Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Hạo Vũ cảm thấy có gì đó chảy dài trên mặt mình. Cậu chạm vào nó, cảm giác ấm nóng truyền đến những ngón tay. Cậu ấy thực sự đã khóc vì những lời nói của Vinia.

"Anh yêu, anh có chuyện gì vậy?"

Hành động của Doãn Hạo Vũ khiến Vinia sợ hãi, cô đoán rằng Doãn Hạo Vũ sẽ cảm động, nhưng cô không ngờ cậu lại phản ứng dữ dội như vậy.

"Vinia... Anh không sao, anh có chuyện muốn nói với em, anh phải nói với em."

Doãn Hạo Vũ lấy tay che mặt, cậu không dám đối mặt với Vinia, bởi vì cậu biết rằng mình không yêu cô ấy, người mà cậu yêu là Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ là một tên khốn nạn, một kẻ sát nhân máu lạnh, một kẻ đáng ghét, kẻ không biết nghĩ đến suy nghĩ của cậu, nhưng Doãn Hạo Vũ lại như uống phải một liều thuốc độc, cậu vẫn yêu Châu Kha Vũ trong vô vọng.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy tiếc cho Vinia. Cậu muốn thú nhận với cô, thú nhận tội lỗi của mình. Doãn Hạo Vũ cho đến giờ thật vô trách nhiệm, không thể tiếp tục ép mình vào một mối quan hệ với người mình không yêu.

"Vinia, anh ..."

"Anh đi ngủ trước đi đã."

Vinia nhẹ nhàng vuốt ve lưng Doãn Hạo Vũ, nước mắt cậu mơ hồ khi cậu khóc, cậu nhìn Vinia với đôi mắt hoang mang.

"Em biết anh đang phải chịu rất nhiều căng thẳng, phản ứng này có thể là do anh quá mệt mỏi thôi. Hôm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi trước đi, được không? Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện."

Vinia vẫn ân cần như vậy, nhưng điều này làm cho Doãn Hạo Vũ một bước chùng xuống, cậu gật đầu, loạng choạng định đi lên lầu. Vinia bước tới để đỡ Doãn Hạo Vũ và đưa cậu vào phòng ngủ.

Doãn Hạo Vũ cởi áo khoác, ngồi trên giường. Cậu cũng muốn để Vinia nghỉ ngơi, nhưng có vẻ như cô không có ý định rời đi.

"Hạo Vũ."

Vinia bước tới và ngồi bên cạnh Doãn Hạo Vũ.

"Em có thể gọi anh là Patrick."

Vì Châu Kha Vũ nói rằng cái tên "Doãn Hạo Vũ" là cái tên duy nhất dành cho anh ấy, Doãn Hạo Vũ trong tiềm thức không cho phép người khác gọi mình ấy bằng cái tên này.

Mặc dù Vinia không hiểu nhưng cô ấy không nói gì cả. Cô đưa tay giữ cổ tay Doãn Hạo Vũ, sau khi thấy đối phương không từ chối, cô cởi áo khoác mạnh dạn ngồi lên đùi Doãn Hạo Vũ.

"Em .... Em làm gì vậy!"

Doãn Hạo Vũ giật mình, cậu muốn đẩy Vinia ra, nhưng phong thái lịch thiệp của cậu lại cấm cậu làm vậy trong đầu.

Vinia vòng tay qua cổ Doãn Hạo Vũ, cơ thể cô dần sát lại với cậu. Cô chọn tư thế này một cách cẩn thận, Doãn Hạo Vũ có thể nhìn thấy vòng eo tinh xảo của Vinia ngay khi cậu cúi đầu xuống.

Doãn Hạo Vũ đã nhìn thấy hình dáng xinh đẹp của Vinia, nhưng ngay khi nhìn thấy nó, ý nghĩ xuất hiện trong đầu cậu ấy là: Khi tôi ngồi trên đùi Châu Kha Vũ như thế này, liệu anh ấy có nhìn tôi như cách cô ấy nhìn tôi không?

Nghĩ đến cảnh đó, Doãn Hạo Vũ bất giác đỏ mặt.

Nhìn thấy Doãn Hạo Vũ cả mặt và cổ đều đỏ bừng, Vinia nghĩ rằng sự dụ dỗ của cô đã phát huy tác dụng. Cô chớp chớp mắt nói với Doãn Hạo Vũ:

"Anh .... Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng không có bất kỳ hành vi thân mật nào. Không phải có chút không bình thường sao?"

"Hành vi thân mật? Chuyện này là sao vậy..."

Doãn Hạo Vũ cố gắng trốn tránh, cậu quay đầu không nhìn cơ thể của Vinia. Hành động này đã khơi dậy sự bất mãn của Vinia, cô buộc ôm đầu Doãn Hạo Vũ quay lại, để có thể dễ dàng phát huy sức hấp dẫn của mình hơn.

"Anh đúng là một cái đầu gỗ, ý em là chúng ta hãy làm điều đó, ngay bây giờ."

Doãn Hạo Vũ hóa đá tại chỗ. Thấy cậu lâu không trả lời, Vinia cố gắng cởi cúc áo cho cậu. Nhưng khi tay cô vừa chạm vào nút, Doãn Hạo Vũ như bị điện giật và nắm lấy tay Vinia.

"Anh xin lỗi Vinia. Anh không thể làm chuyện đó với em."

Doãn Hạo Vũ cúi đầu xuống và nói với một giọng trầm thấp.

"Tại sao?"

Vinia có chút lo lắng, cô không ngờ Doãn Hạo Vũ lại từ chối mình.

"Bởi vì... thật ra anh không thích em nhiều như em nghĩ."

Ngay khi những lời này nói ra, không khí xung quanh hai người như đông cứng lại. Doãn Hạo Vũ muốn tiếp tục nói, nhưng sợ rằng Vinia sẽ không thể chấp nhận sự thật.

"Anh không muốn làm chuyện như vậy với em, bởi vì anh không thể chịu trách nhiệm với em, và anh không thể lừa dối bản thân để thích em. Đó là lỗi của anh, xin lỗi Vinia, là anh có lỗi em."

Doãn Hạo Vũ cúi đầu và chống tay lại, cậu muốn giữ khoảng cách với Vinia càng xa càng tốt.

Nhưng cảnh mà cậu mong đợi Vinia sẽ hỏi cậu một cách cuồng nhiệt đã không xảy ra. Vinia khẽ thở dài, cô rời khỏi đùi của Doãn Hạo Vũ và tự mặc áo khoác lên người.

"Vinia ......"

Doãn Hạo Vũ cảm thấy trái tim mình bị kìm kẹp và đau đớn. Cậu không phải người máu lạnh, đối với cậu dù không có tình yêu nhưng vẫn có gì đó giống như tình cảm gia đình ở Vinia bao năm nay.

Sau khi mặc quần áo, Vinia bước ra cửa, cô ấy quay đầu lại và nở một nụ cười thật tươi với Doãn Hạo Vũ, cô ấy nói:

"Em đã thấy rằng anh không thích em nhiều đến vậy. Nhưng chỉ cần anh không phản bội em, em tự tin rằng em sẽ làm cho anh yêu em."

Vinia lúc này đang cố gượng cười, mặc dù cô ấy nói với giọng nhẹ nhàng mây gió, nhưng thân chủ lại nói với cô ấy "Anh không thích em nhiều như vậy", lời đó thực sự rất khó chịu.

"Không, Vinia... anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bù đắp nỗi đau mà anh đã gây ra cho em, nhưng chỉ là ... có lẽ anh sẽ không thể yêu em."

Doãn Hạo Vũ vân vê vạt áo của mình, cậu hiểu rằng điều này là quá tàn nhẫn với Vinia, nhưng cậu không muốn trì hoãn cuộc sống của cô ấy vì lý do riêng của mình.

"Không ai có thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Giờ anh hãy đi ngủ ngay đi, có lẽ hôm nay anh đang mệt thật đấy."

Nói xong, Vinia rời khỏi phòng. Sau khi cửa đóng lại, Doãn Hạo Vũ ngã xuống giường.

Yêu Châu Kha Vũ thực sự là một điều phiền phức. Cậu gục đầu xuống và chìm vào giấc ngủ sâu.

---- Ngày hôm sau, 3:00 chiều

Doãn Hạo Vũ đã ra ngoài trước khi Vinia thức dậy.

Vinia đoán rằng cậu lên báo cáo với quân đội, vì vậy cô không truy hỏi rằng cậu đã đi đâu. Cô hiểu rằng nếu muốn trở thành một người vợ tốt được Doãn Hạo Vũ công nhận, cô phải ủng hộ công việc của chồng mình một cách vô điều kiện, và tất nhiên, cỗ sẽ chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn để chờ cậu trở về.

Cô ấy tiếp tục làm bữa ăn trong bếp, cố gắng hết sức để Doãn Hạo Vũ có thể thốt lên: "Thật ngon" sau khi nếm thử món ăn do cô ấy làm. Đối với lời khen này, dù có làm vất vả và mệt đến đâu thì cũng xứng đáng.

---- 16:00

Chuông cửa đột ngột vang lên. Vinia mở cửa và thấy người đưa thư kỳ lạ.

"Cô là Vinia phải không? Đây là chuyển phát nhanh của cô từ Usad. "

Vinia cau mày nói:

"Usad? Có phải anh gửi nhầm rồi không? Tôi không biết ai ở Usad."

Người đưa thư không nói quá nhiều, anh ta đặt bức tốc hành vào tay Vinia mà không giải thích gì:

"Không, thứ này đã được đặc biệt dặn dò đưa tận tay cô Vinia. Tôi hy vọng dịch vụ này có thể khiến cô hài lòng."

Thật là kỳ quặc.

Vinia đóng cửa và đi về phòng với chiếc hộp. Cô mở bao bì bên ngoài và tìm thấy một máy quay phim bên trong.

Vinia ngạc nhiên. Tất nhiên cô biết thứ này là gì, nhưng nó rất đắt và không phải thứ mà người bình thường có thể mua được.

Cô lấy máy ảnh ra và nhìn thấy một lá thư bên cạnh có hướng dẫn sử dụng được viết tay bằng tiếng Celtic.

Phông chữ đẹp thật, nhưng nó không giống chữ viết tay của Doãn Hạo Vũ chút nào. Vinia thất vọng nghĩ, cô vốn tưởng rằng đó là quà của Doãn Hạo Vũ tặng cho mình, nhưng bây giờ xem ra khả năng này là rất nhỏ.

Sau một thời gian nghiên cứu, cuối cùng cô cũng tìm được nút phát đoạn video đã quay. Cô nhấp vào, khuôn mặt của một người đàn ông xuất hiện trên màn hình.

Người đàn ông này khí chất cao cường, tướng mạo phi thường, Vinia liền bị người đó hấp dẫn, nhưng biểu hiện của anh khiến Vinia nhìn vào có một loại cảm giác áp bức đáng sợ.

"Cô Vinia thân mến!"

Người đàn ông trên màn hình nói bằng một ngôn ngữ Celtic tiêu chuẩn:

"Tôi là người Usad, tên tôi là Châu Kha Vũ, tôi tin rằng cô chắc hẳn đã nghe nói về tôi rồi. Chuyến gặp gỡ hôm nay nhằm mục đích thảo luận với cô về Trung tá Patrick."

"Châu ... Châu Kha Vũ?!"

Vinia sợ hãi đứng dậy khỏi ghế. Châu Kha Vũ... là Tướng quân máu lạnh của Usad, là quỷ giết người không chớp mắt. Nhưng tại sao.....Anh ta lại tìm tôi và nói về Patrick ...

Vinia cố gắng bình tĩnh lại, cô ấy tiếp tục xem.

"Như chúng ta đều biết, cô là vị hôn thê của Patrick, nhưng tình yêu của cậu ấy dành cho cô quả thực rất đáng thương. Tôi đoán, với tính cách của chàng trai nhỏ bé đó, cậu ấy sẽ quay lại và nói chuyện với cô về chuyện chia tay, và những chủ đề liên quan khác. Nhưng vấn đề đó không quan trọng..."

Châu Kha Vũ dừng một chút, sau đó nụ cười trên môi biến mất, sắc mặt lập tức trở nên băng giá:

"Tôi sẽ để cô nói chuyện riêng với cậu ấy."

Sau khi nói xong, khuôn mặt của Châu Kha Vũ biến mất khỏi màn hình. Vinia vẫn đang lắng nghe những gì Châu Kha Vũ nói vừa rồi thì đột nhiên, màn hình chuyển sang một cảnh khác.

Vinia nghiêng người về phía trước để xem xét, cô thấy rằng có một cơ thể trần truồng của một người đàn ông trên đó.

"Cái gì thế này!"

Vinia vội vàng muốn tắt camera, cô không hiểu tại sao Châu Kha Vũ lại muốn làm trò đùa quái đản như vậy. Nhưng ngay lúc đưa tay đến nút bấm, cô chợt thấy khuôn mặt trên màn hình có vẻ rất quen thuộc.

"Cái này ....Cái này ...."

Vinia nhìn người trên màn hình với vẻ hoài nghi. Do camera bị rung quá nhiều nên không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó, nhưng chỉ cần nghe âm thanh, cô có thể biết được hai người trong video đang làm chuyện gì.

"Ah ... ah! Châu Kha Vũ ... Ah ...."

Đó là giọng của một người đàn ông. Anh ấy đang thở gấp và gọi tên Châu Kha Vũ.

"Hai người đàn ông? Làm sao có thể... Hai người đàn ông có thể làm chuyện như vậy?"

Vinia vô thức lắc đầu, cô cảm thấy sợ hãi bùng lên.  Không phải vì tác động thị giác mà hai người đàn ông yêu nhau mang đến, mà bởi vì giọng nói của người đàn ông đang điên cuồng kêu gào rất giống với Doãn Hạo Vũ.

Không thể.... Hoàn toàn không thể ...

Vinia bịt tai lại, cổ họng khô khốc, tay chân lạnh ngắt một cách lạ thường.

Âm thanh đó....không phải anh ấy, không phải anh ấy....

Vinia cảm thấy tinh thần sắp sụp đổ, cô vẫn còn một tia hy vọng, cô không tin rằng Doãn Hạo Vũ, một người hoàn hảo như một quý ông trong mắt cô lại như thế này.

Đột nhiên, không biết đó có phải là ảo giác của Vinia hay không, khuôn mặt của Châu Kha Vũ trên màn hình hướng về camera và nở một nụ cười khiêu khích.

Sau đó, Vinia nghe thấy Châu Kha Vũ nói một câu. Đến đây, mọi thứ dường như là một phiên toàn chống lại cô:

"Em gọi anh là gì, Patrick?"

Patrick?

Là anh ấy?

Đó có phải là Doãn Hạo Vũ không?

Chỉ là 1 người giống tên thôi phải không?

Vinia run rẩy ngẩng đầu lên, cô ấy đang ngồi trước máy quay, cố gắng nhìn rõ bộ dạng của người kia.

Hài hòa, thở hổn hển, từng đợt từng đợt như sóng biển. Chỉ nghe thôi cũng có thể cảm nhận được cường độ của những gì hai người đang làm mạnh mẽ thế nào.

"Làm ơn đừng là anh ấy, không thể là anh ấy..."

Nhưng thực tế thường rất phũ phàng. Máy ảnh dừng lại trên khuôn mặt của người đàn ông, đó là Doãn Hạo Vũ. Đó là Doãn Hạo Vũ mà cô điên cuồng yêu và nghĩ về.

"Thao em....Nhanh hơn... để em bắn ... ah!"

"Em là của anh .... em sẽ luôn là của anh, Châu Kha Vũ ..."

"Châu Kha Vũ, em yêu anh."

"Dù ở bất cứ đâu, em chỉ có thể là của anh, và luôn luôn là của anh."

"Patrick, luôn luôn.. là của... Châu Kha Vũ..."

Doãn Hạo Vũ nhẹ nhàng, Doãn Hạo Vũ quý ông, Doãn Hạo Vũ dễ thương, Doãn Hạo Vũ hiền lành và tiết chế... đang nói thứ ngôn ngữ bẩn thỉu như vậy dưới đáy quần của một người đàn ông khác...

"Anh đã nói là không yêu em... sao lại có thể nói yêu người mới quen được vài tháng chứ ..."

Vinia ngã xuống đất và ngất xỉu.

Châu Kha Vũ đang có một tâm trạng tốt. Anh đã ba ngày không gặp Doãn Hạo Vũ, ba ngày này khiến anh thấy cứ như một năm. Nhưng nếu cuộc chia ly này có thể đổi lại để hai người được ở bên nhau mà không có trở ngại gì, thì sự hy sinh nhỏ nhoi này chẳng là gì cả.

Khi có cuộc gọi đến, Châu Kha Vũ nhấc ống nghe, giọng nói của người đưa thư từ bên trong vang lên:

"Tướng quân, đồ đã được giao thành công. Tôi nghe thấy bên trong có tiếng khóc cuồng loạn, sau đó dường như cô ấy đã ngất đi, im lặng được nửa giờ rồi."

Bị ngất xỉu? Phản ứng lớn hơn mong đợi. Châu Kha Vũ gật đầu hài lòng và nói:

"Hãy cho người phụ nữ đó một số tiền. Số tiền đó phải nhiều hơn những gì Patrick đã cho cô ấy. Lần này cô ấy nên rời đi hoàn toàn - à, tôi không liên quan hay có mâu thuẫn gì với cô ấy, chỉ đơn giản là tuyên bố chủ quyền một chút."

Sau khi cúp điện thoại, Châu Kha Vũ tâm trạng tốt hơn. Anh rời văn phòng và đến bàn làm việc của Oscar.

"Tại sao cậu lại đến chơi vơi tôi trong giờ làm việc vậy?"

Oscar nhìn thấy tốc độ nhanh như chớp của Châu Kha Vũ và có một điềm báo chẳng lành.

"Sau khi tan làm đi uống vài ly nhé? Tôi đãi anh."

Châu Kha Vũ cười. Oscar bị nụ cười này làm cho hoảng hốt, anh nói:

"Châu đại tướng quân, hôm nay tâm trạng xem ra rất tốt nha. Tôi sợ cậu suýt nữa đã quên chuyện vợ mình đã chạy trốn rồi nhỉ?"

Châu Kha Vũ nhướng mày, mỉm cười nhìn bầu trời phương Bắc:

"Anh sai rồi. Cậu ấy không thể chạy trốn."

____________

🍑 Thiệt sự là tội Vinia lắm luôn đó có biết không hả Châu Kha Vũ ơi???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro