Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các dữ liệu cần thu thập trong giai đoạn đầu rất nhiều và vô cùng phức tạp. Hiện tại, Trần Lập Ba vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc thông tin. Cậu phải chắc chắn ít nhất 80% mới có thể đến gặp bà lão. Nếu không, khi những chuyện mà cậu hứa với bà nhưng lại không thực hiện được có thể sẽ trở thành một cú sốc đối với một người già như bà.

Trương Trạch Nghị chỉ cần nhìn qua thái độ của người này cũng đủ biết tối hôm nay cậu ấy nhất định muốn tăng ca. Vào buổi chiều, Trương Trạch Nghị đã hỏi người phụ trách nhóm thực tập sinh về nội dung công việc của họ. Hiện tại, số lượng công việc giao cho thực tập sinh không nhiều, còn lâu mới phải đạt đến mức độ tăng ca làm thêm giờ.

Trần Lập Ba chắc chắn lại âm thầm tự tạo ra việc cho bản thân rồi!

Trong suốt một ngày dài, tâm trí của Trần Lập Ba hoàn toàn bị những vấn đề của bà lão kia chiếm lấy, ngay cả lúc ăn uống cũng mất tập trung. Trương Trạch Nghị ngồi bên cạnh cầm đũa đánh vào tay cậu, giọng điệu giả vờ tức giận: "Ăn cho tử tế, nếu không một lát lại đau dạ dày."

- "Tôi ăn sắp xong rồi."

Cậu chỉ mới vừa gắp mấy đũa đã muốn rời đi. Vừa rồi trong đầu cậu vừa lóe lên một ý tưởng, có một điểm cần thêm vào. Trần Lập Ba nóng lòng muốn trở về bàn làm việc để kiểm tra thông tin và xác thực chúng. Lúc này, tâm trí của cậu không còn đặt vào việc ăn uống nữa.

- "Em đợi một xíu."

Trương Trạch Nghị nắm tay giữ cậu lại sau đó dùng đầu ngón cái chạm vào môi đối phương. Vốn dĩ, anh chỉ muốn giúp người kia lau miệng nhưng khi lau xong thì đầu ngón tay lại lưu luyến không muốn rời khỏi môi.

Đôi mắt anh tối sầm lại.

Trần Lập Ba vội vàng đẩy đối phương ra khỏi người mình khi thấy anh cúi xuống. Sau đó cậu lợi dụng khoảng trống giữa hai tay mà trượt người khỏi ghế và nhanh chân bỏ chạy.

Luật sư Trương chỉ biết lắc đầu tự chế giễu bản thân và cũng không thể làm gì hơn ngoài việc thu dọn thức ăn trên bàn. Đến hơn mười giờ tối, anh tắt đèn khóa cửa để về nhà nhưng khi đi ngang qua góc đó thì thấy đèn bàn vẫn còn sáng.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo là gương mặt quen thuộc đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của anh. Trần Lập Ba vẫn còn đang tăng ca.

- "Còn chưa xong việc sao?"

Người kia đang mải mê với công việc nên không phát hiện có người đang đứng ở phía sau. Đột nhiên có âm thanh vang lên trên đỉnh đầu khiến cậu giật mình. Vừa định hét lên một tiếng thì lại nhìn thấy khuôn mặt của người đó.

Tiếng hét cứ như thế bị chặn ngay cổ họng và nuốt lại xuống bụng.

Còn Trương Trạch Nghị, cuối cùng cũng được hôn lên đôi môi mà anh mong nhớ từ lâu.

Trần Lập Ba cảm thấy hơi khó thở. Người trước mặt giống như bị bỏ đói từ lâu và bản thân cậu bất đắc dĩ trở thành thức ăn trong miệng của anh.

Nụ hôn ngắn ngủi cũng phần nào giải tỏa cơn khát của Trương Trạch Nghị. Anh đè nén ham muốn tiến sâu vào trong lòng, đưa tay kéo ghế ngồi bên cạnh Trần Lập Ba và xem tài liệu được hiển thị trên màn hình cùng cậu.

- "Em nhận vụ kiện rồi?"

- "Chỉ muốn nghiên cứu trước một ít sau đó mô phỏng lại thôi."

Trần Lập Ba không nói thật và Trương Trạch Nghị cũng không vạch trần lời nói dối ấy.

- "Đêm nay không trở về sở thú sao? Giờ đã muộn rồi. Cũng không còn chuyến xe nào nữa." Gương mặt của Trương Trạch Nghị đang rất nghiêm túc nhưng giọng nói lại như muốn dụ dỗ người nghe.

Sau khi trở thành luật sư tập sự, việc đi đi về về giữa sở thú và công ty có phần bất tiện. Lúc đầu, Trần Lập Ba đã có ý định thuê một căn phòng ở gần công ty nhưng cậu lại không thể bỏ mặc sở thú.

Tối nay đúng là đã quá trễ, xe buýt không hoạt động sau mười một giờ đêm. Bây giờ cậu chỉ còn cách gọi xe công nghệ để về.

- "Em không muốn đi thăm Mimi sao? Lần trước tôi đưa nó đi đến bệnh viện để kiểm tra, bác sĩ nói nó sắp đến thời kỳ động dục, mấy ngày nay trông nó lúc nào cũng mệt mỏi."

Không chỉ có Mimi mà Trương Trạch Nghị cũng muốn "động dục" luôn rồi!

Người anh thích đang nằm trong tầm với của anh nhưng lại chỉ nhìn không được ăn!

Tự nhiên đi giả vờ làm một quý ông làm gì. Tôn trọng khỉ gì chứ. Bây giờ chỉ cần lột ra rồi ném lên giường là xong!

Thế nhưng những chuyện như thế này, anh chỉ nghĩ trong đầu, không dám thực hiện!

- "Tôi ngủ lại ở công ty."

Bách Thành có phòng nghỉ dành riêng cho nhân viên làm thêm giờ với giường đơn hai tầng. Những người thường làm thêm giờ để theo kịp dự án sẽ thỉnh thoảng ngủ lại công ty.

Trần Lập Ba rõ ràng không mắc bẫy của anh. Trương Trạch Nghị không còn cách nào khác ngoài việc kéo mèo con ở nhà ra trận một lần nữa. Anh mở điện thoại ra và bấm vào một ứng dụng, trên màn hình hiện ra hình ảnh của mèo con, anh liền đưa tới trước mặt Trần Lập Ba.

Mèo con đang nằm sấp quay mặt ra cửa. Đôi mắt to tròn như đèn pha trong bóng tối. Trương Trạch Nghị bật micro và hướng vào loa điện thoại gọi to.

- "Meooo!"

Giống như cảm nhận được điều gì đó, mèo con chạy đến chỗ có camera và liên tục dụi mặt vào trong màn hình.

Trần Lập Ba chưa bao giờ tin được bản thân cậu cũng có ngày bị một con mèo quyến rũ. Cậu chỉ có thể thu dọn đồ đạc và theo Trương Trạch Nghị về nhà.

Cửa vừa mở, Mimi liền chạy thẳng tới. Khi thấy Trần Lập Ba không chịu quan tâm mình, mèo con liền dùng đuôi đánh vào cổ chân của cậu và liên tục kêu meo meo.

Cuối cùng Trần Lập Ba cũng cúi xuống bế mèo con lên và ước lượng cân nặng. Đúng là nhẹ hơn so với lúc trước.

Trương Trạch Nghị đi lấy thức ăn cho vào khay và thay nước cho con mèo quậy phá này. Bây giờ, động tác của anh đã vô cùng thành thạo. Trần Lập Ba đứng nhìn anh bận rộn tới lui trong phòng khách, đột nhiên cậu cảm thấy một nơi nào đó trong trái tim vừa được xoa dịu.

Trương Trạch Nghị mà cậu biết lúc đầu tuyệt đối không có bộ dạng như hiện tại.

Một bức tranh đã từng cảm thấy rất lộn xộn, bây giờ khi xem lại một lần nữa, đột nhiên lại thấy hài hòa hơn rất nhiều.

Sau khi tắm rửa xong, Trương Trạch Nghị vẫn ngồi trên ghế sofa ở phòng khách. Mini đang nằm sấp bên cạnh anh với một tiếng ngáy khe khẽ.

- "Buồn ngủ chưa? Có muốn uống một chút rượu không? Loại rượu này sẽ giúp em ngủ ngon hơn."

Trần Lập Ba vẫn chưa quên được sự cố uống rượu lần trước tại ngôi nhà này. Vừa nghe đến chữ rượu là cậu lập tức lắc đầu như lắc trống.

- "Tôi không uống. Bây giờ tôi chỉ muốn đi ngủ."

Trương Trạch Nghị không muốn đối phương cứ thế mà đi vào phòng ngủ phụ. Khó khăn lắm mới lừa được người đến đây, đã thế lại còn tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong cả rồi. Đồ ăn dâng đến trước miệng thế mà vẫn không thể ăn. Đói chết mất!

Trần Lập Ba nhìn đối phương đứng dậy đi về phía cậu. Trong lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, hai chân theo bản năng lùi lại phía sau.

- "Tôi thật sự buồn ngủ lắm rồi. Mai còn phải dậy sớm."

- "Tôi đưa em đi. Em sợ gì chứ?"

Cậu sợ điều gì?

Sợ không thể kiểm soát được bản thân. Sợ không kiềm được mà cùng anh phát sinh mối quan hệ hơn mức bạn bè bình thường.

Có điều, mối quan hệ hiện tại của cả hai cũng không được xem là bạn bè bình thường.

- "Rốt cuộc hai chúng ta đang trong mối quan hệ gì? Em đừng thả câu tôi nữa." Trương Trạch Nghị đã đi đến trước mặt Trần Lập Ba và dồn cậu vào giữa cơ thể anh với bức tường phía sau.

Trần Lập Ba cúi đầu không dám đối diện với sự tấn công mạnh mẽ người trước mặt.

- "Hả? Em nói cho tôi nghe đi. Chúng ta có quan hệ gì?"

Anh muốn có danh phận. Ngay cả khi không được cho danh phận thì ít nhất cũng cho anh một hi vọng để anh biết được anh còn cơ hội. Hãy nói cho anh biết trái tim sắt đá của em vẫn còn chỗ cho anh!

Anh đã cho đối phương đủ thời gian để nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ này. Tấm lưới cũng đã giăng quá lâu, đến lúc phải kéo lên rồi.

- "Quan hệ đồng nghiệp. Quan hệ cấp trên cấp dưới."

Trần Lập Ba tự biết câu trả lời của bản thân hơi đáng ghét nhưng ngoại trừ điều này ra, cậu thật sự không thể cho đối phương câu trả lời như anh mong muốn. Đúng là cậu cần phải bước tiếp về phía trước nhưng điều này không có nghĩa là cậu có thể ngay lập tức nảy sinh tình cảm với anh mà không cảm thấy có bất kỳ sự mâu thuẫn nào.

Suy cho cùng, khởi đầu của hai người thật sự quá tồi tệ.

- "Đồng nghiệp? Cấp trên cấp dưới?"

- "Đồng nghiệp sẽ hôn em sao?"

- "Đồng nghiệp sẽ ôm em sao?"

- "Đồng nghiệp nào mà chỉ cần nhìn thấy em là lại bắt đầu có những ý nghĩ đen tối trong đầu?"

- "Em nói cho tôi nghe thử đi, đồng nghiệp của em sẽ làm những chuyện này với em sao?"

Trần Lập Ba mở to mắt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào gương mặt của đối phương. Tại sao người đàn ông này lại đột nhiên xé bỏ lớp ngụy trang mỏng manh mà cả hai đã dày công dựng nên như thế?

Đôi khi hiện thực đầy máu và nước mắt.

Không phải sự thật nào cũng dễ dàng được chấp nhận.

Thấy đối phương không nói lời nào, Trương Trạch Nghị tức giận cúi đầu ngậm lấy đôi môi mà anh đã nhung nhớ suốt bao ngày qua.

Trần Lập Ba dùng tay đẩy anh ra nhưng người này lại càng ghì chặt hơn. Ngọn lửa đang cháy phừng phừng còn chưa kịp dập thì cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên cao, sau đó cả người bị đối phương bế đi thẳng vào phòng ngủ.

Trương Trạch Nghị đá tung cánh cửa, sự quyết tâm dường như thể hiện rõ qua đôi mắt ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro