Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 14 tháng 2 năm 1928 Thủ đô Celtic

Một đoàn tàu đen tấp vào ga Celtic, Doãn Hạo Vũ xách vali từ trên tàu bước xuống.

Đối diện với khung cảnh quen thuộc, Doãn Hạo Vũ không khỏi xúc động. Rõ ràng là cậu mới chỉ lẻn vào Usad làm gián điệp hơn bốn tháng, nhưng lần đi này khiến cậu cứ cảm giác như đã là cả đời người rồi.

Trong bốn tháng qua có quá nhiều chuyện đã xảy ra, khiến cả thể xác và tinh thần của cậu đều bị kiệt quệ, suy nghĩ duy nhất của Doãn Hạo Vũ lúc này là trở về nhà và đánh một giấc thật ngon.

Bước ra khỏi nhà ga, nhìn thấy tuyết rơi dày đặc và bay lượn trên không như thể đó là một vũ điệu chào đón sự trở lại của cậu. Không biết Bá Viễn sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy mình nhỉ ? Trái tim của Doãn Hạo Vũ đầy chua xót, cậu hy vọng rằng Celtic hiện tại vẫn có thể chào đón và chấp nhận cậu.

Trước khi biết điều đó, cậu đã đến nơi ở của quân đội Celtic. Nơi này ngày nào cậu cũng thường đến đắm mình, giờ khiến cậu cảm thấy có một loại cảm giác kỳ lạ đến đáng sợ.

"Ngài là ai, thưa ngài?"

Có thể là do Doãn Hạo Vũ đã đứng ở cửa quá lâu, binh lính canh gác tiến lên nói với Doãn Hạo Vũ

"Nếu như không có chuyện gì đặc biệt, tôi xin cáo lui."

Doãn Hạo Vũ nhìn người lính và biết rằng người này là người mà cậu thường trò chuyện nhiều nhất, nhưng cậu không ngờ rằng anh ta thậm chí còn không nhận ra cậu nữa. Doãn Hạo Vũ nâng mũ lên và trả lời:

"Là tôi."

Người lính nhìn kỹ và phát hiện ra đó là Trung tá Patrick, anh ta ngạc nhiên nói:

"Là anh..."

"Đừng gây tiếng động."

Nói xong câu này, Doãn Hạo Vũ hạ mũ bước vào. Cậu đến ký túc xá sĩ quan, muốn đặt hành lý ở đây nghỉ ngơi một lát, ai ngờ vừa mở cửa ra, Nine thực sự đã ngồi ở bên trong.

Khi Nine nhìn thấy người đứng ở cửa, cậu ta nhất thời không có phản ứng. Sau khoảng mười giây, cậu nhận ra người trước mặt mình là Doãn Hạo Vũ đã quay trở lại, cậu thốt lên:

"Patrick! Sao cậu quay lại rồi?!!"

Nine chạy đến và ôm chặt Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ đáp lại cậu bằng một nụ cười, cảm giác quen thuộc này thật tốt.

"Cậu bị thương à? Tên khốn Châu Kha Vũ đó đã làm gì với cậu?"

Nói rồi, Nine muốn cởi áo của Doãn Hạo Vũ để kiểm tra cơ thể cậu. Doãn Hạo Vũ lặng lẽ tránh đi, cậu biết rằng cơ thể mình đầy những vết thâm, vết bầm tím do Châu Kha Vũ để lại, cậu sẽ xấu hổ khi để cho người đồng đội vào sinh ra tử nhìn thấy thân thể đầy khiêu gợi theo kiểu này, vì vậy cậu tránh ánh mắt lo lắng của Nine một cách lịch sự.

"Châu Kha Vũ... Đối xử với tôi không tệ, cũng không quá tàn nhẫn như tôi tưởng tượng."

Nhìn thấy Nine vẫn có vẻ rất lo lắng, Doãn Hạo Vũ nở một nụ cười đầy tự nhiên:

"Đừng lo lắng cho tôi, anh nhìn xem, tôi vẫn đang đứng đây còn gì."

Nine liếc nhìn Doãn Hạo Vũ với ánh mắt phức tạp, nói:

"Tôi hiểu, nhưng đừng nói như vậy trước mặt những người lớn đó."

"Tại sao?"

Doãn Hạo Vũ khó hiểu.

"Bởi vì ..."

Nine dừng lại và suy nghĩ làm sao để nói với Doãn Hạo Vũ cách nói uyển chuyển nhất. Nhưng cậu không thể ngăn được ánh mắt tò mò của Doãn Hạo Vũ, cuối cùng cậu ngập ngừng nói:

"Bởi vì....một số người phía trên nghi ngờ rằng cậu đã phản bội"

"Cái gì?"

Doãn Hạo Vũ bị sốc:

"Tôi phản bội? Lý do là gì? "

Nine vội vàng giải thích:

"Đừng tức giận, bởi vì đã tìm thấy một bức thư của Châu Kha Vũ gửi cho cậu trong trận chiến lần trước."

"Thư gì?"

Trái tim của Doãn Hạo Vũ rối bời, những bức thư mà Châu Kha Vũ gửi cho cậu chẳng qua chỉ là một số dự định tác chiến hàng ngày, không thể tìm ra bằng chứng nào để xác định mối quan hệ của họ.

"Bức thư đó...Trong lá thư lần trước, Kha Vũ nói rằng anh ta nhớ cậu, có vẻ như anh ta đã viết bức thư đó khi nghĩ rằng anh ta sắp chết, nên một số người nghĩ rằng... nghĩ rằng cậu đang trong một mối quan hệ với người mình yêu thích."

Doãn Hạo Vũ sững sờ. Khi đó, anh ấy sẽ nhớ tôi?

Cảm thấy quyết định rời khỏi Châu Kha Vũ của mình lại bị lung lay, Doãn Hạo Vũ vội vàng lắc đầu, ép bản thân không nghĩ tới những chuyện liên quan đến Châu Kha Vũ.

"Cảm ơn anh đã nói với tôi điều này, tôi sẽ đi gặp Bá Viễn, đừng lo lắng cho tôi."

Nói xong, Doãn Hạo Vũ vội vàng ra khỏi ký túc xá và đi đến phòng làm việc của Bá Viễn, bỏ lại Nine một mình ở cửa lo lắng nhìn theo.

Ba tiếng gõ cửa gọn gàng. Bá Viễn cau mày nói:

"Mời vào."

Bá Viễn không thèm nhìn người đến xem là ai, bởi vì gần đây mọi việc bận rộn nên anh đã quen với tình trạng cấp dưới báo cáo công việc mỗi ngày, nhưng lần này người đến đã đứng trước bàn anh im lặng rất lâu và không có động tĩnh gì.

Bá Viễn hơi sốt ruột ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt anh lại bắt gặp Doãn Hạo Vũ đang nhìn anh. Bá Viễn sững tại chỗ khi nhìn thấy khuôn mặt của Doãn Hạo Vũ. Anh sững sờ nhìn Doãn Hạo Vũ, và ngay lập tức tất cả những cảm xúc như tội lỗi, ngạc nhiên và bất an đều hiện lên lên khuôn mặt anh.

"Thưa tướng quân, là tôi. Tôi đã về. Trung tá Patrick đến đây để báo cáo."

Doãn Hạo Vũ nói câu này với tâm trạng phức tạp. Khi còn ở Usad, cậu ấy đã tưởng tượng sẽ nói điều này với Bá Viễn sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Khi đó, cậu nên tự cao tự đại, nên được nhiều người yêu mến, chứ không phải rơi vào tình cảnh xấu hổ như bây giờ.

"Patrick .... Anh rất vui khi thấy cậu trở lại."

Khi biết Châu Kha Vũ chính là Daniel, Bá Viễn nhận ra rằng anh phải lựa chọn giữa quân đội và Doãn Hạo Vũ. Ngay cả dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Châu Kha Vũ, anh cũng không bao giờ thừa nhận với Châu Kha Vũ rằng Doãn Hạo Vũ là Patrick.

Nhưng cuối cùng, vì vũ khí của Celtic, anh phải để Doãn Hạo Vũ ở lại Usad, điều này khiến Bá Viễn, người luôn coi Doãn Hạo Vũ là em trai của mình, cảm thấy tội lỗi. Dù bây giờ Doãn Hạo Vũ đã sống sót trở lại, nhưng trông cậu gầy đi và hốc hác hơn rất nhiều.

Châu Kha Vũ đã làm gì cậu ấy? Doãn Hạo Vũ có bị tổn hại gì về thể xác lẫn tinh thần không? Bá Viễn không dám nghĩ đến, không muốn nghĩ đến, sợ rằng khi anh biết kết quả sẽ khiến bản thân cảm thấy càng tội lỗi, đến mức không thể kiểm soát được bản thân.

"Đại tướng, anh không cần phải thấy có lỗi, tôi có thể hiểu được."

Có lẽ là biểu hiện của Bá Viễn đã phản bội tâm lý của anh ấy, Doãn Hạo Vũ có thể nhận ra, cậu an ủi Bá Viễn, một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khuôn mặt cậu, trong trí nhớ của Bá Viễn, Doãn Hạo Vũ dường như luôn có biểu hiện này.

"Không có gì sai khi hy sinh một người vì lợi ích của đất nước. Anh là một nhà lãnh đạo giỏi và đã có một lựa chọn sáng suốt."

Bá Viễn không nói nên lời. Doãn Hạo Vũ luôn luôn như vậy, nhưng điều đó không làm cho Bá Viễn cảm thấy bớt xấu hổ, cũng sẽ không làm cho anh cảm thấy tốt hơn.

"Ít nhất, tội lỗi của anh đối với cậu là có thật. Lần này cậu đến Usad chịu khổ đã hoàn thành rất xuất sắc. Anh sẽ nộp đơn lên Thủ tướng cho cậu thăng chức. Mấy ngày nay cậu có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."

Bá Viễn xua tay và mời Doãn Hạo Vũ ra ngoài. Hiện tại anh vẫn không biết phải đối mặt với Doãn Hạo Vũ như thế nào, anh cảm thấy mình nợ cậu ấy quá nhiều.

Doãn Hạo Vũ gật đầu và lùi lại. Sau khi trò chuyện với vài người bạn cũ, Doãn Hạo Vũ muốn về nhà để gặp vị hôn thê của mình. Trên đường đi ngang qua con đường của Nhà Quân sự, rất nhiều người đã nhận ra cậu. Mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ hoặc ngạc nhiên, nhưng cũng sẽ có một số giọng nói bất hòa lọt vào tai Doãn Hạo Vũ:

"Đó là Patrick, anh ta không bị Usad xử lý sao? Tại sao anh ta vẫn có thể ở đây?"

"Anh không biết là vị Trung tá thiên tài này đã trở thành người yêu của Châu Kha Vũ à?.... Có lẽ đó là sự thật, mọi người đã xem được bức thư Châu Kha Vũ viết cho anh ta đấy."

"Kẻ phản bội Celtic, tài năng của anh ta đúng là bị lãng phí một cách vô ích."

"Đồng tính luyến ái sao? Thật kinh tởm. Tại sao anh ta không xuất ngũ luôn đi cho rồi?"

Từng lời từng chữ đâm vào trái tim của Doãn Hạo Vũ như một nhát dao. Những người qua đường đều bị ảnh hưởng bởi những tin đồn. Họ chỉ biết nói xấu Doãn Hạo Vũ, còn sự thật là như thế nào, họ đâu thể hiểu được, họ muốn có niềm vui bằng cách làm tổn thương người khác, điều đó trở nên đáng suy nghĩ.

Mệt, thật sự rất mệt!

Doãn Hạo Vũ mệt mỏi lê lết thân thể về nhà, giống như một xác chết biết đi

Khi Vinia mở cửa và phát hiện ra đó là Doãn Hạo Vũ, cô ấy đã hét lên vì sốc:

"Chúa ơi! Anh yêu, em không thể tin vào mắt mình, anh đã về rồi!! Em đã rất nhớ anh"

Nước mắt Vinia trào ra, cô lao tới và ôm chặt lấy Doãn Hạo Vũ. Những ngày Doãn Hạo Vũ đi vắng, mỗi ngày đối với cô đều như một cực hình. Cô ấy yêu Doãn Hạo Vũ một cách nồng nhiệt và chân thành, đến nỗi sau khi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ, người đã rời đi mà không nói lời từ biệt trong gần bốn tháng, sự ngạc nhiên của cô lớn hơn sự trách móc.

Doãn Hạo Vũ muốn vươn tay đáp lại cái ôm của cô, nhưng không hiểu sao tay cậu dừng lại giữa không trung, mà không thể đặt xuống tấm lưng của người trước mặt.

"Vinia, anh... anh cũng nhớ em."

Doãn Hạo Vũ nói ra lời này, nhưng ánh mắt vẫn luôn tội lỗi không dám nhìn thẳng Vinia.

"Em biết, anh yêu của em. Em sẽ nấu ăn chiêu đãi anh ngay bây giờ. Em sẽ tính toán với anh sau đó nha."

Vinia tinh nghịch chớp mắt, sau đó đi vào bếp bận rộn nấu ăn. Doãn Hạo Vũ bước vào phòng khách và nhìn quanh phòng. Mặc dù ngôi nhà là nhà của cậu và Vinia, nhưng cậu hầu như không bao giờ sống ở đây sau khi ngôi nhà được xây xong. Vì Vinia sẽ kết hôn với cậu nên cậu đã trả tiền mua căn nhà này và tặng nó cho Vinia như một món quà cưới.

Vinia phát điên lên vì sung sướng khi nhìn thấy món quà này, cô ôm lấy Doãn Hạo Vũ và hôn vào má cậu, nói:

"Anh thực sự là người yêu em nhất trên toàn thế giới đấy."

"Yêu" là gì? Doãn Hạo Vũ không hiểu. Nếu việc sẵn sàng chi tiền cho đối phương là tình yêu, vậy thì cậu thực sự yêu Vinia.

Nhưng bây giờ Doãn Hạo Vũ biết rằng tình yêu chắc chắn không phải thứ hời hợt như vậy.

Bữa tối đã sẵn sàng, một bàn lớn gồm các món ăn thịnh soạn đến từ bàn tay của Vinia.

"Kỹ năng nấu nướng của em vẫn tốt như vậy."

Doãn Hạo Vũ nói, Vinia cười và nhìn cậu một cách mơ hồ.

Doãn Hạo Vũ cắt miếng bít tết một cách điêu luyện, mùi vị mọng nước này từng là món yêu thích của cậu, nhưng giờ nó khiến cậu phải nhai kỹ để cảm nhận.

Vinia tốt hơn Châu Kha Vũ rất nhiều.

Cô ấy có thể nấu những món ăn ngon và lành mạnh, nhưng Châu Kha Vũ thì không.

Cô ấy sẽ hiểu và bao dung cho những suy nghĩ của cậu, nhưng Châu Kha Vũ thì không.

Cô ấy sẽ dọn dẹp nhà cửa, nhưng Châu Kha Vũ thì không.

Vinia thích sạch sẽ, tràn đầy năng lượng và luôn mỉm cười với cậu mỗi ngày. Còn Châu Kha Vũ thì sao, khi ở nhà, anh ấy luộm thuộm, bộ mặt hàng ngày như tảng băng và không bao giờ lắng nghe những suy nghĩ của cậu.

Nhưng trong trường hợp đó, tại sao cậu vẫn nghĩ về Châu Kha Vũ ?

Doãn Hạo Vũ cố gắng thuyết phục bản thân rằng cậu chỉ đang đói mờ mắt bằng cách ăn ngày càng nhanh hơn. Vinia ngạc nhiên nhìn Doãn Hạo Vũ, trong nhận thức của cô ấy, Doãn Hạo Vũ chưa bao giờ thiếu nhã nhặn như vậy.

Châu Kha Vũ thực sự là một người xấu, Vinia mới nên là đối tác hoàn hảo của mình. Nhưng tại sao....tôi lại quan tâm đến Châu Kha Vũ như vậy, tại sao lúc nào tôi cũng nhớ tới anh ấy? Tại sao tôi vĩnh viễn không thể quên được bóng dáng của anh ấy ?

Doãn Hạo Vũ tưởng rằng cậu đã hiểu hết ý nghĩa của tình yêu, nhưng thực ra cậu vẫn còn rất bối rối. Cậu nhìn Vinia đang ngồi đối diện và hỏi:

"Vinia, tại sao em lại yêu anh?"

"Sao cơ?"

Vinia sững sờ. Nhưng Doãn Hạo Vũ lại tiếp tục với vẻ mặt nghiêm túc:

"Có rất nhiều người tốt hơn anh, có rất nhiều người yêu em hơn anh, tại sao.... lại là anh?"

Sau khi Vinia nghe những lời của Doãn Hạo Vũ, cô ấy đã phá lên cười. Câu hỏi này có vẻ ngu ngốc đối với cô ấy, nhưng nó lại luôn khiến Doãn Hạo Vũ gặp khó khăn.

"Anh đó, anh thật là không biết hay là cố ý chọc cười em a"

Doãn Hạo Vũ ngơ ngác nghiêng đầu, cậu không hiểu tại sao Vinia lại nói vậy. 

"Bởi vì anh là Doãn Hạo Vũ, người đặc biệt nhất đối với em, em thích anh không vì điều gì khác, bởi vì anh là chính con người của anh."

Bởi vì, bạn là người đặc biệt đối với tôi ư?

Doãn Hạo Vũ nhìn Vinia, khuôn mặt cô ấy biến thành Châu Kha Vũ một cách mờ mịt.

Châu Kha Vũ - không, là Vinia, cô ấy nói với Doãn Hạo Vũ từng chữ :

"Bởi vì yêu không có điều kiện đi kèm nào, bởi vì anh là Doãn Hạo Vũ, cho nên em thích anh, đơn giản là như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro