Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là ngày thứ 30 mà Doãn Hạo Vũ bị giam giữ trong tầng hầm. Mặc dù tầng hầm tối nhưng Châu Kha Vũ đã xử lý nó rất hoàn hảo, để Doãn Hạo Vũ có thể yên tâm sống, Châu Kha Vũ đã đặc biệt đặt rất nhiều cuốn sách yêu thích của mình ở đây. Nếu bỏ qua còng tay và còng chân trên người của Doãn Hạo Vũ, đây quả thực là một nơi tốt để sống.

"Anh sẽ không cho phép em ra ngoài cho đến khi em đồng ý với yêu cầu của anh."

Châu Kha Vũ nói.

Trong ba mươi ngày này, Doãn Hạo Vũ đọc sách vào ban ngày và giao tiếp với những con vật nhỏ do Châu Kha Vũ nuôi. Vào buổi tối, Châu Kha Vũ sẽ xuất hiện ở lối vào của tầng hầm đúng giờ và "làm" Doãn Hạo Vũ một cách vô tình.

Thỉnh thoảng Châu Kha Vũ có tinh thần tốt, thì sẽ ở đây cùng với Doãn Hạo Vũ cả ngày. Anh làm tình với cậu theo nhiều cách khác nhau, chất lỏng màu trắng sữa làm ướt đẫm cơ thể của Doãn Hạo Vũ, và những giọt nước mắt trong suốt rơi trên tấm khăn trải giường trắng tinh.

Doãn Hạo Vũ không thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy, nhưng cậu không thể từ chối tình yêu của Châu Kha Vũ. Cuối cùng, vào ngày thứ 31 bị giam cầm, mọi thứ đã xoay chuyển.

Vào ngày này, Châu Kha Vũ lại xuất hiện ở cửa. Khi Doãn Hạo Vũ nhìn thấy anh đến, cậu bình tĩnh ngồi ở bàn làm việc, chờ đợi động thái tiếp theo của Châu Kha Vũ.

Lần đầu tiên Châu Kha Vũ đến, Doãn Hạo Vũ đã chiến đấu trong tuyệt vọng, sức phản kháng của Doãn Hạo Vũ so với Châu Kha Vũ rất yếu, hơn nữa nếu cậu phản ứng quá mạnh sẽ khiến Châu Kha Vũ tức giận, điều này chỉ khiến cậu bị tổn thương nhiều hơn trong lần quan hệ tiếp theo.

Hơn nữa, sự nghe lời của Doãn Hạo Vũ còn có một lý do khó tả khác, đó là cậu đã bắt đầu từ từ tận hưởng sự chiếm hữu điên cuồng của Châu Kha Vũ đối với mình. Cậu tận hưởng sự đối xử thô bạo của Châu Kha Vũ, và cũng tận hưởng tình yêu dị dạng nhưng đầy nhiệt huyết của Châu Kha Vũ.

Những thay đổi như vậy thâm nhập vào các tế bào của Doãn Hạo Vũ một cách vô tình, khiến cậu không thể tự giải thoát.

Hôm nay Châu Kha Vũ đến, trên tay anh đang cầm một túi đồ lớn. Doãn Hạo Vũ tò mò liếc nhìn.

Châu Kha Vũ đặt những thứ đó trước mặt Doãn Hạo Vũ và nói:

"Quà cho em."

"Quà?"

Doãn Hạo Vũ thấy rất kỳ lạ, sao tự nhiên lại đưa cho cậu những thứ này. Châu Kha Vũ nói:

"Ngày mai là năm mới của đất nước anh, tương đương với ngày lễ Giáng sinh của em, vì vậy... anh đã chuẩn bị những thứ này cho em."

"Cảm ơn."

Doãn Hạo Vũ gật đầu cảm ơn rồi không nói gì thêm. Châu Kha Vũ hiểu rằng đây là thứ mà Doãn Hạo Vũ không muốn nhận từ anh, vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài việc tự mình mở gói những gói quà đó.

"Đây là cuốn sách có tên <Những chú chim có gai >. Anh đã tìm thấy nó ở chợ sách cổ, có lẽ em sẽ thích nó."

Doãn Hạo Vũ cầm lấy cuốn sách và cảm thấy hơi đau đầu. Dù thích đọc nhưng không ai có thể chịu được nếu đọc mỗi sách trong ba mươi ngày và không làm gì khác.

"Đây là một quả cầu pha lê, ông chủ bán hàng cam đoan với anh rằng cưng của anh sẽ thích nó."

Châu Kha Vũ lấy ra một quả cầu pha lê to bằng nắm tay, bên trong nó là một ngôi nhà màu đỏ ấm áp được bao quanh bởi một biển hoa. Hai người tuyết đang mỉm cười hạnh phúc trước cửa nhà, bên trong còn có những bông tuyết đang rơi xuống.

Doãn Hạo Vũ bất lực thở dài. Những thứ đó có lẽ những cô gái nhỏ sẽ thích nó, có vẻ như chủ cửa hàng đã ngầm nhận định rằng Châu Kha Vũ sẽ tặng quà cho bạn gái của mình. Nghĩ đến cảnh Châu Kha Vũ vụng về đến cửa hàng quà tặng để chọn quà, Doãn Hạo Vũ không thể nhịn được cười.

Châu Kha Vũ mỉm cười khi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ cười, anh nghĩ rằng cậu ấy thích món quà này. Vì vậy, anh lấy ra một chiếc hộp lớn khác và nói:

"Đây là món tráng miệng anh đã mua ở nhà hàng tốt nhất trong thị trấn. Mỗi vị là cái duy nhất trên thế giới được làm chỉ dành riêng cho em."

Doãn Hạo Vũ thừa nhận rằng cậu thực sự rung rinh trước món quà này. Khi còn ở Celtic, cậu tự coi mình là người sành ăn số 1 ở Đế chế. Sau khi đến Usad, bầu không khí căng thẳng khiến cậu không còn thời gian chăm chút cho những thứ đồ ăn chói mắt như này, giờ nhìn thấy đồ ăn đã ​​lâu chưa được thấy, dạ dày cậu lại bắt đầu không nghe lời.

Doãn Hạo Vũ đã nếm thử những món tráng miệng trông dễ thương này và phải trầm trồ khen ngợi rằng tay nghề thủ công của bếp trưởng Usad thực sự là vô song trên thế giới.

Tranh thủ lúc Doãn Hạo Vũ đang ăn uống vui vẻ, Châu Kha Vũ tiếp tục mở từng món quà một:

"Đây là chiếc xe anh mua cho em, phiên bản giới hạn mới ra mắt gần đây, nếu em không biết lái thì anh có thdạy em ; Đây là một bức tranh sơn dầu, em nên nhận ra họa sĩ này, ông ấy nổi tiếng ở mọi quốc gia; Đây là... "

"Châu Kha Vũ."

Doãn Hạo Vũ lớn tiếng ngắt lời anh. Châu Kha Vũ ngừng lại, luống cuống nắm tay Doãn Hạo Vũ và nhìn cậu một cách ngây thơ.

"Đó không phải là điều em muốn, anh hiểu chứ?"

Khuôn mặt của Doãn Hạo Vũ tràn đầy nỗi buồn không che giấu được:

"Điều em muốn là tự do và buông tay, thân phận của chúng ta sẽ bị diệt vong, chúng ta không thể đến được với nhau, anh nhốt em đây không giải quyết được gì đâu..."

Châu Kha Vũ cúi đầu và im lặng. Doãn Hạo Vũ nhìn anh cảm thấy bộ dáng có chút đáng thương, nhưng cậu vẫn là phải nhẫn tâm, nếu yêu sâu đậm quá sẽ đau đớn, cậu không muốn Châu Kha Vũ phải chịu đau đớn như vậy.

Châu Kha Vũ thở dài và dọn những món quà. Anh có chút bực bội:

"Anh muốn nói, ngày mai có muốn cùng nhau dùng bữa không."

"Đi... bên ngoài?"

Doãn Hạo Vũ kiềm chế kích động, đã lâu cậu không được nhìn thấy ánh mặt trời, cũng lâu rồi chưa được đón làn gió đêm thoải mái.

"À,ừm. Anh đã đón năm mới một mình từ rất lâu rồi. Nhưng lần này, anh muốn có em bên cạnh."

Những gì Châu Kha Vũ nói rất chân thành nên Doãn Hạo Vũ không thể từ chối, cuối cùng Doãn Hạo Vũ đã đồng ý yêu cầu của Châu Kha Vũ, cùng anh đi ăn tối vào ngày mai.

Có lẽ ngày mai là thời điểm tốt nhất tôi có thể chạy trốn. Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ vui mừng, nhưng niềm vui này đã biến mất ngay khi cậu nghĩ đến vẻ mặt cô đơn của Châu Kha Vũ. Khi đó... Châu Kha Vũ sẽ phải làm sao?

Doãn Hạo Vũ lại cảm thấy đau khổ. Cậu ghét sự thiếu quyết đoán và tình yêu không thể kiểm soát của mình dành cho Châu Kha Vũ.

"Hãy nghĩ về Vinia, cô ấy là hôn thê của mình... Hãy chịu trách nhiệm một chút, Doãn Hạo Vũ."

Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ đến Vinia, nhưng hình bóng của Châu Kha Vũ lại hiện lên trong tâm trí cậu.

Đã đến đêm giao thừa ở Usad.

Chiều nay, Châu Kha Vũ đã đến tầng hầm từ sớm. Anh đưa cho Doãn Hạo Vũ một bộ đồ màu xanh đậm, nhìn thoáng qua đã biết nó đắt tiền.

Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng có thể được giải thoát khỏi sự trói buộc trên cơ thể, cổ tay cậu đã trở nên bầm tím và sưng tấy. Châu Kha Vũ đã rất đau khổ khi nhìn thấy nó, anh bắt đầu thầm hối hận về cách đối xử thô bạo trước đây của mình.

"Anh không cần cảm thấy có lỗi."

Doãn Hạo Vũ phát hiện Châu Kha Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm cổ tay mình, trong nháy mắt có thể nhìn ra anh đang suy nghĩ gì:

"Em nói dối anh trước, em sẽ không oán giận gì anh ngay cả khi anh giết em đâu."

Châu Kha Vũ sửng sốt một chút, sau đó cười khổ:

"Em...thật là...."

Đã một tháng không nhìn thấy bầu trời, cho dù là mặt trời lặn cũng sẽ khiến cho ánh mắt của Doãn Hạo Vũ lóe lên tia sáng trắng. Doãn Hạo Vũ che mắt và từ từ thích nghi với ánh nắng mặt trời đang lặn. Châu Kha Vũ nhẹ nhàng cởi mũ của mình và đội lên đầu Doãn Hạo Vũ.

"thấy tốt hơn chưa? Để anh dẫn em đi xem xung quanh, có gì em đặc biệt muốn không?"

Châu Kha Vũ cố gắng hết sức để thể hiện sự quan tâm, để che đậy cảm giác tội lỗi của mình vì đã thô lỗ với Doãn Hạo Vũ trước đó.

Doãn Hạo Vũ lắc đầu, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu nói với Châu Kha Vũ:

"Nhẫn, em muốn một chiếc nhẫn."

Châu Kha Vũ rất vui khi cuối cùng Doãn Hạo Vũ đã trả lời anh. Anh kéo Doãn Hạo Vũ đi khắp thành phố và cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà cao.

"Những viên đá quý tốt nhất của Usad đều ở đây, anh sẽ đáp ứng bất cứ thứ gì em muốn hôm nay."

Châu Kha Vũ vòng tay qua vai Doãn Hạo Vũ và bước vào.

Doãn Hạo Vũ không đẩy anh ra, hay nói cách khác, khi cậu nghĩ rằng nếu cậu trốn thoát thành công ngày hôm nay, cậu sẽ không bao giờ gặp lại Châu Kha Vũ nữa, cậu hy vọng rằng cậu có thể hoàn thành những gì cậu muốn làm với Châu Kha Vũ trong suốt thời gian họ ở bên nhau.

Họ đã đi vòng vòng trong trung tâm thương mại gàn cả tiếng, nhưng họ vẫn chưa tìm được thứ làm mình hài lòng. Doãn Hạo Vũ muốn một phong cách trầm đỡ chói loá, nhưng Châu Kha Vũ luôn muốn cậu đeo những viên đá quý chói lọi nhất, có vẻ như chỉ có chúng mới xứng với vẻ rực rỡ chói lọi của Doãn Hạo Vũ.

Cuối cùng, Châu Kha Vũ mất kiên nhẫn. Anh tìm gặp ông chủ ở đây và hỏi ông ta:

"Ở đây anh có phong cách nào độc đáo không, nếu có thì lấy ra tôi xem".

Khi ông chủ nhìn thấy đó là Châu Kha Vũ, ông ta lập tức kéo các nhân viên xung quanh để thể hiện sự hiếu khách của mình. Ông ta mất một lúc lâu để chọn lựa trước khi lấy ra một chiếc hộp và nói:

"Đây là kiểu dáng mới của chúng tôi, đó là một cặp nhẫn. Vì nhà thiết kế đã tự sát sau khi làm hai chiếc nhẫn này nên có thể tính đây là mẫu duy nhất trên thế giới."

Châu Kha Vũ cầm lấy chiếc hộp, mở hộp ra bên trong là hai chiếc nhẫn bọc nhung. Chiếc nhẫn có màu bạc, một chiếc nhẫn to và một chiếc nhẫn nhỏ, trong đó một chiếc được đính những viên kim cương trong suốt như pha lê, và chiếc còn lại được chạm khắc tinh xảo.

"Em thích cái này."

Doãn Hạo Vũ bị thu hút bởi chúng ngay khi Châu Kha Vũ mở hộp, cậu có một ảo giác quen thuộc rằng cậu đã đeo nó trước đây.

"Vậy thì, anh sẽ mua."

Châu Kha Vũ nói không chút do dự. Doãn Hạo Vũ đột nhiên nghĩ đến một câu thành ngữ "mặt đẹp mang tai họa về nước", nếu đặt nó vào thời cổ đại, có lẽ cậu thực sự trở thành kẻ mang họa cho nước và hại dân. Nghĩ đến sự liên kết tuyệt vời này khiến Doãn Hạo Vũ lại bật cười.

"Được rồi, anh đưa em đi dạo."

Châu Kha Vũ cầm lấy chiếc nhẫn, cười nhìn Doãn Hạo Vũ.

"Em cười thường xuyên hơn rồi, anh thích nhìn thấy em cười."

"Nếu anh để em đi, vậy thì em sẽ càng cười vui vẻ hơn."

Doãn Hạo Vũ giả bộ nghiêm túc.

"Anh xin lỗi vì đã đối xử với em như vậy, nhưng anh chỉ là anh sợ mất em."

Châu Kha Vũ nói xong, cẩn thận chạm vào ngón tay của Doãn Hạo Vũ. Thấy Doãn Hạo Vũ không trả lời, Châu Kha Vũ đưa tay ra và móc ngón trỏ của Doãn Hạo Vũ một lần nữa. Doãn Hạo Vũ thở dài, nắm lấy tay của Châu Kha Vũ, nói:

"Đi thôi."

Cái nắm tay đột ngột khiến Châu Kha Vũ sững người tại chỗ, anh nhìn Doãn Hạo Vũ với vẻ không tin tưởng. Doãn Hạo Vũ đứng ở trước mặt anh không xa, cậu ngược lại với ánh đèn, nụ cười trên mặt tuy rằng không thật, nhưng lại mang đến cho Châu Kha Vũ một loại cảm giác đẹp như mơ.

"Doãn Hạo Vũ ..."

Châu Kha Vũ bước tới và ôm chầm lấy Doãn Hạo Vũ. Cậu lùi lại một bước, chiếc mũ rơi xuống đất.

"Doãn Hạo Vũ... Không có em, anh sẽ không bao giờ gặp được người khác có thể nhìn thấu tâm tư của anh."

Doãn Hạo Vũ cảm thấy trên mặt một trận lạnh lẽo, ngẩng đầu liền thấy sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, bông tuyết rơi xuống.

Châu Kha Vũ, em sẽ không tìm được ai yêu em như anh.

Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói.

Cậu duỗi tay ra đáp lại cái ôm của Châu Kha Vũ, cậu ôm chặt lấy lưng của Châu Kha Vũ, vùi mặt vào cổ anh.

Thân nhiệt của Châu Kha Vũ, hương thơm của Châu Kha Vũ, hình dáng cơ thể của Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ...

Cậu muốn khắc sâu khoảnh khắc này của Châu Kha Vũ trong tâm trí của mình.

Đám đông trên phố dừng lại rồi lại đi, còn họ ôm nhau chẳng giống ai trên đường phố nhộn nhịp. Họ trao nhau nhiệt độ cơ thể, ánh đèn đường leo lét như một món quà tình yêu chân thành của họ.

Dù chỉ trong vài giờ, em muốn cùng anh trải nghiệm cảm giác hạnh phúc này.

Doãn Hạo Vũ mắt lại, bông tuyết trên bầu trời chính là màn che của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro