Chap 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ đông không phải là kỳ nghỉ rất cần thiết mà Chenle đã hy vọng.

Em dành cả chuyến bay về nhà bố mẹ mình để chơi Bejeweled ở chế độ zen trên điện thoại, quyết tâm không nghĩ về Jaemin. Theo nghĩa đen, toàn bộ chuyến bay. Nó hiệu quả một cách kỳ diệu, vào thời điểm máy bay hạ cánh, em đã đạt đến cấp độ 43 và chỉ mơ tưởng về việc Jaemin chạy theo em ở sân bay và cản trở em lên máy bay hai lần khác nhau. Một thành công nhỏ bé, mọi thứ đều đã được cân nhắc tính toán kỹ lưỡng.

Sau niềm phấn khích ban đầu khi được gặp lại gia đình (và chú cún con quý giá của em), sự buồn chán lại ập đến khá nhanh—và cùng với đó, những suy nghĩ về Jaemin. Cha mẹ em chuyển về Trung Quốc ngay khi Chenle bắt đầu học đại học, nghĩa là em không có bất kỳ người bạn nào trong địa phương để làm em phân tâm. Mẹ của Chenle rất vui khi gặp em, nhưng mẹ đã lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ ở một tỉnh khác nên đã lên máy bay đi khá nhanh, kéo theo bố em và để lại em một mình một lần nữa.

Không có khúc côn cầu hay trường học để tập trung vào khiến Chenle nhận ra rằng em thực sự dành bao nhiêu thời gian trong đầu mình. Chỉ mất một tuần để em trở nên kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần và gọi cho Jisung, bị nhốt trong sự riêng tư của căn phòng dành cho khách mà em đang ở.

"Tớ sắp phát điên mất."

"Cậu điên bao nhiêu năm rồi, đừng bán rẻ bản thân." giọng Jisung vang lên, lầm bầm như thể cậu ấy đang ở một nơi xa xôi nào đó và nói qua hai chiếc lọ thiếc trên một sợi dây.

"Không, thực sự mà nói, tớ nghĩ rằng tớ đang mất nó." Chenle nói, nằm phịch xuống giường. "Tớ không thể quay lại trường học. Tớ tự nguyện gửi mình vào khu điều trị tâm thần."

"Doyoung-hyung sẽ lôi cậu ra khỏi bệnh viện, đấm đá và la hét." Có vài tiếng xáo trộn kỳ lạ ngay trước khi giọng Jisung lại vang lên, rồi một tiếng thì thầm nhỏ ngay sau đó, nhỏ và vang vọng như—

Em chợt hiểu ra gì đó. "Ôi mẹ kiếp, tớ đang bật loa ngoài à?"

Chenle giật điện thoại ra khỏi tai và bắt đầu đập micro, biết rằng nó sẽ tạo ra tiếng ồn khó chịu ở đầu dây bên kia. Khi Chenle đặt điện thoại trở lại tai, giọng nói của Jisung vang lên rõ ràng. "Không." Cậu ấy nói dối. "Dĩ nhiên là không rồi."

"Đừng nói với tớ là Jaemin đang nghe nhé."

"Được rồi. Tớ sẽ không nói với cậu điều đó."

"Cậu là đồ tồi tệ nhấttt." Chenle rên rỉ. Cậu đã từng là một đứa trẻ ngọt ngào cơ mà, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Làm ơn đừng bao giờ gọi tớ như vậy nữa." Jisung tỉnh bơ đáp.

"Tớ đã gọi cho người bạn thân nhất của mình để buôn chuyện về anh trai của cậu ta và cậu ta làm gì?" Chenle tiếp tục, không bận tâm. "Cậu ta để đối tượng trong tất cả những lời phàn nàn của tớ nghe trộm một cuộc nói chuyện riêng tư."

"Cậu biết đấy, khi cậu diễn đạt thành lời như vậy, thì đây là bài hát của Victoria Justice* mà tớ nghĩ cậu sẽ thực sự thích."

* Ừ thì họ chị ấy: Justice nghĩa là công lý ấy=))))

"Tớ sẽ bắt cóc cậu và bỏ rơi cậu trong một khu rừng gần đó."

Có một tiếng "Wow, lạ lùng ghê." bị tắt, rõ ràng là giọng của Jaemin và sau đó Chenle lại nghe thấy tiếng lộn xộn. Không giống như tiếng loa ngoài lắm mà giống như ai đó đang cố giật điện thoại khỏi một Jisung đang rất kiên quyết.

"Đuổi anh ấy đi nếu không tớ thề là tớ cúp máy đây." Chenle đe dọa, nằm ngửa ra. Giữ một tay trên đầu để kiểm tra lớp biểu bì của mình trong khi chờ Jisung làm theo lời em.

Em có thể nghe được tiếng thở dài gượng gạo của Jisung . "Cậu nói như thể đó là một mối đe dọa thực sự vậy." Cậu ấy lẩm bẩm. Chenle cao thượng chọn bỏ qua nó. Khi Jisung xác nhận rằng Jaemin đã bị buộc phải ra khỏi phòng, cậu tiếp tục, "Anh ấy nhớ cậu, cậu biết đấy. Lần này không phải lỗi của anh ấy."

"Tại sao cậu lại nói điều đó với tớ trong khi cậu biết tớ cảm thấy thế nào." Chenle than vãn. Tiếng phát ra yếu ớt, bụng em quặn thắt lại.

Jaemin nhớ em. Thông tin thay đổi cuộc sống, nhưng bằng cách nào đó lại đúng đến mức Chenle không nghi ngờ gì về nó dù chỉ một giây. Cuối cùng thì em đã đưa Jaemin được trở lại cuộc sống của mình và bây giờ em đang cố gắng hủy hoại nó chỉ vài tháng sau đó— vì lợi ích của Jaemin, bộ não của em nhắc nhở bản thân—nhưng lần này Jaemin sẽ không để mình đi mà không đấu tranh. Chenle nhắm nghiền mắt lại, cảm thấy đau đớn. Sự chịu đựng, miễn nhiễm. Nó gần như buồn cười.

"Một lần nữa, anh ấy thực sự là anh trai của tớ."

"Thế tớ là gì, một miếng kẹo cao su dính vào đáy giày của cậu? Cậu sẽ tiếp tục kéo cơ thể vô hồn của tớ trên vỉa hè bẩn thỉu? Có thể cạo tớ trong một đám cỏ nào đó ở đâu đó ngay bên cạnh nơi một con chó đi ẻ à?"

"Cậu chỉ thấy khó chịu thế này khi cậu chủ động trốn tránh điều gì đó thôi." Jisung nói, nhẫn nhịn. "Thôi nào, nói về nó cũng không giết được cậu đâu."

"Cậu không biết chuyện đó." Chenle lẩm bẩm, véo sống mũi. "Và cậu chưa bao giờ bắt tớ nói về cảm xúc của mình, cái quái gì thế— Jaemin vẫn ở đó phải không? Tớ thề, nếu anh ấy vẫn đang nghe..."

Jisung thở dài. "Chenle, không. Nó làm phiền cậu, vì vậy tớ muốn nghe nó. Chỉ vậy thôi."

Em xì hơi ngay lập tức, đứng dậy đi lại trong phòng. Nơi em đang nằm không phải một vị trí tốt để bắt đầu câu chuyện.

"Jaemin đã không say khi bọn tớ hôn nhau." Chenle nói ra những suy nghĩ đầu tiên mà em có. "Anh ấy nói với tớ điều đó và tớ đáp lại rằng tớ cần thời gian, nhưng tớ không biết bản thân thực sự cần gì. 'Vì tớ không biết liệu anh ấy có thích tớ - như cách tớ thích anh ấy không, hay anh ấy chỉ đang đùa giỡn với tớ, nhưng tớ cứ yêu cầu anh ấy nói với tớ điều gì đó, và anh ấy không nói, và tớ đoán là tớ không thực sự cố gắng hết sức. Bởi vì sau đó anh ấy đã cố gắng nói với tớ một lần nữa và tôi đã từ chối— nhưng nếu anh ấy nói với tớ rằng anh ấy không thích tớ thì sao? Hoặc tệ hơn, nếu anh ấy thích tớ và có tình cảm với tớ thì sao? Bọn tớ không thể ở bên nhau nếu không Canada sẽ ghét tôi. Số phận của quốc gia, nhớ không."

Jisung im lặng trong suốt 20 giây, trong lúc đó Chenle gần như cắn đứt lưỡi của mình, đi đi lại lại trong phòng. "Cách bộ não của cậu hoạt động không bao giờ ngừng làm tớ ngạc nhiên."

"Chà." Chenle nói. "Cảm ơn. Bên cạnh đó, tớ ghét cậu."

"Không, thực sự đấy, làm thế nào mà cậu có thể rút ra những kết luận này? Không cái nào có ý nghĩa gì cả."

"Nó có ý nghĩa."

"Không." Jisung nói. "Nó không. Trước hết, hãy vui mừng vì cậu sẽ không thích một nghề nghiệp mà cậu cần nói trước đám đông như một công cụ trong sự nghiệp chuyên nghiệp của mình. Thứ hai, anh ấy chắc chắn thích cậu. Anh ấy không thể nào không thích cậu."

"Chết tiệt." Chenle rên rỉ. "Đây là trường hợp xấu nhất."

"Hãy để tớ làm rõ vấn đề này." Lời nói của Jisung thật chậm. "Tớ vừa mới nói với cậu là anh trai của tớ—người mà, tớ có thể nhắc cậu nhớ rằng, cậu đã yêu từ khi tớ biết cậu—đáp lại tình cảm của cậu, và cậu đang... buồn?"

"Tớ đã nói với cậu rồi." Chenle nhấn mạnh. Em lại nằm phịch xuống giường, áp điện thoại vào tai. "Canada sẽ ghét tớ nếu bọn tớ ở bên nhau. Tớ không thể xử lý việc bị cả một đất nước ghét bỏ. Họ có quyền truy cập vào các tài nguyên mà tớ chỉ có thể mơ ước."

"Tớ không hiểu cậu đang nói về cái gì."

"Nó thực sự dễ hiểu trong đầu tớ."

"Tớ chắc nó có." Jisung trả lời, ôn hòa. "Nhưng tớ không ở trong đầu cậu, cảm ơn chúa, vì vậy cậy sẽ phải nói rõ hơn."

Chenle biết cậu ấy chỉ đang nuông chiều em, điều này chẳng giúp ích được gì, và vẫn tồn tại khả năng rất rõ ràng là Jaemin có thể đã nghe lén đường dây điện thoại và đã nghe suốt thời gian đó. Em tin rằng anh ấy có thể làm thế nên nếu thật thì em cũng không ngạc nhiên lắm.

"Thôi đừng bận tâm." Chenle nói. "Chỉ là— tớ nghĩ mình phải đi. Tớ có thể nghe thấy tiếng mẹ gọi tớ."

"Tớ tưởng cậu nói dì ấy đang đi nghỉ dưỡng?"

"Chắc hẳn đó là mẹ của người khác."

Jisung bắt đầu khẽ ngân nga bài hát Best Friend's Brother khi cúp điện thoại, và Chenle phải hít một hơi thật sâu.

Một mặt, Jisung vừa xác nhận - xác nhận rằng Jaemin thích em, chết tiệt cho quá khứ của em, chết tiệt. Mặt khác— một lần nữa, không có gì thay đổi. Em rơi vào bế tắc, và giải pháp duy nhất đã được thử và đúng đắn là: tiếp tục phớt lờ nó cho đến khi em không thể chịu đựng được nữa.

Tuần Giáng Sinh là một câu chuyện buồn. Bố mẹ em vẫn ở Quý Châu nên em đi mua quà cho bạn bè một mình, nói chuyện với những người ngẫu nhiên mà em gặp ở các cửa hàng khác nhau. Tình cờ vấp ngã trên những con đường đầy tuyết trắng và nhìn vào tất cả những ánh đèn xinh đẹp đáng lẽ nên chữa lành em, nhưng nó chỉ khiến em cảm thấy trống rỗng và cô đơn trong lòng khi những người mà em nói chuyện cùng sau đó cũng bỏ đi.

Nếu Jaemin ở đây và mọi thứ vẫn bình thường, giống như trước khi anh ấy đi Canada, Chenle sẽ bám lấy anh và kéo anh xuống những con phố đông đúc. Kéo anh ấy đến trước mọi mặt trước của cửa hàng để ồ lên ồ ồ trước những màn hình đầy màu sắc, nhấp từng ngụm cà phê đá mà Jaemin sẽ nằng nặc đòi cả hai dừng lại mua bất chấp thời tiết lạnh giá, nói thật nhiều về logistic của việc mua sắm trong dịp lễ.

Nếu Jaemin ở đây, Chenle sẽ kéo anh vào một con hẻm và hôn anh đến nghẹt thở trong vòng ba phút đầu tiên, bình thường chết tiệt— và vấn đề nằm ở chỗ đó.

Mặc dù em đang mắc kẹt giữa kế hoạch hoàn toàn ngu ngốc của mình, em vẫn mua cho Jaemin một món quà Giáng sinh.

Cửa hàng bách hóa cuối cùng mà em ghé thăm quảng cáo về đợt giảm giá 50% cho những chiếc áo len loè loẹt vào ngày lễ, khiến Chenle phải dừng chân. Một chiếc áo len thu hút sự chú ý của em với hình vẽ chú mèo tam thể dễ thương đang nô đùa trên đồng cỏ nơi góc bên phải ở mặt trước của chiếc áo và một câu chơi chữ dí dỏm ở mặt sau. Nó đậm chất Jaemin đến nỗi Chenle không thể đi ngang qua mà không mua nó.

Đó là điều hoàn toàn bình thường và hợp lý khi mua một món quà cho người mà em không nói chuyện cùng. Và đang yêu. Và không bao giờ có thể ở bên, sẽ không thể nếu em thực sự quan tâm đến anh ấy.

Em nhắn tin cho Renjun để xin ý kiến ​​thứ hai, nhưng lại bị gọi là đồ ngốc vì những rắc rối của mình. Chenle chọn cách giải thích nó một cách trìu mến, thậm chí có thể đáng yêu nếu Renjun cảm thấy hào phóng và vẫn mua chiếc áo len.

Jaemin, đáng được khen ngợi với sự nỗ lực bất chấp khó khăn của anh, đã để Chenle một mình như mong muốn— phần lớn thời gian. Anh ấy gửi một tin nhắn 'giáng sinh vui vẻ' khô khan vào buổi sáng, kết câu với một biểu tượng cảm xúc buồn bã, cô đơn, không có lời tán tỉnh thông thường nào trong nhiều tuần qua. Đáng lẽ em nên cảm thấy hài lòng vì Jaemin đủ tôn trọng em để cho em thời gian mà em yêu cầu. Đáng lẽ em nên cảm thấy đó như một chiến thắng.

Nhưng thay vì vậy, em cảm giác như thể Jaemin sắp tuột khỏi tay mình lần nữa, hoàn toàn là do em gây ra, và Chenle chỉ muốn hét lên.

🐰🐬

Mỗi 1 giây thì đầu em Lạc nghĩ ra 7749 thuyết=)))))) 10 vạn câu hỏi vì sao di động là đây chứ đâu=))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro