiện ra sao?

Hyunjin chân trần thẫn thờ đứng ngoài cửa phòng tắm, thoáng run rẩy.

Thực sự mình không có làm gì cả mà... Cho dù có phản ứng, cũng đâu có nghĩa mình là loại người đó... Mình có thể giải thích, đúng không?

Jisung... Cho dù tôi là... Tôi cũng có thể cam đoan rằng tôi sẽ không có những mơ tưởng xa xôi nào về cậu, tôi nào có dám... Tôi cũng chưa có hành động nào khiến cậu phải ghê tởm... Tôi, tôi nhiều nhất cũng chỉ có chạm vào môi cậu bữa đó thôi... Những chuyện khác đều chưa từng có, bao nhiêu năm qua tôi nào có dám không biết an phận... Sau này cũng sẽ không... Xin cậu hãy tin tôi, có được không? Xin cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro