Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Hạo Vũ đau đầu hồi lâu trong khi nhìn bộ đồ ăn trong bếp.

Hôm qua, Châu Kha Vũ bất chợt nói rằng anh ấy muốn thưởng thức bữa ăn do chính tay Doãn Hạo Vũ nấu. Doãn Hạo Vũ bối rối, cậu đã bao giờ vào bếp đâu. Nhưng xét thấy Châu Kha Vũ vẫn đang trong thời gian hồi phục, Doãn Hạo Vũ không muốn làm anh buồn nên dũng cảm đồng ý.

Doãn Hạo Vũ gọi quản gia tới làm người hỗ trợ, hai người vừa trò chuyện vừa nấu nướng, không khí thoải mái dường như khiến đôi tay cậu trở nên khéo léo.

Sau khi nghiền nhuyễn khoai tây luộc, bữa ăn này hoàn thành, Doãn Hạo Vũ hài lòng nhìn kiệt tác của mình, quản gia cũng cười khen Doãn Hạo Vũ.

"Cậu Doãn, tôi luôn có một câu hỏi muốn hỏi cậu."

Khi Doãn Hạo Vũ sắp xếp bữa trưa và chuẩn bị rời đi, người quản gia đột nhiên nói. Doãn Hạo Vũ nghiêng đầu nhìn ông khó hiểu.

"Ngài Châu, ngài ấy đã yêu cậu rồi đúng không?"

Nghe thấy câu này, Doãn Hạo Vũ đột nhiên cảm thấy lúng túng, cậu đứng đó yếu ớt nói:

"Không phải là yêu... Có lẽ anh ấy chỉ đang giễu cợt tôi mà thôi ..."

Quản gia nói tiếp:

"Ngài Châu chưa từng có biểu hiện như này với người khác. Tôi đã chăm sóc ngài ấy từ khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy có phản ứng như vậy."

Doãn Hạo Vũ ngượng ngùng cười. Nhưng sau đó, người quản gia đổi chủ đề:

"Nhưng, Kha Vũ là anh hùng của Usad, và mối quan hệ với con trai hay gái của ngài ấy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của ngài ấy. Tôi biết rằng tình yêu là thứ rất khó từ bỏ. Đối mặt với sự sống và cái chết, tôi hy vọng hai người có thể phân biệt được đâu là điều quan trọng hơn."

Doãn Hạo Vũ không biết làm thế nào để trả lời những lời này. Cậu chỉ đơn giản nói:

"Chà, tôi hiểu rồi."

Sau đó cậu nhanh chóng chạy trốn khỏi biệt thự.

Ngồi trên xe ngựa, Doãn Hạo Vũ nhìn hộp cơm trong tay, toàn thân lại ập đến cảm giác:

Tôi là anh hùng của Celtic, Châu Kha Vũ là anh hùng của Usad.

Tất cả chúng ta không chỉ đại diện cho các cá nhân, mà đằng sau chúng ta, còn có đất nước của chúng ta.

Thật trớ trêu khi hai con người tưởng như không có cơ hội lại được định mệnh đưa đến với nhau.

Cảm giác vô lực chưa từng có xâm chiếm toàn thân Doãn Hạo Vũ.

Khi cậu đến bệnh viện, Châu Kha Vũ đã hào hứng nhận lấy bữa trưa từ tay cậu ấy. Doãn Hạo Vũ cười nhạt khi cậu nhìn Châu Kha Vũ đang nhai thức ăn mình làm.

"Tôi không biết rằng tay nghề của em lại tốt đến không ngờ."

Sau khi ăn bữa ăn tình yêu của Doãn Hạo Vũ, Châu Kha Vũ đùa cợt nhận xét:

"Có khả năng trở thành một người vợ tốt và một người mẹ tốt."

Doãn Hạo Vũ lơ đãng và thậm chí không còn sức lực để tranh luận với Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vũ đang không cao hứng, giơ tay gõ gõ đầu cậu:

"Làm sao vậy? Hôm nay sao lại không vui rồi?"

Doãn Hạo Vũ nghiêng đầu tránh đi bàn tay đang muốn xoa đầu của Châu Kha Vũ lần nữa:

"Không có chuyện gì, gần đây em có chút mệt mỏi thôi."

Châu Kha Vũ bực bội liếc nhìn bàn tay bị tránh đi của mình, sau tiếp tục ăn bữa trưa một cách yên lặng.

Một sự im lặng xấu hổ trong phòng.

Sau khi cơm trưa xong, bọn họ đã im lặng đến mấy tiếng, cho đến khi trời tối, Châu Kha Vũ thấy Doãn Hạo Vũ vẫn không có ý định mở miệng, liền nắm tay cậu kéo ra khỏi cửa.

"Anh làm gì vậy ..."

Doãn Hạo Vũ sửng sốt, nhưng Châu Kha Vũ hiển nhiên không cho cậu cơ hội phản ứng, vì vậy anh nắm tay cậu đi lên đỉnh tòa nhà.

Doãn Hạo Vũ đã được anh đưa lên mái nhà. Bây giờ mặt trời đã lặn và bầu trời đầy sao, đây là một vẻ đẹp không thể không thấy ở thành phố.

Doãn Hạo Vũ hụt hơi vì bước đi quá nhanh, cậu nói:

"Bác sĩ nói rằng anh vẫn chưa hồi phục. Đừng ra khỏi giường và di chuyển tùy ý. Nếu anh mất sức thì phải làm sao?"

Châu Kha Vũ chọn một nơi sạch sẽ ngồi xuống, sau đó kéo Doãn Hạo Vũ xuống bên cạnh mình:

"Đối phó với vết thương nhỏ của tôi như vậy là quá đủ rồi."

Doãn Hạo Vũ bất lực và phải ngồi xuống cạnh anh. Cảm nhận gió mát lướt qua má mình, và cảm nhận hơi thở nhẹ của người bên cạnh mình. Sẽ thật tuyệt nếu bây giờ chúng ta không xảy ra chiến tranh. Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại và nghĩ đến điều đẹp đẽ đó.

Châu Kha Vũ đột ngột nói:

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm về thất bại trong trận chiến đầu tiên lần này. Tôi xin lỗi những người đã đặt nhiều hy vọng vào tôi, tôi xin lỗi cho những người lính của tôi, và tôi xin lỗi em - xin lỗi, của hồi môn của em có thể mất một thời gian nữa mới được chuyển đến."

Doãn Hạo Vũ không ngờ anh sẽ nói đến chủ đề này ngay khi vừa mở miệng, liền đáp lại:

"Em không nói sẽ hứa với anh, của hồi môn này quá lớn, em chịu không nổi."

"Chỉ cần là đối với em, đó không phải là vấn đề lớn."

Trái tim của Châu Kha Vũ được bao bọc bởi sự ngọt ngào, anh không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy sẽ hạnh phúc hơn khi gặp Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ nhìn những ngôi sao trên bầu trời và muốn hỏi người bên cạnh: "Nếu em nói em muốn có những ngôi sao, anhhái chúng xuống và đưa cho em không?"

Ngay lập tức cậu cảm thấy buồn cười với suy nghĩ này của mình. Cậu biết rằng câu trả lời mà Châu Kha Vũ đưa ra nhất định sẽ là chắc chắn

"Châu Kha Vũ, anh yêu em rồi à?"

Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vũ, anhmỉm cười và gật đầu.

"Nhưng điều này không tốt, sẽ làm anh bị phân tâm bởi những thứ khác. Nó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của anh về tình huống. Anh nói rằng mục đích của cuộc chiến là kết thúc chiến tranh càng sớm càng tốt và cứu được nhiều cừu hơn, nhưng với tình trạng hiện tại, đơn giản là anh không thể làm được điều đó."

Doãn Hạo Vũ thu hết can đảm và nói ra những lời này. Nụ cười của Châu Kha Vũ cùng lúc biến mất, anh chạm nhẹ vào đầu ngón tay của Doãn Hạo Vũ và nói:

"Em có nói chuyện với quản gia không? Trước khi trở thành quản gia, ông ấy là một sĩ quan bị ảnh hưởng bởi người yêu, và ông ấy chỉ không muốn xảy ra bi kịch. Nhưng chúng ta không phải ông ấy và chúng ta sẽ không tái phạm."

Doãn Hạo Vũ không trả lời. Cậu cảm thấy Châu Kha Vũ căng thẳng, hít thở không thông.

"Châu Kha Vũ, em muốn về quê nhà một thời gian."

Châu Kha Vũ nhìn cậu đầy hoài nghi.

"Sao thế?... em sợ em sẽ ảnh hưởng đến tôi?"

Châu Kha Vũ bình tĩnh hỏi.

"Không, em chỉ nhớ gia đình của mình."

Doãn Hạo Vũ vẫn nhìn bầu trời đầy sao, cậu không dám đối diện với Châu Kha Vũ một cái nhìn chân thành.

Châu Kha Vũ cúi đầu không nói. Doãn Hạo Vũ an ủi anh:

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau. Có thể trước chiến tranh, có thể sau chiến tranh, ai mà biết được."

....Tất nhiên, cũng rất có thể sẽ gặp anh trong chiến tranh. Doãn Hạo Vũ cay đắng nghĩ.

Châu Kha Vũ vẫn không lên tiếng, Doãn Hạo Vũ có thể thấy được sự bất đắc dĩ của anh. Cậu chuyển ánh mắt từ bầu trời đầy sao đến khuôn mặt của Châu Kha Vũ, cậu nâng mặt Châu Kha Vũ lên để Châu Kha Vũ có thể nhìn thẳng vào mắt mình.

Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vũ, hàng ngàn ngôi sao sau lưng anh được phản chiếu trong con ngươi của người trước mặt. Doãn Hạo Vũ nở một nụ cười dịu dàng và nói:

"Châu Kha Vũ, anh phải giữ gìn sức khỏe. Em hứa với anh nhất định sẽ trở lại gặp anh. Tin em đi"

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt hồi lâu, anh muốn viết ra giấy những câu này, anh không muốn quên. Sau đó, anh nắm lấy tay Doãn Hạo Vũ và đặt lên đó một nụ hôn trang trọng:

"Được rồi, anh sẽ đợi em trở về."

Lúc Doãn Hạo Vũ đến nơi ở của người đưa tin đã là chín giờ tối. Doãn Hạo Vũ lao đến với tốc độ nhanh nhất và nói với sứ giả rằng cậu sẽ trở lại Celtic để chỉ huy quân đội chiến đấu.

Người đưa tin ngạc nhiên nhìn Doãn Hạo Vũ và nói:

"E rằng cậu đã không hẹn trước với tướng quân rồi. Vừa rồi ngài Bá Viễn đã gửi một bức thư khẩn, nói rằng có tin tức quan trọng từ Châu Kha Vũ, và ngài muốn cậu lấy được thông tin đó"

"Cái gì, thông tin quan trọng?"

Doãn Hạo Vũ cũng rất ngạc nhiên:

"Nhưng lần trước tôi lục soát phòng của Châu Kha Vũ không có tài liệu mới nào được gửi đến, và tôi cũng đã báo cáo tất cả những gì tôi tìm được."

Người đưa tin nhún vai và nói:

"Chuyện này ngoài phạm vi của tôi, có lẽ có thứ gì đó mà lần trước cậu chưa tìm thấy?"

Còn chỗ nào chưa tìm sao?

Doãn Hạo Vũ ngay lập tức nghĩ đến căn phòng đóng kín không bao giờ mở được.

Có vẻ như kế hoạch về nước lần này của của sẽ bị trì hoãn rồi.

Doãn Hạo Vũ rời túp lều của người đưa tin và đi về phía dinh thự của Châu Kha Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro