Chap 25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học kỳ thứ hai bắt đầu với nhiều tiếng thút thít hơn là sự bùng nổ. Các lớp học của Chenle lần này bằng cách nào đó thậm chí còn khó hơn. Một trong những giáo sư của em trông giống như cô ấy vẫn còn sống để chứng kiến ​​sự sụp đổ của nhà Thanh và có một phương pháp giảng dạy cổ xưa đến mức em thực sự ngạc nhiên khi cô ấy được bổ nhiệm làm giáo viên chính thức ở trường.

Ít nhất Donghyuck cũng học chung lớp Thống kê với em, dù Chenle không chắc đó là phúc hay họa. Anh ấy đã ủ rũ kể từ khi Mark trở về nhà; có 50-50 khả năng là anh ấy sẽ dành cả học kỳ để than vãn vào tai Chenle và chép bài tập về nhà của Chenle.

Vòng loại trực tiếp diễn ra sôi nổi ngay khi đội chơi hết trận này đến trận khác, thắng nhiều hơn thua, và Chenle đeo chiếc đồng hồ chết tiệt đó mỗi ngày. Trong quá trình luyện tập và tại các trận đấu, em thường mang theo một hộp khóa nhỏ trong túi mà anh ấy đã mua ở Gmarket để cất giữ nó thật an toàn.

Vâng, nó nghiêm túc đến mức đó đấy.

Khuôn mặt của Jaemin trở nên buồn cười khi lần đầu tiên anh thấy Chenle bước vào buổi tập đầu tiên của họ sau kỳ nghỉ đông và đeo chiếc đồng hồ đó, và kể từ đó thì lần nào mặt anh ấy cũng trông buồn cười y chang. Đây là khoảng 25% lý do tại sao Chenle lại cứ đeo nó.

Chiếc đồng hồ dường như đã xoá bỏ mọi hạn chế. Jaemin tiếp tục tôn trọng mong muốn của Chenle để có thêm thời gian—bất kể điều đó có nghĩa là gì, Chenle thậm chí còn không biết, anh ấy thực sự chỉ đang khựng lại vào thời điểm này—nhưng Jaemin cũng khiến Chenle không thể ngừng nghĩ về anh.

Đầu tiên, đó là một ly cà phê lớn đợi ngoài cửa khi em đến lớp, một ly latte vani đá với một lượng đường dở hơi theo cách mà Chenle thích. Chenle nhặt nó lên, kiểm tra nó. Đá không hề tan chảy chút nào. Jisung hẳn đã đưa cho Jaemin lịch học của em, thực tế là em chỉ càu nhàu một chút trong khi nhâm nhi cà phê. Nó ngon.

Chenle ló đầu ra khỏi cửa vào sáng hôm sau trước khi đến lớp, nhưng không có gì chờ đợi em. Em giả vờ rằng mình không thất vọng, phớt lờ cơn đau trong bụng khi em đợi trong hàng dài dằng dặc ở quán cà phê tại tầng trệt của tòa nhà Kinh Tế. Em cân nhắc việc nhắn tin cho Jaemin bất chấp bản thân, nhưng em vẫn kiên trì.

Ngày hôm sau, một ly cà phê khác nằm trong chiếc cốc trên tấm thảm cửa của em. Chenle gần như vấp ngã sau khi mở cửa trong khi em vẫn đang dụi mắt khỏi cơn buồn ngủ. Em nhìn chằm chằm vào nó trong mười lăm giây, không cử động cơ bắp— sau đó đưa ra quyết định trong tích tắc, chộp lấy điện thoại, chụp một bức ảnh mờ để đăng lên câu chuyện trên Instagram của mình với ba biểu tượng cảm xúc ngọn lửa.

Chenle nhét điện thoại của mình vào sâu trong túi áo trơn của chiếc quần đùi bóng rổ. Ba giờ sau, câu chuyện có 103 người xem. Một ly cà phê đợi em bên ngoài mỗi ngày sau đó. Chenle cố gắng nói với bản thân rằng em không để Jaemin đạt được mong muốn của anh ấy.

Tiếp theo là những món ăn vặt nhỏ nằm trong buồng nhỏ của em trước khi luyện tập, hoặc bật ra trong ba lô của em vào những thời điểm kỳ lạ. Những lúc mà em thậm chí không để ý đến Jaemin xung quanh mình đang gieo những món quà. Ông già Noel không có ý kiến ​​gì với một Jaemin kiên quyết cố tỏ ra lén lút, nên em không hoàn toàn ngạc nhiên.

Chủ yếu là những thứ lặt vặt ở những nơi khác nhau, cốc mì ramen hay sô cô la đặc biệt không được bán ở nội địa, không có gì có cùng đẳng cấp với chiếc đồng hồ gần như không bao giờ rời khỏi cổ tay của Chenle.

Cây gậy đã tạo ra sự khác biệt, nó thực sự là một món quà lớn.

Yangyang là người đầu tiên nhìn thấy cây gậy khúc côn cầu mới toanh của Chenle, được quấn một chiếc nơ màu vàng trông rũ rượi và tựa vào buồng nhỏ của em. Chưa có ai khác đến sân trượt. Chenle đến sớm với hy vọng có một chiếc bánh mì vòng khác, gần như mong đợi nó; nhưng thay vào đó, em có một cái gì đó tốt hơn.

"Chà." Yangyang nói, huýt sáo. "Một vài sugar daddy mà em có."

"Em không có sugar daddy." Chenle kiểm tra cây gậy. Sợi carbon được tối ưu hóa cao cấp, côn XE, cầu carbon kép trong lưỡi— hàng đầu, cùng nhãn hiệu mà các chuyên gia sử dụng. Em cảm thấy lâng lâng. Jaemin.

"Khá chắc chắn rằng em có một sugar daddy, cưng ạ. Có một cái gậy đắt tiền ngay đó." Yangyang nghe có vẻ thông cảm khi nói điều đó, vỗ nhẹ vào lưng Chenle. "Chúa ơi, anh ước đó là anh." Anh ta nhìn qua vai của Chenle, nơi Chenle đang xoa ngón tay cái của mình vào nhãn quà tặng, một chiếc thẻ nhỏ màu trắng có dòng chữ dành cho mèo con của anh. "Có lẽ nó không dành cho em đâu, vì tên em không phải là mèo con. Nhưng Ten-ca luôn gọi anh như vậy nên anh có thể cứ thế mà tiếp tục và lấy nó ra khỏi—"

Chenle gạt đôi tay lang thang của anh ra. "Em sẽ đổi tên hợp pháp nếu điều đó có nghĩa là em được giữ cái này, đừng nghĩ là em sẽ không làm thế." Cây gậy hiện tại của em không tốt lắm, thậm chí còn không đủ tốt ngay từ đầu. Đây là một bản nâng cấp cao đến mức khiến em hơi nôn nao. "Shoo, em đang có một khoảnh khắc đáng nhớ ở đây."

"Chỉ quan tâm em thôi mà." Dương Dương vung tay lên. "Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi với anh ta, hãy gửi anh ta đến cho anh."

"Khả năng đó không cao lắm đâu." Chenle lẩm bẩm.

Những người còn lại trong đội bắt đầu lần lượt đến, đầu tiên là Jungwoo, Jeno, sau đó là Jaemin.

"Cây gậy đẹp đấy." Jungwoo thốt lên, cầm lấy nó để kiểm tra lớp bọc. Chenle kìm lại ý muốn giật nó lại. Nó là của em. Jaemin đã mua nó cho em.

Bản thân ân nhân đang theo dõi toàn bộ sự việc từ buồng của mình ở góc căn phòng, giả vờ như không quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra, nhưng Chenle biết rõ hơn, em sẽ có thể tìm ra cảm xúc trong ánh mắt của Jaemin dành cho em từ cả hàng triệu vật mẫu. Rốt cuộc thì em đã có đủ kinh nghiệm rồi, sau tất cả mọi thứ.

"Em biết." Chenle nói, quá muộn.

Jaemin cười nhếch mép, chọn chính xác thời điểm đó để kéo áo qua đầu, mối đe dọa chết tiệt.

Nghe này, Chenle đã ở trong đủ phòng thay đồ trong nhiều năm để biết các trò lặp đi lặp lại từ trước đến nay. Nhìn cơ thể của nhau hay so sánh kích thước dương vật là không tốt chút nào, cho dù Donghyuck có cố nài nỉ thế nào đi chăng nữa. Đồng đội của em chỉ có thế thôi— đồng đội. Một rào cản vững chắc, thuần khiết, một đường thẳng chắc chắn được vẽ trên cát. Những gã con trai thô thiển ở độ tuổi cuối thiếu niên và đầu đôi mươi mà Chenle hoàn toàn không có hứng thú dành thời gian công sức vào. Kể cả Renjun, người đẹp đến mức Chenle ngã ngửa trên băng ba giây sau khi gặp anh ấy lần đầu tiên vào năm ngoái.

Nhưng. Jaemin.

Jaemin, người rõ ràng đang chế nhạo em với bộ ngực nở nang và xương đòn sắc nhọn của mình. Người đã mua cho em chiếc gậy đẹp nhất trên thị trường, người đã mua cho em những món đồ để thông báo rằng anh ấy vẫn ở đây vì Chenle, mặc cho Chenle khăng khăng đẩy anh ra. Người đã nở nang theo năm tháng đến mức cơ bắp cuồn cuộn lộ ra, gần như khiến thân hình người mẫu như tạc tượng của Jeno phải xấu hổ.

Người mà đang uốn éo từng múi cơ nói trên ở phần thân trên của bản thân một cách trơ trẽn, dưới cái nhìn chằm chằm trắng trợn và hơi bối rối của Chenle.

Tất cả sự ức chế của Chenle đã tuôn thẳng xuống nhà vệ sinh của sân trượt ngay khi em nhìn thấy cây gậy lần đầu tiên. Ngực, cơ bả vai, phần hình thang*, bất cứ thứ gì - siết chặt và gợn sóng theo cách quá nổi bật để có thể thuyết phục rằng ấy là điều hiển nhiên. Làn da tỏa sáng tưởng như một lời gợi ý rằng ngay cả mồ hôi của Jaemin cũng đẹp. Nguy hiểm quá.

Cơ thể anh ấy trông thật tuyệt trong màu vàng xấu xí của phòng thay đồ, trông còn tuyệt hơn khi nằm dài trên giường của Chenle trong phòng của em, hoặc có thể là tại một club với rượu tequila chảy xuống bụng và một đường muối nằm dọc theo thung lũng theo đúng nghĩa đen ở giữa ngực của anh ấy. Chenle có thể bước tới đó ngay bây giờ, đẩy Jaemin xuống buồng của mình và cưỡi lên người anh, hoặc quỳ xuống trước mặt mọi người và tách hai đùi Jaemin ra, cắm răng vào làn da mềm mại ở đó—

"Anh nhất định sẽ cướp cái này của em." Jungwoo khẳng định, nhét cây gậy vào tay Chenle trước khi quay đi. "Tốt hơn là hãy mang nó theo khi em rời đi."

Những lời của Jungwoo có tác dụng khiến em giật mình thoát ra khỏi giai đoạn bốn của quá trình tự mình làm trỗi dậy con chim bên dưới tồi tệ nhất trên hành tinh. Chenle thậm chí không thể ríu rít đáp lại Jungwoo trước khi anh ấy đi ra khỏi tầm nghe, và ở bên kia phòng trò chuyện với một Renjun không nghi ngờ.

Chúa ơi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Jungwoo tội nghiệp đã nhìn thấy (con chim của em ngóc đầu) và nghĩ rằng đó là do anh ấy?

Trên thực tế, anh ấy có thể sẽ được tâng bốc và có thể sẽ thích thú một chút, đó là một viên đạn hoàn toàn khác được bổ sung vào kho vũ khí mà Chenle cần phải lẩn tránh ngay bây giờ. Xoay xoay cây gậy trong tay, em nhắm mắt lại, lướt qua một cuốn sách lật trong đầu về những thứ phi tình dục nhất trên đời.

Jaemin bước qua bên phải khi em đang lướt qua bộ sưu tập trí nhớ siêu tốc về mỗi lần Daegal nôn ọe trên thảm trong nhiều năm qua. Rất may là Jaemin đã mặc áo của anh ấy trong khoảng thời gian Chenle bị khủng hoảng tinh thần hồi cấp hai.

"Em vẫn chưa nói chuyện với anh." Chenle buột miệng, cố nén không nhăn mặt.

Jaemin nhướng mày, nụ cười chậm rãi xuất hiện trên khuôn mặt. "Anh chỉ muốn hỏi là liệu anh có thể mượn cuộn băng dính để quấn cây gậy của mình không. Anh chuẩn bị ra ngoài."

"À." Chenle nói. "Ừ, cứ lấy đi." Sau đó, thực hiện một phi vụ chiến thuật rút lui đặc trưng khác của em để ngay lập tức ra khỏi phòng thay đồ.

Tồi tệ. Có thể nói rằng việc tránh mặt Jaemin sẽ không suôn sẻ. Không ai ngoài Jisung và Renjun nhận ra bất cứ điều gì khác biệt giữa cả hai, đó là một phép màu nhỏ. Nó có ý nghĩa, nếu Chenle nghĩ về nó. Jaemin vẫn ghi được vô số bàn thắng từ những đường chuyền của Chenle và ngược lại. Hai người không từ bỏ bất kỳ mục tiêu nào dù là dễ dành khi line của họ ở trên băng. Ngay cả Doyoung cũng không để ý rằng có gì đó bất ổn.

Jaemin cứ lơ lửng trong tầm nhìn của em, nhìn chằm chằm hoặc ẩn nấp hoặc cả hai. Trên chuyến xe buýt xuyên thành phố tới trận đấu tiếp theo của đội, Jaemin ngồi phịch xuống chiếc ghế quen thuộc của Renjun bên cạnh em với chiếc airpods đã đeo sẵn, không nói một lời. Chenle dành cả chuyến đi để tự nhắc nhở bản thân tại sao mình không thể tựa đầu vào vai Jaemin, em cuộn người vào một bên để chợp mắt nhanh chóng. Càng ngày càng khó để giả vờ rằng mọi thứ vẫn ổn.

🐰🐬

One more time, young and rich Jaemin=)))) mà chi tiết tặng gậy, xong cây gậy cũ của Chenle cũng hơi hỏng làm nhớ đến sự tích tặng máy tính cho em Lạc của anh Na quá. =))))))

* Phần hình thang trên cơ thể:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro