23. Kuroo Tetsurou

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi em hình dung về viễn cảnh gặp được tình yêu của đời mình, nó giống như được xé ra từ trong cuốn tiểu thuyết yêu thích của em. Em có thể tưởng tượng ra sự thay đổi của bầu không khí, ánh mắt hai người chạm nhau trong phòng, giống như số phận đang kéo cả hai lại với nhau. Sẽ có những câu nói đùa dí dỏm, ánh mắt tán tỉnh cũng như những cái chạm vô tình tạo ra dòng điện dưới da, khiến cho bụng em nóng lên vì rạo rực. Số điện thoại và tên sẽ được trao đổi trước khi em bước vào cuộc phiêu lưu dẫn đến hôn nhân, con cái và một ngôi nhà xinh xắn với hàng rào màu trắng.

Đúng vậy. Không phải như thế này.

Lớp vải trắng che đi tầm nhìn của em. Em đang cảm thấy thật khó chịu vì quần áo ướt dính vào da, ướt sũng, vì cốc cà phê đá giờ đã đọng thành một vũng nước trên sàn, giữa quán cà phê nằm trong khuôn viên trường. Có gì đó ấm áp và rắn chắc dưới người em nhưng cũng thật ướt át.

Em vùi mặt vào áo để che đi đôi má bỏng rát, xấu hổ không dám ngước lên để nhìn vào người tội nghiệp nào đó đã trở thành nạn nhân của sự vụng về của em ngày hôm nay. Người đó hắng giọng, giữ tay tránh xa cơ thể em và theo sau là một tiếng nuốt nước bọt em có thể nghe rõ ràng.

"Xin lỗi." Giọng nam tính và trầm, nhẹ nhàng nếu không muốn nói là có chút căng thẳng. Nếu bây giờ em nhìn lên và thấy người đàn ông này đẹp trai như giọng nói mà anh đã thể hiện, em sẽ ngất ngay tại chỗ mất: "Cậu đang đè lên bụng tôi— Á!"

"Thật xin lỗi!" Em trườn ra, cố gắng đứng dậy, nhưng lại trượt vào vũng nước và ngã trở lại, úp mặt vào ngực anh: "Chết tiệt!"

"Ôi! Hãy bình tĩnh lại đã."

Mặt em nóng bừng khi cố gắng đứng lên lần thứ hai, lần này là từ từ, bước thật vững xuống đất để tránh vấp ngã thêm: "Tôi rất xin lỗi." Em lẩm bẩm rồi cúi đầu xấu hổ.

"Đừng lo lắng, dù sao thì tôi cũng không thích cái áo này lắm." Anh nhẹ nhàng nói. Em ngẩng lên, đôi mắt mở to ngỡ ngàng trước vết bẩn lớn màu nâu thấm đẫm áo sơ mi và nhỏ giọt khỏi áo khoác da của anh.

"Ôi không, để tôi lấy cho cậu ít khăn giấy!" Em hét lên, lục lọi túi xách và lôi ra một gói giấy. Xé nó ra, em giật một tờ ra, vội vàng ấn vào phần bụng ướt đẫm của anh cố lau sạch vết cà phê đã thấm lên áo. Bỗng, một bàn tay dịu dàng che lấp tay em, em cứng đờ khi não bắt kịp tứ chi. Anh giật lấy khăn giấy từ tay em khiến em giật mình rút tay ra, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.

"Thật sự không cần đâu." Anh nói, giọng pha chút buồn cười.

"Tôi thực sự xin lỗi." Em lầm bầm, bước cách ra khỏi anh một bước, sự xấu hổ bùng lên như cơn cháy dưới da em.

"Chỉ là tai nạn thôi." Anh vẫy vẫy tay trong không khí như muốn xua đi nỗi lo lắng của em. Khi nhìn lên, em có cảm giác mình thực sự sẽ ngất ngay tại chỗ.

Bởi vì người đàn ông này quá đẹp trai.

Thực sự rất đẹp trai.

"Tại sao người này lại quyến rũ thế chứ?" Em thì thầm với chính mình.

"Sao thế?"

"Hả? A, không có gì! Tôi nói tôi rất vui vì— C, cà phê! Đúng vậy, may là cà phê không quá nóng..."

"Nhờ mấy viên đá cả." Anh cười khúc khích, bước tới thùng rác gần đó để vứt khăn giấy bẩn.

"Tôi có thể làm gì bù đắp cho cậu bây giờ? Tệ quá." Em vừa nói vừa lau chùi quần áo của mình một cách vô ích.

"Tôi nên đền bù cho cậu mới phải. Suy cho cùng thì tôi đã làm đổ nước của cậu." Em nhăn nhó đau khổ nhìn chiếc cốc trống rỗng và những viên đá đang tan: "Để tôi mua cho cậu cốc khác."

"Đó là lỗi của tôi vì đã không chú ý nhìn đường. Để tôi mua cho cậu cốc khác."

"Như này thì sao." Anh nói, chỉnh lại chiếc ba lô trên vai: "Tôi sẽ mua cho cậu một loại khác và cậu có thể mua một loại khác cho tôi. Thế thì chúng ta hòa nhau rồi."

Em trầm ngâm rồi gật đầu, đưa tay ra cho anh bắt lấy. Hai người hơi nhăn mũi khi lòng bàn tay chạm vào nhau, làn da vẫn còn hơi dính do cặn đồ uống bị rơi. Em cười lúng túng trước khi ra xếp hàng chờ gọi món. Anh quan sát bạn một lúc, lông mày nhíu lại khi quan sát khuôn mặt bạn.

"Sao thế? Mặt tôi dính cà phê sao?"

"Cậu học ở lớp kinh tế phải không?" Anh ấy hỏi. "Cậu thường ngồi sát ở phía trước?"

Lông mày em nhướng lên ngạc nhiên: "V-vâng, là tôi."

"Hmm, đúng rồi." Anh tự gật đầu: "Cậu có những nét rất... đặc biệt. Thật khó để quên một khuôn mặt như của cậu."

"Cậu đang trêu chọc tôi sao?" Em lớn giọng thắc mắc di chuyển lên trước.

"Tất nhiên không! Cậu... chỉ là khuôn mặt cậu, cậu hiểu ý tôi không?"

"Không hẳn." Em nở nụ cười bối rối nhưng khá thích thú khi anh cố tìm từ thích hợp.

"Tôi không biết dùng từ nào để nói điều này mà không nghe có vẻ— à, rùng rợn?" Anh nói, cắn cắn vào má trong.

"Bây giờ cậu đang làm tôi lo lắng đấy." Em trêu chọc rồi cố tình đứng cách anh một bước và anh cười lớn, gãi gãi sau gáy một cách lúng túng.

"Không! Tôi thề là nó không có gì lạ đâu! Mặc dù, cậu có thể thấy lạ khi tôi nghĩ như vậy, nhưng vốn dĩ nó không có gì lạ, chỉ là hơi kỳ lạ khi nghĩ điều này về một người lạ nhưng đó không phải là điều xấu. Nó thực sự rất bình thường và thực sự không có gì lạ khi tôi nghĩ về nó và- A chiết tiệt, tôi lan man quá." Vành tai anh đỏ bừng khi anh mím môi ngừng nói.

Em lấy tay che miệng để ngăn tiếng cười khúc khích của mình, nhưng vẻ mặt của anh thật... đáng yêu.

"Được rồi, vậy điều kỳ lạ nhưng lại không kỳ lạ mà cậu nghĩ về tôi là gì." Em nói với nụ cười toe toét khi đã cố gắng trấn tĩnh lại: "Tôi hồi hộp chết mất."

"Hồi hộp hả?" Anh mắng như đang nói với thú cưng, khiến em khịt mũi trước câu nói đùa rất khập khiễng nhưng một lần nữa lại rất đáng yêu của anh. Em không mong đợi gì ở một chàng trai như anh nhưng thực tế là anh khiến em cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Em gần như quên mất vết cà phê trên áo khiến em vừa cảm thấy khó chịu.

"Tiếp tục đi." Em nhắc.

"Tôi chỉ..." Anh vẫy lòng bàn tay về phía em và em thấy ta anh sẫm màu hơn một chút: "Tôi chỉ nghĩ cậu rất xinh đẹp. Và cậu có một khuôn mặt khó quên." Anh nói điều đó một cách đơn giản, nhưng cách anh gần như không thể nhìn thẳng vào em cho thấy tính cách hơi lo lắng của anh. Tình trạng của em cũng không khá hơn, má em còn nóng hơn cả cốc cà phê mà người đứng đằng trước mua nữa, em phải cắn môi dưới để giấu nụ cười e thẹn.

"Tôi hiểu rồi." Em gật đầu, sau đó dường như không thể giữ im lặng nên em quyết định trêu chọc anh một chút: "Nếu tôi không biết rõ hơn, tôi sẽ nghĩ cậu đang cố tán tỉnh tôi."

Anh lại cười, kiểu cười để che giấu sự khó chịu khi bị phát hiện: "Tôi chỉ đang nói thật thôi." Anh nhún vai. Hai người nhìn nhau một lúc, như thể đang đánh giá đối phương, cố gắng tìm hiểu xem liệu những từ đó có ẩn ý gì không.

Nhân viên pha chế đột ngột hắng giọng, đưa em ra khỏi cuộc đấu mắt khiến má em càng nóng bừng vì xấu hổ.

"Quý khách muốn dùng gì ạ?"

Một lúc sau, với đồ uống mới trong tay, em thấy mình đang đứng ở ngã rẽ trong quán. Hai người đứng ở rìa khu vực chỗ ngồi, không ai nói gì, chỉ làm không khí thêm căng thẳng khó xử giữa hai người. Em nhấp một ngụm lớn trong cốc của mình để có việc gì đó để làm và ngay lập tức nhăn mặt.

"Tôi nghĩ cái này là của cậu." Em nói, đẩy chiếc cốc vào ngực anh khi em đảo lưỡi dọc theo vòm miệng để loại bỏ hương vị quá đắng đọng lại trong vị giác: "Mẹ ơi, như thuốc độc vậy!"

"Trước đây cậu đã từng thử uống thước độc rồi hả?" Anh ấy đùa, đổi cốc cho em và nhấp một ngụm nhỏ tinh tế, từ chính vị trí mà môi em chạm vào mà không hề chớp mắt. Đáng ra việc này sẽ không khiến bụng em rạo rực, nhưng nó lại có và em phải quay đi chỗ khác khi anh liếm một giọt nước bám trên khóe môi mình.

"Không, nhưng có lẽ nó tệ như vị cà phê của cậu vậy. Tôi ghét phải là người hôn cậu sau khi cậu uống thứ đó." Em sững người khi lời đó thốt ra khỏi môi mình, phản bội dòng suy nghĩ hiện tại của em: "K-không phải là tôi đang nghĩ về điều đó! Tôi chỉ... nói..."

Lời nói của em nhỏ dần và em nhìn lên anh ấy, để thấy anh đang che giấu một nụ cười tự mãn bằng cách thọc lưỡi vào má mình: "Nếu tôi không biết gì hơn." Anh kéo dài giọng nói, lặp lại lời của em trước đó: "Tôi nghĩ cậu muốn hôn tôi."

Em nghĩ rằng em đã đủ xấu hổ trong hôm nay rồi: "Tôi nghĩ tôi cần phải đi ngay bây giờ." Em quay gót, chuẩn bị bước đi thì những ngón tay ấm áp quấn quanh cổ tay em và ngăn em lại.

"Đợi đã." anh nói: "Tôi còn chưa biết tên của cậu."

"Cậu có cần thiết phải biết không?"

"Có chứ, tất nhiên rồi. Tôi cần biết tên người bạn mới của mình."

"Và bây giờ cậu vừa quyết định rằng chúng ta là bạn, phải không?" Lông mày của em nhướng lên và anh gật đầu. Trong nội tâm, em tự hỏi liệu điều đó có thể thực hiện được hay không. Nếu có thể, hãy làm bạn với một anh chàng có khả năng thắt chặt mọi cơ quan nội tạng của em trong vòng mười lăm phút đầu tiên quen biết anh ta. Chống lại sự phán xét tốt hơn của em, em đồng ý và cho anh ấy biết tên mình, bụng em quặn thắt khi anh nở một nụ cười trẻ con ấm áp và thả cổ tay em ra. Da em ngứa ran ở nơi anh chạm vào: "Cậu cũng cần cho tôi biết tên cậu nữa. Hoặc tôi có sẽ gọi cậu là 'vết cà phê', nếu cậu thích."

"Đó là một biệt danh khủng khiếp đấy."

"Vậy thì cho tôi tên thật của cậu đi."

"Kuroo. Kuroo Tetsuro."

"Tại sao cậu lại giới thiệu mình giống James Bond thế?" Em cười khúc khích, đi theo anh đến một chiếc bàn trống và đặt đồ đạc của mình xuống.

"Bởi vì nó tuyệt vời!" Anh ấy nhấn mạnh và ngồi xuống.

Anh ấy chắc chắn không ngầu chút nào - nhưng em nghĩ mình khá thích điều đó ở anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro