21. Sakusa Kiyoomi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sakusa ngáp một cái thật dài khi mở cửa vào nhà của hai người. Anh đã đi được năm ngày rồi. Năm ngày thi đấu, tập luyện, khám sức khoẻ, tập luyện và tập luyện. Anh không có lấy một giây cho riêng mình, và tất nhiên, anh ngủ không ngon một chút nào.

"Mừng về nhà Kiyoomi." Em mỉm cười với đôi tay dang rộng để anh lao tới. Anh ôm em thật chặt, mặc kệ đồ đạc của mình vương vãi khắp sàn nhà.

"Anh có vui không?" Em lẩm bẩm hỏi anh. Chà, anh lắc đầu.

"Quá lâu." Anh trả lời và lại ngáp một lần nữa khiến em cười khúc khích.

Sakusa nghĩ chắc chắn mình không thể sống nếu không có em.

"Vậy sao?" Em lùi ra và lờ đi cái bĩu môi khá dài của anh người yêu, thay vào đó cầm lấy túi của anh: "Anh có muốn ăn gì không?"

"Anh ổn." Anh lẩm bẩm rồi cởi áo khoác và giày ra: "Anh ăn trên máy bay rồi."

Em gật đầu và tắt đèn trong bếp trong khi Sakusa khóa cửa. Sau đó anh bám theo em đi vòng quanh nhà như một chú cún con, anh lê bước phía sau em khi em bật máy điều hoà, đi dọc hành lang khi em để quần áo của anh vào đống đồ giặt cho ngày hôm sau và dừng lại khi anh ấy cuối cùng cũng bước vào phòng ngủ.

"Anh có muốn uống trà không?"

"Anh không khát." Anh nhẹ nhàng lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra khi tay chân anh mỗi lúc một nặng trĩu hơn.

Đối với người ngoài, Sakusa có vẻ lạnh lùng và xa cách trong những lúc như này. Nhưng em biết rõ hơn ai hết rằng anh đã rất kiệt sức. Thông thường sau những chuyến đi ngắn, Sakusa sẽ dành thời gian kể cho em nghe mọi thứ anh đã làm khi đi vắng. Tuy nhiên, chuyến đi này có vẻ đặc biệt mệt mỏi, anh trông như sắp gục xuống rồi.

Em có thể biết qua ánh mắt của anh, cách anh kéo em lại gần và vuốt ve lưng em, cách anh đi theo em mà không nói một lời chỉ để được gần em, rằng anh yêu em nhiều hơn những gì lời nói có thể thể hiện lúc này.

"Em chắc chắn là anh đang rất mệt, có cần em giúp anh tắm không? Hôm nay em vừa mua thêm loại muối tắm mà anh thích ở cửa hàng." Em lấy khăn tắm và đặt lên quầy bếp rồi hỏi,  nhưng lại cảm nhận được anh đến đứng đằng sau mình, sau đó anh tựa đầu vào vai em.

"Không phải tối nay, anh mệt quá. Tắm một chút là được." Mắt anh nhắm nghiền lại khi nói, những lọn tóc xoăn rối bù rơi xuống trán. Em gạt chúng sang trước khi đặt một nụ hôn lên môi anh ấy và trượt ra khỏi quầy.

"Anh thật may mắn, hôm nay em đã mua được loại sữa tắm mà chúng ta thích. Cuối cùng cũng có hàng." Vòi sen được bật lên, em điều chỉnh nhiệt độ cho anh, đúng mức anh thích.

"Ừ, anh cảm ơn." Anh ném đồ giặt của mình vào giỏ đựng và trượt vào bên trong vòi sen ngay khi hơi nước tràn vào phòng tắm trong vòng tay ấm áp.

Em để anh tự làm và lấp đầy khoảng trống thời gian của mình bằng những việc để cho đêm của anh dễ dàng hơn một chút. Em cắm bộ sạc cho anh, đặt chiếc cốc mới được làm sạch và đổ đầy nước lên tủ đầu giường rồi cất túi xách của anh đi. Khi em leo lên giường, Sakusa đã bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ ngủ trên người, tóc ướt đẫm và đôi mắt mệt mỏi.

"Aii, anh nhớ chiếc giường của chúng ta quá." Sakusa thở dài thoả mãn khi anh nép vào phía sau em và kéo em lại gần: "cảm ơn vì đã giúp anh cất mọi thứ đi." Anh hôn lên đầu em.

Em quay lại đối mặt với anh ấy và quấn mình quanh thân mình anh. Sakusa cười khúc khích: "Có ai nhớ anh không?"

"Một chút." Em áp má vào ngực anh trong khi vòng tay ôm quanh người Sakusa, hai chân đan vào nhau: "Nghe có vẻ như đây một chuyến đi khó khăn."

Sakusa chế giễu: "Như một trò đùa. Chẳng có gì chuyên nghiệp trong bất kỳ việc gì cả." Anh gắt gỏng, và mặc dù căn phòng tối đen như mực nhưng em vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh: "Tuy nhiên thì, anh sẽ kể cho em nghe nhiều hơn về chuyện đó vào sáng mai, anh mệt quá nên không thể nghĩ được gì hết."

"Ngủ đi Kiyoomi." Em nhỏ giọng thì thầm khi cơ thể cuối cùng cũng tìm thấy chỗ thoải mái trong vòng tay của anh người yêu. Mắt anh nặng trĩu và hơi thở trở nên sâu hơn chỉ sau vài giây.

Bình thường, Sakusa sẽ nói với em nhiều lần rằng anh yêu bạn nhiều như thế nào trước khi cả hai nhắm mắt lại, và một hoặc hai lần nữa khi anh bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Nhưng tối nay giữa hai người không có một lời nào cả.

Cả hai chìm vào giấc ngủ, ôm lấy nhau dưới chăn và chìm trong sự an toàn của nhau sau năm ngày dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro