Chương 21 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❌⚠️❌ CHƯƠNG CÓ YẾU TỐ 18+ VÀ MỘT SỐ NGÔN TỪ PHẢN CẢM, GÂY KHÓ CHỊU. TRẺ NHỎ VÀ NGƯỜI NHẠY CẢM CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC.
❗️KHÔNG ÁP DỤNG HÌNH TƯỢNG NHÂN VẬT LÊN NGƯỜI THẬT❗️
_____________

Rời khỏi phòng nghỉ của nhà hàng, Châu Kha Vũ đưa Doãn Hạo Vũ đến phòng trà của nhà hàng mà không có bất kỳ lời giải thích nào. Doãn Hạo Vũ bị anh kéo tay áo loạng choạng ngã xuống sàn.

Doãn Hạo Vũ kinh hãi đứng lên, bệnh ưa sạch sẽ khiến cậu không thể chấp nhận được việc nằm trên mặt đất như thế này. Nhưng Châu Kha Vũ cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh cởi áo khoác treo lên, sau đó từ từ xắn tay áo nhìn chằm chằm Doãn Hạo Vũ với vẻ mặt lạnh băng.

"Anh đừng như vậy mà..."

Doãn Hạo Vũ hơi dựng cả tóc gáy, cậu biết Châu Kha Vũ muốn trừng phạt mình như thế nào, vẻ mặt cậu phức tạp nói:

"Ít nhất đừng ở đây, đây là nơi công cộng..."

Châu Kha Vũ chặn lại những lời đang phát ra của Doãn Hạo Vũ. Anh ôm đầu Doãn Hạo Vũ và cắn mạnh môi cậu. Doãn Hạo Vũ giật mình vì cảm giác hơi đau trên môi, sau đó một thứ ấm áp lọt vào miệng và quấn lấy lưỡi cậu.

Nụ hôn của Châu Kha Vũ thô bạo và đầy hung hãn, anh điên cuồng cướp đoạt mọi thứ trong miệng Doãn Hạo Vũ. Lưỡi anh quét qua lợi của Doãn Hạo Vũ, quét qua môi cậu, và cuối cùng liếm chiếc răng hổ của cậu một cách gian ác. Mãi đến khi Doãn Hạo Vũ khó thở, Châu Kha Vũ mới chịu kết thúc nụ hôn dài này.

"Em có thích không?"

Châu Kha Vũ hỏi khi tay anh bắt đầu cởi cúc áo của Doãn Hạo Vũ.

"Em không thích! Nếu chuyện này bị người khác phát hiện, danh tiếng Châu Kha Vũ của anh sẽ hoàn toàn bị hủy hoại."

Doãn Hạo Vũ hơi chống cự, cậu sợ mình làm ầm ĩ sẽ thu hút người khác.

"Đây không phải điều em cần bận tâm lúc này"

Trong khi nói, Châu Kha Vũ đã gần như cởi sạch phần trên cơ thể của Doãn Hạo Vũ. Trên khuôn ngực trắng như tuyết có hai vệt đỏ ửng, Châu Kha Vũ nhìn thẳng vào cảnh tượng thơm ngát này, làm cho Doãn Hạo Vũ có chút xấu hổ.

"Đừng nhìn ..."

Doãn Hạo Vũ muốn đẩy Châu Kha Vũ ra, nhưng Châu Kha Vũ tránh tay cậu, anh ôm eo Doãn Hạo Vũ đặt cậu ở trên bàn. Ở vị trí này, đầu của Châu Kha Vũ vừa vặn có thể chạm vào ngực của Doãn Hạo Vũ.

"Anh làm gì vậy.... đừng... a!"

Châu Kha Vũ cắn hạt đậu trên ngực Doãn Hạo Vũ một cách dữ dội, khiến cậu ngửa đầu ra sau đau đớn kêu lên.

"Thế nào? Bây giờ không sợ bị phát hiện sao?"

Châu Kha Vũ cười khiêu khích, sau đó cúi người ngoặm lấy ngực cậu tiếp tục cắn và liếm.

Sau khi Doãn Hạo Vũ nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì, cậu nhanh chóng che miệng lại. Nhưng khoái cảm từ lồng ngực không ngừng kích thích đại não cậu, Doãn Hạo Vũ cắn chặt môi dưới, cố hết sức kìm lại những tiếng rên rỉ sắp bật ra.

Châu Kha Vũ một bên miệng ngậm vào ngực cậu liếm láp, một bên vừa bóp vừa vân vê đầu ti cậu trong tay. Sự kích thích kép khiến Doãn Hạo Vũ gần như không thể tiếp nhận kịp. Cậu đưa tay luồn vào những lọn tóc của Châu Kha Vũ, ngửa đầu ra sau và thở hổn hển, giống như một con cá sắp chết đuối.

Châu Kha Vũ nhìn lên và chiêm ngưỡng vẻ mặt say đắm trong dục vọng của Doãn Hạo Vũ, sau đó đưa tay ra và nắm lấy phần dưới của Doãn Hạo Vũ - quả nhiên nó đã trở nên nóng ấm và cứng ngắc.

"Anh đang làm gì đấy!!!'

Doãn Hạo Vũ giơ chân đá vào mặt Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ không tức giận, chỉ cười trêu chọc:

"Thoải mái như vậy sao? Em phản ứng như vậy đấy, nhìn đi"

Doãn Hạo Vũ đỏ mặt, không thể tìm cách phản bác lại lời nói của anh, cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ với vẻ mặt dữ tợn nhất có thể.

"Em đúng là dâm đãng, nhưng nếu vì em đang mong chờ bước đi tiếp theo của chúng mình, vậy thì anh sẽ tha thứ cho em."

Đùa đủ rồi. Châu Kha Vũ rời khỏi ngực Doãn Hạo Vũ, cố ý liếm môi trước mặt Doãn Hạo Vũ rồi nói:

"Cảm ơn sự hiếu khách của em."

Doãn Hạo Vũ xấu hổ và khó chịu, nhưng Châu Kha Vũ chắc chắn chưa hài lòng với những điều này. Bàn tay anh từ từ mò mẫm trên chiếc quần dài của Dõn Hạo Vũ và kéo chúng ra.

"Châu Kha Vũ, anh đừng đi quá xa!"

Doãn Hạo Vũ nắm tóc Châu Kha Vũ dữ tợn như muốn xé xác anh ra, nhưng Châu Kha Vũ chỉ coi đây là một đồ ăn đầu bữa tối, anh cúi xuống đối mặt với Doãn Hạo Vũ:

"Hãy yên lặng - nếu em không muốn bị trói ở đây."

"Cho dù là nói như vậy anh cũng không được ...ưm.."

Trước khi cậu dứt lời, Châu Kha Vũ lại hôn lên môi của Doãn Hạo Vũ, có thể là bị cưỡng, nhưng Doãn Hạo Vũ thật sự không nhúc nhích, cậu ấy không nói một câu phản bác nào.

Châu Kha Vũ đã hoàn toàn cởi quần của Doãn Hạo Vũ xuống, anh nhấc một bên chân của Dõn Hạo Vũ đặt lên vai mình, anh hôn lên đùi trong của cậu, nói:

"Có lẽ điều này sẽ khiến em bớt im lặng hơn một chút. Làm sao em không nói gì? Cũng tốt, bây giờ tiếng gào khóc của em chỉ anh mới có thể được nghe"

Sau đó, anh cắn vào đùi của Doãn Hạo Vũ một cái.

"Ưm!!'

Doãn Hạo Vũ bấu chặt ngón chân. Vết cắn của Châu Kha Vũ không khiến cậu đau đớn, nhưng cảm giác xấu hổ khi chạm vào vùng kín của cậu khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

"Châu Kha Vũ, anh là chó sao! Tại sao còn cắn người..."

Doãn Hạo Vũ nghiến răng nghiến lợi nói. Châu Kha Vũ không quan tâm, anh nhướng mày và cắn một miếng nữa vào miếng thịt mềm:

"Lát nữa em sẽ biết ngay rằng anh không chỉ biết cắn người mà còn có thể ăn thịt người"

Châu Kha Vũ để lại những dấu răng đỏ ướt trên đùi trong của Doãn Hạo Vũ, sau đó anh nhìn quanh cậu một lúc như thể anh đang tìm kiếm thứ gì đó. Doãn Hạo Vũ nhìn lên Châu Kha Vũ và thấy anh đi tới với một chai siro.

"Anh đi quá vội nên không có chất bôi trơn, vì vậy anh dùng cái này để thay thế."

Châu Kha Vũ nhìn vẻ mặt của Doãn Hạo Vũ dần dần chuyển từ nghi ngờ sang hoảng sợ, cuối cùng lắc đầu nguầy nguậy, anh cười vui vẻ nói:

"Nếu em thích đồ ngọt như vậy, vậy chỗ này của em cũng phải thích đồ ngọt."

Sau đó, Châu Kha Vũ nhúng ngón tay nhúng vào siro rồi đưa vào cơ thể Doãn Hạo Vũ. Siro lạnh lẽo chạm vào thành ấm bên trong, hậu huyệt của Doãn Hạo Vũ đột nhiên thắt lại. Cậu thở hổn hển và phát ra âm thanh rên rỉ, cầu xin Châu Kha Vũ dừng lại.

Châu Kha Vũ hoàn toàn phớt lờ nó. Anh dùng một tay ấn vào bụng dưới của Doãn Hạo Vũ, tay còn lại thì tập trung đâm vào trong cơ thể Doãn Hạo Vũ. Từ một ngón tay, đến hai ngón tay, và cuối cùng là hoàn thành việc mở rộng. Sau khi mở rộng xong, ngón tay dính siro của Châu Kha Vũ bôi lên đùi Doãn Hạo Vũ, hậu huyệt mềm mại hồng hào đang khẽ nuốt lượng siro lúc nãy anh đưa vào theo hô hấp của chủ nhân.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp, cậu lấy tay che mặt, không muốn nhìn thấy sự xấu hổ ở thân dưới của mình. Thật đáng tiếc khi Châu Kha Vũ phát hiện ra động tác nhỏ này, anh kịp thời kéo tay Doãn Hạo Vũ ra, cầm côn thịt của mình nhắm ngay vào cái lỗ.

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Doãn Hạo Vũ, Châu Kha Vũ véo cằm cậu, ngây người nói:

"Đừng chạy trốn, xem anh thao em như thế nào."

Sau đó, Châu Kha Vũ đột ngột đứng lên, côn thịt của anh đâm thẳng vào cơ thể Doãn Hạo Vũ.

"Ứm... a !!!"

Lần này, sự phấn khích quá lớn khiến tiếng hét của Doãn Hạo Vũ trở lên dõng dạc. Cậu cảm thấy phần dưới của mình đau đớn như bị xé toạc, kích thước của Châu Kha Vũ to đến mức cho dù họ có làm tình bao nhiêu lần thì cậu cũng không thể quen được.

"Em có thoải mái không? Bảo bối?."

Châu Kha Vũ nói xong, thân dưới của anh bắt đầu chuyển động. Doãn Hạo Vũ cảm thấy bên trong của mình bị Châu Kha Vũ đâm từng đợt như dã thú, Châu Kha Vũ ôm chặt lấy eo cậu, động tác mạnh mẽ đến mức suýt chút nữa đã cắm ngón tay vào da của Doãn Hạo Vũ.

Dục vọng và khoái cảm đang dần dâng lên, Doãn Hạo Vũ muốn né tránh, nhưng thân thể lại vô tình hưởng thụ động tác của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ thấy Doãn Hạo Vũ đang nhẹ nhàng đưa đẩy theo nhịp điệu của mình, anh ngạc nhiên nói:

"Trời ơi Patrick, em thực sự làm anh ngạc nhiên... đây là điều em muốn đúng không?"

Doãn Hạo Vũ không hiểu Châu Kha Vũ đang nói về điều gì, vì vậy cậu chỉ có thể thốt ra một từ chửi bậy

"Lại còn biết học cách mắng người rồi, thật là.."

Châu Kha Vũ đột nhiên tăng tốc độ va chạm, anh đâm mạnh vào điểm mẫn cảm của Doãn Hạo Vũ, khiến Doãn Hạo Vũ phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy tất cả nhiệt trong người đều tập trung vào bụng dưới. Côn thịt tội nghiệp của cậu bị kẹp giữa hai người, côn thịt của cậu dựng đứng lên, lộ ra phần đầu màu hồng ươn ướt một cách rõ ràng. Doãn Hạo Vũ, người bị dục vọng làm cho mù quáng, bất giác đưa tay lên nắm lấy bộ phận sinh dục của mình.

"Muốn làm gì?"

Thật không may, ngay khi tay cậu định chạm vào nó, ý định của Doãn Hạo Vũ đã bị Châu Kha Vũ phát hiện.

"Em muốn tự mình lên đỉnh rồi bắn ra sao? Em cho rằng anh không thể thỏa mãn em sao?"

Châu Kha Vũ nhíu mi, Doãn Hạo Vũ biết biểu hiện của anh nhất định không tốt. Cậu vội vàng giải thích:

"Không... chỉ là... chỉ là cảm thấy ..."

Châu Kha Vũ không nghe cậu giải thích, anh cởi cà vạt và trói cậu nhỏ của Doãn Hạo Vũ lại.

"Thật là một đứa trẻ thiếu kỷ luật. Em sẽ không thể đạt được cực khoái cho đến khi anh thấy hài lòng."

Châu Kha Vũ nói, dùng ngón tay búng côn thịt đang bị trói chặt. Kết cấu của cà vạt thô ráp khiến thân dưới của Doãn Hạo Vũ phản ứng dữ dội hơn.

"A.... ah! Thả ra, làm ơn, Châu Kha Vũ, thả ra..."

Cơ thể Doãn Hạo Vũ bắt đầu co thắt, cậu cảm thấy từng thớ thịt trong cơ thể mình đang đập loạn xạ vì dục vọng.

"Cầu xin anh? Em gọi anh là gì? Lần cuối cùng anh yêu cầu em nói gì trong khi chúng ta quan hệ ?"

Châu Kha Vũ càng ra sức mạnh mẽ, mỗi một lần thúc đều đập tan trái tim cậu.

Đằng trước và đằng sau đồng thời bị kích thích, Doãn Hạo Vũ Nhiên cảm thấy mình sắp phát điên ròi. Cậu nhìn côn thịt của Châu Kha Vũ đang ra vào bên trong cậu, mỗi lần dùng sức như vậy khiến cậu gần như muốn bật hết cả ruột ra ngoài.

Doãn Hạo Vũ nhớ rằng Châu Kha Vũ thích cảm giác chinh phục. Nhưng Doãn Hạo Vũ cũng là một người không muốn cúi đầu, Châu Kha Vũ muốn cậu hạnh phúc dưới đáy quần của anh ấy như một con chó, đây là điều mà Doãn Hạo Vũ tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Châu Kha Vũ vòng tay quanh Doãn Hạo Vũ và khiến cơ thể cậu nhũn thành một vũng nước nằm trên bàn. Trước khi cậu có thể phản ứng, Châu Kha Vũ tiếp tục đi vào từ phía sau.

"A ... ư..! Anh không được Châu Kha Vũ... Anh có thể cởi trói cho em ..."

Cho dù thân thể có tận hưởng đến đâu cũng không thể thay đổi được sự bướng bỉnh của Doãn Hạo Vũ. Nhưng Châu Kha Vũ có sự tự tin, anh ấy đặt phẩm giá của Doãn Hạo Vũ sau lưng mình.

Đột nhiên tiếng nhóp nhép ướt át, tiếng va chạm liên hồi của cơ thể dừng lại. Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng có thời gian để thở, cậu trần truồng nằm trên bàn thở hổn hển.

Châu Kha Vũ lấy từ trong túi ra một chiếc máy nhỏ, lớn hơn nắm tay một chút, toát lên 1 ánh kim loại. Anh đặt chiếc máy ngay trên đầu Doãn Hạo Vũ, một vị trí mà anh có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể cậu.

"Đây là một chiếc máy ảnh, có thể ghi lại mọi hành động của em."

Châu Kha Vũ vừa bật camera vừa nói chuyện. Doãn Hạo Vũ chưa bao giờ nhìn thấy thứ này trước đây, cậu nhìn chằm chằm vào máy ảnh một cách nghi ngờ hồi lâu.

"Đó là một điều mới mẻ so với những ngày em bị giam giữ, em không biết nó cũng là chuyện bình thường. Vì vậy, bây giờ hãy để nó làm chứng cho những gì sẽ xảy ra tiếp theo."

Nói rồi, Châu Kha Vũ lại đưa thứ to lớn kia vào cơ thể Doãn Hạo Vũ. Lần tấn công này còn dữ dội hơn lần trước. Tiếng nước nhóp nhép và tiếng bộp bộp khi va chạm vào da vang vọng khắp căn phòng.

Giọng của Doãn Hạo Vũ đứt quãng, cậu ngẩng đầu lên như một con cá chết đuối, trên khuôn mặt bối rối tràn đầy dục vọng.

"Em gọi anh là gì, Patrick?"

Châu Kha Vũ xác định chính xác vị trí và ấn mạnh vào tuyến tiền liệt của Doãn Hạo Vũ.

"A !! A ...ưmmm"

Doãn Hạo Vũ không thể khống chế được hơi thở dốc của mình nữa. Bây giờ cậu không còn quan tâm đến việc trở thành 1 quý ông hay có phong thái gì gì nữa. Hiện tại cậu chỉ muốn được Châu Kha Vũ yêu thương, muốn được Châu Kha Vũ mang lại cho cậu khoái cảm.

"Em thực sự không thể chịu được nữa... A! Châu, Châu Kha Vũ... để em bắn... cầu xin anh ..."

Doãn Hạo Vũ sắp phát điên, có thể cảm giác được hạ thể của mình sưng tấy đến chảy máu, mỗi lần sắp đạt được cực khoái lại bị Châu Kha Vũ chặn lại, cảm giác này thật sự rất đau.

"Em gọi anh là gì? Anh hỏi lần cuối."

Châu Kha Vũ cười toe toét, anh nhất định phải thắng trận này.

"A ... Chủ nhân....cho em bắn đi, làm ơn, chủ nhân....a... ưm ư!!!"

Khoảnh khắc từ "chủ nhân" phát ra, Châu Kha Vũ không nhịn được nữa, cảm thấy thân dưới của mình cũng sưng lên đến phát đau. Cổ họng anh khô khốc, thúc dục ham muốn của chính mình như một con thú.

Doãn Hạo Vũ cũng hoàn toàn mất trí. Cậu từ bỏ kìm nén, từng đợt từng đợt gào thét, cậu ngắt quãng nói:

"Chủ nhân... làm ơn, thao nát em... a! Mạnh lên... cho em... cho em bắn... a ..."

Lời nói của Doãn Hạo Vũ kích thích thần kinh của Châu Kha Vũ, anh đưa tay và cầm máy ảnh lên, nhắm vào trước mặt Doãn Hạo Vũ và bắt đầu chạy nước rút cuối cùng.

"Vậy thì anh không khách khí nữa, Patrick. Hãy phục tùng và mãi mãi là của anh."

"Ah ... ah! Em là của anh, em sẽ luôn là của anh, Châu Kha Vũ ... Châu Kha Vũ ...ư...ư.."

Doãn Hạo Vũ mất trí và không ngừng niệm tên Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ cuối cùng cũng cởi cà vạt, hai người cùng nhau lên đỉnh trong bầu không khí nóng bỏng. Châu Kha Vũ thở dài thỏa mãn, tinh dịch của họ cùng nhau bắn ra, chất lỏng của Doãn Hạo Vũ bắn lên bụng của Châu Kha Vũ, chất lỏng trắng của Châu Kha Vũ thì bắn đầy ắp bên trong cơ thể Doãn Hạo Vũ đến mức trào ra ngoài. Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn, nơi giao nhau của họ đã đầy chất nhầy nhụa rồi.

Châu Kha Vũ cầm máy ảnh đến trước mặt Doãn Hạo Vũ. Anh nắm tóc cậu và bế cậu lên, quay cận cảnh cậu trước ống kính. Châu Kha Vũ nói:

"Patrick, hãy nói em yêu anh."

"Châu Kha Vũ, em yêu anh."

Doãn Hạo Vũ nói gần như không do dự.

"Dù đi đâu, làm gì thì cũng chỉ có thể là của anh, em sẽ luôn là của anh. Nhớ không?"

"Nhớ rồi. Patrick, luôn luôn là... của Châu Kha Vũ ..."

Châu Kha Vũ hài lòng đóng máy ảnh. Anh đã kiểm tra đoạn video vừa rồi, sau khi anh xem đoạn video đó, anh ấy lại muốn làm thêm lần nữa. Nhưng đúng lúc này, Doãn Hạo Vũ đột nhiên đứng dậy mặc quần áo vào, không nói lời nào. Có vẻ như sự tỉnh táo của cậu ấy đang dần trở lại.

Châu Kha Vũ bước tới và muốn giúp Doãn Hạo Vũ nhặt quần áo rơi vương vãi. Không ngờ, vừa đến gần, anh đã bị cậu tát một cái.

"Anh là một tên khốn Châu Kha Vũ!"

Doãn Hạo Vũ vẫn còn đọng nước mắt ở khóe mắt, đôi mắt đỏ hoe khiến Châu Kha Vũ cảm thấy đau khổ vô cùng.

"Mối quan hệ của chúng ta không bình thường, tôi thà anh giết tôi còn hơn chứ không muốn anh... khống chế suy nghĩ của tôi và làm nhục tôi như thế này !!"

Doãn Hạo Vũ nói đến đây, mặt và cổ đỏ bừng. Châu Kha Vũ muốn phản bác nhưng sau cùng, anh không nói gì nữa.

Sau khi Doãn Hạo Vũ mặc quần áo vào, cũng thu dọn lại những cảm xúc, cậu chuyển sang bộ dạng lịch sự xa lạ thường ngày. Doãn Hạo Vũ nói với bộ dạng không chút cảm xúc:

"Tôi sẽ bắt chuyến tàu sớm nhất quay trở lại Celtic vào ngày mai. Nếu anh muốn dùng vũ lực để bắt tôi trở lại, kết cục sẽ là một mất một còn. Vĩnh viễn tạm biệt, Châu Kha Vũ."

Châu Kha Vũ mở miệng định nói rốt cuộc vẫn là không dám nói điều gì. Anh hiểu rằng tình yêu của mình là dị dạng bất thường, và tình yêu của anh không thể mang lại cho Doãn Hạo Vũ hạnh phúc như cậu muốn.

Với tất cả sự miễn cưỡng của mình, Châu Kha Vũ vẫn chọn tôn trọng sự lựa chọn của Doãn Hạo Vũ.

"Được rồi. Anh để em đi, nhưng lí do anh để em đi là vì anh yêu em."

Châu Kha Vũ cúi đầu xuống, nhưng thấy Doãn Hạo Vũ đã mở cửa phòng trà, bước ra ngoài mà không quay đầu lại.

Châu Kha Vũ vội vàng hét lên:

"Nếu em cần Daniel, anh ấy sẽ đợi em ở trước nhà thờ nhộn nhịp."

Châu Kha Vũ chắc chắn rằng Doãn Hạo Vũ đã nghe thấy lời mình nói. Nhưng điều này không cản trở được bước chân rời đi của Doãn Hạo Vũ, chỉ trong vài giây, Doãn Hạo Vũ đã biến mất trong đám đông ngoài cửa.

Châu Kha Vũ cáu kỉnh đá vào cánh cửa, nhưng không ngờ anh lại nghe thấy tiếng "Ối ối" từ sau cánh cửa. Châu Kha Vũ vội vàng đi ra ngoài xem xem nhưng không ngờ Oscar đang đứng bên cửa ôm mũi.

"Sao anh lại ở đây?"

Châu Kha Vũ đầy kinh ngạc. Oscar ôm mũi nói:

"Tôi đến đây ăn tối. Vừa rồi tôi muốn đến lấy nước, nhưng tôi nghe thấy tiếng động trong phòng trà... Không ngờ đó là cậu."

Oscar nhìn Châu Kha Vũ một lượt rồi bày ra một biểu hiện trêu chọc:

"Được đấy Châu Kha Vũ, chơi khá lớn nha."

Châu Kha Vũ không thèm nói, anh rút một điếu Marlboro và phớt lờ lời trêu chọc của Oscar. Oscar thấy Châu Kha Vũ đang có tâm trạng tồi tệ thì ngừng nói đùa. Khi điếu thuốc gần hết, cuối cùng Châu Kha Vũ nói:

"Người bạn Celtic đó của anh, người làm công việc hậu cần ấy, chẳng phải bảo là không gì là không thể làm sao?"

Oscar gật đầu, biết rằng Châu Kha Vũ lại sắp gây rắc rối cho mình.

"Anh có thể tìm ra địa chỉ vị hôn thê của Trung tá Patrick ở Celtic không?"

Oscar suýt sặc nước miếng, nhìn Châu Kha Vũ kinh ngạc nói:

"Huynh đệ, cậu không sao chứ? Cậu định cướp vợ của kẻ thù à? Đây không phải là con người rồi"

Châu Kha Vũ nhìn Oscar một cách hằn học, khiến anh ngay lập tức im lặng. Sau đó Châu Kha Vũ lấy ra một chiếc máy ảnh và đưa cho Oscar:

"Sau khi tìm thấy địa chỉ của cô ấy, hãy gửi cho cô ấy thứ này. Đúng rồi, đừng quên ghi cả hướng dẫn sử dụng vào đó."

Oscar cảm thấy rằng Châu Kha Vũ thực sự là một người không sao nói rõ được, nhưng anh ấy chỉ có thể làm theo.

Châu Kha Vũ đứng trên mái nhà cao, từng đợt gió đêm thổi lùa vào những sợi tóc, nghĩ đến phản ứng của vị hôn thê đáng yêu sau khi nhận được "quà" của mình, trên môi không khỏi nở một nụ cười.

__________
🍑 Hic Châu Kha Vũ...anh ác quá đó 🥺 Bảo sao người ta gọi là máu lạnh độc ác cũng đâu có sai mà 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro