Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Hạo Vũ không biết mình bắt đầu cảm thấy xa lạ với những thứ xung quanh từ khi nào.

Cậu sống với mẹ ở đất nước của bà từ khi còn nhỏ, nơi cậu đã trải qua khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi trong đời. Nhưng thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, và chẳng bao lâu sau những trận hỏa hoạn của Thế chiến đã thiêu rụi quê hương thơ ấu này, và mẹ cậu chết giữa đám đông đang chạy trốn.

Lăn lội, đến với Celtic. Cậu trở thành một người lính cùng với cha mình, ông từng là chỉ huy ở đây. Đúng lúc cậu nghĩ sẽ tồn tại được lâu thì bố cậu cũng qua đời.

Tiếp đến là vị hôn thê xinh đẹp Vinia của cậu. Cậu gặp cô và nảy sinh tình bạn sâu sắc với cô gái xinh đẹp giỏi nấu ăn này. Cậu quá phụ thuộc vào cô, cậu không biết đây có phải là tình yêu hay không, nhưng Doãn Hạo Vũ, người đã mất tất cả, cần một bến đỗ ấm áp và một mái ấm. Nhưng đúng lúc đó, vì nhiệm vụ từ trên trời rơi xuống, cậu lại ly khai với vị hôn thê của mình.

Cuộc sống của tôi là mất mát để được lợi liên tục. Dần dần, tôi dường như có cảm xúc mâu thuẫn với mọi thứ xung quanh. Tôi không muốn có một tình cảm sâu đậm vì tôi sợ, khi đã sâu nặng, tôi sẽ lại bị chia lìa một cách tàn nhẫn. Vì vậy, từ một chàng trai khờ khạo ở tuổi thiếu niên cho đến một thanh niên cao ngạo ở tuổi đôi mươi, Doãn Hạo Vũ tôi đây đã bao bọc mình trong một lớp vỏ dịu dàng không chê vào đâu được, ai cũng có thể tiếp cận nhưng không ai có thể phá vỡ lớp vỏ bọc này. Đây là một yêu cầu khó đối với bản thân và là một phương tiện để bảo vệ chính mình.

Cho đến khi tôi gặp Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ máu lạnh và giết người không chớp mắt trên chiến trường, Châu Kha Vũ lười biếng và bình thường trong cuộc sống riêng tư, và Châu Kha Vũ đẹp trai miễn cưỡng mở lòng mình thực sự đã yêu tôi.

Lố bịch.

Doãn Hạo Vũ luôn tự cảnh báo bản thân rằng việc đến gần Châu Kha Vũ chỉ là một nhiệm vụ, tuân theo Châu Kha Vũ chỉ là để hành động, và đừng có cảm xúc cho những mục tiêu của bản thân.

Nhưng rõ ràng, đối với cuộc tấn công và phòng thủ với Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ đã thất bại. Trước khi biết điều đó, cậu đã yêu Châu Kha Vũ.

Rối rắm. Điên cuồng. Ngưỡng mộ. Lưỡng lự. Cái nào là tôi thực sự?

Cuộc đời của Doãn Hạo Vũ hoàn toàn bị mắc vào một cái bẫy mang tên "Châu Kha Vũ", không thể tự giải thoát cho mình.

23:15 tối

--Dinh thự của Châu Kha Vũ

Sau khi xác nhận rằng quản gia và bảo vệ đã ngủ, Doãn Hạo Vũ lặng lẽ đi vào bằng cửa sau.

Đi qua hành lang để đến tòa nhà chính. Phòng của Châu Kha Vũ ở trước mặt cậu.

Mình có muốn vào không? Doãn Hạo Vũ do dự, nhưng cậu nghĩ ngay đến lời Bá Viễn đã nói trước đây : "Tử tế với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình."

Đối với Celtic, đối với những người phía sau cậu. Cậu phải đi.

Sử dụng chìa khóa riêng để dễ dàng mở cửa phòng làm việc của Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ bước vào phòng. Trong phòng thoang thoảng một mùi thơm hương gỗ, có lẽ là do lâu không có người vào, Doãn Hạo Vũ đang đứng ở chính giữa có thể cảm nhận được cái lạnh đến tột cùng.

Cậu đi thẳng vào chủ đề và đến phía ổ khóa kết hợp. Một lớp màu xám nhạt đã tích tụ trên ổ khóa, để lộ ra vẻ sáng bóng mờ nhạt. Lần đầu tiên mở thử Doãn Hạo Vũ đã thử sinh nhật của Châu Kha Vũ và ngày nhận chức, nhưng nó đã sai.

Cậu nhập lại lần nữa, nhưng sau khi nhập số vẫn sai. Doãn Hạo Vũ đứng trước ổ khóa, cúi đầu trầm ngâm. Nếu Châu Kha Vũ thực sự quan tâm đến tôi đến thế thì... Cậu duỗi tay không chắc chắn nhập sinh nhật của mình, khả năng rất thấp, nhưng cậu chỉ muốn thử, không muốn bỏ qua một trong mười nghìn khả năng.

Nhập 1020. Ổ khóa đang mở. Trái tim của Doãn Hạo Vũ trong phút chốc nhảy loạn xạ, cậu che miệng để ngăn mình phát ra âm thanh vì quá phấn khích. Vốn tưởng rằng đằng sau ổ khóa có một chiếc két sắt, nhưng không ngờ ngay lúc ổ khóa được mở ra, toàn bộ tủ sách bắt đầu di chuyển sang bên phải. Doãn Hạo Vũ nhìn chằm chằm mọi thứ trước mặt, cho đến khi có một lối vào sâu bên trong xuất hiện sau tường.

Doãn Hạo Vũ bước vào không chút do dự. Bên trong là một đoạn cầu thang đi xuống, có ánh sáng mờ ảo đập trong bóng tối cạnh bức tường khiến tim của Doãn Hạo Vũ cũng nhấp nháy theo.

Sau khi đi xuống một lúc, một cánh cửa xuất hiện ở cuối cầu thang. Doãn Hạo Vũ mở cửa bước vào, chỉ thấy rằng đó là một căn phòng rộng bằng văn phòng của Châu Kha Vũ.

Căn phòng được thắp sáng bằng những ngọn đèn ấm áp, trên tường treo rất nhiều sách. Một chiếc giường được kê đối diện với một chiếc gương lớn, với một chiếc bàn ở bên cạnh. Trên bàn dường như có một vật màu hồng cam, Doãn Hạo Vũ lại gần và phát hiện ra đó chính là con cừu kim cương mà Châu Kha Vũ đã mua với giá 30 triệu NDT.

Dường như có thứ gì đó dưới gầm giường. Doãn Hạo Vũ chỉ muốn lại gần để kiểm tra, nhưng lại thấy trên giường có xích còng, Doãn Hạo Vuc đề phòng không hấp tấp đến gần.

Có phải Châu Kha Vũ đang muốn thỏa mãn sở thích kỳ lạ nào đó ở đây không... Doãn Hạo Vũ nhìn chiếc còng tay và xiềng xích với vẻ mặt phức tạp, với một cảm giác khó tả.

Sau đó cậu lại đi đến bàn, chắc chắn, trên bàn máy tính là một tài liệu được đánh dấu là khẩn cấp, và nó được niêm phong cẩn thận, có vẻ như chưa ai mở nó ra.

Doãn Hạo Vũ không thể quan tâm hơn, cậu xé tài liệu và lấy sổ tay ra để ghi lại những thông tin quan trọng trên đó. Nhưng vào lúc này, Doãn Hạo Vũ nghe thấy trên đầu có người nói chuyện.

Quản gia tỉnh rồi sao?

Doãn Hạo Vũ nhìn lên cầu thang, tủ sách không bị dời đi, cũng không lộ ra ngoài. Cậu nín thở và cẩn thận lắng nghe chuyển động xung quanh, mọi thứ đều im lặng như không có chuyện gì xảy ra.

Là nghe nhầm rồi sao?

Nhưng Doãn Hạo Vuc không thể quan tâm hơn. Cậu cẩn thận sao chép nội dung của tài liệu. Tài liệu này như Bá Viễn đã nói, rất quan trọng. Trên đây là mệnh lệnh do chính Thống chế Usad đưa ra, ghi lại chương trình chiến đấu chuẩn bị mở một cuộc tấn công toàn diện đánh vào người Celt, cũng như sự phân công của các sĩ quan khác nhau.

Đột nhiên, trong lòng Doãn Hạo Vũ dấy lên một điềm báo dữ dội, cảm giác sau lưng nhẹ tênh này khiến cậu cảm thấy hoảng hốt. Cậu vội đặt bút xuống và lao lên cầu thang, nhưng khi đi đến nơi, cậu nhận ra cửa không mở được.

Bất lực, Doãn Hạo Vũ chỉ có thể quay trở lại căn phòng bên dưới, nhưng khi vừa bước vào phòng, cậu đã hoảng sợ trước cảnh tượng trước mặt - một chú chó German Shepherd(*) to lớn đang nhìn chằm chằm vào anh.

(*) nó là chó nghiệp vụ á mọi người, thuộc giống Becgie Đức, nó to lắm luôn, to hơn người được á. Mình để ảnh cuối chap nha

Khi nào..........?!

Trước khi Doãn Hạo Vũ có thể phản ứng, con chó đã vồ lấy cậu. Doãn Hạo Vũ vươn tay đấm vào sườn con chó, lực không hề nhẹ nhưng dường như nó không hề cảm thấy đau mà vẫn tấn công Doãn Hạo Vũ với tốc độ ra đòn cực cao.

Doãn Hạo Vũ đánh nhau với con chó, cánh tay của cậu bị con chó cắn dữ dội, chảy ra một màu đỏ hung dữ. Chân sau của con chó bị Doãn Hạo Vũ đá văng ra, nó run rẩy đứng trên mặt đất.

Mặc dù rất xấu hổ nhưng Doãn Hạo Vũ, với tư cách là một người lính được huấn luyện tốt, không khó khăn gì khi đối phó với một con chó hung ác. Cậu lùi lại một bước, cố gắng giết con chó trong một lần

Nhưng Doãn Hạo Vũ vừa mới tiến lên được hai bước thì có thứ gì đó va vào chân cậu. Dạo Hạo Vũ ngã xuống đất, cậu đau đớn liếc nhìn mặt đất, chính là sợi dây xích vừa rồi đã tuột khỏi giường lúc nào đó.

Con chó được huấn luyện tốt này lao lên ngay lúc Doãn Hạo Vũ ngã xuống đất, nó nhe nanh và nhắm vào cổ của cậu.

Rất tiếc, đã quá muộn !!

Lần đầu tiên Doãn Hạo Vũ không thể đứng dậy, vì vậy cậu phải cố gắng hết sức để bảo vệ cổ của mình, ngăn nó trực tiếp giết chết mình.

Có vẻ như hôm nay định mệnh sẽ để lại một vết thương nặng.

Nó chao đảo bên cạnh Doãn Hạo Vũ, và miệng nó chỉ cách động mạch của cậu hai cm, nó từ từ mở cái miệng đầy máu của mình ra—

"Đủ rồi, Vic, tránh xa cậu ấy ra."

Lời nói đó như có ma lực, và con chó đã ngậm chặt miệng ngay khi nó nghe thấy. Nó vẫy đuôi vui vẻ và đi lên cầu thang để tìm kiếm chủ nhân của giọng nói.

Doãn Hạo Vũ cũng nghe thấy câu này, nhưng tâm trạng của cậu không tốt như con chó vào lúc này.

Cậu đã quá quen thuộc với giọng nói này.

Giọng nói cậu đã lắng nghe ngày đêm, giọng nói cậu nghĩ về, giọng nói mà cậu không thể quên được, cậu...

Doãn Hạo Vũ chậm rãi ngẩng đầu.

Từ lúc nào đó cánh cửa được mở ra, có một bóng dáng của một người đàn ông trên cầu thang. Bộ quân phục đen, mũ đen, ủng đen, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối với vài tia ánh sáng lập loè, không thể nhìn rõ. Người đó nhìn Doãn Hạo Vũ một cách trịch thượng, giống như khi họ gặp nhau lần đầu.

"Doãn Hạo Vũ thân mến, không ngờ bây giờ em lại ở đây. Tôi còn tưởng rằng em đang vội về quê nhà."

Bộ não của Doãn Hạo Vũ tê liệt, cậu thậm chí không thể biết được chuyện gì đang xảy ra. Máu loang lổ chảy vào mắt cậu, đến nỗi cậu không thể nhìn rõ bóng dáng của người đó.

Cộp cộp cộp

Tiếng ủng trên cầu thang.

Doãn Hạo Vũ nửa quỳ trên mặt đất, nhìn bóng dáng nam nhân nhỏ bé dần dần lớn lên, liền xuất hiện ở trước mặt cậu.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy chân khí xung quanh đang dần dần ngưng tụ, một cảm giác quen thuộc truyền khắp cơ thể.

Châu Kha Vũ xuất hiện trước mặt cậu.

"Bé con, nhìn bộ dạng xấu hổ của em, thật sự khiến tôi đau lòng lắm."

Châu Kha Vũ bày ra vẻ mặt ngây thơ, giống như Doãn Hạo Vũ năm xưa.

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mặt Châu Kha Vũ. Mặt vô cảm, không biết dùng biểu cảm gì.

Châu Kha Vũ mỉm cười, một tiếng cười đầy điên cuồng và ham muốn mà Doãn Hạo Vũ chưa từng thấy trước đây.

Ngay sau đó, Doãn Hạo Vũ nghe thấy Châu Kha Vũ nói từng chữ vào tai mình:

"Có lẽ em thích một chức danh khác hơn. Đúng không? Trung tá Patrick của Celtic."

Đôi mắt của Doãn Hạo Vũ mờ đi.

Tôi đang ở đâu, đây có phải là một giấc mơ không? Châu Kha Vũ ... Châu Kha Vũ gọi tên tôi... Anh ấy gọi tôi là Patrick. Điều đó có nghĩa là, tôi đã bị lộ ... Đúng không? Không. Vì Celtic, tôi không thể thất bại. Giết Châu Kha Vũ là cách duy nhất. Giết anh ấy.

Cơ thể Doãn Hạo Vũ phản ứng nhanh hơn não, cậu nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, dùng hết sức đấm Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ vẫn đang đắm chìm trong cơn điên cuồng vồ lấy con mồi, đối mặt với cú đấm bất ngờ này, anh đã bị giáng một đòn nặng nề mà không hề có chút đề phòng nào. Mùi máu tanh từ trong miệng truyền ra, Châu Kha Vũ kinh ngạc lau khóe miệng, quả thật có máu đỏ từ đó chảy ra.

Hừ, thú vị.

Không cho anh thời gian để phản ứng, đòn tấn công của Doãn Hạo Vũ lại xuất hiện. Lần này, chân của Doãn Hạo Vũ đá lên đầu của Châu Kha Vũ. Nhưng Châu Kha Vũ cũng không phải là một người ăn chay, anh hơi quay đầu lại, giày của Doãn Hạo Vũ đã đưa lên đến mặt, anh đưa tay ra nắm lấy mắt cá chân của Doãn Hạo Vũ, xoa khuôn mặt gợi tình của mình bên cạnh bắp chân của Doãn Hạo Vũ:

"Em thực sự làm tôi ngạc nhiên đấy Patrick, còn bao nhiêu thứ mà em vẫn chưa chỉ cho tôi thế?"

Doãn Hạo Vũ phớt lờ anh. Cậu rụt chân lại, xoay người đấm vào bụng Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ không ngờ rằng Doãn Hạo Vũ thực sự đánh rất mạnh, anh bị cú đấm của đối thủ đập xuống bàn. Doãn Hạo Vũ nhanh chóng chạy tới nắm lấy cổ tay Châu Kha Vũ, tay kia loạn xạ chạm vào thứ gì đó, cậu quay đầu lại thì thấy đó là cừu làm bằng kim cương.

Doãn Hạo Vũ do dự một lúc. Anh vốn dĩ muốn làm cho Châu Kha Vũ choáng váng bằng bất cứ thứ gì và bỏ chạy, nhưng ngay khi nhìn thấy con cừu, sự tỉnh táo của cậu đã trở lại một chút.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Châu Kha Vũ bị tôi giết chết?

Châu Kha Vũ nắm bắt được sự do dự ngắn ngủi này. Thời điểm Doãn Hạo Vũ dừng lại vì do dự, anh thoát khỏi sự kiềm chế của Doãn Hạo Vũ và sau đó áp đảo Doãn Hạo Vũ đang bối rối lên trên bàn.

Lưng của cậu đập mạnh vào bàn, Doãn Hạo Vũ cảm thấy đau âm ỉ trong lồng ngực. Cậu cố gắng đẩy Châu Kha Vũ ra khỏi cơ thể mình, nhưng không ngờ Châu Kha Vũ đã nắm lấy cổ cậu và dần dần siết chặt.

Với một nụ cười lười biếng, Châu Kha Vũ ngưỡng mộ sự phấn đấu của người bên dưới mình, anh chậm rãi nói:

"Em do dự, tại sao? Em sợ giết tôi? Hay... em không muốn tôi chết?"

Cổ của Doãn Hạo Vũ bị bóp chặt, cậu thấy khó thở, hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi của Châu Kha Vũ. Nhưng Châu Kha Vũ rõ ràng không có ý định để cậu đi dễ dàng như vậy, anh vuốt má Doãn Hạo Vũ bằng tay còn lại và nói:

"Do dự chính là gót chân Achilles(*) của kẻ giết người. Vừa rồi em đã có cơ hội giết tôi. Nhưng em đã không làm vậy, tôi không hiểu, là em cũng có tình cảm với tôi sao?"

(*) Trong truyền thuyết Hy Lạp, là chiến binh mạnh nhất của quân Hy Lạp trong cuộc chiến thành Troia, Achilles lại có điểm yếu chết người ở gót chân. Ý tứ trong lời nói của Kha Vũ chính là Do dự chính là điểm yếu của kẻ giết người.

Khuôn mặt của Doãn Hạo Vũ càng lúc càng đỏ, thậm chí lúc này đã trở nên tím tái. Châu Kha Vũ chịu đủ rồi, buông bàn tay đang túm lấy cổ cậu ra. Một lượng lớn không khí xông vào phổi của Doãn Hạo Vũ, cậu nằm trên bàn, thở hổn hển.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu. Doãn Hạo Vũ còn đang suy sụp thì bị Châu Kha Vũ nắm lấy hai tay, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Châu Kha Vũ đang cầm còng, mỉm cười nhìn cậu.

"Anh định làm gì..."

Châu Kha Vũ đã trả lời câu hỏi này bằng hành động. Anh nâng tay Doãn Hạo Vũ lên trên đầu mình, rồi đeo cặp còng sắt lạnh vào cổ tay Doãn Hạo Vũ.

"Bé cưng, trông em thật hấp dẫn."

Châu Kha Vũ nhìn xuống Doãn Hạo Vũ đang nằm trên bàn làm việc. Quần áo của đối phương đều mặc ngay ngắn trên người, áo sơ mi trắng không tì vết. Khóe mắt vẫn còn giọt lệ sinh lý vì ngạt thở. Châu Kha Vũ cảm thấy bộ dạng của cậu cực kỳ khiêu gợi, nhất thời không tự chủ được sự cứng rắn.

"Em quá không nghe lời."

Châu Kha Vũ vung tay lên, vòng qua người Doãn Hạo Vũ.

Cơ thể Doãn Hạo Vũ run lên dữ dội vì sự kích thích đột ngột này. Nhưng Châu Kha Vũ không có ý dừng lại vì phản ứng của cậu, anh vuốt ve ngực Doãn Hạo Vũ, luồn tay vào tròn áo sơ mi xoa bóp lưng dưới, cuối cùng dừng lại gần cằm của cậu, dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt người kia:

"Một tên người hầu không nghe lời sẽ bị trừng phạt... Lẽ ra em nên biết điều này từ sớm."

Doãn Hạo Vũ dần dần hiểu ra ý nghĩa "trừng phạt" của Châu Kha Vũ. Cậu kinh hãi nhìn Châu Kha Vũ, nhưng người kia chỉ nhìn cậu bằng một sự trêu chọc, không có một chút cảm xúc.

"Anh không thể làm như thế này..."

Doãn Hạo Vũ bắt đầu vùng vẫy, nhưng Châu Kha Vũ dễ dàng điều khiển Doãn Hạo Vũ đã bị kiệt sức từ lâu chỉ bằng một tay.

"Tôi... tôi là Trung tá của Celtic. Anh ở đây cưỡng hiếp tôi, anh nghĩ Bá Viễn sẽ buông tha cho anh sao!"

Doãn Hạo Vũ tức giận trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ không sợ hãi trước lời đe dọa của Doãn Hạo Vũ, anh lấy một tài liệu từ cơ thể Doãn Hạo Vũ và mở nó ra trước mặt cậu.

Doãn Hạo Vũ có lẽ đã liếc qua tài liệu mà cậu đã điều tra trước đó - hóa đơn thanh toán cho một người đàn ông tên là Sói Đốm, người đã mua một lượng lớn vũ khí ở biên giới Celtic.

"Em có biết Sói Đốm này là ai không?"

Châu Kha Vũ hỏi, và Doãn Hạo Vũ lắc đầu khó hiểu. Châu Kha Vũ thích nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu ấy, giống như một con cừu non sắp bị giết thịt.

"Celtic lần lượt bị đánh bại. Em nghĩ anh ta lấy đâu ra vốn để mua một số lượng lớn vũ khí như vậy."

Châu Kha Vũ ném tờ giấy đi và đặt tay lên mặt Doãn Hạo Vũ. Anh đã mặt đối mặt với Doãn Hạo Vũ chỉ để đánh giá biểu hiện của cậu khi cậu biết sự thật.

"Ý của anh là ..."

Doãn Hạo Vũ mơ hồ biết đáp án cho câu hỏi, nhưng cậu không thể tin và không muốn tin.

Châu Kha Vũ tiếp tục:

"Tại sao em nghĩ Bá Viễn lại như vậy? Thật trùng hợp, anh ta gửi cho em một nhiệm vụ khẩn cấp khi em rời đi? "

Doãn Hạo Vũ nhìn tờ giấy rơi trên mặt đất mà cảm thấy lòng mình có chút chùng xuống.

"Em không hiểu à Doãn Hạo Vũ? Chính tôi đã yêu cầu Bá Viễn gửi một nhiệm vụ khẩn cấp để giữ em lại, và chính tôi đã yêu cầu Sói Đốm cho tôi biết nơi ở của những người cung cấp thông tin, để tôi có thể giết những người bạn đồng hành của em. Sói Đốm là Bá Viễn. Anh ta đã từ bỏ em để có thể mua vũ khí duy trì trang bị của Celtic từ tôi. Em hiểu không? Doãn Hạo Vũ, em bây giờ là một đứa con bị bỏ rơi."

Sau khi Châu Kha Vũ nói câu đó, Doãn Hạo Vũ đã không đáp lại một lúc lâu.

Châu Kha Vũ đưa tay xoa tóc Doãn Hạo Vũ, cố gắng an ủi cậu. Doãn Hạo Vũ bất ngờ quay đầu lại cắn vào tay anh. Máu dần dần rỉ ra từ mu bàn tay của Châu Kha Vũ, anh chịu đựng cơn đau mà kéo tóc Doãn Hạo Vũ buộc cậu phải buông ra.

Châu Kha Vũ lúc này mới có chút tức giận, anh nâng cằm Doãn Hạo Vũ hung hăng nói:

"Đồ chó sói nhỏ không nghe lời, tôi sẽ khiến em phải trả giá."

Doãn Hạo Vũ bây giờ chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Ngay cả đất nước mà cậu dành trọn bản thân mình cũng đã bỏ rơi cậu, vậy thì còn gì để tin tưởng bây giờ?

Nhưng nhanh chóng sự chán nản này được thay thế bằng sự tuyệt vọng.
___________

Dạ đây chính làm em choá đã oánh mhau với Pa chít đây ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro