Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời thủ đô ấm áp của Usad, anh cảm thấy lạnh buốt khi đến biên giới.

Châu Kha Vũ đưa những người lính đến Thành phố B và sử dụng nó làm thành trì trung tâm của họ, Oscar và Celtic sẽ đối đầu trong trận đầu tiên.

Mười một giờ đêm, gió ngoài lều xen lẫn tuyết cuộn vào trại, nhiều binh lính Celtic đã ngủ quên từ sớm vì rét đậm. Lúc này Châu Kha Vũ vẫn đang ngồi vào bàn, vạch ra kế hoạch tác chiến cho ngày mai.

Sau khi bận rộn khoảng hai giờ đồng hồ, vào lúc một giờ sáng, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng viết được chữ cuối cùng. Anh căng cơ ở eo và muốn đi ngủ.  Nhưng trong cơn mơ màng, anh nghĩ đến Doãn Hạo Vũ.

Có phải anh chàng nhỏ bé đó vẫn đang âm thầm đợi tôi ở nhà không? Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ không ngủ được nữa. Anh cầm bút lên viết dòng đầu tiên trên giấy:

"Doãn Hạo Vũ thân yêu". 

Anh viết tới đây, sợ từ "thân yêu" sẽ làm anh chàng nhỏ bé ấy sợ hãi, liền thay bằng : "Doãn Hạo Vũ, người đang thất thần ở nhà".

Sau đó đầu bút bắt đầu nhảy múa trên mặt giấy, tâm trạng cũng nhảy múa theo ánh nến. Châu Kha Vũ càng viết nhiều, anh ấy càng vui hơn. Anh nóng lòng muốn chia sẻ cuộc sống và cảm xúc của mình với Doãn Hạo Vũ.

Anh duy trì thói quen này trong một thời gian dài, đến nỗi trong những ngày khó khăn mệt mỏi nhất, Châu Kha Vũ cũng không quên viết một bức thư ngắn nhưng đầy yêu thương cho Doãn Hạo Vũ mỗi ngày.

Có quá nhiều bức thư do Châu Kha Vũ viết, chúng ẩn trong khói thuốc súng, ẩn trong ngăn kéo, ẩn trong dòng lịch sử, và cuối cùng đã được chúng ta nhìn thấy.

-- Ngày 10 tháng 12 năm 1927. Thời tiết: U ám

Doãn Hạo Vũ, người đang thất thần ở nhà, chào buổi tối.

Ngày đầu tiên đến nơi, tôi không thể chờ đợi để viết thư cho em. Có hàng ngàn lời muốn nói nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.

Biên giới của Usad lạnh hơn tôi tưởng tượng. Em sẽ khóc nếu bị đặt vào môi trường này, đúng không ? Hôm nay là ngày đầu tiên ở đây, không có gì tuyệt vời xảy ra và cũng không có thương vong, vì vậy đừng quá lo lắng. Tuy nhiên cũng phải vài ngày nữa em mới thấy những câu này, tôi hi vọng lá thư này có thể xoa dịu tâm trạng của em một chút.

-- 12 tháng 12 năm 1927. Thời tiết: U ám

Doãn Hạo Vũ, người không có lương tâm. Buổi sáng tốt lành.

Oscar đã thắng trận đầu tiên, để ăn mừng chiến thắng này, mọi người đã tổ chức liên hoan một chút trong trại quân đội.

Không biết Oscar cậu ta đã nghe tin tôi phải lòng ai đó đâu. Cậu ta cứ liên tục hỏi tôi về em, hỏi tôi xem em có đẹp không, tính cách của em như thế nào, tại sao tôi thích em, v.v. Tôi lườm cậu ta và cậu ta cuối cùng cũng chịu im lặng. Tuy nhiên, tôi lườm cậu ta không phải vì cậu ta nhắc đến em quá nhiều, mà vì cậu ta quá mù loà khi hỏi người mà tôi yêu thích trông có đẹp không? Có xuất sắc không?

Nhưng Oscar nói, em không nói em thích tôi, vì vậy có lẽ em sẽ không lo lắng về tình trạng của tôi bây giờ đâu, điều đó thật đáng buồn. Tất nhiên, nếu em có một chút lo lắng về tôi, vậy hãy coi phần đầu của bức thư này như thể em chưa đọc nó.

--Ngày 14 tháng 12 năm 1927. Thời tiết: Mưa

Chàng trai nhỏ Doãn Hạo Vũ, ăn no chưa?

Hôm nay chúng tôi lại chiến thắng, và mọi người đang ăn mừng, nhưng tôi luôn có cảm giác tồi tệ về điều gì đó.

Không đúng khi người Celt nuôi và đưa ra một lũ rác rưởi chiến đấu với chúng tôi, chiến thắng quá dễ dàng này khiến mọi người cảnh giác hơn. Tôi đã nêu vấn đề này với Thượng uý và yêu cầu ông ấy ngay lập tức yêu cầu Quốc trưởng hỗ trợ, nhưng dường như ông ấy không để tâm. Tôi sẽ chuyển sang một kế hoạch tác chiến khác, tôi hy vọng vẫn chưa quá muộn.

Ngoài ra. Tôi đã từng nghe nói về một Trung tá rất có năng lực ở Celtic tên là Patrick. Tôi đã mong chờ được chiến đấu với cậu ấy ngay từ ngày đầu tiên tôi đến đây. Thật thất vọng, không có điều mong chờ nào xuất hiện trong vài ngày nay. Có lẽ Trung tá Patrick không tham gia vào trận chiến, điều này thật đáng ngạc nhiên.

-- Ngày 15 tháng 12 năm 1927. Thời tiết : Doãn Hạo Vũ, người không được phép khóc.

Em đang làm gì gần đây?

Tình hình trở nên ảm đạm, và tôi nghe nói rằng Celtic muốn đập đầu tôi như một kẻ điên. Thật là kinh hãi, không ngờ tôi lại có thể đáng sợ trong mắt họ như vậy.

Tiền tuyến đã được định tuyến. Tôi không biết tại sao, nhưng phía đối diện luôn có thể dự đoán chính xác vị trí đột kích của chúng tôi. Đây có phải là tác phẩm của Patrick? Hay là có một lý do nào khác ...

Ý tôi là, nếu tôi không thể quay lại, đừng khóc và hãy sống cuộc sống của em, được không? Tôi biết em luôn rất nghe lời, và lần này em cũng sẽ rất ngoan ngoãn, đúng không?

-- Ngày 19 tháng 12 năm 1927. Thời tiết: Mưa

Doãn Hạo Vũ thân yêu!

Những người lính tiếp cận thành phố và thành trì cuối cùng của chúng tôi đã bị phát hiện. Trận chiến đã kéo dài trong ba ngày ở Thành phố B, người ta ước đoán rằng người Celt đã tấn công.

Tôi tức giận và hỏi Thượng uý tại sao ông ta không thông báo cho trụ sở Usad như tôi đã chỉ dẫn trước đó. Ông ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói rằng đó là vì sợ Quốc trưởng cho rằng Thượng uý của mình kém cỏi nên không báo cáo có chuyện không hay.

Cho dù kết quả của chúng tôi có ra sao, nhiệm vụ của tôi là dẫn dắt đội quân đến cùng. Hãy nhớ lời yêu cầu mà tôi đã gửi cho em trong lá thư vừa rồi, là người hầu của tôi, em không thể từ chối, không được nói dối, chỉ cần nói đồng ý.

Sau khi Châu Kha Vũ viết xong bức thư này, anh không biết mình có thể gửi nó đi hay không, anh mệt mỏi đứng dậy khỏi bàn làm việc.

Thật kỳ lạ, thực sự kỳ lạ. Nhất cử nhất động của bọn họ đều bị đối phương nắm bắt rõ ràng, giống như có một đôi mắt có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ hiểu rằng đây không phải là do trình độ của đối phương quá cao, vấn đề nằm ở chính người của anh. Ai đó đã để người Celtic trà trộn.  Xem ra ngoài Lưu Chương còn có những người khác hợp tác với hắn.

Nhưng trước khi Châu Kha Vũ suy nghĩ thấu đáo về vấn đề này, bên ngoài trại đã có một tiếng nổ lớn kèm theo khói bụi bay mù mịt.

Đội phó vội vàng đi vào:

"Tướng quân, Celtic..."

"Tôi biết."

Châu Kha Vũ mặt lạnh lùng, trở lại tướng mạo máu lạnh thường ngày.

"Muốn lấy mạng của tôi, trên cơ sở mấy người này có chút không dễ coi thường."

Châu Kha Vũ bước ra khỏi lều, những người lính bên ngoài đã đứng sẵn chờ đợi anh ra lệnh.

"Binh lính của Usad, chia thành ba đội, nghe lệnh của tôi."

Châu Kha Vũ cầm súng bắn tỉa lên, trong mắt đầy sát khí:

"Hãy để tôi dạy cho những người Celt ngu ngốc này biết thế nào là sự ngu dốt."

_____

Hình như có chút ngược nhẹ Châu Kha Vũ ha....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro