Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Trạch Nghị đưa Trần Lập Ba trở lại xe. Đèn bên trong không bật, vì thế Trần Lập Ba có thể thoải mái khóc. Cậu vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng mình, những chú chó đó thật đáng thương nhưng cậu lại không thể làm gì để giúp đỡ chúng.

- "Bây giờ em có thể nói cho anh nghe những chuyện em làm mấy ngày nay được chưa?"

Đợi đối phương khóc xong, Trương Trạch Nghị lấy khăn giấy đưa sang cho cậu. Trần Lập Ba yên lặng nhận lấy. Hôm nay, anh ấy có thể theo đến tận cửa hàng thịt chó, chứng tỏ anh ấy đã biết được không ít.

Sau khi kể đầu đuôi gốc ngọn những chuyện mà cậu đã làm, Trương Trạch Nghị thở dài: "Quá bốc đồng! Em có nghĩ nếu như những người kia phát hiện ra em đang quay lén bọn họ thì sẽ như thế nào chưa?"

- "Có lẽ tối nay em không thể rời khỏi nơi đây với một bộ dạng nguyên vẹn được."

Lúc lấy điện thoại ra quay, Trần Lập Ba thậm chí còn không nghĩ đến trường hợp này. Sau khi nghe xong những gì Trương Trạch Nghị nói, đột nhiên cậu cảm thấy sợ hãi.

Việc mua bán thịt chó tư nhân là hành động vi phạm pháp luật. Hơn nữa, nguồn gốc của những con chó này còn chưa rõ, thậm chí có thể có những con bị bắt trộm.

- "Bây giờ phải làm sao đây?"

Sau khi Trần Lập Ba hỏi xong, cậu hơi bực bội trong lòng. Trước mặt người này, cậu vẫn còn rất ít kinh nghiệm, vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để trở thành một luật sư.

- "Thì kiện thôi."

- "Kiện? Nhưng bây giờ chúng ta không có bất kì chứng cứ nào chứng minh cửa hàng này đã mua chó vàng." Trần Lập Ba cảm thấy lo lắng. Nếu như thua kiện thì sao, có lẽ bà Vương sẽ suy sụp mất.

- "Em nghĩ vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Anh đã đến gặp con trai bà Vương và có được sự thừa nhận của cậu ta."

- "Con trai bà Vương thừa nhận với anh sao? Anh làm cách nào thế?" Hai mắt của Trần Lập Ba sáng lên, cậu nắm lấy cánh tay của Trương Trạch Nghị thúc giục anh trả lời.

Người bên cạnh nhếch khóe môi. Anh dùng ngón tay gõ gõ lên môi dưới và nở nụ cười với cậu. Hàm ý rất rõ ràng.

- "Hôn một cái. Hôn một cái anh sẽ nói cho em biết."

- "Anh nghiêm túc đi." Trần Lập Ba giả vờ đánh anh. Hiện tại cậu đang lo lắng gần chết mà người này còn có tâm trạng đùa giỡn như thế.

- "Chỉ một cái thôi. Hôn xong anh sẽ nói cho em nghe liền. " Trương Trạch Nghị không vội. Hiện tại anh đã có trong tay bằng chứng mấu chốt của vụ này. Việc còn lại chỉ cần làm thủ tục kiện tụng là được.

Bởi vì Trần Lập Ba đang nôn nóng muốn biết nên cậu đành phải nghiêng đầu hôn lên đôi môi của đối phương. Bàn tay của Trương Trạch Nghị lập tức đưa ra sau đầu để giữ lại trước khi người kia có cơ hội thoát ra. Anh luồn đầu lưỡi của mình vào trong khoang miệng của đối phương và tiếp tục nụ hôn sâu.

- "Ưm!"

- "Có thể nói được rồi." Trần Lập Ba che miệng, trừng mắt với người bên cạnh. Trương Trạch Nghị mỉm cười hài lòng và giữ đúng lời hứa, anh lấy điện thoại từ trong túi áo và mở một đoạn video được lưu sẵn bên trong đưa tới trước mặt Trần Lập Ba.

Trên màn hình là con trai của bà Vương đang nói về chuyện bán chó vàng cho chủ cửa hàng thịt chó. Trần Lập Ba quan sát biểu hiện của người này, hình như không phải bị ép buộc.

- "Anh đã làm bằng cách nào vậy? Làm sao có thể khiến cậu ta nói ra mọi chuyện? Không phải là anh đã đánh cậu ta chứ?"

- "Này! Em nói cái gì thế? Em nhìn anh giống như người thích sử dụng bạo lực lắm sao?"

Trên thực tế, Trương Trạch Nghị đã trực tiếp dùng tiền. Trong mắt con trai bà Vương chỉ có tiền, vì vậy sau khi nhìn thấy một số tiền lớn như thế, cậu ta sẽ tự động khai mọi chuyện.

- "Bây giờ em đã sẵn sàng để khởi kiện được rồi. Thế nào, chuyện này em định xử lý như thế nào?"

Trần Lập Ba gật đầu sau đó nói cho đối phương nghe suy nghĩ của cậu. Đương nhiên không thể xuất phát từ quan điểm bảo vệ động vật mà phải từ việc chó vàng là tài sản cá nhân của bà Vương. Chủ cửa hàng thịt chó đã mua chó vàng này từ một cá nhân, điều này đã xâm phạm đến tài sản của chủ sở hữu là bà Vương.

Chưa kể người này còn thường xuyên thực hiện hành vi phạm pháp này.

Nếu như bà Vương thắng kiện, cửa hàng thịt chó của anh ta có thể sẽ bị buộc phải đóng cửa, thậm chí có nguy cơ bị phạt tù.

- "Em hãy nghĩ xa hơn một đi. Làm cho người này khai ra một dây chuyền lớn phía sau." Trương Trạch Nghị đưa ra một gợi ý và Trần Lập Ba đã nhanh chóng nhận ra. Nếu như bọn họ mở rộng phạm vi điều tra, có thể đánh vào đường dây trộm chó với quy mô lớn này!

Bằng cách này, xác xuất động vật bị bắt trộm cũng sẽ giảm đi đáng kể trong tương lai!

- "Chúng ta nhanh lên đi. Bọn chúng vừa chuyển đến một lô chó. Nếu như chúng ta đến nhanh, có thể chủ cửa hàng sẽ không có thời gian để thực hiện việc giết mổ."

- "Ừm. Anh giúp em chuẩn bị hồ sơ."

Trần Lập Ba mỉm cười nhìn đối phương. Trương Trạch Nghị khởi động xe chạy thẳng về hướng công ty. Cả hai có lẽ sẽ mất cả đêm để chuẩn bị xong tài liệu cần thiết.

Hầu như Trần Lập Ba phụ trách hết toàn bộ, Trương Trạch Nghị chỉ ở bên cạnh xem xét và đưa ra một số gợi ý cần thiết.

Trần Lập Ba vừa có tài năng lại làm việc vô cùng chăm chỉ. Cậu gần như đã nhìn thấu toàn bộ sự việc. Cuối cùng khi xong xuôi mọi việc thì trời cũng gần sáng.

- "Đi ngủ trước đi. Chiều anh đi cùng em."

Hai mắt của Trần Lập Ba đỏ hoe vì thức trắng nguyên đêm. Vốn dĩ cậu muốn đi nộp tài liệu liền nhưng đã bị Trương Trạch Nghị ngăn lại. Hiện tại sắc mặt của Trần Lập Ba không được tốt, cho dù là việc cấp bách thì cũng không nên nôn nóng.

Càng luống cuống sẽ càng dễ mắc sai lầm.

- "Em không muốn ngủ. Bây giờ đầu óc của em không muốn làm gì khác nữa."

- "Không được! Nhất định phải đi ngủ. Ngủ vài tiếng thôi cũng được."

- "Vậy em đến phòng nghỉ của nhân viên ngủ một lát."

Cuối cùng Trương Trạch Nghị cũng gật đầu và nhìn đối phương đi vào phòng nghỉ ngơi. Một lát nữa Trương Trạch Nghị còn có cuộc họp vì thế sau khi pha một cốc cà phê, anh lại quay trở về phòng làm việc của mình.

Khi Trần Lập Ba tỉnh dậy, có chuyện đã xảy ra.

USB của cậu đã biến mất. Trong đó chứa tất cả những tài liệu mà tối qua hai người họ đã chuẩn bị. Bởi vì có quá nhiều tài liệu nên chưa kịp in ra hết tất cả.

Trần Lập Ba lo lắng đến mức gần như lục tung cả bàn làm việc của mình để tìm kiếm USB nhưng vẫn không thể tìm thấy. Mặc dù tất cả thông tin đều có trong đầu nhưng để sắp xếp lại cần phải tốn rất nhiều thời gian.

- "Em đừng rối, tìm trong máy tính trước đi. Chắc chắn có bản sao lưu."

Sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của Trương Trạch Nghị, Trần Lập Ba sực nhớ ra. Nhưng khi cậu kiểm tra tất cả các thư mục bên trong máy tính thì toàn bộ đều trống rỗng, kể cả thùng rác cũng thế.

Cả hai đồng loạt nhìn nhau và trong lòng đều có chung một suy nghĩ. Đã có người cố tình làm ra chuyện này!

Có người đã cố tình lấy USB và xóa hết tất cả dữ liệu trong máy tính của Trần Lập Ba.

Người đó muốn cản trở công việc của Trần Lập Ba. Nhưng người đó có thể là ai?

Một cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu nhưng cậu đã nhanh chóng lắc đầu phủ nhận. Cậu không có bằng chứng, cậu không nên đổ lỗi cho bất kỳ ai.

- "Có phải em đã có phán đoán?" Tất cả những biểu cảm trên gương mặt của Trần Lập Ba đều được Trương Trạch Nghị nắm bắt. Trần Lập Ba hơi do dự, cậu không biết có nên nói ra người cậu đang nghĩ đến hay không.

- "Anh đã nhờ bộ phận kỹ thuật kiểm tra camera."

Trương Trạch Nghị không thể đứng yên chờ đợi, anh vội vàng liên hệ với bộ phận kỹ thuật và trực tiếp đến kiểm tra.

Trong lúc quan sát camera, Trương Trạch Nghị đã gọi cho người phụ trách việc vận hành và bảo dưỡng hệ thống máy tính của công ty để hỏi về khả năng có thể khôi phục lại dữ liệu trong tình huống này hay không.

Và anh đã thở phào nhẹ nhõm khi nhận được câu trả lời là có thể.

Tất cả hệ thống của Bách Thành đều được kết nối mạng và có một công nghệ lưu trữ đám mây riêng biệt quản lý tất cả các dữ liệu của công ty. Phần mềm nhúng sẽ thường xuyên quét máy tính và toàn bộ tài liệu trên máy tính của nhân viên sẽ được đồng bộ hóa với đám mây.

Có điều, tài liệu có thể được khôi phục nhưng không đảm bảo sẽ khôi phục được hoàn toàn.

Nhìn qua camera giám sát có thể thấy được suốt cả một đêm qua, tại khu vực làm việc của Trần Lập Ba hầu như không có người ra vào. Mãi cho đến khi cách đây một giờ đồng hồ, có một bóng người xuất hiện trước bàn làm việc của cậu và người này đã cúi đầu thực hiện một vài thao tác với con chuột của máy tính.

Sau đó người này lại đi vào phòng nghỉ của nhân viên.

Camera hiển thị hình ảnh rất rõ ràng và khuôn mặt của người này cũng hiện rõ trên màn hình giám sát.

Là Phạm Triết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro