Risky Business - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao lại nói thế à?

Bởi vì Sehun có mặt tại quán cà phê đúng boong lúc 6:45 chiều, ăn mặc dễ thương trong chiếc áo len đẹp nhất của mình. Y lo lắng đẩy cặp kính lên sống mũi và liếc nhìn quanh quán cà phê. Khi không thấy Kai, Sehun ngồi xuống một bàn trống.

Một cô phục vụ bước đến, đưa cho Sehun cuốn thực đơn. "Tôi đang đợi bạn." Sehun nói với cô nàng phục vụ.

"Oh. Tôi sẽ trở lại khi quý khách đã sẵn sàng," cô nói rồi để y lại một mình.

Sehun không ngừng gõ chân xuống sàn nhà, mắt dán chặt vào cánh cửa. Mặc dù vô cùng muốn trái tim mình ngưng đập rộn ràng thế này, y không thể làm gì để ngăn nó lại được. Sehun chưa bao giờ chờ một người con trai nào đó tại quán cà phê. Y cũng chưa bao giờ ăn mặc đẹp thế này vì một người đàn ông nào cả. Và trời ạ, Sehun thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hẹn hò với ai đó trong tương lai gần.

Y kiểm tra thời gian. Bây giờ là bảy giờ chín phút.

Có lẽ hắn sẽ không đến.

Sehun không chắc mình cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó hay là buồn bã nữa.

Buồn bã. Phần lớn là buồn bã.

Sau đó, Sehun thấy cánh cửa mở ra và một người đàn ông, mặc áo phông màu đỏ hạt dẻ, quần jean đen và mang bốt xuất hiện. Các thẻ bài quân nhân treo lủng lẳng trên sợi dây chuyền quanh cổ khi hắn bước vào và nhìn xung quanh. Khi mắt người nọ chạm đến Sehun, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi hắn.

Sehun nắm chặt tay mình dưới bàn để ngăn chúng run rẩy. Y đã nghĩ gì thế này? Y không bao giờ nên đến đây cả. Đây là một ý kiến ​​tồi. Tồi kinh khủng!

"Tôi gần như nghĩ rằng em sẽ không đến đấy," Kai vừa nói vừa ngồi phịch xuống ghế ở đối diện. "Sehun."

Sehun thở gấp khi nghe Kai gọi tên mình. Chưa có ai từng gọi tên y....theo cách hắn vừa làm. Nghe nó có gì đó rất...thô tục. "Tôi chỉ.... đến để hỏi anh tại sao anh muốn... uống cà phê với tôi."

Thậm chí chính Sehun cũng biết bản thân vừa phát ra một câu nhảm không thế tả.

Và Kai ngay lập tức cười khẩy trước lời biện minh khập khễnh của y. Hắn vẫy tay với cô nàng phục vụ và bảo cô mang cho bọn họ hai chai bia

"Không, không cần gọi cho tôi," Sehun xen vào. "Tôi không... uống bia."

Kai nhướng mày ngạc nhiên. "Có thật không?"

Sehun hạ mắt xuống, mím môi.

"Thế thì theo kế hoạch cũ vậy," Kai nói. "Hai cà phê nhé."

Khi cô nàng phục vụ đi khỏi, Kai nhìn chằm chằm vào Sehun một lúc lâu cho đến khi y ngước nhìn lại hắn với vẻ mặt cau có. "Anh muốn gì?" y hỏi. "Ý tôi là, anh muốn gì từ tôi."

Nhún vai, Kai ngồi dựa vào ghế, dang rộng hai chân. Đôi bốt của hắn chạm vào Sehun. Y nuốt nước bọt khi hắn rút chân ra. "Em nghĩ tôi muốn gì?

Sehun vặn vẹo người, lo lắng, ánh mắt lại nhìn xuống dưới.

Kai sau đó thở dài. Hắn cúi người về trước, như thể đang muốn nói với Sehun một bí mật. "Em theo đúng nghĩa đen, là điều đẹp nhất mà tôi mắt tôi từng nhìn thấy. Nói thế cũng đủ hiểu tôi muốn em đến thế nào kể từ lúc tôi nhìn thấy em rồi chứ."

Xương quai hàm của Sehun gần như rơi xuống khi y há hốc miệng nhìn người đàn ông trước mặt, chớp chớp mắt trống rỗng. Kai nhếch miệng cười tự mãn. "Cái-cái gì cơ?"

"Thôi, lạc đề quá rồi. Quay lại chủ đề chính nhé." Kai nói. "Làm quen với nhau một chút đã nào. Em là sinh viên, đúng chứ?"

Sehun, chỉ vừa mới hồi phục sau lời thứ nhận của Kai, gật đầu. "Tôi học chuyên ngành kinh tế."

"Wow. Chắc là khó lắm nhỉ. Nhưng mà thứ quái gì cũng sẽ trở nên khó với một thằng bỏ ngang cấp ba như tôi."

Sehun nhai phần bên trong má mình. Kai nghe có vẻ tự hào một cách kỳ lạ về chuyện hắn bỏ học.

"Em có bạn trai không?" sau đó hắn hỏi.

Sehun thở ra run rẩy, đôi mắt ngây ra nhìn Kai một lúc. "Tại sao.... anh lại nghĩ là tôi có bạn trai?"

"Được rồi. Thế bạn gái thì sao?"

Y nhăn mặt. "Không."

"Tốt." Kai xoa xoa sau gáy. "Em đua lần đầu mà đúng không*?"

(*) chỗ này Kai dùng tiếng lóng của dân đua xe.

"Cái gì cơ?"

"Ý tôi là, trước đây em đã làm thế này chưa?"

"Làm... cái gì trước đây cơ?" Sehun hỏi, cố gắng không nhìn chằm chằm vào chỗ khe hở ở ngực mà đường viền cổ áo trên chiếc áo thun của hắn làm lộ ra.

"Thế này này." Kai ra dấu, chỉ xung quanh hắn.

Sehun lắc đầu, từ từ hạ tầm mắt xuống. "Chưa có ai từng... hẹn tôi ra ngoài cả."

Kai im lặng một lúc. Sau đó, hắn hỏi, "Tại sao không?"

Sehun nhún vai. "Tôi không biết. Không có ai làm thế cả."

Kai chế giễu. "Nghe như kiểu em là hàng nguy hiểm không ai dám đụng vào ấy nhỉ. Một người dễ thương như em nên có một hàng dài những người muốn cầu hôn ở phía sau mới đúng chứ."

Sehun nhíu mày. "Anh đang chế giễu tôi có đúng không?"

Cười rộ lên, Kai lắc đầu. "Nếu nó làm cho em cảm thấy tốt hơn, tôi cũng chưa bao giờ làm chuyện này trước đây."

Sehun chớp chớp mắt. "Oh." y gãi gãi đầu. "Tôi đã không nghĩ anh là... người như thế.. uh.."

"Không, ý tôi là, tôi chưa bao giờ làm chuyện này. Cà phê. Với một cậu ấm nhà giàu, nhút nhát, trinh trắng đến thế này."

Sehun không biết hắn đang cố gắng lăng mạ hay là tán tỉnh y nữa. Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, tay y cũng đã hết run rẩy.

Khi hai tách cà phê được đặt trên bàn của bọn họ, Sehun nhanh chóng nhấc chúng lên và nhấp một ngụm. Nó nóng đến nỗi như đốt cháy lưỡi y.

Sehun thè lưỡi ra , cố để làm dịu nó trước không khí mát mẻ của quán cà phê. Đôi mắt Kai Kai mở to một chút khi ánh mắt hắn rơi xuống, nhìn chằm chằm vào lưỡi Sehun, thứ đang đưa ra khỏi miệng y.

Nhận thấy người nọ đang nhìn chằm chằm vào mình, Sehun thu lưỡi lại vào miệng, né tránh ánh mắt của hắn.

"Tôi thậm chí còn không biết... anh là ai," y lẩm bẩm mà không nhìn lên Kai.

"Đó không phải là lý do tại sao em lại ở đây? Để làm quen với tôi?" Hắn nhếch miệng cười. Sehun có thể dám chắc như thế ngay cả khi không phải nhìn lên.

"Nếu em không có hứng thú với tôi, em đã không đến."



.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro