Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trung tá Doãn Hạo Vũ đến rồi, ngồi đi."

Tại Cơ quan quản lý quân sự Celtic, một cuộc họp cấp cao đang được diễn ra một cách lặng lẽ.

Không có nhiều người tham gia cuộc họp, họ về cơ bản là tướng của các đơn vị khác nhau. Tất nhiên, có hai trường hợp ngoại lệ - một là Thủ tướng Celtic đang ngồi ở vị trí cao nhất, và người còn lại là Doãn Hạo Vũ, người đã thong dong đến muộn .

Doãn Hạo Vũ nhìn những người xung quanh, chào rồi ngồi ở phía dưới. Cậu cảm thấy hơi sững sờ, không biết tại sao một cuộc họp có vẻ cấp cao như vậy lại cho phép cậu tham dự.

Sau khi Doãn Hạo Vũ vào chỗ, cuộc họp chính thức bắt đầu.

Nửa đầu tiên chỉ là những báo cáo đơn giản, nhưng quá trình này làm cho Doãn Hạo Vũ cảm thấy có chút bấp bênh. Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy những người có mặt ở đây, không biết là vô tình hay cố ý đều đang nhìn mình .

Sau khi đọc xong báo cáo, trong phòng họp im lặng một lát, rồi đúng như dự đoán của Doãn Hạo Vũ, Thủ tướng phát biểu, nhưng điều mà cậu không ngờ là Thủ tướng đã chỉ tay vào mình khi ông phát biểu:

"Trung tá Patrick, cậu đã mang lại lợi ích to lớn cho đất nước. Trước tiên, thay mặt Celtic, tôi xin gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng."

Sau khi Doãn Hạo Vũ nghe được câu này, trong lòng dấy lên một điềm báo, cậu hiểu được trong lời nói của Thủ tướng có điều gì đó. Thủ tướng liếc nhìn Doãn Hạo Vũ, ánh mắt của ông ta dường như là một cái nhìn sâu sắc.

"Tuy nhiên, mọi người đều biết rằng Châu Kha Vũ tàn nhẫn và độc ác, có thể loại bỏ mọi thứ để đạt được mục tiêu của mình. Làm thế nào một người như vậy có thể để cậu trở về an toàn sau khi nhìn thấu danh tính của cậu ? Tôi rất tò mò về điều này, có thể giải thích không, Trung tá Patrick ?"

Có một chút náo động trong địa điểm.

Doãn Hạo Vũ nhìn đám đông xung quanh trong tiềm thức, cậu nhìn thấy Bá Viễn đang nhìn mình với khuôn mặt tái nhợt. Thật sự là tướng quân Bá Viễn thở không nổi, anh sợ cậu nói sai, nhưng hiện tại cậu đã hiểu rõ, vì Châu Kha Vũ, cậu cũng không thể liều lĩnh.

Doãn Hạo Vũ vuốt dây thần kinh đang nhăn lại bởi lời nói của thủ tướng, mặt không chút thay đổi nói:

"Trước hết, Châu Kha Vũ không phát hiện ra thân phận của tôi, anh ta chỉ giam cầm tôi vì nghi ngờ. Thứ hai, lần này tôi trở về không phải bởi vì anh ta để tôi đi, mà bởi vì tôi đã liều mạng trốn thoát. Thái độ của Châu Kha Vũ đối với tôi rất mơ hồ, nhưng điều duy nhất tôi biết là anh ta dò hỏi về danh tính của tôi, và rất có thể danh tính của tôi anh ta đã không thể biết cho đến khi tôi rời đi."

Nghe xong, Thủ tướng im lặng. Bốn vị tướng quân bên cạnh cũng bắt đầu cúi đầu thì thào nói. Doãn Hạo Vũ hiểu rằng những gì cậu đưa ra không phải là câu trả lời hoàn hảo nhất, nhưng nó là một giải pháp có thể giảm bớt nhiều rắc rối hơn lúc này.

Sau một khoảng thời gian không rõ bao lâu, Thủ tướng đã phá vỡ sự náo động. Ông ta đẩy kính mắt, nhìn thẳng vào Doãn Hạo Vũ với đôi mắt sắc như dao, nói:

"Thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi, điều tôi nói vừa rồi không phải là nghi ngờ lòng trung thành của cậu, mà là muốn loại bỏ tất cả những nhân tố có thể đe dọa đối với đế quốc, tôi mong cậu tha thứ cho tôi. Tôi tin tưởng vào sự chân thành của cậu, vậy nên bây giờ... đã đến lúc để lòng trung thành của cậu phát huy vai trò của nó."

Nói dối.

Doãn Hạo Vũ cười khổ trong lòng, cậu hiểu hành động tiếp theo của thủ tướng nhất định sẽ không khiến cậu cảm thấy khá hơn.

Thủ tướng lấy ra một văn kiện đặt trước mặt Doãn Hạo Vũ, Doãn Hạo Vũ lật xem. Đó là một kế hoạch tấn công trong vài ngày, kế hoạch chặt chẽ đến mức không có cơ hội chuẩn bị nào cả.

"Như cậu thấy, đây là một nhiệm vụ bí mật, nội dung là tấn công thành trì quân sự quan trọng của Usad. Chúng ta lần này sẽ gây ấn tượng với một màn chớp nhoáng đẹp mắt, sẽ rất khó để địch chống đỡ kịp."

Doãn Hạo Vũ gật đầu, kiên quyết nói:

"Thủ tướng hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ hiến đầu quân địch cho ngài."

Nghe được câu này, thủ tướng nở nụ cười kỳ lạ, nụ cười này khiến Doãn Hạo Vũ không khỏi rùng mình.

"Cậu có quyết tâm như vậy là rất tốt, sau đó như cậu đã nói, mục tiêu của nhiệm vụ này sẽ không còn là thắng trận nữa, mà là làm mọi thứ có thể để giết chết chỉ huy của đối phương và mang xác hắn về."

Doãn Hạo Vũ gật đầu và nói:

"Vậy thì mục tiêu lần này là..."

Nụ cười của Thủ tướng càng rạng rỡ hơn, ông ta nhìn chằm chằm vào Doãn Hạo Vũ, như thể mong đợi nhìn thấy một vài cảm xúc khác từ đôi mắt của cậu

"Tất cả mọi người hãy nghe rõ mục tiêu của lần này. Trung tá Doãn Hạo Vũ, bằng bất cứ giá nào, phải hiến dâng xác của tướng địch Châu Kha Vũ cho Celtic."

-------

Tháng 3 được cho là mùa để sưởi ấm mọi thứ.  Nhưng làn gió ấm áp khiến trái tim của Doãn Hạo Vũ trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Thủ tướng đã ban hành mệnh lệnh cao nhất - giết Châu Kha Vũ bằng mọi giá, tin này nhanh chóng truyền bá khắp văn phòng quân sự. Thời gian tin tức bùng nổ trong quân đội với tốc độ cực nhanh.

Một số người cho rằng việc Trung tá Patrick hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn như vậy là viển vông, cũng có người cho rằng chỉ có thiên tài mới có thể đánh bại thiên tài, và họ tin chắc rằng chỉ có Doãn Hạo Vũ là niềm hy vọng của Celtic. 

Doãn Hạo Vũ biết thủ tướng tung tin để gây áp lực, nếu không làm được sẽ trở thành đối tượng bị ngàn người khinh thường, đồng thời gián tiếp khẳng định mối quan hệ không chính đáng của cậu và Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ bây giờ đang đi trên con đường hành quân. Cậu đã dành thời gian chuẩn bị cho trận chiến suốt mấy ngày, cậu muốn báo tin tức cho Châu Kha Vũ đến mức nào, nhưng kể từ khi mệnh lệnh được ban hành, nơi ở của cậu được giám sát 24/7 - một chính sách khác do Thủ tướng ban hành.

"Thư giãn đi, Patrick."

Nine vỗ nhẹ vào lưng Doãn Hạo Vũ, cậu được chỉ định làm đội phó của Doãn Hạo Vũ và tham gia vào toàn bộ hoạt động lần này.

"Châu Kha Vũ không có gì phải sợ cả. Tôi nhớ rằng cậu với tôi đã phân tích điểm yếu của Châu Kha Vũ trước khi đến Usad. Nếu cậu làm như lời cậu nói thì sẽ không có vấn đề gì."

Doãn Hạo Vũ thực sự không biết nên cười hay nên khóc khi nghe điều này. Những phân tích trước đây về Châu Kha Vũ chỉ dựa trên những suy luận được đúc kết từ dữ liệu tìm hiểu, nhưng khi cậu thực sự tiếp xúc với Châu Kha Vũ, cậu thấy rằng anh ấy rất khác so với những lời đồn đại.

Những đồn đại nói anh độc ác và máu lạnh, nhưng họ không biết anh dịu dàng và si tình như thế nào.

Sau ba ngày hành quân, họ đã đến địa điểm đã định.  Doãn Hạo Vũ xoa xoa phần eo bị đau của mình và ngay lập tức ra lệnh cho lính của mình bắt đầu xây dựng căn cứ. 

"Tinh thần không cao nha, có phải đang lo lắng cho Châu Kha Vũ không?"

Sau khi bận rộn với việc riêng của mình, Nine ngồi xuống bên cạnh Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ không lên tiếng hay phủ nhận.

"Tôi biết rằng cậu không muốn giết Châu Kha Vũ như thế này, nhưng...những người đó thì rất sẵn lòng."

Nine vừa nói vừa chỉ vào một nhóm người bên cạnh.

Doãn Hạo Vũ nhìn theo hướng ngón tay và nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc. Là Kiều và nhóm người đi cùng anh ta, những kẻ đã xúc phạm cậu trong quán bar ngày hôm đó, họ nghiến răng nhìn chằm chằm vào cậu, có vẻ như họ không phục bởi sự sắp xếp để Doãn Hạo Vũ làm chỉ huy lần này.

"Những người đó đã không thích cậu từ lâu rồi. Nếu lần này có thể kết liễu Châu Kha Vũ, một là cậu có thể thăng cấp, còn không thì bọn họ có thể kéo cậu xuống."

Nine liếc nhìn biểu hiện của Doãn Hạo Vũ, nhưng sắc mặt của Doãn Hạo Vũ lại mờ mịt, như thể không nhìn thông gì cả.

"Vì vậy, hãy vui lên và luôn tự hào như những gì cậu đang có, cậu chắc chắn sẽ không muốn thấy điều tồi tệ đó xảy ra, phải không?"

Sau khi Doãn Hạo Vũ lộ ra một nụ cười, Nine mới hài lòng rời đi, nhưng điều mà Nine không biết là Doãn Hạo Vũ không mỉm cười vì cậu được Nine nói những lời truyền cảm hứng.

Lúc đó cậu đã cười vì nghĩ:

"Muốn giết Châu Kha Vũ sao? Bọn họ không đủ tư cách."

---Thị trấn cắm quân.

Doãn Hạo Vũ ngồi trên bàn và cau mày. Thật sự rất khó để tìm ra cách có được những điều tốt nhất cho cả hai bên. Cuộc đột kích này được ra lệnh không logic chút nào. Đúng hơn, nó là một cuộc tấn công liều chết do Thủ tướng ban hành, và dường như nó không có khả năng chiến thắng cho dù ta có đánh úp.

Nhưng Doãn Hạo Vũ hiểu rằng người dân cần cậu, và Châu Kha Vũ cũng cần cậu, cậu không thể thiên vị bên nào trong môi trường như thế này được.

Sau một hồi không biết làm thế nào, nghe âm thanh của gió rít xèo xèo, Doãn Hạo Vũ cũng xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, chuẩn bị ngủ. Nhưng ngay khi cậu thả lỏng thần kinh và buông lỏng khả năng phòng thủ của mình, thì một tai nạn đã xảy ra.

Một tiếng nổ lớn phát ra từ góc tây nam của trại. Sóng xung kích của vụ nổ nhanh chóng lan đến lều của Doãn Hạo Vũ, gió mạnh trộn với đất bụi tấn công toàn bộ khu trại. 

Doãn Hạo Vũ ngay lập tức nhận ra rằng nơi ở của họ đã bị bại lộ. Cậu lao ra khỏi lều và sợ hãi hét vào trại:

"Mọi người, ra khỏi đây! Chúng ta đã bị tấn công! Những người có khả năng chiến đấu hãy cầm vũ khí và chuẩn bị đánh trả!"

Ngay sau khi giọng nói đó thốt ra, lại có một tiếng nổ khác. Trận pháo lần này còn ác liệt hơn lần trước, bụi mù mịt do vụ nổ tung lên đã che mất ánh trăng mờ mịt.

Đáng ghét ....

Doãn Hạo Vũ nhấc ống nhòm lên và xác định vị trí của kẻ địch. Chỉ có ba người xuất hiện ở phía bên kia trên sườn đồi cách đó không xa. Do khoảng cách xa nên Doãn Hạo Vũ không thể nhìn thấy mặt đối phương, nhưng trực giác mách bảo rằng người đến là quân địch Usad.

"Patrick! Cậu không sao chứ?!"

Doãn Hạo Vũ quay đầu lại và thấy Nine đang vội vàng chạy về phía mình, theo sau là Kiều và những người lính tinh nhuệ khác.

"Tôi không sao, còn những người khác thì sao? Chuẩn bị cho họ tất cả vũ trang và sẵn sàng chiến đấu."

Nine gật đầu hỏi:

"Đối phương là ai, xác định được rồi chứ?"

Doãn Hạo Vũ lại liếc nhìn vào ống nhòm lần nữa và nói:

"Tôi không thể chắc chắn vào lúc này, nhưng phong cách chiến đấu này rất giống với những gì Usad đã làm, vì vậy ..."

"Hẳn là tên Châu Kha Vũ đó."

Có người cắt ngang lời của Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ kinh ngạc nhìn nguồn phát ra âm thanh và phát hiện ra rằng đó là Kiều, người đang nhìn chằm chằm vào hướng của đối phương.

"Ngoài Châu Kha Vũ, còn ai có khả năng đoán được tung tích của chúng ta nữa? Tôi đã đăng ký tham chiến, bây giờ tôi sẽ tự mình đi bắt tên đó."

"Tôi không đồng ý."

Ngay khi giọng nói của Kiều thốt ra, Doãn Hạo Vũ đã dứt khoát từ chối anh ta.

"Hành động hấp tấp mà không biết kẻ thù là ai rất nguy hiểm, và ngay cả khi đó là Châu Kha Vũ, anh cũng không có khả năng đối phó với anh ta."

Nghe thấy điều này, Kiều quay sang đối mặt với Doãn Hạo Vũ. Trước khi Doãn Hạo Vũ kịp phản ứng, Kiểu đã nắm lấy cổ áo cậu:

"Cậu điên rồi sao? Đây là phản nghịch!"

Nine bị sốc và tức giận, muốn bước tới để tách hai người ra, nhưng đã bị Doãn Hạo Vũ ngăn lại bằng một cử chỉ. Doãn Hạo Vũ và Kiều nhìn nhau như có những đám mây đen trong mắt của họ.

"Cậu muốn bảo vệ Châu Kha Vũ cho đến khi nào kẻ phản bội? Hay là cậu sợ tôi cướp công của cậu? Cậu không có năng lực không có nghĩa là tôi không có, còn một kẻ sống xót trở lại dựa vào xác thịt thì không đủ tư cách ra lệnh cho tôi ở đây."

Kiều đã nói những lời này từng chữ một. Những người ở bên cạnh đang phát điên lên, nhưng Doãn Hạo Vũ không đưa ra bất kỳ tuyên bố nào.

Thấy người trước mặt nhất thời không lên tiếng, Kiều buông cổ áo, một mình rời trại cùng một nhóm người. Nine lao lên ngay lập tức nhìn vào tình trạng của Doãn Hạo Vũ với vẻ lo lắng.

Doãn Hạo Vũ ho khan vài tiếng, sau đó nhìn về hướng Kiểu rời đi, thở dài nói:

"Dốt nát thêm vội vàng không phải chìa khoá của chiến thắng, đúng là ngạo mạn "

Doãn Hạo Vũ bỏ qua những ánh mắt nghi ngờ của những người xung quanh, một mình bước vào lều.  Sau đó, những người xung quanh nhận ra rằng tiếng đại bác bên cạnh trại đã lặng lẽ không còn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro