Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Hạo Vũ chọn một chiếc áo khoác màu đen, dán một bộ râu giả và lặng lẽ chạy ra khỏi biệt thự của Châu Kha Vũ. Gió lạnh thốc vào cổ áo cậu một cách không thương tiếc, cậu hạ thấp vành mũ và phóng nhanh về phía góc phố.

'Sau khi rẽ trái ở ngã tư phía trước, hãy đi thẳng theo Feline Alley, nhớ đừng có ló cái mặt ra, sẽ có vài tên cảnh sát tuần tra ở đó đấy, phòng 112, tôi sẽ ở đó đợi cậu.'

Đây là những gì mà người tình báo nói với Doãn Hạo Vũ vào ngày đầu tiên cậu đến Usad, mặc dù Doãn Hạo Vũ mới chỉ đến đây năm lần, nhưng cậu đã thuộc nằm lòng con đường đến chỗ đó. Rẽ trái, đi thẳng, 112.

Doãn Hạo Vũ ẩn trong đêm, leo lên tầng hai bên ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo bên đường. Cậu đến bên cửa của người cung cấp thông tin gõ cửa mấy cái. Không ai đáp lại.

Điều này khiến Doãn Hạo Vũ thấy lạ, cậu cau mày. Mỗi lần muốn gặp đều hẹn nhau trước, lần này bên kia không hồi âm chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Doãn Hạo Vũ cố gắng xem có chuyện gì trong phòng, nhưng khi cậu đến gần cửa sổ, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi cậu. Tiếng chuông báo thức vang lên trong lòng, cậu vội vàng đẩy cửa vào, nhưng cánh cửa được mở ra một cách dễ dàng. Doãn Hạo Vũ nhìn vào trong phòng, đồng tử giãn ra vì kinh ngạc. Thi thể của người cung cấp thông tin đã bị treo trước cửa nhà.

Ngay khi nhìn thấy xác chết, Doãn Hạo Vũ gần như đã không thể kìm chế được nữa. Cậu nén sự đau buồn và tức giận, sau đó kiểm tra cẩn thận hiện trường vụ án.

Trên cơ thể người cung cấp thông tin có 5 lỗ đạn, 4 lỗ tập trung ở bụng và có 1 lỗ xuyên qua hộp sọ, tạo thành một lỗ đạn đẫm máu ở giữa trán. Điều kinh hoàng hơn nữa là ai đó đã khắc một dòng chữ trên trán người đưa tin:

"Du bist dran."

(Bạn là người kế tiếp

Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ, rõ ràng kẻ giết người kia biết rằng người cung cấp thông tin sẽ có đồng đội, biết rõ tiếng Celtic, và anh ta chắc chắn rằng người đồng đội của người này sẽ đến, đó vừa là một lời cảnh báo vừa là một lời khiêu khích.

Doãn Hạo Vũ nắm chặt tay, hừ một tiếng chống lại lửa giận suýt chút nữa tuôn ra trong lòng. Cậu nhắm mắt dưỡng thần, sau đó xoay người rời khỏi nơi này.

Bên kia, máy fax trong văn phòng của Châu Kha Vũ cũng nhận được một tin nhắn:

'Vào lúc 3 giờ sáng ngày 7/11, một người đàn ông đến địa điểm vào lúc nửa đêm, cao trên dưới 1m80, râu rậm, do khuôn mặt của anh ta bị che khuất nên chúng tôi không thể tìm ra nơi ẩn náu của anh ta khi chúng tôi theo dõi. Thực sự xin lỗi, cấp dưới chúng tôi sẽ chú ý hơn.'

Lại là những đêm không ngủ.

Chỉ cần nghĩ đến người đưa tin mấy ngày trước vẫn đang nói chuyện với mình lại nằm ngủ sâu dưới đất như thế này, Doãn Hạo Vũ trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi. Doãn Hạo Vũ lơ đãng khi giao bữa sáng cho Châu Kha Vũ. Người đưa tin bị vạch trần là vì mình sao? Những người thân của những người mình đã giết trên chiến trường có cảm giác như mình không?... Không, chắc là khó quên hơn. Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ trong lòng hàng ngàn câu hỏi.

Doãn Hạo Vũ suy nghĩ rất sâu, đứng ở bên cạnh bàn của Châu Kha Vũ, tóc vẫn rũ xuống, không nói lời nào.

Châu Kha Vũ hôm nay tâm trạng rất tốt, anh đóng dấu vội vào tờ giấy, thỉnh thoảng lại nói một vài câu chuyện cười.

"Công việc có nhiều tiến triển. Hãy mừng cho tôi đi, Doãn Hạo Vũ. Tôi đã tiến thêm một bước nữa để có thể kiếm được của hồi môn cho cậu rồi."

Doãn Hạo Vũ gật đầu và mỉm cười ngượng nghịu, cảm giác chiếu lệ không thể nói thành lời. Châu Kha Vũ dừng việc anh đang làm và nhìn Doãn Hạo Vũ một cách bất mãn.

"Cho dù tôi quan tâm đến cậu, vẫn hãy nghĩ xem cậu là ai. Đây không phải là nơi để trẻ em đùa giỡn với tính khí nóng nảy của người khác."

Câu này cuối cùng cũng gọi Doãn Hạo Vũ trở lại, cậu vội vàng cúi đầu nói:

"Thực sự xin lỗi anh. "

Châu Kha Vũ xua tay tỏ ý không tính toán, rồi nói:

"Tối nay tôi có nhiệm vụ, có thể sẽ nguy hiểm. Vì vậy cậu nhớ chuẩn bị trước nước nóng để đảm bảo khi về là tôi có thể tắm thật sạch sẽ."

Doãn Hạo Vũ gật đầu, lập tức lộ ra vẻ lo lắng giả dối với Châu Kha Vũ:

"Nhiệm vụ gì? Tại sao anh lại gặp nguy hiểm."

Châu Kha Vũ rất ngạc nhiên không biết cậu sẽ hỏi như vậy, nhưng anh vẫn nghiêm mặt lạnh lùng đáp:

"Muốn biết không? Thôi, tôi sẽ nói cho cậu biết khi cậu đi xem opera với tôi."

Doãn Hạo Vũ đảo mắt, xoay người rời khỏi phòng. Lúc này, giọng nói của Châu Kha Vũ từ phía sau vang lên:

"Tôi đang định xử lý một người, nhưng bên kia có súng trên người, chúng tôi không rõ anh ta có đồng phạm hay không, vì vậy đây sẽ là một trận chiến cam go."

Doãn Hạo Vũ quay lại, Châu Kha Vũ đưa cho cậu một bức ảnh. Doãn Hạo Vũ đã cảm thấy mình như tắt thở ngay khi nhìn thấy bức ảnh. Châu Kha Vũ không phát hiện ra sự khác thường của cậu, anh nói tiếp:

"Người trong ảnh này, có mật danh là AK, có vẻ như đã ngấm ngầm mách lẻo với Celtic. Người này sẽ gây rắc rối nếu không bị loại".

Tất nhiên Doãn Hạo Vũ biết người đàn ông này, AK Lưu Chương, một trong những gián điệp đã xâm nhập vào Usad giống như cậu. Lưu Chương chỉ có nhiệm vụ đưa tin và nhiệm vụ khai quang, nghĩa là, Doãn Hạo Vũ với tư cách là một gián điệp đã sống sót bình yên cho đến nay là nhờ Lưu Chương đã góp phần phù trợ rất lớn.

"Tối nay anh định giết anh ta à?..."

Doãn Hạo Vũ cố gắng hết sức để giọng mình bớt bình tĩnh hơn.

"Nhưng nếu không có bằng chứng xác thực để chứng minh đó là người này, thì sẽ có nguy cơ giết người vô tội một cách bừa bãi đấy."

Châu Kha Vũ mỉm cười không thể phủ nhận và nói:

"Máu chảy ở trên con đường phía trước là không thể tránh khỏi, miễn là đạt được mục tiêu cuối cùng. Và người này... anh ta có thể có thông tin quan trọng giấu trong người. Nếu có thể, tôi muốn bắt sống họ."

Nhìn thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của Doãn Hạo Vũ, Châu Kha Vũ dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên mặt cậu hai cái, nói:

"Chỉ là nhắc đến chuyện giết người thôi mà cậu đã sợ hãi như thế này rồi? Nếu cậu dũng cảm hơn một chút, cậu cũng có thể làm được. Hãy trở thành người lính xuất sắc với tài năng của mình, thật đáng tiếc ... "

Trước khi nói xong, Châu Kha Vũ đã rời đi, để lại Doãn Hạo Vũ một mình ở giữa phòng.

Không biết mất bao lâu Doãn Hạo Vũ mới có thể di chuyển lại. Ý nghĩ "Lưu Chương có thể chết đêm nay" liên tục kích thích não bộ cậu và khiến cậu cảm thấy tay chân tê dại.

Khi Châu Kha Vũ đi ra ngoài, cậu ngay lập tức dán bộ râu giả lên, thuê xe ngựa phóng tới chỗ ở của Lưu Chương.

Lưu Chương không thể chết, Doãn Hạo Vũ đã chứng kiến ​​cái chết của một người cung cấp thông tin hôm trước, cậu biết rằng nếu người bạn đồng hành khác lần lượt chết, nhiệm vụ của họ sẽ trở nên khó khăn.

Chờ đã ... Vì Châu Kha Vũ đã nghi ngờ Lưu Chương, vậy thì ngày hôm qua... Chẳng lẽ anh ấy là người đã giết người cung cấp thông tin? Doãn Hạo Vũ bị suy nghĩ này làm cho sững sờ. Cậu cảm thấy kinh hãi khi nhắc đến cảm xúc trên khuôn mặt gần như có thể gọi là cuồng tín của Châu Kha Vũ khi đối phó với Lưu Chương.

Nếu thật sự là anh... Tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá... Doãn Hạo Vũ nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.

Xe ngựa dừng trước chỗ ở của Lưu Chương, Doãn Hạo Vũ đội mũ chóp che mặt, nhanh chóng tiến đến tòa nhà nhỏ.

Tòa nhà nhỏ hôm nay phi thường yên tĩnh, Doãn Hạo Vũ còn nhớ rõ lần đầu tiên đến đây, Lưu Chương đã rống to chào đón, thật sự Lưu Chương rất ồn ào. Nhưng Doãn Hạo Vũ lại thích tiếng ồn của anh ta, vì vậy cậu phải bảo vệ chủ nhân của giọng nói này và sẽ không để anh chết dễ dàng như vậy.

Hai tiếng gõ dài vang lên trên cửa, Doãn Hạo Vũ dường như nghe thấy tiếng đạn được nạp từ súng sau cửa. Cậu dựa vào cửa, nhỏ giọng nói:

"AK mở cửa, tôi là Patrick."

Tiếng cựa quậy súng cạnh cửa ngừng lại. Sau đó, cánh cửa được mở ra một khe nhỏ. Sau khi nhìn thấy đó là Doãn Hạo Vũ, Lưu Chương vội vàng kéo cậu vào và khóa chặt cửa lại.

"Tại sao cậu lại ở đây, Patrick? Tình hình bây giờ rất tệ."

Lưu Chương nói khi anh đã đóng tất cả rèm cửa trong phòng lại.

"Tôi đến đây để nói với anh cái này. Người cung cấp thông tin đã bị giết, và anh là mục tiêu tiếp theo của Châu Kha Vũ."

Nghe vậy, Lưu Chương sửng sốt, hắn cười khổ nói:

"Thật sự là Châu Kha Vũ, hắn vừa nắm được một chút liền kiên quyết quét sạch chúng ta."

Doãn Hạo Vũ rất lo lắng, cậu kéo Lưu Chương nói cho anh biết những gì cậu nhìn thấy đêm qua. Thấy Lưu Chương im lặng không phản ứng gì, Doãn Hạo Vũ lo lắng run rẩy:

"Nghe đây AK của tôi, bây giờ anh thu dọn chứng cứ và đi ngay đi, ở đây rất dễ dàng phát hiện. "

Lưu Chương nhìn Doãn Hạo Vũ, anh siết chặt khẩu súng lục và nói:

"Tôi đi rồi, còn cậu thì sao? Còn những nhân viên tình báo còn lại thì sao? Cậu sẽ an toàn chứ? Bởi vì những tài liệu cậu gửi trước đó đã khiến Châu Kha Vũ thua một trận chiến rồi. Chắc chắn anh ta sẽ bắt ai đó để trả giá cho những tổn thất của mình. Nếu hôm nay không gặp được tôi, anh ta sẽ tiếp tục theo dõi, và có thể một ngày nào đó, cậu và các anh em khác sẽ bị phát hiện."

Doãn Hạo Vũ không nói nên lời, cậu nhìn sự kiên định trong mắt Lưu Chương cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, đồng thời cảm giác tuyệt vọng vì tương lai không thể đoán trước mang lại. Lưu Chương thản nhiên xoa đầu Doãn Hạo Vũ, nói:

"Hôm nay tôi phải đấu với Châu Kha Vũ. Nếu may mắn thoát khỏi tay anh ta, cậu phải hứa với tôi là sẽ chiêu đãi tôi một bữa tối thịnh soạn đấy, cậu nên chuẩn bị thật tốt vào."

---Văn phòng Thủ tướng của Đế chế Usad---

Châu Kha Vũ vừa đặt mông xuống cái ghế làm việc trong phòng mình chưa được bao lâu, thì một cuộc gọi gọi tới. Anh lười biếng nhấc ống nghe lên, giọng nói của Trương Gia Nguyên từ bên trong vọng ra:

"Tướng quân, có tin đã nhìn thấy người đàn ông có râu vào chỗ ở của AK."

"Ồ?

Châu Kha Vũ đứng dậy túm lấy áo quân phục khoác lên người, ánh mắt lóe lên tia nhiệt huyết:

"Nói cho phía dưới biết, kế hoạch được thực hiện sớm hơn một bước. Bây giờ đi giết AK và đồng bọn đi."

___________
J anh em tương tàn =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro