Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở lò sưởi trong phòng, ngọn lửa càng ngày càng lớn.

Sau khi xác nhận rằng tất cả các tài liệu do Doãn Hạo Vũ viết đều đã bị đốt cháy, Lưu Chương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh lau mồ hôi trên trán và nói:

"Cho dù hôm nay tôi thoát được chuyến này, thì việc liên lạc với tôi vẫn là quá mạo hiểm đối với cậu. Hiểu không?"

Doãn Hạo Vũ yên lặng gật đầu, tâm trạng vẫn rất thấp thỏm. Lưu Chương nhìn cậu với vẻ đau khổ, ngay từ khi vào trại quân đội, anh đã coi Doãn Hạo Vũ như em ruột của mình. Cho dù cậu có được thăng chức ở vị trí nào, cho dù cậu đã giết bao nhiêu người, thì Doãn Hạo Vũ trong mắt anh vẫn là một đứa trẻ chu đáo và thông minh.

"Được rồi, bây giờ không phải lúc để buồn. Chúng ta vẫn còn có hai sứ giả ở Usad. Họ là kiểu người không dễ dàng hành động, vì vậy tung tích của họ được giấu khá kín. Mọi tin tức trong thời gian tới phải thông qua họ để thông báo lại cho đại tướng Bá Viễn, và..."

Đột nhiên Lưu Chương ngừng nói. Anh cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài:

"Fuck!... tại sao lại là lúc này..."

Doãn Hạo Vũ ngơ ngác nhìn Lưu Chương không biết đã xảy ra chuyện gì :

"Anh sao vậy AK? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong ấn tượng của Doãn Hạo Vũ, Lưu Chương rất ít khi chửi thề, nhưng hôm nay cậu lại nghe thấy những câu chửi thề của Lưu Chương lần lượt bật ra khiến Doãn Hạo Vũ rất bất an.

Lưu Chương hiện đang toát mồ hôi vì quá căng thẳng, anh bất lực nói:

"Cậu... tự xem đi. Châu Kha Vũ và một số thuộc hạ của anh ta đã bao vây nơi này rồi."

"Cái gì ?!"

Doãn Hạo Vũ sửng sốt, cậu liếc nhìn ra ngoài và chắc chắn cậu thấy Châu Kha Vũ đang đứng cách đó chưa đầy 50 mét, nhìn chằm chằm vào căn phòng với một nụ cười vui tươi.

Doãn Hạo Vũ đóng chặt tấm màn hơn, định nói gì đó nhưng bị Lưu Chương cắt ngang:

"Patrick nhớ nhé, dù có chuyện gì xảy ra trong chốc lát, hãy tỉnh táo, được không?"

"Tôi phải làm sao đây..."

Doãn Hạo Vũ lúc này có chút hoảng hốt, cậu không ngờ Châu Kha Vũ lại tới sớm hơn dự định, cậu không thể tưởng tượng được nếu Châu Kha Vũ nhìn thấy hai người họ ở cùng nhau thì hậu quả sẽ như thế nào.

Nhưng Lưu Chương bình tĩnh hơn Doãn Hạo Vũ rất nhiều. Anh kéo bộ râu của Doãn Hạo Vũ xuống và đặt nó lên mặt mình, sau đó anh nắm lấy tay của Doãn Hạo Vũ và nói:

"Mau, đấm tôi một cái đi."

"Sao... tại sao?"

Doãn Hạo Vũ có chút bất ngờ cùng giọng điệu bất lực.

"Có nghĩa là tôi với cậu sẽ đấu với nhau."

Lưu Chương vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng giày cộc cộc cộc cộc bước trên sàn nhà lầu một. Chắc chắn, Châu Kha Vũ là người đến.

Lưu Chương cũng không thèm giải thích nhiều, anh kiên quyết nhìn Doãn Hạo Vũ, sau đó hung hăng đấm vào mặt đối phương. Cú đấm này rất mạnh, Doãn Hạo Vũ cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, sau đó từ trong mũi chảy ra một thứ gì đó.

Nhưng cậu cũng không còn quan tâm nhiều như vậy nữa, cậu nhìn Lưu Chương liền thấy được quyết tâm trong mắt người kia, cảm giác này đánh thức lý trí của cậu, cậu biết tình cảm hiện tại chỉ mang đến cho Celtic nhiều mất mát hơn.

Doãn Hạo Vũ mủi lòng và phản công lại cú đấm của Lưu Chương. Cả hai xô xát với nhau, hết đập vào tường lại lăn ra đất. Lưu Chương nắm lấy cổ áo Doãn Hạo Vũ và quật cậu xuống sàn. Doãn Hạo Vũ nhất thời cảm thấy lồng ngực khó thở, cậu rất muốn kéo Lưu Chương ra, nắm tay anh, nhưng đổi lại là một cú đấm khác vào mặt trái.

Hóa ra sức lực của anh lớn đến vậy.Doãn Hạo Vũ đã xuất thần sau khi bị đánh, vì vậy cậu sẽ không nhận thất bại, bởi cuộc đấu tranh đẫm máu là tố chất cần có của các chiến binh Celtic, và đó cũng là điều mà Lưu Chương hy vọng sẽ thấy ở cậu.

Cuối cùng, Lưu Chương đã hoàn toàn kiểm soát được tay của Doãn Hạo Vũ. Anh lấy ra một khẩu súng từ thắt lưng của mình và nhắm nó vào Doãn Hạo Vũ.

"Tạm biệt, nhóc con, tôi sẽ khiến cậu phải trả giá cho sự quá khích của mình."

Doãn Hạo Vũ nghe thấy Lưu Chương nói lời này với mình. Nhưng Doãn Hạo Vũ cũng biết rằng anh sẽ không bóp cò khẩu súng này. Bởi vì khi Lưu Chương nói những lời này, chắc chắn anh đã nhìn thấy Châu Kha Vũ xuất hiện sau lưng cậu.

Doãn Hạo Vũ muốn nói điều đó, nhưng cậu đã bị kìm lại. Cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ tức giận lao lên và đẩy Lưu Chương ra. Cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ túm cổ Lưu Chương và nhấc bổng anh lên. Cậu còn nghe thấy Châu Kha Vũ liên tục nói:

"Anh dám động vào người của tôi, anh muốn chết sao?!"

"Châu Kha Vũ...Ha... Anh theo dõi vào tôi bao lâu rồi? Anh còn cử một kẻ giết người nghiệp dư đến định ám sát tôi? Anh coi thường tôi đến mức nào vậy?"

Lưu Chương khó thở vì bị túm cổ áo nâng lên. Khuôn mặt của anh có phần cứng rắn, nhưng anh vẫn thể hiện những kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong cuộc đời mình.

Châu Kha Vũ quay đầu lại, nhìn vết thương trên người của Doãn Hạo Vũ, những vết bầm tím xen lẫn vết máu khiến anh đặc biệt kinh ngạc. Châu Kha Vũ đau như xé lòng, lực tay tăng cường sức mạnh, để lửa giận xuyên qua não:

"Người này chẳng qua là một kẻ ngu xuẩn bị liên lụy. Ngược lại, anh là kẻ chạy loạn trên lãnh thổ của tôi mà không nghĩ đến hậu quả?"

Lưu Chương không còn sức trả lời, Châu Kha Vũ buông tay, Lưu Chương lập tức ngã xuống đất thở hổn hển. Châu Kha Vũ bước nhanh đến bên cạnh Doãn Hạo Vũ, lấy áo lau máu trên mũi, trên mặt cậu, anh nói:

"Sao em lại ở đây? Tôi đã cho phép em tùy ý chạy lung tung rồi sao? Sao..."

Doãn Hạo Vũ làm một cử chỉ im lặng bằng cách đưa ngón tay lên mồm, cắt ngang lời của Châu Kha Vũ.

"Lần trước...anh đã cứu tôi khỏi cảnh sát ở buổi khiêu vũ lần trước...Tôi chỉ... chỉ muốn đền đáp lại thôi."

Doãn Hạo Vũ nói ngắt quãng bởi vì cổ họng đã chảy máu rồi, bây giờ cổ lại bị xé ra từng chữ đau xé lòng:

"Anh đã nói sai rồi, đây là tôi... Tôi không rụt rè... Chỉ cần tôi có thể đối phó với anh ta... Vậy thì, điều đó có nghĩa là tôi phù hợp để trở thành một chiến binh..."

Châu Kha Vũ không nói nên lời, sự nghi ngờ thoáng qua của anh khi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ bây giờ đã biến mất. Anh chạm vào khuôn mặt khó nhận ra của cậu và nói:

"Phô trương không phải là cách làm tốt!"

Tình yêu có thể khiến người ta mất lý trí, Châu Kha Vũ đã nhận ra điều này một cách sâu sắc. Ngay khi nhìn thấy cơ thể bầm dập của Doãn Hạo Vũ, anh không thể bình tĩnh mà suy nghĩ. Anh quay sang Lưu Chương, lấy khẩu súng lục của mình ra và nạp băng đạn một cách nhanh chóng.

"Vốn dĩ tôi muốn giữ anh sống sót, nhưng anh đã khiêu khích đến điều xấu nhất, đi gặp thần đi AK."

Khẩu súng của Châu Kha Vũ nhắm vào AK. Đột nhiên anh nghĩ đến cái gì đó liền xoay người đỡ Doãn Hạo Vũ từ dưới đất lên, Doãn Hạo Vũ có chút đứng không vững, Châu Kha Vũ đỡ lấy eo của cậu để cậu dựa vào người mình.

Tóc của Doãn Hạo Vũ cọ nhẹ vào cằm Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ cúi xuống, đặt cằm anh lên vai Doãn Hạo Vũ, lời nói truyền vào tai cậu:

"Tiểu tử, em muốn chứng minh bản thân đúng không? Giết hắn, tôi sẽ đồng ý em là một chiến binh thực thụ"

Doãn Hạo Vũ nghiêm túc gật đầu. Châu Kha Vũ liền đưa súng vào tay cậu và xoa nhẹ các khớp ngón tay của cậu. Doãn Hạo Vũ hé mở miệng, nhưng rồi lại không nói gì.

Cậu đang chiến đấu vì tương lai của Celtic. Đây là những gì Lưu Chương muốn thấy cậu sẽ làm như thế nào. Đây cũng là thực tế phũ phàng mà một Trung tá, một điệp viên phải đối mặt.

Lưu Chương khinh thường cười nói:

"Hãy nhớ những gì tôi đã nói với cậu, tôi sẽ luôn nhìn cậu."

Mặc dù Lưu Chương nhìn thẳng vào mắt Châu Kha Vũ, nhưng Doãn Hạo Vũ biết rằng anh đang nói với mình.

"Tạm biệt, AK."

Vẻ mặt Doãn Hạo Vũ thờ ơ như thể chưa từng quen biết người trước mặt. Doãn Hạo Vũ bóp cò.

Trời đang mưa.

Màn sương trắng dần biến mất, bầu trời xám xịt dần bao phủ thành phố.

Doãn Hạo Vũ đang mặc quân phục của Châu Kha Vũ cúi đầu xuống, được Châu Kha Vũ đỡ và rời đi khỏi tòa nhà nhỏ của AK.

Khi Doãn Hạo Vũ bóp cò, cậu không được đối mặt với trái tim, nhưng khi một màu đỏ hung dữ thấm ra từ cơ thể Lưu Chương, Doãn Hạo Vũ gần như gục ngã.

Cậu nhìn Lưu Chương ngã xuống đất thở hổn hển. Sau đó Châu Kha Vũ đưa cậu rời khỏi hiện trường và trở về để tự mình xử lý phần còn lại của công việc. Trong toàn bộ quá trình, cả cậu và Châu Kha Vũ khuôn mặt đều là một biểu cảm thờ ơ, như thể họ đã quen với tất cả những điều này.

Châu Kha Vũ không tìm thấy thông tin hữu ích nào tại hiện trường, điều này khiến anh hơi tiếc nuối vì vội vàng bắn chết Lưu Chương. Tuy nhiên, khi bác sĩ đưa Lưu Chương đi và nói với anh rằng:

"Người này chưa chết, nhưng vết thương nghiêm trọng, chỉ một thời gian thì sẽ không hồi phục được"

Trong lòng Châu Kha Vũ thaya nhẹ nhõm một chút.

Vừa ra khỏi phòng, Châu Kha Vũ đã nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đang đứng ở ngoài quay lưng về phía mình. Mưa làm ướt tóc cậu, những giọt mưa áp vào mặt cậu một cách đáng thương. Bóng lưng của Doãn Hạo Vũ vô cùng yếu ớt, bất lực trước những hạt mưa từ trên trời rơi xuống.

Châu Kha Vũ bước nhanh tới và giơ tay che mưa cho cậu.

"Sao cậu không đứng vào mái hiên, lỡ bị cảm thì phải làm sao?"

Châu Kha Vũ cẩn thận lau những giọt mưa trên mặt Doãn Hạo Vũ. Cậu nhắm mắt, hàng mi treo những giọt nước trong vắt. Châu Kha Vũ không biết đó là nước mắt hay nước mưa nữa.

"Châu Kha Vũ.... "

Doãn Hạo Vũ đột nhiên gọi một tiếng. Châu Kha Vũ nhìn xuống cậu, ánh mắt đầy thắc mắc.

"Rốt cuộc thì tại sao lại có chiến tranh? Cha mẹ nhớ con, vợ khóc thương nhớ chồng, đất nước mất vô số tiền bạc và người dân vì điều này. Châu Kha Vũ, anh là một người lính, anh nói cho tôi biết, đây không phải là chém giết liên miên sao? Đó là nhiệm vụ của một người lính sao? Đây là tương lai mà anh tìm kiếm sao? "

Châu Kha Vũ không trả lời.

Anh bỏ tay xuống, đứng cùng Doãn Hạo Vũ trong màn mưa vô biên. Mưa làm mờ đi gương mặt của họ.

Như thể một thế kỷ đã trôi qua, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, anh thì thầm:

"Tôi đã nuôi một đàn cừu khi tôi còn nhỏ. Chiến tranh tham lam và phi lý như người ta muốn ăn thịt cừu. Tôi được chọn làm người chăn cừu, dù là họ giết một vài con cừu hay xua đuổi một vài con cừu đi chăng nữa, thì những con cừu im lặng còn lại cũng không thức dậy đấu tranh. Vì vậy, dưới tiền đề này, tôi sẽ không bao giờ dừng lại."

Châu Kha Vũ đến gần Doãn Hạo Vũ, nhìn Doãn Hạo Vũ ánh mắt dịu dàng mà Doãn Hạo Vũ chưa từng thấy:

"Còn em Doãn Hạo Vũ? Em đa số sẽ im lặng, là một con cừu im lặng? Những con cừu non có sức đề kháng và sức sống hơn những con cừu già. Nhưng vẫn chỉ im lặng đưa mắt nhìn những con cừu xung quanh ngã xuống từng con một?"

Doãn Hạo Vũ nói:

"Dù là người Celt hay người Usad, họ đều là những con cừu im lặng.Tôi luôn tin rằng có một cách để ngăn chặn chiến tranh nhanh hơn là giết chóc".

"Tôi cũng rất mong đợi ngày đó, nhưng trước khi không có cách nào, nhiệm vụ của người chăn cừu chính là không ngừng tiến lên."

"Có lẽ đó sẽ là một lựa chọn sáng suốt nếu trở thành con cừu non im lặng."


Châu Kha Vũ không nói, cầm lấy chiếc ô bên dưới và đưa lên che đầu Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ hắt hơi một cái, cậu cảm thấy trán mình bắt đầu nóng lên, cậu nghĩ mình có thể đã bị sốt.

Châu Kha Vũ nhìn người trước mặt co rụt lại trong quần áo rộng, nhìn không chịu nổi nên gọi bác sĩ tới chăm sóc cho Doãn Hạo Vũ, sau đó xoay người rời đi rồi quay lại làm việc.

Doãn Hạo Vũ nằm trên giường bệnh, nhìn ra bầu trời xám xịt.

Trống rỗng, ánh mắt dần dần kiên định. Cậu tự nói trong lòng:

"Châu Kha Vũ, anh hoàn toàn sai rồi. Em chưa bao giờ là một con cừu non im lặng, người duy nhất vượt qua được vòng vây, chỉ có thể là chính bản thân em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro