Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đang mưa một màu xám lạnh giăng khắp cả bầu trời.

Bá Viễn đi tới Thành phố B, nơi đây bây giờ là một đống hỗn độn và đã bị vô số đạn dược làm cho nổ tung thành đống đổ nát. Những bức tường và sàn nhà nhuộm một màu đen cho thấy ở đây đã xảy ra một trận chiến lớn.

Bởi vì đối thủ là Châu Kha Vũ, cho nên Bá Viễn đã đích thân chỉ đạo trận chiến ở thành phố B. Ban đầu anh nghĩ rằng Châu Kha Vũ đã mất đi đạn dược và lương thực, thì sẽ kết thúc trận chiến của mình, nhưng anh đã đánh giá thấp sức mạnh của Châu Kha Vũ, trong tình thế tuyệt vọng, Châu Kha Vũ bắn chết Thiếu tướng của Celtic, sau đó dẫn đầu những người lính Usad còn lại chiến đấu đến cùng với quân đội Celtic. Cuối cùng, Usad mất 800 người, Celtic chiếm được Thành phố B và giành chiến thắng nhưng cái giá phải trả là mất đi 1.300 người.

"Tướng quân"

Nine đi tới gọi Bá Viễn. Trong trận chiến này, cậu chủ lực hạ một Đại tá ở phía địch, Nguyên soái rất ngưỡng mộ cậu, dự tính cậu sẽ được thăng chức.

"Chúng tôi đã tìm khắp nơi cũng không thể tìm thấy thi thể của Châu Kha Vũ."

"Cái gì?"

Nine mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cậu lại không nói gì. Bá Viễn nhìn thấy sự do dự của cậu, anh nói:

"Cậu còn phát hiện chuyện khác sao? Đừng giấu nữa, báo cho anh."

Nine do dự một hồi rồi thở dài nói:

"Tôi tìm thấy một lá thư trong văn phòng của Châu Kha Vũ, nhưng nó đã bị cháy gần hết, chỉ còn lại một góc cuối cùng."

Bá Viễn hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi lấy bức thư. Bức thư đã bị cháy, phần lớn chữ trên thư không thể đọc được vì nó được nhuộm đen bằng pháo. Chỉ có dòng cuối cùng là vẫn còn rõ ràng:

"Doãn Hạo Vũ thân mến, em có khỏe không? Nếu tôi có thể sống sót trở về, tôi rất muốn gặp em và nói với em rằng: Tôi rất nhớ em."

... Một lá thư cho Patrick? Bá Viễn sửng sốt

" Chuyện này ... cái quái gì đang xảy ra vậy.?"

Nine lắc đầu nhìn lá thư, chìm vào một vực sâu suy nghĩ.

Tin tức về thất bại đầu tiên của Châu Kha Vũ bất khả chiến bại trong hai năm đã lan truyền khắp Usad.

Một số người cảm thấy tiếc nuối và cho rằng sự thua cuộc nhất thời của Tướng Châu Kha Vũ chẳng có nghĩa lý gì, một số người lại rất cực đoan, điên cuồng xúc phạm Châu Kha Vũ, cho rằng anh đã hủy hoại uy tín của Usad, một số người rất tiêu cực, cho rằng trạng thái của Châu Kha Vũ không còn như trước đây, huyền thoại về Usad sẽ dừng lại. Đủ thứ lời lẽ truyền ra khắp các con đường, ngõ hẻm, cũng lọt vào tai của Doãn Hạo Vũ.

Cậu đã không gặp Châu Kha Vũ trong một tháng.

Doãn Hạo Vũ kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cậu đến đây, cây ngoài cửa sổ vẫn còn xen lẫn màu vàng nhạt và xanh lục ngọc bảo, nhưng bây giờ, cây trơ trụi, chỉ còn lại cành màu nâu và đen đứng thẳng trong không gian thoáng đãng, trông thật cô đơn.

Chiến tranh đã kết thúc ba ngày, trong ba ngày này binh lính lần lượt trở về, nhưng chỉ có Châu Kha Vũ là không thấy bóng dáng bước vào biệt thự.

Đang choáng váng, Doãn Hạo Vũ dường như nghe thấy âm thanh độc nhất vô nhị từ giày của Châu Kha Vũ ngoài cửa. Nhưng khi cậu nhanh chóng chạy đến cửa và mở cửa ra, bên ngoài trống rỗng.

Doãn Hạo Vũ đã đứng đợi ở cửa sổ, nhìn dòng người qua lại trên con phố cách đó không xa, nhìn đàn chim di cư muộn bay lượn trên không, nhìn quần áo của Châu Kha Vũ treo trơ trọi ở cửa đang đợi chủ nhân mặc lại mình.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Châu Kha Vũ chết như thế này? Doãn Hạo Vũ nở một nụ cười và tự nhủ:

"Đó là một điều tuyệt vời để Celtic giành chiến thắng trong cuộc chiến, và chấm dứt tình trạng những người vô tội tiếp tục mất mạng. Rồi mọi thứ sẽ kết thúc, và tôi cũng có thể tổ chức đám cưới của mình với vị hôn thê. Tôi nên hạnh phúc."

Doãn Hạo Vũ bật máy hát và chơi bản "Brilliant Waltz" của Chopin. Cậu thả hồn theo điệu nhạc và xoay người trong không khí, hy vọng có thể dập tắt những suy nghĩ nhỏ nhặt đáng lẽ không nên xuất hiện trong lòng qua một điệu nhảy cuồng nhiệt.

Doãn Hạo Vũ nhảy càng lúc càng nhanh, nhưng ngọn lửa trong lòng càng ngày càng mạnh. Doãn Hạo Vũ nhảy đến mức cơ bắp đau nhói và mồ hôi nhễ nhại, nhưng những suy nghĩ phi lý trong đầu vẫn đang ngày càng phát triển một cách dã man.

Cuối cùng, kiệt sức, cậu ngã sang một bên. Áo khoác của Châu Kha Vũ tuột khỏi mắc áo, Doãn Hạo Vũ nhặt nó lên và vùi mặt vào áo của Châu Kha Vũ.

Mùi thuốc lá Marlboro quen thuộc, hương vị yêu thích của Châu Kha Vũ, màu sắc yêu thích của Châu Kha Vũ và loại thuốc lá yêu thích của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ ...

Châu Kha Vũ, anh đang ở đâu?

Doãn Hạo Vũ không thể tự lừa dối mình nữa, cậu không thể vui mừng cho cái chết của Châu Kha Vũ. Cậu chỉ có thể cảm thấy đau rát nơi cổ họng và sự dằn vặt của lương tâm bằng sự im lặng vô bờ bến.

Doãn Hạo Vũ nhéo nhéo cổ của mình, không muốn để cho chính mình nói ra những lời không có đạo lý kia.

"Châu Kha Vũ...."

Doãn Hạo Vũ cảm thấy có cái gì đó nóng rực trên mặt mình, có phải là nước mắt không? Hóa ra cậu sẽ dễ khóc như vậy.

"Châu Kha Vũ, đừng... Châu Kha Vũ, đừng ..."

Doãn Hạo Vũ quỳ trên mặt đất cắn chặt tay mình, chặn lại câu nói đang định thốt ra. Cậu bắt đầu ăn năn, vì những người dân Celt vô tội, và cho những người lính đang trông đợi cậu.

Châu Kha Vũ, đừng chết, anh đã hứa với em rằng anh sẽ trở về an toàn. Nếu em có thể gặp lại anh, em thực sự muốn nói với anh rằng: Em nhớ anh...

Oscar vừa đẩy cửa nhà Châu Kha Vũ ra thì thấy cậu đang nằm cạnh cửa. Doãn Hạo Vũ đã ngủ.

Oscar ngồi xổm xuống quan sát sắc mặt người kia, rồi xác định người trước mặt chính là người mình đang tìm.

Oscar vỗ nhẹ vào mặt Doãn Hạo Vũ, sau đó người bên kia tỉnh giấc đứng dậy, sững sờ với những giọt nước mắt như pha lê vẫn còn đọng trên mắt.

"Tự giới thiệu, tôi là bạn của Châu Kha Vũ, Đại tá Oscar."

Doãn Hạo Vũ gật đầu và đưa tay ra:

"Tôi là Doãn Hạo Vũ, một người hầu."

Oscar cảm thấy thích thú trước màn giới thiệu bản thân kỳ lạ này. Anh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của người trước mặt và nói:

"Tôi đến đây là vì việc của Châu Kha Vũ."

Nói xong câu này, Oscar hiển nhiên cảm thấy được bầu không khí khác lạ từ Doãn Hạo Vũ. Anh nhìn Doãn Hạo Vũ thì thấy sắc mặt tái nhợt, cả người run lên như thể sắp ngã xuống đất trong giây tiếp theo.

Doãn Hạo Vũ không muốn nghe tin dữ, nhưng cậu phải đối mặt với thực tế, cậu hỏi Oscar:

"Anh ... anh đến để yêu cầu tôi thu thập tro cốt của Châu Kha Vũ sao?"

Gì?

Oscar sững sờ tại chỗ nhìn người trước mặt đang sắp khóc, vội vàng nói:

"Châu Kha Vũ còn sống, cậu ta chưa chết."

Vốn dĩ Doãn Hạo Vũ cảm giác được bạch quang bắt đầu xuất hiện ở trước mắt, nhưng sau khi nghe được câu nói này, cậu đột nhiên tỉnh táo lại, bỏ qua hình tượng lịch sự của mình, cậu nắm mạnh lấy cánh tay của Oscar và nói:

"Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy có sao không? Tôi có thể đi gặp anh ấy được không?"

Oscar bị nhéo một cách đau đớn, anh nói với vẻ mặt nhăn nhó:

"Cậu ấy bị thương nặng và hôn mê ba ngày rồi. Lời đầu tiên sau khi tỉnh lại là cậu ấy muốn gặp cậu. Đó là lý do hôm nay tôi đến đây - thôi, buông tay tôi ra, lên lấy đồ rồi đi gặp Châu Kha Vũ. "

Bởi vì nơi ở của Châu Kha Vũ phải được giữ bí mật nghiêm ngặt, Doãn Hạo Vũ đã bị bịt mắt suốt trên đường đến gặp Châu Kha Vũ. Bịt mắt, âm thanh của nhịp tim sẽ trở nên rõ ràng hơn. Doãn Hạo Vũ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm khi phải đợi trong bóng tối.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại và tấm bịt ​​mắt cũng được tháo xuống. Doãn Hạo Vũ mở mắt ra, một tòa nhà xám xịt đầy hổ rình mồi hiện ra trong mắt cậu

Cậu theo đoàn tùy tùng lên tầng 3, nơi vẫn giữ nguyên phong cách kiến ​​trúc của thế kỷ trước. Oscar chỉ phòng của Châu Kha Vũ cho Doãn Hạo Vũ rồi đứng ở cầu thang đợi.

Doãn Hạo Vũ bước vào khu nhà màu trắng và nhẹ nhàng mở cửa. Có một người đang nằm trên giường bệnh ở trung tâm phòng, đó là Châu Kha Vũ.

Khi Châu Kha Vũ nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên và nhận ra đó là Doãn Hạo Vũ, ánh mắt anh bừng lên vẻ kinh ngạc. Anh chống tay muốn ngồi dậy, nhưng Doãn Hạo Vũ vội vàng đứng lên đem anh đặt lại trên giường nói:

"Đừng nhúc nhích, anh bị thương rất nặng."

Châu Kha Vũ nở một nụ cười an ủi cậu và nói:

"Nhìn chỉ đáng sợ thôi, chứ không có vấn đề gì lớn cả."

Ánh mắt Doãn Hạo Vũ quét qua băng vải trên người Châu Kha Vũ còn dính đầy vết máu, lúc này trái tim cậu đang đau đớn kịch liệt, chỉ nhìn thôi cậu cũng không đành lòng.

Châu Kha Vũ xoa tóc Doãn Hạo Vũ và nói:

"Rất đau, nhưng khi em xuất hiện, cơ thể và tâm trí của tôi cảm thấy thư thái vô song. Doãn Hạo Vũ, em thực sự là liều thuốc tốt cho bệnh của tôi. Để tôi có thể phục hồi sớm nhất, em có thể đến và gặp tôi nhiều hơn, được không?"

Doãn Hạo Vũ mỉm cười, nụ cười này trong mắt Châu Kha Vũ trông có vẻ rất ngượng ngùng.
Doãn Hạo Vũ đáp:

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Lúc ốm mà vẫn có vẻ rạng rỡ ha"

Châu Kha Vũ nhướng mày:

"Đã lâu không gặp, em học nói chuyện kiểu này ở đây?"

"Tôi đã học được rất nhiều điều, thực sự rất thú vị. Giống như tôn trọng nhau, phản bội ..."

Doãn Hạo Vũ tự hào đếm những điều cậu ấy mới học được, nhưng Châu Kha Vũ càng nghe càng không nói nên lời. Anh nắm lấy tay Doãn Hạo Vũ khiến người kia run lên và ngạc nhiên nhìn anh.

"Em học cái gì cũng không phải cái tốt, để tôi dạy em."

Châu Kha Vũ tự tin chiếm lợi thế.

"Từ đầu tiên được gọi là nhất kiến chung tình*."

(*) Tình yêu sét đánh, yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Châu Kha Vũ chậm rãi viết bằng những ngón tay của mình trong lòng bàn tay Doãn Hạo Vũ. Động tác của Châu Kha Vũ khiến lòng bàn tay của Doãn Hạo Vũ ngứa ngáy, cậu chống lại sự khó xử và hỏi:

"Ý anh là gì?"

"Khi tôi nhìn thấy em, đó là nhất kiến chung tình"

Doãn Hạo Vũ hiển nhiên là cậu không hiểu ý nghĩa của từ này. Vì vậy, Châu Kha Vũ tiếp tục giả vờ nghiêm túc và nói:

"Lần sau khi em gặp người khác, em có thể nói với họ là : Tôi đối với Châu Kha Vũ là nhất kiến chung tình, em đã học chưa?"

Doãn Hạo Vũ gật đầu, cậu không muốn quên những gì Châu Kha Vũ đã dạy cậu.

"Cái tiếp theo gọi là tương thân tương ái. Tôiem có thể hòa hợp với nhau, có thể dùng từ tương thân tương ái."

"Được rồi, Châu Kha Vũ và tôi tương thân tương ái."

Doãn Hạo Vũ cẩn thận ghi lại những lời này vào cuốn sổ cậu giữ bên mình. Khóe mắt đang cười của Châu Kha Vũ sắp dính vào nhau, anh tiếp tục nói và cậu tiếp tục viết, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Doãn Hạo Vũ, dường như anh đã tìm lại được niềm vui khi còn nhỏ. Tuy rằng bây giờ bởi vì bị thương nặng, cơ thể mỗi lần cười đến đều cảm giác đau như bị xé rách, nhưng anh vẫn muốn cười.

Châu Kha Vũ đột nhiên nắm lấy tay Doãn Hạo Vũ, Doãn Hạo Vũ cũng không có trốn tránh, cứ như vậy để cho anh nắm, đôi mắt sáng ngời như ẩn như hiện những vì tinh tú.

Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà anh bị mê hoặc, bằng sự dịu dàng và tình yêu vô hạn trong ánh mắt, anh nói:

"Doãn Hạo Vũ, em biết không, anh rất nhớ em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro