Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cuộc họp ngày hôm nay đến đây thôi. Mọi người đã làm việc chăm chỉ rồi, hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Bá Viễn vừa nói xong liền nhìn thấy Doãn Hạo Vũ vội vàng cầm tài liệu chạy về phía cửa. Bá Viễn cau mày, bước tới và ngăn cậu lại.

"Patrick, đừng vội rời đi."

Không biết vì sao, gần đây anh luôn cảm thấy Doãn Hạo Vũ rất thần bí, như trong lòng có chuyện không muốn chia sẻ với ai vậy.

"À? Đại tướng, có chuyện gì vậy?"

Doãn Hạo Vũ ngây thơ quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Bá Viễn. Bá Viễn muốn khiển trách cậu vì sự đãng trí, nhưng giây phút nhìn nhìn thấy Doãn Hạo Vũ, cơn tức giận của anh lại lắng xuống, anh chỉ biết thở dài bất lực như một người cha già.

"Thủ tướng đang xem xét việc thăng chức của cậu. Gần đây cậu đã thể hiện rất tốt. Có lẽ vị tướng quân tiếp theo sẽ là cậu đấy."

Bá Viễn cười nói.

"Thật sao?!!"

Doãn Hạo Vũ kích động nói. Ước mơ của cậu từ nhỏ là trở thành một vị tướng lãnh đạo các trung sĩ, vì cậu đã hy sinh tất cả cho Tổ quốc. Giờ đây, ước mơ đã gần kề trong tầm tay, thật khó để không làm trái tim cậu sục sôi.

"Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, cảm ơn anh và Thủ tướng đã cho tôi cơ hội này."

"Không tồi, trạng thái như này là rất tốt."

Bá Viễn vỗ vai Doãn Hạo Vũ và rời đi sau khi thông báo ngày gặp mặt tiếp theo. Anh tin tưởng vào khả năng của chàng trai trẻ này, đồng thời cũng tin rằng vị Trung tá tài năng này sẽ mang đến nhiều khả năng hơn nữa cho Celtic.

Sau khi Doãn Hạo Vũ bị kích động một lúc, cậu đột nhiên nghĩ đến điều mình vừa định làm lúc nãy. Cậu ngay lập tức trở lại trạng thái vội vã, băng qua hành lang của Nhà quản lý quân sự, và đến một quán rượu kín đáo.

Quán rượu kỳ quái này toát lên một cảm giác quen thuộc, đúng vậy, đây là quán rượu lần cuối cậu gặp Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ nói với cậu nếu cậu muốn nói chuyện với anh, cậu có thể đến đây và gọi điện thoại, bởi vì chỉ có ở đây mới có đường dây dẫn đến Usad.

Chủ quán rượu thấy Doãn Hạo Vũ đi vào, không nói thêm lời nào liền nối dây cho cậu ấy. Có thể nói ông chủ là người nhận thức rất rõ về mối quan hệ giữa hai người Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ.

Nhấc ống nghe lên, điện thoại vang lên một lần, bên kia truyền đến một giọng đầy nói lười biếng vang lên:

"Châu Kha Vũ, mời nói."

Doãn Hạo Vũ kiên nhẫn chống lại kích động trong lòng nói:

"Là em, Doãn Hạo Vũ."

Câu này có tác dụng thần kỳ, bởi vì người ở đầu dây bên kia hiển nhiên rất có tinh thần sau khi nghe được ba chữ "Doãn Hạo Vũ".

Châu Kha Vũ không ngờ Doãn Hạo Vũ lại gọi cho mình sớm như vậy, niềm vui tràn qua ống nghe và lọt vào tai Doãn Hạo Vũ.

"Gọi điện thoại sớm như vậy, xem ra em cũng như anh nhỉ, đều nghĩ đến nhau đến mức quên ăn quên ngủ, hì hì"

Doãn Hạo Vũ bật cười thành tiếng khi nghe thấy tiếng "hì hì" từ bên kia:

"Châu đại tướng quân, tại sao trước mặt em, anh lại trở nên buồn nôn như vậy hả?"

"Buồn nôn gì chứ, đây gọi là thật sự mong nhớ"

Châu Kha Vũ tươi cười tinh nghịch, trước đây anh luôn thấy chán ghét Oscar lúc Oscar nhờn nhờn thế này, và anh thấy ghê tởm Oscar cười khi gặp người mình thích, không ngờ chỉ vài tháng sau, chính anh lại trở nên như thế này.

Doãn Hạo Vũ ngừng nói chuyện với anh, cậu siết chặt ống nghe, nói với Châu Kha Vũ:

"Châu Châu, anh biết không? Bá Viễn nói rằng gần đây em thể hiện rất tốt, anh ấy sẽ cân nhắc việc thăng chức cho em! Có lẽ trong vài ngày nữa, em sẽ trở thành một vị tướng của Celtic."

"Thật không? Vậy thì xin chúc mừng trước Đại tướng tương lai PaiPai của chúng ta."

Châu Kha Vũ có thể nghe thấy sự khao khát và phấn khích trong giọng điệu của Doãn Hạo Vũ, và anh cũng thực sự hạnh phúc cho người bạn trai nhỏ của mình.

"Nhưng nếu một ngày nào đó trong tương lai, vị tướng của Usad và vị tướng của Celtic cùng nhau bỏ trốn, em nói điều đó có được không? Sẽ trở thành một câu chuyện thú vị, hay sẽ khiến chúng ta để lại tiếng xấu muôn đời?"

Doãn Hạo Vũ không nghĩ tới những câu hỏi này, nói chính xác là không cần nghĩ đến câu trả lời, cậu buột miệng nói:

"Ý kiến ​​của người khác không liên quan gì đến chúng ta, chỉ cần có anh ở bên cạnh là tốt rồi."

Câu trả lời được mong đợi cũng trùng khớp với suy nghĩ của Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ quyết định kết thúc chủ đề không vui này, nhưng ngay khi anh ấy chuẩn bị khoe biệt danh mới mình đã nghĩ ra cho Doãn Hạo Vũ, thì có một giọng nói bất hòa ở phía bên kia của ống nghe.

[Sao câu lại ở đây đây ...]

[Làm cái gì vậy?]

[Kinh tởm ... ]

Khả năng tiếng Celtic của Châu Kha Vũ có hạn, nhưng anh mơ hồ nghe thấy một số lời nói không hay, trực giác cho anh biết Doãn Hạo Vũ đang gặp rắc rối, anh vội vàng gọi vào ống nghe:

"Paipai? Paipai, em không sao chứ? Chuyện gì xảy ra vậy, nói cho anh biết!"

Có một khoảng lặng ngắn từ ống nghe, sau đó là giọng của Doãn Hạo Vũ:

"Không sao, em gặp một vài đồng nghiệp ở đây, em cúp máy trước nhé!."

Châu Kha Vũ muốn hỏi thêm chi tiết, nhưng trước khi anh có thể nói, một giọng nói máy móc vang lên từ ống nghe — Doãn Hạo Vũ nhanh chóng cúp điện thoại.

"Chết tiệt, chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy!"

Châu Kha Vũ dùng sức đấm vào bàn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

----Trở lại bên phía Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ vừa nghe Châu Kha Vũ gọi mình là "Pai Pai", đó thực sự là một cái tên thú vị. Nhưng trước khi cậu có thể hỏi một câu, cửa quán rượu đã bị đẩy ra. Doãn Hạo Vũ nhìn ra cửa và thấy một số đồng nghiệp không mấy thân thiết với nhau.

Một điềm báo không lành dấy lên trong lòng Doãn Hạo Vũ.

Kể từ khi trở về từ Usad, có thể nói cậu đã tạo dựng được tên tuổi trong giới quân sự Celtic, điều này đương nhiên sẽ thu hút sự ghen tị của một số người. Mấy người trước mắt không có ý tốt, có vẻ 80% là đang tự chuốc lấy phiền phức.

"Xin chào, Kiều. Có chuyện gì vậy?"

Doãn Hạo Vũ bình tĩnh nói. Người đàn ông được gọi là Kiều trả lời:

"Trung tá Patrick, tôi đã rất mong đợi được gặp cậu từ lâu. Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thì gặp cậu, cậu làm gì ở đây vậy?"

"Có vẻ như không liên quan gì đến anh."

Doãn Hạo Vũ vẫn cười nhẹ, nhưng nụ cười này như mang theo một lời cảnh cáo. Kiều khinh thường cười, anh ta nhìn Doãn Hạo Vũ từ trên xuống dưới và nói:

"Việc cá nhân của cậu thực sự không liên quan gì đến tôi, nhưng nếu cậu đang thông đồng với người ngoài - ví dụ, nếu cậu đang tiếp xúc bí mật với tướng địch Châu Kha Vũ, thì nó có liên quan đến tôi đấy."

Doãn Hạo Vũ trở nên tức giận khi nghe Kiều nhắc đến tên Châu Kha Vũ. Nhưng cậu không muốn gây chuyện, cậu chế nhạo:

"Anh thật là biết nói đùa, tôi có liên hệ với Châu Kha Vũ, nhưng đó cũng là do công việc. Nếu anh được yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ giống tôi, anh cũng sẽ làm điều tương tự như tôi thôi."

Ngay sau khi lời nói đó phát ta, Kiều và những người bạn của anh ta đã cười một cách quá khích, tiếng cười rất gay gắt và khiến Doãn Hạo Vũ cảm thấy khó chịu.

"Quả thực, nếu tôi là kẻ nằm vùng, tôi sẽ luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, thay vì ngủ với Tướng địch như một con điếm kinh tởm."

"Dám nói lại lần nữa xem !!"

Doãn Hạo Vũ hoàn toàn bộc phát, cậu hoàn toàn quên mất phong thái lịch lãm của mình, suy nghĩ duy nhất của câu bây giờ là muốn đấm thật mạnh vào mặt tên khốn này.

"Pai Pai? Pai Pai, em có sao không ......"

Khi giọng nói của Châu Kha Vũ vang lên qua điện thoại, Doãn Hạo Vũ sững sờ một lúc, sau đó cậu nhớ ra rằng mình chưa ngắt cuộc gọi của Châu Kha Vũ.

Cậu đã gây ra không ít rắc rối cho Châu Kha Vũ, vì không để Châu Kha Vũ lo lắng, Doãn Hạo Vũ thản nhiên cúp điện thoại lần nữa, sau đó trợn mắt nhìn mấy người trước mặt.

"Đừng tức giận như vậy, tôi chỉ đùa thôi."

Kiều giả vờ nói điều gì đó, rồi cười khúc khích với đồng đội của mình.

"Được rồi, Trung tá Patrick, chúng tôi không ở đây để gây chuyện với cậu nữa. Nếu tôi làm phiền cậu, thế cho tôi xin lỗi, chúng tôi sẽ lại cậu trên chiến trường."

Kiều quay người và bỏ đi. Anh ta có lẽ nghĩ rằng anh ta thực sự không có cơ hội chiến thắng trong cuộc chiến với Doãn Hạo Vũ, vì vậy anh ta đã bỏ chạy trước khi cuộc xung đột xảy ra.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy mình vẫn còn nóng nảy, sau khi cậu an ủi ông chủ đang hoảng sợ một chút, cậu cũng rời đi, lên đường trở về ký túc xá.

Ông chủ là người mà Châu Kha Vũ cử đến để theo dõi Doãn Hạo Vũ, ông ấy chắc chắn sẽ báo cáo với Châu Kha Vũ nếu xảy ra sự việc lớn như vậy. Ông định gọi điện thì tiếng chuông báo ngay trước mặt ông vang lên.

"Chuyện gì đã xảy ra, hãy nói cho tôi biết không thiếu một chữ."

Châu Kha Vũ ngắn gọn vào thẳng chủ đề.

Vì vậy, ông chủ đã giải thích mọi thứ một cách chi tiết, không đổ thêm dầu vào lửa hay mô tả nó một cách phiến diện.

Châu Kha Vũ sau khi nghe xong thì im lặng hồi lâu, ông chủ hiểu rằng đây là điềm báo trước cho cơn bão sắp tới.

Chắc chắn, một lúc sau, giọng nói của Châu Kha Vũ lại vang lên, mang theo một tia sát khí không thể che giấu được:

"Tốt, Kiều, phải không? Tôi sẽ khiến thằng khốn đó phải hối hận vì những gì mà nó đã nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro