Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giờ nữa là thời gian đã thỏa thuận để gặp Châu Kha Vũ. Doãn Hạo Vũ đứng trước gương, căng thẳng không rõ lý do.

Nhớ vẫn là nhớ, nhưng cậu vẫn phân rõ lập trường quốc gia. Doãn Hạo Vũ đã suy nghĩ rất lâu, nhưng cậu không biết làm thế nào để tìm ra sự cân bằng mong manh giữa những bất bình cá nhân và lập trường chính trị.

"Chỉ cần đưa Doãn Hạo Vũ đến, phần còn lại để tôi."

Châu Kha Vũ đã yêu cầu như vậy. 

"Tôi muốn cùng cậu ấy bàn một chuyện, nếu có thêm một người khác, cuộc thương lượng sẽ vô hiệu."

Điều kiện bất hợp lý này khiến Bá Viễn đau đầu hồi lâu.

"Patrick, anh vẫn nói như cũ, nếu Châu Kha Vũ muốn làm gì cậu, cậu có thể quay lại nói cho anh biết, được không?"

Bá Viễn cay đắng nói trước khi rời đi. Vì lý do nào đó, Doãn Hạo Vũ luôn có cảm giác rằng Bá Viễn còn căng thẳng hơn mình.

"Đừng lo lắng, đại tướng, tôi có chừng mực."

Doãn Hạo Vũ cười cười với Bá Viễn, khi còn thiếu niên, chỉ cần cậu ấy lộ ra vẻ mặt này, Bá Viễn nhất định sẽ tha thứ cho những gì cậu đã làm.

"Anh đó...Thật là..cứ yên tâm, đừng lo mà"

Câu này thật sự có tác dụng, Bá Viễn hiển nhiên so với vừa rồi thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi dặn dò rất nhiều thứ linh tinh, anh bằng lòng để Doãn Hạo Vũ đi gặp mặt Châu Kha Vũ.

Không mất nhiều thời gian để Doãn Hạo Vũ đến địa điểm đã thỏa thuận - một quán rượu không mấy nổi bật. Cậu cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng không phải là người Celtic, nhưng Châu Kha Vũ quen thuộc nơi này như nắm trong bàn tay.

"Đây có phải là ngài Patrick không? Ngài Châu đã đợi bên trong lâu rồi."

Doãn Hạo Vũ vừa bước vào cửa chính thì một người giống bồi bàn bước tới hỏi. Doãn Hạo Vũ gật đầu, người đàn ông không nói gì, đưa cậu đi thẳng lên lầu hai.

"Ngài Châu đang ở bên trong. Trong lúc hai người nói chuyện, tôi sẽ không để bất kỳ ai đến gần căn phòng này."

Người đàn ông lịch sự gật đầu rời khỏi lầu hai, để lại Doãn Hạo Vũ ngơ ngác nhìn ra cửa.

Có nên vào không?

Cậu lo lắng vô cớ. Dù thời gian xa cách không dài không ngắn, nhưng thân phận hiện tại của họ rất khác so với trước đây.

Bỏ đi ....Trên lãnh thổ Celtic, Châu Kha Vũ sẽ tự biết không nên làm gì tôi.

Doãn Hạo Vũ đứng đối mặt với tấm cửa trong mười phút, cậu cứ vướng vào một số điều kỳ lạ trong đầu. Cậu đã nói rất nhiều lời rất thô lỗ khi bọn họ chia xa lần trước, điều này khiến cậu càng rụt rè hơn trong lần gặp gỡ này.

"Em định đứng ở cửa bao lâu?"

Ngay khi Doãn Hạo Vũ đang trong cơn mê, một giọng nói bên trong cánh cửa đã đánh thức cậu trở lại. Đó là Châu Kha Vũ, cậu không biết anh đã nhận ra mình đứng đó từ lúc nào.

Doãn Hạo Vũ lập tức đỏ mặt, cậu xấu hổ đẩy cửa vào, nhìn thấy Châu Kha Vũ đang ngồi bên giường đợi cậu.

Khoảnh khắc Châu Kha Vũ nhìn thấy Doãn Hạo Vũ, anh cảm thấy một cảm xúc ập tới, gọi là lo lắng.

Vị tướng quân không bao giờ lo lắng trong giới kinh doanh, không bao giờ lo lắng trong chính quyền, hay thậm chí là không bao giờ lo lắng trên chiến trường, nhưng bây giờ anh ấy hồi hộp như một đứa trẻ vì cuộc hẹn gặp với một người.

Doãn Hạo Vũ cũng không khá hơn là bao, sự khởi đầu khó xử này khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu ngơ ngác nhìn Châu Kha Vũ, nhưng Châu Kha Vũ lại nhìn cậu với vẻ mặt lãnh đạm, nhất thời hai người đều không nói nên lời, bầu không khí phảng phất khó xử.

"Ngồi đi."

Châu Kha Vũ nâng chân vắt lên, cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh:

"Gần đây em thế nào?"

Trong những ngày xa cách, Châu Kha Vũ luôn muốn thăm dò về Doãn Hạo Vũ từ nhiều nơi khác nhau. Nhưng văn phòng quân sự của Celtic quá nghiêm khắc để người của anh có thể vào cuộc. Bất lực, anh phải trút giận vào rượu và bắt nạt vị hôn thê của Doãn Hạo Vũ.

"Đừng nói những chuyện không liên quan, chỉ cần ngồi xuống làm việc chính."

Vẻ mặt Doãn Hạo Vũ bình tĩnh, như thể hai người họ chỉ là mối quan hệ thù địch bình thường. Sự hờ hững như thế này thực ra là một chiếc áo giáp để bảo vệ chính mình, bởi vì khi nghe thấy câu "Gần đây em thế nào?" Doãn Hạo Vũ đã không thể kiềm chế được tình cảm của mình dành cho Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ mí mắt giật giật, tiểu tử này đã trở lại kỹ năng vốn có rồi.

"Làm sao có thể để cho Lưu sư huynh đi?"

Doãn Hạo Vũ đi thẳng vào chủ đề.

"Rất đơn giản, em đi cùng tôi, tôi sẽ thả hắn đi."

Châu Kha Vũ không chút lưu tình nói.

Khuôn mặt của Doãn Hạo Vũ lộ ra vẻ buồn bã, Châu Kha Vũ không muốn nhìn thấy cậu như thế này, nhưng anh đã miễn cưỡng dừng lại.

"Châu Kha Vũ, anh biết rằng anh Lưu Chương rất quan trọng với tôi. Và... Bây giờ Celtic cần tôi, tôi không thể đi cùng với anh."

Doãn Hạo Vũ đưa ra một câu trả lời khéo léo, cậu ấy biết rằng Châu Kha Vũ có thể tức giận bởi điều này, nhưng cậu không còn cách nào khác.

Lại là Lưu Chương, lại là Celtic.

Nghe được câu này, Châu Kha Vũ thực sự bực mình, lập tức cảm thấy vô cùng tức giận. Anh cầm cái ly lên, rót đầy rượu rồi đổ hết vào miệng. Doãn Hạo Vũ muốn nhắc nhở anh đừng uống rượu như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh ấy, nhưng cuối cùng cậu lại không nói gì.

"Lưu Chương đối với em rất quan trọng, Celtic đối với em rất quan trọng, vậy có bao giờ em biết, em đối với tôi cũng rất quan trọng không?"

Châu Kha Vũ nhấp một ngụm rượu lớn. Anh uống quá nhiều và quá nhanh, khiến não anh bắt đầu có chút choáng váng.

Doãn Hạo Vũ im lặng

Tất nhiên cậu biết điều đó, và Châu Kha Vũ cũng quan trọng đối với cậu như vậy, nhưng "Nữ nhi tình trường"(*) không nên xuất hiện giữa hai con người thù địch.

(*) trích trong "Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản" - Chỉ những người đàn ông vì mê nhan sắc mà nhụt ý chí (lời chê).

Doãn Hạo Vũ rất thích, rất thích Châu Kha Vũ, cậu thực sự thích Châu Kha, yêu anh ấy, cậu yêu Châu Kha Vũ sâu sắc. Nhưng tình yêu này không nên có ở hiện tại mà là tương lai. Tồn tại trong một tương lai chỉ có hoà bình không có chiến tranh.

"Anh là tướng quân của Usad."

Doãn Hạo Vũ bỏ đi vẻ mặt buồn bã, nhìn thẳng vào Châu Kha Vũ

"Anh có trách nhiệm và nhiệm vụ của chính mình, vô số người đang chờ anh đến cứu, hãy nghĩ xem anh nên làm gì bây giờ trước."

Ngay khi những lời này nói ra, Châu Kha Vũ lộ ra vẻ như bị đâm một nhát dao. Anh cười tự mãn, nhưng cảm xúc ngột ngạt không thể kiểm soát của anh tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong phòng.

"Tất cả mọi người đều nói Tướng quân của Usad hãy suy nghĩ xem nên làm gì."

Châu Kha Vũ run giọng nói, anh ngồi ở bên giường ôm ngực. Doãn Hạo Vũ nhìn anh đau khổ, nhưng cậu không thể nói, không thể nói bất cứ điều gì.

Châu Kha Vũ nhìn lên Doãn Hạo Vũ, Doãn Hạo Vũ ngạc nhiên khi thấy dường như có nước trong khoé mắt anh.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Châu Kha Vũ khóc.

Châu Kha Vũ lặp lại:

"Ai cũng nói Tướng quân Usad suy nghĩ xem nên làm gì, nhưng không ai hỏi xem Châu Kha Vũ muốn làm gì!"

Ngay khi những lời này được nói ra, cằm của Châu Kha Vũ bắt đầu run lên. Anh không biết tại sao, nhưng ở trước mặt Doãn Hạo Vũ, anh luôn không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Doãn Hạo Vũ hít một hơi thật sâu, cậu nhìn nam nhân trước mặt không biết anh ngày đêm suy nghĩ gì, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó hiểu.

Doãn Hạo Vũ không muốn thấy Châu Kha Vũ khóc.

Cậu thích nụ cười của Châu Kha Vỹ, thích việc Châu Kha Vũ trêu chọc cậu ấy, thích cử chỉ nhỏ cắn ngón tay của Châu Kha Vũ, và thích biểu hiện của Châu Kha Vũ khi anh ấy lo lắng cho mình.

Tình yêu của cậu đáng giá hơn ngàn lời nói, và cậu cũng tin rằng tình yêu của Châu Kha Vũ dành cho mình cũng như vậy.

"Châu Kha Vũ, anh muốn cứu con cừu non, và tôi cũng vậy."

Doãn Hạo Vũ bước tới, túm lấy cổ áo Châu Kha Vũ, buộc anh phải nhìn mình.

"Tôi chưa bao giờ là con cừu thầm lặng trong đám đông, tất cả chúng ta đều có sứ mệnh của riêng mình. Chúng ta chiến đấu để kết thúc chiến tranh. Còn về lòng tham và sự cạnh tranh giữa các quốc gia, đó không phải là điều chúng ta nên nghĩ đến."

Châu Kha Vũ thể hiện một khía cạnh dễ bị tổn thương, anh nhìn người trước mặt mình trong trạng thái xuất thần.

"Khi chiến tranh kết thúc, chúng ta hãy đi cùng nhau nhé?!"

Doãn Hạo Vũ hiếm khi hứa với người khác, nhưng lần này, cậu đã hứa một cách chân thành nhất trước mặt người mà mình yêu.

Vẻ mặt của Châu Kha Vũ chuyển từ bối rối sang bàng hoàng, ánh sáng từ đôi mắt trong quá khứ của anh đang dần trở lại.

"Hãy đến một nơi không còn chiến tranh nữa. Đến lúc đó tôi không phải là Trung tá của Celtic, anh cũng không phải là Đại tướng của Usad. Chúng ta sẽ sống một cuộc sống bình thường như những người bình thường khác."

Giọng điệu của Doãn Hạo Vũ đầy khao khát, điều này cũng đánh thức sự khao khát của Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ không kìm chế được cảm xúc nữa, anh vươn tay ôm lấy Doãn Hạo Vũ.

Cái ôm này rất nhẹ nhàng , khác hẳn vẻ thô bạo lúc trước. Bởi vì lần này Châu Kha Vũ không còn phải lo lắng Doãn Hạo Vũ sẽ bỏ chạy sau khi anh buông tay ra nữa, anh đã xác định rõ tâm ý của đối phương, cũng tin tưởng chắc chắn Doãn Hạo Vũ trước mặt chính là người định mệnh của mình.

"Doãn Hạo Vũ, em là niềm tin duy nhất trong thế giới cô độc này của tôi."

"Châu Kha Vũ, cảm ơn anh đã dạy em cách yêu và được yêu."

Cái ôm kéo dài rất lâu. Cuối cùng, Châu Kha Vũ đã ngủ quên trên vai Doãn Hạo Vũ từ lúc nào không hay.

Doãn Hạo Vũ đặt anh lên giường và đắp chăn cẩn thận. Mọi thứ đã sẵn sàng, Doãn Hạo Vũ dự định rời đi. Ngay khi cậu quay đi, Châu Kha Vũ đã nắm lấy tay cậu.

Doãn Hạo Vũ quay đầu lại, Châu Kha Vũ đã tỉnh lại từ lúc nào, nhưng dưới ảnh hưởng của rượu, đầu vẫn có chút choáng váng.

"Hạo Vũ, chiến tranh lại sắp bắt đầu, lần này anh sẽ đích thân ra mặt."

Châu Kha Vũ có chút bối rối. Doãn Hạo Vũ đáp:

"Đừng nghĩ đến chiến tranh, cứ ngủ đi."

Doãn Hạo Vũ quỳ ở trước giường, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Doãn Hạo Vũ đẩy xuống giường. Anh nhìn Doãn Hạo Vũ trong mắt bất đắc dĩ, nói:

"Không được mềm lòng, bất cứ lúc nào cũng không được mềm lòng. Em nói đúng, cứu những con cừu im lặng quan trọng hơn."

"Anh đang nói gì vậy?"

Doãn Hạo Vũ cau mày, lời nói của Châu Kha Vũ khiến cậu có chút khó hiểu.

Châu Kha Vũ nở một nụ cười. Doãn Hạo Vũ rất quen thuộc với nụ cười này, anh ấy thường mỉm cười như thế này khi muốn chiếu lệ mọi việc.

"Anh nói, anh sẽ thả Lưu Chương về khi anh ta hồi phục. Bây giờ đừng nói chuyện này, để anh nhìn em nhiều hơn một chút."

Hình bóng của Doãn Hạo Vũ được phản chiếu trong con ngươi của Châu Kha Vũ, hình dáng này mạnh mẽ, nhạy cảm, nhưng đầy sức mạnh truyền cảm, giống như chủ nhân của nó vậy.

Doãn Hạo Vũ giống như ánh sáng, chiếu sáng nơi hoang vu cô đơn của Châu Kha Vũ.

Vào thời điểm trái tim đen tối của mình được mở ra, Châu Kha Vũ thầm thề rằng bất luận điều gì xảy ra trong tương lai, anh nhất định sẽ bảo vệ ánh sáng ấm áp này bằng mọi giá.

Hai người nhìn nhau cười đầy dịu dàng, Doãn Hạo Vũ cúi xuống hôn lên môi Châu Kha Vũ. Nụ hôn này ẩn chứa đầy ắp tình yêu, sự ấm áp, sự nhẹ nhàng. Châu Kha Vũ đưa tay dí gáy Doãn Hạo Vũ xuống, luồn lưỡi vào khoang miệng cậu hôn thật sâu.

Sau khi cơ thể đòi nhịp thở, hai người tách nhau ra. Doãn Hạo Vũ hôn lên mí mắt Châu Kha Vũ, dịu dàng nói:

"Ngủ ngoan, Daniel"

____________
🍑 Ôi tình yêu 🥺 Linh cảm tình yêu này hơi khó khăn 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro