Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Hạo Vũ thức dậy trên giường của Châu Kha Vũ. Cậu cảm thấy đầu đau nhói, như thể đầu đã bị mưa làm hỏng. Cậu nhìn xung quanh thấy không có ai trong phòng liền định lẻn ra ngoài.

Ngay khi Doãn Hạo Vũ nhấc chăn bông lên, người quản gia như có thần giao cách cảm xuất hiện ở cửa, ông mỉm cười ân cần với Doãn Hạo Vũ và nói:

"Tôi xin lỗi, ngài Châu đã dặn cậu không được phép rời khỏi căn phòng này cho đến khi chấn thương của cậu bình phục hoàn toàn."

Doãn Hạo Vũ nhìn người quản gia và tỏ vẻ không hài lòng:

"Không, đây là hạn chế tự do của tôi."

Cậu hiện tại đang rất muốn ra ngoài, để hỏi thăm tình hình của Lưu Chương cho dù đó là kết quả mà cậu ít muốn nghe nhất, cậu cũng không muốn tưởng tượng, bây giờ cậu như một con người sống lang thang đầy bối rối.

"Điều đó không do tôi quyết định — à, ngài Châu, anh đã về rồi. Đúng lúc, cậu ấy đang làm ầm ĩ muốn đi ra ngoài."

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động và nhìn thấy Châu Kha Vũ đang bước vào. Anh thậm chí còn không thay quần áo của lao đến bên cạnh Doãn Hạo Vũ ngay khi bước vào cửa.

Châu Kha Vũ ngồi ở mép giường, giơ tay lên xem thương thế của Doãn Hạo Vũ như thế nào, nhưng sợ hành động quá thân mật sẽ khiến đối phương chán ghét, nên tay cứ lắc lư giữa không trung tỏ vẻ một cách không có hứng thú.

Doãn Hạo Vũ cúi đầu, cậu không biết mình nên dùng biểu cảm gì khi đối mặt với Châu Kha Vũ. Anh là thủ phạm chính khiến Lưu Chương sống chết bất định, Doãn Hạo Vũ không muốn tha thứ cho anh. Nhưng cuộc trò chuyện trong mưa ngày hôm đó mang đến cho cậu quá nhiều cảm xúc, khiến cậu muốn kiểm tra lại Châu Kha Vũ lần nữa.

Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vũ cứ luôn cúi đầu im lặng, nghĩ rằng cậu ấy đang tức giận với mình. Châu Kha Vũ cũng suy nghĩ một lúc với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng thu hết can đảm nói:

"Tôi xin lỗi."

"Cái gì?"

Doãn Hạo Vũ giật mình, nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

"Tôi kêu em cầm súng."

Châu Kha Vũ thấy Doãn Hạo Vũ rốt cục có phản ứng, liền nói:

"Tôi thích sự can đảm của em, nhưng có lẽ để cho em tiếp xúc với cảnh tàn nhẫn thì còn quá sớm. Đừng giận nữa, hãy tha thứ cho tôi, có được không?"

Đó là Châu Kha Vũ, anh ấy thực sự cúi đầu vì mình. Doãn Hạo Vũ có chút bối rối, cậu cảm thấy trái tim của mình dường như đã bị Châu Kha Vũ chiếm được. Sự yên tâm và cảm giác xấu xa mà Châu Kha Vũ mang lại khiến cậu có chút kích động. Nhưng Doãn Hạo Vũ ngoài mặt vẫn cố chấp cho rằng mình là trai thẳng, và màn kịch máu chó như yêu đối phương sẽ không xuất hiện trên người của cậu.

"Anh không làm gì sai, là do ngày hôm qua tôi không kiểm soát tốt cảm xúc của mình."

Doãn Hạo Vũ bình tĩnh nói, không để bất kỳ cảm xúc cá nhân nào xen vào. Châu Kha Vũ có chút tức giận, anh đã làm điều mà anh cho là nhượng bộ lớn nhất, nhưng anh không ngờ đối phương lại tỏ ra hờ hững. Vì vậy, anh ném một quả bom khác:

"AK chưa chết. Anh ta bị thương nặng và đã được đưa vào bệnh viện để giám sát. Khi anh ta tỉnh dậy, tôi có thể để em quyết định việc xét xử xem anh ta có chết hay không"

Tâm trạng của Doãn Hạo Vũ đột nhiên trở nên tươi sáng hơn, nhưng nếu cậu lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Châu Kha Vũ. Vì vậy Doãn Hạo Vũ vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh, nói đùa:

"Ngươi không phải nói để ta vui vẻ, điện hạ ta đây không liên quan gì đến AK và ngươi, để cho ta yên, được không?"

Châu Kha Vũ bất lực không nói nên lời, anh gật đầu rồi đi về phía cửa. Doãn Hạo Vũ đột nhiên không thể chịu nổi khi nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh.

"Từ hôm nay, em sẽ không gặp tôi trong khoảng một tháng."

Trước khi đi ra ngoài, Châu Kha Vũ không nhịn được nói:

"Tôi đi thành phố B chuẩn bị một chút, rồi tôi sẽ tới Celtic sau hơn một tuần nữa và đến tiền tuyến để gặp các tướng khác đang chiến tranh. Em sẽ là một trong những người tiễn tôi vào lúc đó. "

Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng bật cười khi nghe điều này:

"Tất nhiên, tôi cũng đang chờ đợi sự chiến thắng của anh."

"Vậy, tôi có nhất thiết phải gửi thư về tất cả những tin tức này cho Bá Viễn không?"

Trong phòng người đưa tin, người bên kia hỏi Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ gật đầu:

"Trong trận chiến này, Châu Kha Vũ sẽ không trực tiếp ra trận, người tham chiến sẽ là Oscar, một tướng quân dữ dội của họ, họ sẽ sử dụng chiến thuật đột kích, hãy chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Ngoài ra, Châu Kha Vũ đã đến thành phố B. Hãy để Thiếu tá Nine dẫn một vài người đến điều tra. Nếu không thể tìm thấy Châu Kha Vũ trong trận chiến trực diện, anh ta có khả năng sẽ sử dụng nơi này làm thành trì của mình."


Sau khi Doãn Hạo Vũ giải thích một vài câu, người đưa tin đã sẵn sàng chuyển tải thông tin khẩn cấp này. Trước khi rời đi, người đưa tin quay lại nói với Doãn Hạo Vũ cùng một nụ cười ấm áp:

"Doãn Hạo Vũ, thật vinh dự cho Celtic khi có cậu. Cậu là niềm hy vọng của Celtic đang suy tàn, và tất cả chúng tôi đều mong chờ chiến thắng."

Nghe vậy, Doãn Hạo Vũ cười nhẹ. Nhưng không hiểu vì sao, cậu lại bị cuốn theo một nỗi sầu muộn không thể giải thích, khiến trái tim cậu lên xuống thất thường trong môi trường không trọng lượng.

---- Đầu tháng mười hai

Tướng quân Châu Kha Vũ lại ra trận, Thủ đô Usad chật cứng người để tiễ vị tướng bất khả chiến bại này lên đường.

Sau gần 2 tuần xa cách, Doãn Hạo Vũ ngạc nhiên khi thấy mình có phần nhớ Châu Kha Vũ.

Trong đám đông, Doãn Hạo Vũ nhìn thấy đội quân đông đúc đang tụ tập ở dưới. Người đàn ông mà cậu ngày đêm dõi theo đang đứng ngay trước đội, mặc quân phục chỉnh tề và mỉm cười đầy tinh thần.

Cơn gió nhẹ đã thổi bay tóc của Châu Kha Vũ và trái tim đang treo của Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ muốn nói với Châu Kha Vũ biết bao, 'đừng đi, tôi đã nói với Bá Viễn về tung tích của anh, anh có thể sẽ chết, đừng đi.'

Nhưng cậu là một Trung tá Celtic, một anh hùng của nhân dân, và cậu không bao giờ có thể nói lên điều như vậy.

Doãn Hạo Vũ cắn răng đi qua đám đông, muốn nhìn Châu Kha Vũ một cái, muốn nhìn người đàn ông đầy kiêu hãnh và quyền lực này.

Châu Kha Vũ đã đứng dưới nắng trong một thời gian dài. Phụ tá bên cạnh giục anh mau chóng rời đi, nhưng Châu Kha Vũ vẫn đứng ở nơi đó, bình tĩnh nói:

"Chờ đã,đừng vội."

Anh đang đợi cái gì? Chỉ là cố chấp tin tưởng cảnh tượng mà anh hy vọng nhất định sẽ xuất hiện, người anh chờ mong nhất định sẽ tới.

Châu Kha Vũ không thích một môi trường sôi động, sự cổ vũ của mọi người sẽ khiến anh ấy ngột ngạt, nhưng anh vẫn nhất quyết đứng trong một môi trường ồn ào như vậy gần hai tiếng đồng hồ để đợi một người.

Vào giây cuối cùng khi anh sắp mất kiên nhẫn, bóng dáng của Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng xuất hiện trong mắt anh.

Tóc của người đàn ông trước mặt nhuộm màu nâu vàng bởi ánh nắng, đôi mắt như cún con đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đang bị đám đông xung quanh chèn ép khiến cậu không thể đi nhanh về phía trước.

Châu Kha Vũ tiến vài bước về hướng Doãn Hạo Vũ, và chắc chắn khi ấy, đám đông xung quanh cũng tản ra cùng với một chút kinh ngạc.

Bây giờ Doãn Hạo Vũ cũng đã đến được chỗ Châu Kha Vũ. Nhìn thấy khuôn mặt như tảng băng của người trước mặt sắp tan ra bởi niềm vui tràn ngập trong mắt, Doãn Hạo Vũ nặn ra một nụ cười xấu xa nói:

"Anh đi rồi, tôi tới đây để tiễn anh."

"Hừ, tôi nuôi em cũng không phải là đồ ăn hại đấy chứ."

Để giữ vững uy thế của mình trong lòng thiên hạ, Châu Kha Vũ rốt cuộc không nở một nụ cười mặc dù trong lòng đang vui sướng.

"Không phải là đồ ăn hại, tôi có công việc a."

Doãn Hạo Vũ nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó hắng giọng nói:

"Cẩn thận một chút."

Châu Kha Vũ lúc này không thể kìm lại nữa, anh mỉm cười, cong mắt nói:

"Em quan tâm đến tôi sao? Sau khi tôi thắng lớn trở về, em có thể thưởng cho tôi một phần thưởng không? Chẳng hạn như - theo đuổi em ?"

Doãn Hạo Vũ cũng mỉm cười, lộ ra chiếc răng hổ đáng yêu của mình. Sao tôi không nhận ra những chiếc răng nhọn đáng yêu này trước đây nhỉ? - Châu Kha Vũ nghĩ.

"Quân đội có kỷ luật. Châu tướng quân nghiện mỹ nhân như vậy, có nên bị trừng phạt không?"

Châu Kha Vũ cười rạng rỡ, cúi đầu nâng tay Doãn Hạo Vũ lên, hôn lên mu bàn tay cậu:

"Nên trừng phạt."

Doãn Hạo Vũ sững sờ, lại ngẩng đầu lên, hai mắt bị ánh nắng đột ngột làm cho mờ mịt, cậu nhìn thấy bóng dáng của Châu Kha Vũ dần dần mờ đi, cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ vẫy tay nói với cậu:

"Chờ anh trở lại."

Đội quân của Châu Kha Vũ đã tiến xa. Doãn Hạo Vũ xổm trên mặt đất, ôm chặt lấy trái tim đang đập thật mạnh của mình.

Nụ cười vừa rồi của cậu chỉ được cho là ngụy trang để lấy lòng Châu Kha Vũ.

Nhưng tại sao?..

Tại sao tôi lại cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười của anh ấy?

Tại sao tôi thực sự cảm nhận được cảm xúc của tình yêu?

Tại sao vào thời điểm đó, Doãn Hạo Vũ tôi thực sự muốn có một mái ấm với anh ấy?

Doãn Hạo Vũ nghĩ đến AK, người vẫn đang hôn mê, nghĩ đến Bá Viễn thường xuyên thở dài vì tình hình hiện tại, nghĩ đến người lính đã mất mạng vì Châu Kha Vũ, và những người dân vô tội phải di dời vì chiến tranh.

Nhưng cậu cũng nghĩ đến Châu Kha Vũ, người đã cậu:

"Tôi có thể đuổi theo em không?" Trong ánh hoàng hôn.

Nghĩ đến Châu Kha Vũ tức giận như một con thú khi cậu bị thương.

Và Châu Kha Vũ, người nói :

"Tôi muốn cứu tất cả những con cừu non" trong màn mưa hôm đó.

Tại sao anh lại là tướng của Usad, và tại sao tôi, với tư cách là Trung tá Celtic, phải gặp anh?

Doãn Hạo Vũ không kìm được cảm xúc nữa, cậu ôm chặt cánh tay, vùi mặt vào đó và bật khóc.

Tôi xin lỗi, Châu Kha Vũ, tạm biệt, Châu Kha Vũ.

__________
Uhuuuu dạo này tui bận quá nên không lên chương mới, xin lỗi đã để các cậu đợi lâu nhennn. Nay đăng 2 chương bù nè~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro