Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi săn lùng Jisung và đe dọa mạng sống của cậu ấy vì đã không cảnh báo em về Jaemin, rồi có một cuộc vui nhỏ trong phòng của Jisung trong vài giờ cho đến khi cả hai ngủ thiếp đi khi xem một số phim hoạt hình vô nghĩa về cuộc sống, cuối cùng thì Chenle đến lớp học ngày đầu tiên. Em đã đúng khi lo lắng về môn Nguyên tắc tiếp thị, nhưng các môn khác thì khá ổn.

Lớp học cứ kéo dài, dài nữa và dài mãi, rồi cuối cùng kết thúc vào khoảng ba giờ chiều. Em đi thẳng đến khu ẩm thực trong trung tâm sinh viên, với ý định vùi mặt vào càng nhiều tinh bột và carb càng tốt trước khi chế độ ăn nghiêm ngặt của Doyoung được gửi trong buổi tập tối nay. Năm ngoái, nó dài mười lăm trang, cách dòng đơn khi in. Món khoai tây chiên béo ngậy mà em đang đút vào miệng là món ăn thú vị cuối cùng mà em sẽ ăn trong nhiều tháng, nếu Doyoung thành công bắt mọi người theo cái chế độ ăn đấy.

Sau khi Chenle tổ chức thành công một đám tang đúng nghĩa cho vị giác của mình, em đi thẳng về nhà để lấy chiếc túi khúc côn cầu trước khi mang nó rồi chạy bán sống bán chết đến sân trượt. Nếu may mắn, em sẽ có vài giờ dành cho sân băng của riêng mình trước khi phải đối phó với Jaemin.

Jaemin.

Cả ngày hôm nay, Chenle đã cố gắng hết sức để không nghĩ về anh ấy, về việc anh đã đi theo Chenle đến đây theo nghĩa đen để làm gì, chứng minh điều gì? Tra tấn em? Không có câu trả lời rõ ràng về lý do tại sao hồi xưa Jaemin lại từ chối em. Cả hai vẫn chưa nói về nụ hôn, nếu Chenle có thể có những thứ em muốn, thì đó sẽ là mong họ không bao giờ nói về nó.

Em cần một đồng minh vững chắc để dựa vào— nhưng Donghyuck có thể là bè phái dự kiến ​​duy nhất của em trong cuộc chiến tự xưng chống lại Jaemin. Cũng có một khả năng rất thực tế là Donghyuck có thể thực hiện màn diễn xuất của đời anh ta chỉ để được lòng Jaemin, do đó cũng sẽ lấy lòng được Mark. Jisung bị loại ngay từ vòng gửi xe vì những lý do quá rõ ràng (ví dụ như Jisung là em trai ruột của Jaemin) và Renjun thì không thể tin tưởng được. Jeno là một lựa chọn tạm thời, nhưng Donghyuck thà chết còn hơn làm Jeno buồn, Jeno thể hiện là anh ấy thích Jaemin dựa trên những gì em thấy hôm qua, nên Donghyuck cũng bị loại.

Thế là lại quay về điểm xuất phát.

Chenle dành thời gian thắt dây giày trượt và gõ vào gậy của mình, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng em. Cả kế hoạch hoàn hảo là đến đây sớm vận may của em, đều tan nát ngay giây phút em bước lên sân băng và gặp Jaemin đã trang bị đầy đủ, đang trượt băng trong chiếc áo thi đấu của trường đại học. Làm thế nào mà anh ấy có được một chiếc áo thi đấu làm riêng còn xịn hơn cả Chenle nữa, dù sao thì nó cũng bốc mùi âm mưu xấu xa của Doyoung.

Điều này đã diễn ra bao lâu rồi? Chenle đã ở trong bóng tối bao lâu? Em ghi nhớ trong đầu để về sau còn khủng bố Jisung thêm lần nữa.

Cảm giác déjà vu lớn nhất ập đến trong em ngay khi ánh mắt cả hai chạm nhau. Hồi tưởng lại tất cả những đêm mất ngủ lẻn vào sân sau trong nhiều giờ và trượt vòng quanh nhau, thực hành liên tục các chiến thuật ngẫu nhiên, nói về mọi thứ dưới ánh trăng. Chenle đúng là đồ ngốc khi nghĩ rằng mình có thể điều khiển được chuyện này. Em sẽ không sống sót khỏi Jaemin, hồi xưa không thể và bây giờ cũng vậy.

Jaemin không hề e ngại như vậy. Anh ấy vẫy tay với Chenle, chạy đến ngay lập tức để trượt vòng quanh em.

"Mèoooo con ơiiiiiii." Jaemin hát, sự dễ thương cường điệu khiến giọng anh trở nên cao vút. "Chào emmmm."

Chenle nén lại một tiếng thở dài, chạm nhẹ Jaemin bằng cây gậy của mình để cố gắng đánh lạc hướng anh khỏi khuôn mặt đỏ ửng của em. Cả hai thậm chí còn chưa làm gì cả. "Chào. Đừng dùng biệt danh đó nhiều quá."

Jaemin giả vờ như cú chạm khiến anh mất thăng bằng. "Úi, võ sĩ! Em đã trở nên mạnh mẽ trong lúc anh đi đấy."

"Im đi, đồ ngốc." Chenle thực sự cười trước khi dùng gậy đập anh một lần nữa, mạnh hơn. Lần này Jaemin loạng choạng lùi lại trước khi chống đỡ để đứng vững.

"Chết tiệt." Jaemin thở khò khè. "Em đang giấu một bí mật gì đó mà anh nên biết đúng không?"

Chenle ậm ừ. "Đẩy vài đĩa bóng vào em, có thể anh sẽ phát hiện ra đấy."

Jaemin cười toe toét, điên cuồng. "Đến ngay đây."

Khung thành đã được dựng sẵn ở một đầu của băng. Jaemin nghe theo lời em một cách xuất sắc, trượt ngược và tung những cú lốp bóng theo đường trượt của Chenle ngay từ ban đầu.

Một cảm giác hồi hộp dâng trào trong cơ thể Chenle ở bàn thắng đầu tiên mà em cản phá, sau đường chuyền xuyên băng của Jaemin. Đây chỉ là buổi tập và không có thủ môn, nhưng nó giống như một chiến thắng theo đúng nghĩa đen. Đây là điều em đã bỏ lỡ, đây là điều em muốn, ngay cả khi Jaemin phải kéo em đến đây một cách ẩn dụ, đấm đá và la hét. Một cơ hội để chơi với Jaemin một lần nữa, được ở trên băng với anh ấy, tồn tại trong cùng một không gian, cùng một thế giới. Thật ngu ngốc và ích kỷ khi mong đợi Jaemin từ bỏ giấc mơ của mình, nhưng bằng phép màu nào đó, Jaemin vẫn coi em đủ quan trọng để quay lại.

Chắc là... chắc là Chenle có thể để bản thân có được điều này. Em vòng qua lưới và tung một đường chuyền cho Jaemin - người đã thực hiện một cú sút bằng cổ tay hiểm ác vào lưới, nó có thể hạ gục bất kỳ thủ môn giỏi nào.

Chenle huýt sáo khi đi lấy đĩa bóng, bị ấn tượng. "Chết tiệt, trông điêu luyện phết ha."

"Điêu luyện hửm?" Jaemin trêu chọc, cố gắng cướp lại bóng từ em. "Nói cho anh nghe nữa đi."

"Và nuôi dưỡng cái tôi của anh hơn nữa?" Chenle chế giễu. "Đừng có mơ."

Jaemin đánh chìm một đĩa bóng khác sau khi Chenle tung cú thụt vào anh, trái tay nhưng cũng mạnh mẽ như quả đầu tiên.

"Được rồi, wow." Chenle nói, có chút ấn tượng. "Có lẽ chỉ lần này thôi."

Tiếng cười ngạc nhiên bật ra từ Jaemin. Anh ấy trượt qua để gõ găng tay của mình vào mũ bảo hiểm của Chenle, cười toe toét tại chỗ. "Anh thật tuyệt vời phải không? Người đỉnh nhất em từng thấy?"

"Sự khiêm tốn của anh làm em tỉnh cả người đấy." Chenle nói. "Để xem em có bao giờ chơi với anh nữa không."

Đó là một lời đe dọa trống rỗng, và cả hai đều biết điều đó.

"Chenle!" Giọng Doyoung vang lên ngay sau lưng Chenle. Em không giật mình. Doyoung hẳn đã trượt băng mà không ai trong số họ nhận ra, vì cả hai quá say mê với niềm vui khi chơi cùng nhau và cãi nhau như ngày xưa. "Thật tuyệt vời, anh chưa bao giờ thấy em như thế này. Em chính thức thuộc line của Jaemin. Chúng ta chỉ cần tìm cho cả hai đứa một cầu thủ chạy cánh khác."

Jaemin cười thích thú, dùng gậy gõ vào giày trượt của Chenle. "Nghe chưa, mèo con? Có vẻ như tụi mình sẽ tiếp tục chơi cùng nhau."

Ít nhất thì lần này, em có thể đổ lỗi cho khuôn mặt đỏ bừng của mình là do đã ráng sức chơi.

Buổi tập đầu tiên của đội diễn ra nhanh chóng mà không có sự cố nào—ngoài việc Doyoung phân phát kế hoạch bữa ăn của ổng, kế hoạch này giống như một cái đe vào hộp sọ, đặc biệt là với Yangyang và Jungwoo. May mắn thay, Chenle có thể sống hoà thuận với nó vì em đã được ăn khoai tây chiên vào đầu ngày hôm đó.

Doyoung vật lộn với một nửa đội để bắt họ mặc những chiếc áo đấu khác nhau và thiết lập một chiến thuật thi đấu, chạy qua các line khác nhau như đã hứa để tìm cho Jaemin và Chenle một cầu thủ chạy cánh. Ném một nhóm người chơi luân phiên vào vị trí cánh phải còn trống trong line của hai người, dà soát qua mọi người để tìm kiếm sự phù hợp. Dường như không ai trong số họ có thể có mối liên kết chặt chẽ chẳng từ nào diễn tả được như Jaemin và Chenle, vậy nên rất khó để tìm mảnh ghép còn lại cho line của cả hai.

Yangyang luôn đảm nhận vai trò cầu thủ chạy cánh vừa bắt buộc lại khó chịu một cách quá dễ dàng, thu hút sự chú ý nhưng lại hay giữ đĩa bóng quá lâu, vậy nên sau cùng họ phối hợp không nhịp nhàng lắm. Donghyuck không có phản ứng ăn ý trên băng với Jaemin khi hai người đó hét vào mặt nhau về việc chơi các trận đấu, mặc dù Donghyuck đã truyền đĩa bóng thành công cho Chenle vài lần, nhưng dù sao thì Donghyuck cũng chơi tốt hơn ở line của Sungchan. Jungwoo thật tuyệt vời, nhưng anh ấy nhận quá nhiều những quả phạt đền với những cú bóng chắc chắn sẽ thành công trong một trận đấu thông thường, và tô điểm cho mọi cú đánh như thể mạng sống của Jungwoo phụ thuộc vào nó.

Cuối cùng thì họ cũng tìm thấy phép màu với Renjun, người đã chơi center vào năm ngoái— thật may mắn vì lợi ích của đội, anh ấy đủ linh hoạt để đảm nhận cả hai vai trò. Nhỏ và nhanh, có thể lao qua các hậu vệ và sút bóng hết phát này đến phát khác vào băng đen.

"Chúng ta sẽ trở nên tuyệt vời cho xem." Jaemin hứa sau khi trận đấu kết thúc. Đụng găng với Renjun trước khi còng Chenle vào sau đầu. Đội của họ đã thắng với tỷ số cách biệt.

"Rõ ràng là vậy!" Renjun trả lời, sẽ nom rất căng nếu không có một nụ cười nhỏ trên môi. "Cậu đang ở đây mà, phải không?"

Chenle quan sát cách khuôn mặt Jaemin sáng lên khi được khen ngợi và quyết định lấy trộm dây giày trượt của Renjun sau khi luyện tập như một hình phạt. Những kẻ phản bội trong "Cuộc chiến chống lại Jaemin" sẽ không được dung thứ.

-

Jisung đến xem các buổi tập luyện nhiều hơn so với mùa trước. Cậu ấy nói là vì cậu muốn gặp Jaemin—

"Hư thế nhỉ!" Chenle nói. "Tớ là bạn thân tuyệt vời nhất của cậu. Như vậy còn chưa đủ lý do sao?"

"Chưa." Jisung nói, và cứ để kệ vậy mà không bổ sung gì cả.

—nhưng Chenle nghi ngờ một số động cơ thầm kín. Jisung, đối với tất cả những gì cậu ấy thể hiện ra là một thiên thần nhỏ (hài hước) ngây thơ, là người con trai buôn chuyện nhiều nhất mà Chenle từng gặp. Nghiêm túc đấy. Hầu như đó là một sự ban phúc khi Chenle muốn chen chân vào chuyện riêng của đồng đội, nhưng lại là một lời nguyền ngay khi nó liên quan đến em và Jaemin.

"Đối với một người tự nhận là muốn bỏ qua những kỷ niệm đẹp để chấm dứt với anh trai tớ, cậu chắc chắn là dành hơi nhiều thời gian cho việc nhìn anh ấy." Jisung nhận xét. Cậu ấy ngồi trên băng ghế của đội, dựa vào thành ghế trong bộ thường phục, gối đầu lên cánh tay. Biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt cậu ấy trong khi đang cố ý nói vậy, đã phá hỏng tâm trạng của Chenle.

🐰🐬

Trẻ trâu Chenle=))) cuộc chiến chống lại Jaemin đồ đó=)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro